Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 156




“Cặp đấu đầu tiên của ngày hôm nay, Nguyễn Phong đấu với Thân Thiên Bảo…”

Thanh âm dõng dạc truyền khắp khu vực lôi đài số bảy, điểm danh hai thí sinh trong cặp đấu đầu tiên của ngày thi đấu thứ tư.

“Nguyễn Phong, cố lên!”

“Thiên Bảo, chiến thắng nhanh gọn nhé!”

“Đại ca, ra tay vừa phải thôi nhé!”

“Thiên Bảo, cho hắn biết tay đi!”



Một loạt tiếng cổ vũ từ bốn phía khán đài vọng lên, bạn bè thân thuộc của hai thí sinh không ngừng reo hò nhằm gia tăng sĩ khí cho họ, đồng thời cũng muốn ra oai phủ đầu đối phương. Người xem cũng rào rào hô to cổ vũ cho hai thí sinh sắp sửa thi đấu. Cả khán đài nhất thời trở nên ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Trái ngược với hoàn cảnh xung quanh, tại một góc có tầm nhìn rất tốt trên khán đài lúc này lại bình lặng lạ thường. Ngoại trừ ba vị trí ngồi ở chính giữa đã có người ngồi, tất cả những vị trí xung quanh đều không có một ai dám lại gần. Ba kẻ ngồi ở chính giữa lần lượt là Lâm Chính, Lâm Thuận và Mạc Thiên – con trai của thượng thư bộ Hộ. Xung quanh bọn chúng là một đám hộ vệ khuôn mặt lăm lăm sát khí, vừa ra tay xua đuổi không cho người khác lại gần, vừa cẩn thận bảo hộ cho ba vị thiếu gia. Nghe thấy tên của thí sinh sắp lên thi đấu, Lâm Chính nhìn lên khán đài vừa cười vừa nói:

“Ha ha, em trai, đến lượt hắn rồi đấy. Thật không biết là hôm nay hắn sẽ phải xuống đài như thế nào nữa?”

“Anh cả, anh quá nóng vội rồi. Dù sao cũng chỉ mới là vòng đầu tiên của khoa thi võ thôi mà, vẫn còn cả chặng đường dài ở phía trước đấy, nếu như hắn mà thua sớm quá thì thật đúng là khiến người ta mất hứng.”

“Em nói cũng đúng, thế nhưng anh lúc này lại chỉ nóng lòng xem cảnh hắn bị đánh bay khỏi sàn đấu mà thôi.”

“Không biết các anh đang nói đến ai vậy? Có thể khiến cho hai vị công tử nhà họ Lâm có hứng thú thì quả thật là không đơn giản.”

“Ha ha, Mạc thiếu gia, tôi khuyên anh nên tập trung xem trận đấu tiếp theo đi, chắc hẳn là rất thú vị đó.”

“Ồ, ngay cả anh cũng nói vậy thì trận đấu tiếp theo hẳn sẽ rất hấp dẫn rồi.”

*******************

“Bùm…Vút”

Một tiếng nổ vang lên, kéo theo là một trận gió rít nặng nề, mặc cho cả khán đài đang ồn ào cũng không thể át đi được âm thanh đặc biệt ấy. Một bóng người vọt qua giữa không trung, nháy mắt đã phóng lên trên đài cao, để lại sau lưng một vệt dài lửa đỏ. Toàn trường nhất thời im lặng lại trong giây lát, tiếp theo đó lại bùng nổ lên một trận hoan hô vang dội hơn hẳn lúc trước. Màn xuất hiện đầy ấn tượng của thí sinh đã báo hiệu trước cho một trận đấu gay cấn và hấp dẫn vô cùng.

“Ha ha, đại ca, anh xem kìa. Đối phương vừa lên sân đấu đã tỏ rõ hết uy phong ra rồi, anh mà không thể hiện một chút thi e là sẽ bị người ta coi thường đó.”

Trần Duy có số thứ tự ngay sau Nguyễn Phong lúc này liền lên tiếng, giọng điệu dường như muốn kích động cho Nguyễn Phong thể hiện hết bản lĩnh ra ngay lập tức. Nguyễn Phong nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhẹ, thế rồi hắn bước từng bước tiến về phía lôi đài. Theo mỗi bước của Nguyễn Phong, thân hình hắn lại cao lên thêm một chút, chỉ vài bước đã cao hơn hẳn so với toàn bộ đám sĩ tử xung quanh. Khán giả thấy vậy lại ồ lên một trận kinh thán đối với công phu của Nguyễn Phong. Kỳ thực cũng không phải là thân thể Nguyễn Phong cao lên, chẳng qua là mỗi bước của hắn đều là đạp lên không khí, hơn nữa xung quanh lại có đông người che khuất khiến người ngoài nhìn vào tưởng như hắn cao vọt lên vậy.

“Thịch”

Nguyễn Phong đặt bước cuối cùng, cả sàn đấu vốn bằng phẳng lúc này lại dường như trở nên chao đảo vì một bước này của hắn. Khán giả phía dưới vừa nhìn thấy vậy thì đều thán phục không thôi, hai bên chỉ mới bước lên đài mà đã thể hiện ra bản lĩnh khó có người bì kịp khiến cho đám khán giả lại càng thêm háo hức chờ mong. Hai đối thủ trên đài lúc này lại đang gườm gườm nhìn nhau, ánh mắt chăm chú giống như muốn nhìn xuyên thấu đối phương để bắt lấy một tia nhược điểm vậy. Bầu không khí trên sân đấu cũng như trên khắp khán đài lúc này bỗng trở nên ngột ngạt và nặng nề vô cùng, khán giả đang ồn ào cũng dần bình tĩnh xuống, thậm chí có kẻ còn nín thở lại vì căng thẳng. Một viên quan giám khảo bước lên đài, cẩn thận kiểm tra thẻ chứng minh của cả hai. Sau khi đã xác nhận thông tin thí sinh là chính xác, viên quan giám khảo liền lùi về phía sau, đồng thời ra hiệu cho hai thí sinh có thể bắt đầu trận đấu.

“Nguyễn Phong!”

“Thân Thiên Bảo!”

“Xin mời!”

Hai người chắp tay chào nhau theo đúng lễ nghi, sau đó cả hai cùng quát vang một tiếng khiến cho bầu không khí ngột ngạt đột nhiên vỡ tan. Vòng thi đấu đầu tiên của khoa thi võ là chiến đấu tay không, chính vì vậy cả hai thí sinh lúc này đều lao thẳng vào nhau một cách trực tiếp nhất. Thân Thiên Bảo thân pháp bùng nổ dũng mãnh như lửa, mỗi bước vọt lên của hẳn đều phát ra một tiếng nổ to, đồng thời để lại trên sàn đấu một dấu chân rừng rực lửa cháy. Trái ngược với đối phương, Nguyễn Phong lại sử dụng thân pháp của gió nhẹ nhàng mà linh hoạt. Cả thân hình hắn lướt đi trên mặt đất, dường như chẳng chịu một chút lực cản nào, so với một cơn gió phiêu du nơi trời cao có vẻ còn tự do hơn. Người dưới khán đài chăm chú nhìn vào thân ảnh hai thí sinh trên sàn đấu, vài kẻ còn mở căng mắt ra hết cỡ cốt sao cho có thể thu được hình ảnh của hai người. Chỉ tiếc những kẻ nhãn lực thấp kém hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của hai thí sinh, trong mắt họ chỉ có thể thấy được hai cái bóng mơ hồ một đỏ một xanh lao vào nhau.

Khán giả có cái nhìn của khán giả, mặc dù nhìn được toàn cảnh nhưng cảm nhận lại phiến diện thiếu chính xác. Chỉ có hai đấu thủ trên sân đấu mới có thể thực sự cảm giác được một cách chính xác nhất áp lực mà đối phương gây ra. Thân Thiên Bảo so với một ngọn lửa dường như còn mãnh liệt hơn, mỗi bước hắn lao về phía Nguyễn Phong đều dấy lên từng trận áp lực nóng bỏng như sóng lửa tạt tới. Mà trong mắt Thân Thiên Bảo, Nguyễn Phong cũng chẳng phải là kẻ dễ chơi. Nhìn sơ qua tưởng như đối phương linh hoạt nhẹ nhàng, thế nhưng Thân Thiên Bảo lại rõ ràng cảm giác được khí thế của đối phương nặng nề đến đáng sợ, giống như một cơn bão đang ngưng tự lực lượng chỉ chờ đến lúc bùng phát. Mà thời điểm để cơn bão ấy bùng phát là lúc nào? Câu trả lời rất đơn giản: chính là lúc này đây.

Hai đấu thủ lao thẳng vào nhau, vừa đến khoảng cách chỉ còn hai mét thì những đòn công kích của cả hai người đã được tung ra. Thân Thiên Bảo hai chân đồng thời dậm mạnh khiến cho cả sàn đấu cũng bị lún xuống một bậc, thậm chí còn lưu lại vết lửa cháy xém đen xì. Phản lực mạnh mẽ đẩy thân thể hắn vọt thẳng tới, hai tay đẩy về phía trước thành thế gọng kìm tấn công cả hai bên, trên nắm tay còn bùng lên một trận lửa cháy mãnh liệt. Nguyễn Phong không chút kém cạnh so với đối phương, thân thể đang lao tới đột ngột dừng lại trong một khoảnh khắc. Ap lực mà hắn gây ra bỗng chốc nhẹ bẫng giống như biến mất hoàn toàn, nhưng chỉ một giây sau đó thì áp lực ấy lại ập mạnh về phía đối phương, giống như một cơn bão bùng nổ sau khoảng lặng yên ngắn ngủi. Chỉ thấy Nguyễn Phong lấy chân trái làm trụ, cả thân thể xoay tròn một vòng rồi tung ra một cước mạnh mẽ đá thẳng vào chính giữa hai gọng kìm của Thân Thiên Bảo. Một cước này của Nguyễn Phong mạnh mẽ như sấm chớp bão bùng, hơn nữa lại ngưng tụ toàn bộ lực lượng súc tích từ đầu đến giờ, thế đến quả thật không thể đỡ.

Thân Thiên Bảo vốn đang lao thẳng tới nhưng nhìn thấy một cước này của Nguyễn Phong thì không thể không tránh đi. Cả thân thể hắn đột ngột xoay tròn né sang một bên, đồng thời hai tay đấm thẳng xuống mặt đất để điều chỉnh phương hướng. Chỉ thấy thân thể hắn đột ngột xoay chuyển như con quay, vốn là đòn công kích đến từ hai nắm đấm lại đột ngột đổi thành hai cước trước sau, lực ma sát mạnh mẽ khiến không khí cũng phải bốc lên một trận lửa cháy. Nguyễn Phong xuất ra một cước không trúng đối phương thì cũng không vội vàng thu chiêu, trái lại còn tăng thêm một phần lực lượng vào cước khiến cho cả thân thể cũng theo đó mà trược về phía trước. Vừa lúc hắn vọt đi thì hai cước của Thân Thiên Bảo đánh tới, cả hai đều không đánh trúng đối phương, một đòn đầu tiên này xem như là hòa.

Chỉ mới đòn đầu tiên mà cả hai thí sinh đã thể hiện ra bản lĩnh kinh người của mình. Khán giả phía dưới không ít người phải hít đến mấy hơi dài mới bình ổn được tâm tình đang sôi động của bản thân. Vài kẻ ánh mắt kém cỏi, lúc nghe được bạn bè bên cạnh giải thích lại thì cũng không kìm được mà há hốc mồm ra, trong lòng chỉ hận tại sao bản thân lại không có bản lĩnh cao hơn để có thể trực tiếp theo dõi màn giao chiến hấp dẫn ấy.

“Ha ha, thân pháp của ngươi thật đúng là lừa đảo, người ngoài nhìn vào tưởng là nhẹ nhàng mà có ai biết rằng ẩn chứa bên trong đó là tầng tầng áp lực. Lại thêm một cước vận dụng toàn lực mạnh mẽ đến đáng sợ, nếu ta mà không tránh kịp thì chỉ e là dính một đòn ấy cũng đủ bay thẳng xuống đài rồi.”

“Quá khen rồi, phản ứng của ngươi cũng nào có kém. Thế công tới vốn mãnh liệt hừng hực vậy mà vẫn có thể thay đổi giữa chừng, thật không có mấy người so sánh được.”

Hai sĩ tử sau khi giao đấu một chiêu thì đều nhận rõ đối phương bản lĩnh cao cường, không kìm được mà hứng khởi bình luận vài câu. Trên sàn thi đấu có quy củ tới điểm là dừng, không được lạm dụng sức mạnh mà gây thương tích cho đối phương, cũng là nhằm mục đích đề cao tinh thần thượng võ, khiến các tuyển thủ có cơ hội trau dồi với nhau. Hai thí sinh có thực lực mạnh mẽ lại bắt gặp được đối thủ ngang tầm, quả thật là một cơ hội để gia tăng thực lực, chính vì vậy nên bọn họ sẽ không ngại mà trao đổi với nhau. Phía dưới đài, khán giả nghe được lời trao đổi của hai thí sinh thì lại hào hứng mà hô to cổ vũ. Một trận đấu chỉ mới qua được một chiêu, thế nhưng không khí lại đã sôi động đến mức tận cùng, thật khiến cho người ta hào hứng.