Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 62: Cậu là Henry à?




- Dạ có chuyện gì với vựa trái cây đó ạ? Không phải mẹ con đã bán rồi sao?

Chú út của tôi lúc này mới nói rõ hơn:

- Có một người tên Henry, khoảng hơn một năm trước đã mua lại vựa trái cây và toàn bộ đất đai của ba con lúc trước lại.

Uốn một hớp nước rồi chú út của tôi tiếp tục nói:

- Nhưng cậu ấy ở nơi khác kinh doanh nên không có thời gian coi mua bán ở đây, người của cậu ấy đã tìm đến chú nói chú hãy đứng ra coi việc kinh doanh ở đây, vốn cậu ấy đưa ra ban đầu là 2 tỷ, sao khi kinh doanh đủ con số đó rồi thì việc mua bán sao này lời bao nhiêu chú cứ lấy hết.

Ngừng một chút chú út của tôi mới kể tiếp:

- Mà con biết rồi đó vựa trái cây đó ba con mua bán từ trước đến giờ có mối sẵn, nên không bao lâu chú đã hoàn vốn và có tiền sửa nhà cửa lại, còn có dư để chú lo cho mấy đứa em con đi học nữa.

Lúc này tôi mới thắc mắc hỏi:

- Chú có bị gạt không? Làm gì trên đời này có người tốt cho không mình như vậy đâu chú.

Thím út của tôi lúc này mới lên tiếng:

- Không có đâu con gái, thím nghe người của cậu ấy nói lại cậu ấy là người kinh doanh lớn không có thời gian làm ăn nhỏ lẻ như mình đâu, còn mua vựa trái cây này chỉ do thích thì mua thôi à.

Tôi cũng ngạc nhiên, ủa bộ có người rảnh đến mức bỏ tiền ra mà không cần thu nhập sao? Mà người giàu thì càng không dễ để mất lợi nhuận như vậy?

Nhưng không đợi thắc mắc lâu đã có người giải đáp thắc mắc cho tôi liền.

Lúc này từ ngoài sân có một người đi vào, chú út của tôi vừa gặp đã đứng lên bắt tay nói chuyện, sau đó quay qua nói với tôi:

- Đây người mà chú nhắc đến với con nè!

Lúc này anh chàng mặt đồ vest đen mới quay qua Lý Thế Bảo cuối đầu chào:



- Thưa thiếu gia mới đến, là tôi không hay không kịp đến đón ngài ở sân bay.

Lý Thế Bảo phất tay nói:

- Không sao chuyện tôi nói với cậu, cậu đã làm chưa?

Lúc này cả nhà ba người chúng tôi đều không hiểu gì hết, lúc này tôi mới nhớ ra cái tên Henry này quen quen hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.

Người đàn ông mặt vest đen đưa cho Lý Thế Bảo một tập hồ sơ rồi cuối đầu xin phép cả nhà ra về, đợi người đi rồi lúc này anh mới giải thích:

- Thật ra vựa trái cây đó của ba là do con mua lại ạ.

Lúc này cả nhà tôi đều bắt ngờ, chú út lúc này mới thốt lên:

- Cậu…cậu là Henry?

- Dạ chính là con ạ, Henry là tên của con khi con đi du học ở nước ngoài ạ.

Tôi thật sự không ngờ Lý Thế Bảo làm việc này từ một năm trước nên quay qua hỏi để mong tìm được đáp án:

- Vậy kết cuộc chuyện này là như thế nào vậy?

Lý Thế Bảo đưa tay vuốt tóc tôi cưng chiều nói:

- Thật ra từ cái hôm mà anh nói muốn chịu trách nhiệm với em, anh đã cho người điều tra và biết được chuyện của em, vì thế anh cho người mua lại tất cả những gì là tâm quyết của ba, định sau này sẽ làm của hồi môn cho em.

Quay qua chú út Lý Thế Bảo nói:

- Thật ra con muốn Khả Hân làm người phụ nữ của con từ hơn 1 năm trước, nhưng cô ấy luôn từ chối con đến tận bây giờ cô ấy mới chấp nhận yêu con, mà cô ấy có một người chú yêu thương cô ấy như vậy, nên con muốn giúp đỡ gia đình lúc đó con chưa có tư cách nên con chỉ có thể giúp chú út như vậy thôi.

Nhìn lại tôi Lý Thế Bảo nói:



- Còn bây giờ anh đã cho người san tên toàn đất đai và cả vựa trái cây của ba cho em rồi, giờ em là chủ ở đó em muốn làm gì anh cho em hoàn toàn quyết định.

Tôi thật sự rất cảm động, tôi không biết mình tu phước đức gì mà lại được Lý Thế Bảo yêu thương đến như vậy, rưng rưng nước mắt tôi nói:

- Nhưng…nhưng mà em không đáng để anh làm như vậy? Anh biết em… em…

Lý Thế Bảo dường như biết được tôi sắp nói ra đều gì nên cướp lời:

- Là em anh đều cảm thấy xứng đáng, vậy nên em đừng suy nghĩ nhiều nữa, đây.

Nói xong Lý Thế Bảo đưa hợp đồng qua trong đó tất cả đều là giấy tờ nhà đất và đều có chữ ký của tôi, lúc này tôi mới nhớ lại hỏi:

- Làm sao anh có chữ ký của em?

Lý Thế Bảo cười hỏi:

- Em nhớ lúc trước khi đi Thái Lan anh có đưa giấy tờ cho em ký không?

- Không phải anh nói cái đó là thủ tục để đi nước ngoài sao?

- Thì cái đó là anh nói để cho em ký, ai kêu em ký tên mà không đọc xem trong đó viết cái gì?

- Em…

Vì tôi lúc đó thật sự tin tưởng Lý Thế Bảo nên mới không có đề phòng hay nghi ngờ, tôi lại không ngờ anh ấy lại cho tôi bắt ngờ lớn như vậy.

Tôi xúc động quay qua ôm Lý Thế Bảo nói:

- Tại sao anh lại tốt với em như vậy chứ, anh thật sự rất ngốc.

Lý Thế Bảo không nói gì hết chỉ mỉm cười và ôm tôi lại, chú và thím của tôi thấy anh yêu thương tôi như vậy cũng thật sự rất vui và yên tâm để giao tôi cho anh ấy.