Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 176




Hai tuần lặng lẽ trôi qua.

Trong hai tuần này, hắn đã biết thêm được rất nhiều điều về hoàn cảnh hiện tại của bản thân, một số trong đó là do hắn tự nhớ ra, mà phần còn lại là do mẹ hắn kể lại. Thực tế mà nói, trong số những thông tin hắn nhớ lại được thường xen lẫn một bộ phận những thông tin không chính xác, mà theo như bác sĩ đã nói thì điều này là do hiện tượng rối loạn ý thức sau khi hôn mê. Càng nhớ lại nhiều, hắn lại càng cảm thấy mơ hồ về cuộc sống của bản thân, bởi một bộ phận rất lớn những thông tin mà hắn nhớ lại đều không phù hợp với hoàn cảnh thực tại lúc này. Hắn thật không biết trong số những điều mà bản thân nhớ lại được có những gì đáng tin cậy, chính vì vậy hắn đã lựa chọn không nhớ lại nữa. Dường như lần này thân thể hắn lại hoàn toàn nghe theo lời hắn, bởi những dòng ký ức hiện về trong tâm trí hắn ngày càng ít, chỉ khi nào có người nhắc lại một điều gì có liên quan đến ký ức thì hắn mới nhớ ra được.

“Két… xịch!”

Tiếng bánh xe ma sát với bộ phanh bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Một chiếc taxi đỗ phịch lại ngay trước mặt hắn, tài xế nhanh nhẹn bước ra ngoài mở cửa xe để mời khách lên. Hôm nay hắn ra viện!

Xuyên qua những con đường ngập tràn xe cộ của Hà Nội - Hà Nội chính là tên của thành phố này, cũng chính là thủ đô của nước Việt Nam, những điều này hoàn toàn là do hắn tự nhớ ra được đấy – chiếc taxi nhanh chóng chở gia đình hắn đến trước một con ngõ nhỏ. Đến đây thì chiếc taxi buộc phải dừng lại, bởi con ngõ không đủ rộng để cho chiếc taxi đi qua. Bố hắn bước ra khỏi xe trước tiên, sau khi thanh toán toàn bộ cước phí dịch vụ liền tay xách nách mang chuyển số đồ dùng của hắn khi ở bệnh viện ra, hắn cũng tiến đến phụ giúp một tay. Mẹ hắn lúc này đã bước vào trong ngõ nhỏ, qua vài lần quanh co cuối cùng cũng đến trước một căn nhà rộng rãi. Căn nhà tuy nằm trong ngõ nhỏ nhưng lại có cả sân vườn. Lui vào trong một chút, mấy gian nhà tràn ngập vẻ cổ kính sừng sững hứng gió thu, hứng cả những giọt nắng vàng còn vương vấn chút hơi ấm mùa hạ.

“Con à, mau đi rửa chân tay đi, sau đó lên nhà chính thắp hương khấn các cụ đã phù hộ cho con được tai qua nạn khỏi.”

Mẹ hắn vừa dọn dẹp lại căn nhà một hồi, vừa cẩn thận dặn dò hắn. Bước vào trong gian nhà chính giữa, hắn không khỏi sửng sốt một hồi. Trên bốn bức tường nơi đây có treo mấy bức tranh chữ, còn có cả những tấm ảnh, những tấm bằng khen nổi bật nữa. Nhìn vào một bức ảnh treo trên bức tường phía bên trái, hắn bất chợt lại nhớ ra rất nhiều điều. Ông lão bộ dáng hiền từ trong bức ảnh kia chính là ông nội đáng kính của hắn, mà đứa nhóc đang được ông bế chính là hắn khi còn nhỏ. Nhớ đến ông nội, hắn lại nhớ đến những câu chuyện mà ông đã kể cho hắn khi xưa, nhớ đến cả những món đồ chơi dân gian rất hay mà ông đã từng làm cho hắn, và, hắn còn nhớ đến cả thư pháp nữa.

Thư pháp!

Hai chữ thật đơn giản, nhưng ẩn chứa trong hai chữ đó lại là tinh hoa đúc kết của cả một nền văn hóa. Hắn bỗng nhớ lại, ngày còn bé hắn thường hay bị ông nội đốc thúc dạy sớm luyện chữ, hắn cũng nhớ ra hồi đó hắn đã tham gia vào một vài cuộc thi thư pháp dành cho thanh thiếu niên. Nhìn qua một lượt những bức tranh thư pháp treo trên tường, hắn lại có thể rõ ràng phân biệt được bức nào là do ông nội hắn viết, bức nào là do hắn viết. Mà trong những bức hắn viết thì hắn lại phân rõ ra được là viết khi nào, từ lúc còn thiếu niên hay khi đã thanh niên. Ngắm nhìn những bức thư pháp, chẳng rõ tại sao trong lòng hắn lại bỗng nảy ra những luận điểm như “tinh, khí, thần” của thư pháp, tâm cảnh khi viết thư pháp, hay còn có cả thư hồn.

Thư hồn ư, đó là gì vậy nhỉ? Phải chăng đó chỉ là một quan điểm về thư pháp của một nhà thư pháp nào đó mà thôi? Nguyễn Phong thầm nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại vẫn cảm thấy cách giải thích này thật quá gượng ép và sai lầm. Thư hồn, chân hồn, giả hồn! Mấy từ này lặp đi lặp lại trong tâm trí Nguyễn Phong, khiến cho tâm tình của hắn cũng khó mà bình tĩnh lại được. Trong một giây phút nào đó, hắn bỗng chốc cảm thấy tinh thần hoảng hốt lạ thường, tất cả mọi thứ xung quanh hắn chợt trở nên mờ mịt hư ảo, giống như toàn bộ cả thế giới này đều không tồn tại. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, sống lưng lại đột nhiên cảm thấy lành lạnh, hắn không kìm được mà phải rùng mình một cái để xua tan đi những suy nghĩ đáng sợ kia.

“Con trai, con làm sao thế? Thân thể có chỗ nào không khỏe à, nếu vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi.”

Mẹ hắn nhìn thấy biểu hiện bất thường của hắn liền lo lắng vô cùng. Hắn cố gượng cười để mẹ hắn yên tâm, sau đó liền về phòng mà nằm nghỉ. Những suy nghĩ kia vẫn cứ bám riết lấy tâm trí hắn, khiến cho hắn luôn cảm thấy không yên. Tinh thần hắn cũng vì vậy mà trở nên mệt mỏi, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

***************************************

Một không gian mờ mịt, vô số luồng hình ảnh liên tục lướt qua như những thước phim chân thực và sống động nhất.

“Đây là đâu?”

Trong lòng hắn tự hỏi một câu như vậy. Khung cảnh nơi đây xa lạ vô cùng, khiến cho hắn lo lắng không yên. Phải chăng đây là một giấc mơ? Có lẽ là như vậy thật, thế nhưng tại sao trong mơ mà hắn vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng đến thế? Chắc là đúng như bác sĩ đã giải thích, đây là hậu quả sau khi hôn mê sâu. Nếu đã là mơ, vậy hắn còn ngại gì nữa, chờ đến lúc hắn tỉnh lại tự khắc sẽ rời khỏi đây mà thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn cũng bình tĩnh lại phần nào. Hắn bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, thế nhưng nơi đây ngoại trừ từng luồng hình ảnh ra thì chẳng còn gì khác.

Tiến đến trước một luồng hình ảnh, hắn thử nhìn vào trong đó xem sao. Trong luồng hình ảnh kia, hắn bắt gặp hình ảnh của bản thân, chỉ có điều “hắn” khi ấy lại mặc một bộ quần áo rất khác thường, hoàn toàn không giống với những bộ quần áo mà hắn vẫn hay mặc. Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy hai người thanh niên khác nữa, một người dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt có phần tinh ranh; một người bộ dáng vạm vỡ, khuôn mặt lại có vẻ bình hòa. Ba người lúc này lại đang quỳ bái trước bàn thờ, cùng nhau giơ tay lên trời mà thề thốt, hắn không nghe rõ ba người nói gì, nhưng nhìn tình huống thì giống như là bọn họ đang làm lễ kết nghĩa vậy. Những tình huống như thế này thường chỉ xuất hiện trong phim mà thôi, phải chăng hắn trước đây chính là một diễn viên, nếu không tại sao lại làm ra những hành động như vậy?

Lại nhìn sang một quầng sáng khác, hắn chợt nhìn thấy một bóng hình thiếu nữ. Người thiếu nữ này tuổi chỉ khoảng mười tám, vẻ mặt xinh xắn đáng yêu, hành động lại toát lên vẻ dịu dàng dễ thương. Trong khung hình ấy, hắn nhìn thấy nàng và hắn cùng nhau dạo đi dạo. Khung cảnh xung quanh tràn ngập những câu đối đỏ, bánh trưng xanh, pháo nổ rộn ràng, còn có cả những trò chơi dân dã chỉ thấy được vào ngày tết. Đến trước giếng làng được trang hoàng đẹp đẽ, cả hai cùng ngồi lại trò chuyện với nhau, cô gái kia còn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn thêu thật đẹp tặng cho hắn, mà hắn cũng tặng lại cho nàng một chiếc kẹp tóc thật xinh xắn. Hai người giống như là trao tín vật cho nhau vậy, lại một cảnh rất hay gặp trong mấy bộ phim cổ trang.

Hóa ra mình đúng là diễn viên thật!

Vừa nghĩ vậy thì hắn liền thản nhiên cười một mình. Hình như hồi bé hắn cũng đã từng có lần mong ước được làm diễn viên đóng phim cổ trang, bởi chỉ có như vậy hắn mới càng đến gần hơn với mộng tưởng của bản thân về một thời đã xa. Xem những hình ảnh này thì có vẻ như hắn đã đạt được ước mơ của mình, nghĩ đến đây thì hắn cũng thấy trong lòng càng thêm vui vẻ. Đúng lúc này, từ phía sau lưng hắn chợt truyền đến một giọng nói mờ ảo:

“Mau tỉnh lại đi, thời gian không còn nhiều đâu!”

Hắn giật mình quay lại phía sau, thế nhưng ở nơi đó chẳng có bóng dáng một ai. Có lẽ âm thanh hắn vừa nghe được là từ một thước phim nào đó truyền ra mà thôi, nghĩ như vậy thì hắn liền bình tĩnh lại. Thế nhưng đúng lúc này thì âm thanh kia lại vang lên:

“Mau tỉnh lại, thời gian đã sắp hết rồi.”

Hắn giật mình hoảng sợ, vội vã quay đầu nhìn khắp bốn phía một lượt. Đúng lúc này, từ trong sương khói mịt mờ chợt xuất hiện một bóng người. Một người đàn ông trung niên, bộ dáng thanh đạm giản dị, khuôn mặt luôn mang theo một vẻ bình tĩnh đang dần bước về phía hắn. Nhìn thấy bóng dáng ấy, hắn chợt buột miệng hô lên hai tiếng:

“Sư phụ!”

Sư phụ? Tại sao hắn lại có sư phụ? Chẳng nhẽ đây cũng là một đồng nghiệp cùng đóng phim với hắn sao? Dường như cũng không phải. Đúng lúc này, người đàn ông trung niên chợt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của Nguyễn Phong:

“Ngươi đã quên bản thân mình là ai rồi sao?”

“Ta là ai? Ta là ai? TA LÀ AI?”

Nghe câu hỏi của đối phương, trong lòng hắn bỗng nhiên dậy sóng. Đúng vậy, hắn là ai? Từ khi tỉnh lại cho đến nay, dường như hắn chưa từng một lần biết được rõ ràng hắn là ai. Điều này vừa xuất hiện, hắn chợt cảm giác trong lòng như có thứ gì rạn nứt! Hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn tiếp tục tìm hiểu cho rõ ràng bản thân hắn là ai. Thế nhưng càng nghĩ đến vấn đề này, cảm giác rạn nứt trong lòng hắn càng rõ ràng, dường như một khi hắn hiểu rõ được bản thân mình là ai thì hắn sẽ đánh mất đi một thứ rất quan trọng. Nên dừng lại, hay nên tiếp tục? Hắn không biết, hắn cũng không muốn biết. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tỉnh dậy, rời khỏi giấc mơ đáng sợ này. Thế nhưng hắn lại chợt phát hiện ra, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Hắn chợt muốn hét to một tiếng để giải tỏa nỗi bí bách trong lòng, thế nhưng đúng lúc này người đàn ông trung niên lại lên tiếng:

“Ngươi có còn nhớ ngươi sống vì ai không?”

“Vì ai?”

Hắn bàng hoàng mà hỏi lại một cách vô thức, dường như mong đợi một đáp án chính xác đến từ người đàn ông trung niên ấy.

“Ngươi còn nhớ đến Trần Duy, Văn Thái hay không?”

“Trần Duy! Văn Thái!”

Mỗi một cái tên được nhắc đến giống như một tiếng sấm bùng nổ trong tâm trí hắn, cả một mảng ký ức mờ mịt đột nhiên trở nên rõ ràng. Hắn bỗng chốc nhớ lại bản thân đã từng có hai người anh em kết nghĩa thân thiết chính là Trần Duy và Văn Thái.

“Ngươi còn nhớ đến Tiểu Yến hay không?”

“Tiểu Yến!”

Vừa nghe đến cái tên này, trong lòng hắn chợt xuất hiện bóng hình một thiếu nữ dịu dàng dễ thương, luôn luôn làm cho người khác yêu quý. Nàng, chính là nàng! Chính là cô gái đã cùng hắn trao tín vật tại phiên chợ tết, chính là cô gái mà hắn đã nắm tay từ khi mới năm tuổi, chính là cô gái mà hắn thường xuyên làm đồ chơi để tặng nàng… Từng dòng ký ức bỗng chốc ùa về, khiến cho hắn càng thêm rõ ràng. Hắn bỗng chốc kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, kinh ngạc mà hỏi:

“Ông là… là…”

“Vũ Ngôn!”

Lại thêm một cái tên khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Người thầy đáng kính đã dạy hắn biết bao kiến thức, đã dìu dắt hắn bước lên con đường thư pháp gia, đã che chở bảo vệ hắn trong những lúc nguy hiểm khó khăn, và cũng chính là cha của Tiểu Yến. Trong lòng hắn, từng lớp sương mù dần dần bị xua tan, những dòng ký ức mãnh liệt tràn về khiến cho hắn càng lúc càng rõ ràng. Chỉ có điều, một bộ phận ký ức quan trọng vẫn còn bị che phủ, hắn vẫn chưa thể nhớ rõ được bản thân là ai. “Vũ Ngôn” lúc này lại lên tiếng:

“Ngươi có còn nhớ đến Ngọc Thanh hay không?”

“A!”

Nguyễn Phong chợt kinh ngạc hô to một tiếng. Dòng ký ức về Ngọc Thanh nhanh chóng tràn về, phác họa trong tâm trí hắn bóng hình một cô gái xinh đẹp mà dịu dàng, thanh nhã như tên gọi. Hắn nhớ rõ, một thiếu nữ đã vì hắn mà mất đi rất nhiều, đã vì hắn mà phải chịu bao cực khổ, hắn còn rõ ràng cả cảm giác hối lỗi trong lòng mỗi khi nghĩ đến nàng. Và còn cả quyết tâm tìm được nàng ở nơi đất lạ, giữa biển người bao la mà không chút manh mối. Càng nhớ rõ, hắn càng thêm kinh ngạc, bởi sư phụ hắn vốn không biết về Ngọc Thanh, tại sao vào giây phút này lại có thể nhắc đến nàng? Không chờ cho hắn hiểu rõ vấn đề, Vũ Ngôn đã lại hỏi tiếp:

“Ngươi còn nhớ đến lý do mà ngươi tu luyện không? Ngươi có biết ở nơi xa xôi vẫn luôn có một gia đình đang chờ đón ngươi trở về? Ngươi có còn nhớ đến, ở thôn làng Vĩnh Thái cũng có một gia đình ấm áp luôn giang rộng vòng tay chào đón ngươi?”

Ba câu hỏi liên tiếp, giống như ba tiếng trống báo hiệu rõ ràng nhất, nháy mắt đã hoàn toàn đánh thức ký ức của Nguyễn Phong. Đúng vậy, hắn tu luyện vì ai, chẳng phải là vì tìm được đường về lại trái đất đoàn tụ với gia đình thân thương sao? Hắn tu luyện lại vì ai, chẳng phải là để bảo vệ cho gia đình hắn ở thôn làng Vĩnh Thái được mãi bình yên hay sao? Hắn vì ai, lúc này trong lòng hắn đã rất rõ ràng. Vậy hắn là ai? Ánh mắt Nguyễn Phong càng lúc càng sáng lên, tâm trí hắn cũng càng thêm thông suốt. Nguyễn Phong nhìn về phía sư phụ, hai tay chắp lại cúi người làm lễ. Vũ Ngôn thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười, bóng hình dần dần mờ nhạt đi rồi hóa thành một luồng sáng biến mất trong vô vàn sương khói. Nguyễn Phong đứng thẳng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía trước, giõng dạc hét to:

“Ta”

“Là”

“Nguyễn Phong!”