Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 45: Dần dần hồi phục




Sao khi gọi điện về cho gia đình hay Lý Thế Bảo vào phòng để xem bác sĩ khám thế nào rồi, lúc này gặp anh bước vào bác sĩ nói:

- Thưa Lý thiếu gia, thiếu phu nhân đã khỏe hẳn rồi, nhưng vì nằm trên giường bệnh quá lâu thế nên thiếu phu nhân chưa thể đi đứng bình thường như trước được, cần phải tập vật lý trị liệu khoảng 1 tháng hoặc 2 tháng, đến lúc đó thiếu phu nhân khỏe hẳn rồi có thể xuất viện ạ.

Bởi vì trước đây khi cấp cứu Lý Thế Bảo nhận là chồng của tôi, thêm vào đó xuốt 6 tháng nay ngày nào tối anh ấy cũng đến đây ngủ và những lúc thay đồ cho tôi toàn bộ do anh làm hết.

Nên bác sĩ nghĩ rằng tôi là thiếu phu nhân của Lý gia là lẽ đương nhiên, chỉ có tôi là bắt ngờ vì cách xưng hô này. Lý Thế Bảo vui vẻ trả lời bác sĩ:

- Cám ơn bác sĩ rất nhiều ạ.

Sao khi bác sĩ rời đi Lý Thế Bảo đến ngồi bên cạnh tôi, tay vuốt tóc tôi hỏi:

- Em thấy trong người thế nào rồi? Có đau hay mệt mỏi ở đâu không?

Tôi lắc đầu vì mới tỉnh dậy nên tôi chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, cổ họng khô khóc nên giọng nói vẫn còn nhỏ xíu phải đưa tay đến gần mới nghe được, tôi mở miệng hỏi mà rất đau:

- Vì sao họ lại gọi tôi là thiếu phu nhân?

Lý Thế Bảo cuối thấp xuống để tay ở bên miệng tôi mới nghe được tôi nói gì? Khi nghe thấy câu hỏi anh vui vẻ trả lời:

- Bởi vì em là người phụ nữ của anh, họ không gọi em là thiếu phu nhân thì gọi là gì nè?

Hôn lên môi tôi một cái Lý Thế Bảo nói:

- Bé cưng mau khỏe lại rồi chúng ta về nhà nhé?

Hôm nay vì tôi tỉnh lại nên Lý Thế Bảo rất vui, cả đêm không ngủ nằm ôm tôi kể đủ thứ chuyện của 6 tháng qua cho tôi nghe.

Kể cho tôi nghe khi mọi người hay tin đã phản ứng ra sao? Họ đã dừng hết mọi hoạt động để về xem tôi thế nào? Nhờ vậy tôi thật sự rất cảm động vì mọi người đều rất yêu thương tôi.



Nào là chuyện anh đã giúp tôi trả thù Hứa Nhã Linh thế nào, rồi chị Tuệ Nhi bị mất trí nhớ ra sao, cuối xuống ôm tôi vào lòng Lý Thế Bảo nói:

- Em biết không anh thật sự rất lo sợ, anh sợ em sẽ không tỉnh lại nữa, hoặc là khi tỉnh lại em lại mất trí nhớ quên đi anh giống như Tuệ Nhi quên mất Trương Kiến Văn vậy.

Hôn lên trán tôi một cái Lý Thế Bảo nói tiếp:

- Vậy nên anh không bao giờ đi công tác làm việc rồi là đến đây với em, anh mong khi em tỉnh dậy người đầu tiên em thấy sẽ là anh và anh đã đợi được rồi bé cưng.

Tôi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Lý Thế Bảo và cách xưng hô với tôi đã thay đổi, thật sự rất ngọt ngào.

Sáng hôm sau mọi người đều vào thăm tôi, Lý Thế Bảo đở tôi ngồi dậy dựa vào giường để để nói chuyện, mẹ Lý đến nắm tay tôi nói:

- Mọi người rất lo cho con giờ con tỉnh lại rồi mọi người đều rất mừng.

Tôi thiều thào nói:

- Con cám ơn bà chủ.

Ba Lý cũng vui vẻ nói:

- Con khỏe lại là tốt rồi.

Chị Tuệ Nhiên hùng hồ nói:

- Chị rất vui vì cưng tỉnh dậy, nếu không là chị giận em luôn.

Tôi biết chị Tuệ Nhiên chỉ nói vậy thôi nhưng chị cũng rất thương tôi không giận tôi đâu, tôi mỉm cười với chị quay qua thì tôi gặp chị Tuệ Nhi.



Nếu không nghe Lý Thế Bảo nói chị Tuệ Nhi mắt trí nhớ tôi còn tưởng anh ấy còn có thêm người em gái nữa chứ, nhìn khuôn mặt là một như sắc thái và phong cách ăn mặc thì khác hoàn toàn.

Chị Tuệ Nhi hình như cũng không nhớ tôi chỉ gật đầu chào chứ không hỏi thăm cũng không trách móc gì hết.

Hôm nay bà quản gia có đến nữa, bà đi đến nói với tôi:

- Con khỏe lại mọi người mừng lắm, mấy đứa ở nhà nghe con tỉnh đều reo hò, con mau khỏe về nhà với mọi người nha!

Tôi gật đầu với ba nói: “Con cám ơn mọi người đã thương con”

Mọi người ở lại chơi một chút rồi cũng đi về, có Lý Thế Bảo xin phép ông chủ nghĩ đi làm 1 tuần, đem việc quan trọng đến bệnh viện làm.

Tôi không hiểu sao ông chủ đã đồng ý, không phải trước đây ông chủ đã không chấp nhận chuyện tôi và Lý Thế Bảo sao? Ông chủ còn trách móc anh ấy mà.

Thời gian đầu tôi tập luyện rất khó khăn, có khi đau đến mức tôi bật khóc, những lúc như vậy Lý Thế Bảo đều ôm tôi vào lòng an ủi.

Được 1 tuần sau thì tôi đã kìm chế được không khóc nhè nữa, Lý Thế Bảo mới yên tâm đi làm lại.

Mọi người khi rảnh đều vào bệnh viện thăm tôi, còn Lý Thế Bảo sáng đi làm nhưng tối đều đến ngủ với tôi và hỏi han tôi hôm nay tập thế nào rồi.

Có lần tôi hỏi Lý Thế Bảo:

- Sao anh cứ đến đây ngủ với tôi hoài vậy? Anh không sợ mọi người nói à với ông bà chủ…

Lời còn chưa nói hết Lý Thế Bảo cuối xuống hôn lên môi tôi nói:

- Em đừng suy nghĩ nhiều nữa không có ai nói gì hết, ba mẹ anh cũng không với lại không ôm em anh không ngủ được, bé cưng đừng có suy nghĩ nhiều nữa ngủ thôi.

Nói xong Lý Thế Bảo ôm tôi vào lòng ngủ ngon lành, tôi có gắng luyện tập xuốt hai tháng trời, đến giờ thì tôi đã khỏe hẳn và chuẩn bị về nhà.