Với những lời của em gái đeo kính thì Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm, Vệ Đông và Tần Tứ đều không phản đối.
Tần Tứ hơi gật đầu với em gái đeo kính, giọng nói ôn hoà mà bình tĩnh: “Được, nhưng có vài lời tôi vẫn nên nói trước. Cho dù là những người đã từng vào tranh như chúng tôi thì cũng không dám đảm bảo có thể sống qua đêm nay. Hi vọng mọi người có thể hiểu rõ, lực lượng trong bức tranh kia không phải thứ mà chúng ta cứ can đảm hay mạnh mẽ là đối kháng được, nhiều khi sống sót đều dựa vào vận may. Tác dụng của mấy người chúng tôi nhiều nhất chỉ là chia sẻ kinh nghiệm các tranh trước cho mọi người, còn việc bảo vệ mọi người thì hơi khó.”
Em gái đeo kính run rẩy vội nói: “Dù là vậy cũng rất cảm ơn mọi người!”
Tần Tứ nhìn vào nhóm người mới: “Vậy thì mọi người muốn đi theo ai?”
Mã Chấn Hoa ngắt lời kêu lên: “Tôi — dù không phải người mới cũng không có khả năng! Tôi không hiểu gì hết, cũng chẳng biết gì hết, tôi còn con nhỏ, tôi không muốn chết, tôi muốn đi theo anh ta –” vừa kêu vừa chỉ vào Mục Dịch Nhiên.
“Thằng cha này sao lại ích kỷ vậy!” Một chàng trai trẻ tuổi trong số người mới không nhịn được gào to xông tới túm lấy cổ áo Mã Chấn Hoa, “Tao còn có cha mẹ! Ai muốn chết đâu?! Cái loại ích kỉ như mày không có kết cục gì tốt đâu!”
Vệ Đông cũng chướng mắt Mã Chấn Hoa, chuyện lão làm với ông chủ doanh nghiệp tư nhân Trương Mậu Lâm ở tranh trước, Kha Tầm đã kể lại hết cho cậu ta nghe, bởi vậy cũng chen miệng: “Đã quyết định một cũ kèm một mới rồi, đồng chí Mã vẫn nên tuân theo số đông đi.”
Nói xong thì quay sang nhìn mỹ nữ tóc dài: “Em gái, em muốn chung lều với ai? Anh cũng từng vào tranh rồi, còn từng thoát chết nhiều lần nữa.”
Kha Tầm: “...”
Mỹ nữ tóc dài hoảng loạn bất lực đưa mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, chỉ tay vào Mục Dịch Nhiên: “Em, em chọn anh ấy.”
Kha Tầm: “...”
Vệ Đông: “...”
Tần Tứ quay sang hỏi em gái đeo kính bên cạnh cô nàng: “Cô thì sao?”
Em gái đeo kính cũng quét mắt nhìn mấy lượt, sau đó chỉ vào Kha Tầm: “Tôi muốn chọn anh ta.”
Vệ Đông: “…” Mẹ nó, đang chọn ai an toàn hơn hay chọn bạn trai vậy!
Kha Tầm nhìn về phía em gái đeo kính: “Làm quen chút đi, tôi là Kha Tầm, bên cạnh là bạn thân của tôi. Em gái thì sao?”
Em gái đeo kính đáp: “Tôi là Sa Liễu, tôi và cô ấy là bạn học.” Chỉ sang mỹ nữ tóc dài.
Kha Tầm liếc nhìn mỹ nữ tóc dài: “Ồ, vậy cô gái này tên là Toa Toa* à?”
*Sa Liễu là thực vật có hoa trong họ Liễu, Toa Toa là loài thực vật có hoa thuộc họ Dền, nên Kha Tầm mới chọc ẻm kia tên là Toa Toa.
Mọi người: “...”
Mỹ nữ tóc dài tức tái mặt: “Tên tôi là Tử Linh (zǐ líng)!”
Kha Tầm khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn Mục Dịch Nhiên: “Tử Lăng (zǐ líng)? Tiếc thật, tên anh ta không phải Phí Vân Phàm.”
*Tên hai nhân vật trong “Tân một thoáng mộng mơ” của Quỳnh Dao.
Mọi người: “...”
Tần Tứ hỏi những người còn lại: “Mọi người chọn sao?”
Chu Bân nhíu mày: “Mấy người đều là nam, cũng không thể để bạn gái tôi ở cùng lều với mấy người được.”
Người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi tiếp lời: “Vậy hai người chung lều đi, dù sao thì mấy người có kinh nghiệm cũng chẳng đủ ghép.”
“Tại sao, như thế không công bằng,” Chu Bân mặc kệ, “hai chúng tôi không phải sẽ gặp nguy hiểm sao!”
“Chuyện cấp bách phải ứng biến,” Tần Tứ nói, “cậu có không muốn thì cũng chỉ có thể hai người cùng lều.”
Chu Bân ngẫm nghĩ, chỉ vào Tần Tứ rồi nói với bạn gái: “Em ở cùng lều với anh ta đi.” Sau đó chỉ vào Vệ Đông, “Tôi với ông chung lều.”
Người đàn ông trẻ tuổi kêu lên: “Bằng vào đâu mà mấy người muốn chọn ai thì chọn, tôi không muốn chung lều với tên kia!” Chỉ Mã Chấn Hoa.
Còn lại một nhà ba người im lặng lo lắng.
Một đám người loạn cào cào.
Vệ Đông ở bên cạnh giật giật Kha Tầm: “Vừa rồi ông biểu hiện như một con mẻ chanh chua đầy ghen tuông vậy.”
“Bớt nói nhảm, ông thì khá khẩm hơn chắc,” Kha Tầm nói, “Toa Toa của ông còn chả thèm liếc ông lấy một cái, sau ra ngoài đừng có nói với người khác ông được tôi nuôi lớn.”
“Nói cứ như sếp Mục thèm liếc ông vậy.” Vệ Đông nói.
Hai người bên này vẫn như mọi khi, nói liên thiên để hòa dịu cảm xúc căng thẳng, bên kia thì đã cãi nhau ra kết quả.
Xét thấy Mã Chấn Hoa nằng nặc cho rằng, dù là người đã từng ở trong tranh cũng không có khả năng thích ứng và ứng biến bằng những người mới, lại xét thấy không ai muốn làm người bị dư ra ở một mình một lều, lại xét tới việc người trẻ tuổi – Đàm Tranh nói, một cũ kèm một mới thì người lẻ ra luôn là người mới, như vậy không công bằng với người mới, vậy nên để cho công bằng, mọi người quyết định không phân biệt cũ mới, tất cả rút thăm chia nhóm.
Em gái đeo kính mang theo giấy bút, viết số từ 1 đến 6 chia ra thành hai phần thăm, ai rút trùng số thì chung lều, ai rút trúng số 0 thì ở một mình một lều.
Thăm đã được gấp gọn, Kha Tầm không vội lấy trước, thấy Mục Dịch Nhiên lấy xong mở ra thì sấn tới xem số bên trên, thấy là 3 thì đi tới chỗ lấy thăm, cẩn thận nhìn ngó một hồi, sau đó cầm lấy một cái theo trực giác, mở ra xem, sau đó tiếc nuối nâng mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên liếc nhìn cậu, không nói gì, chờ tất cả rút thăm xong hết thì cùng giơ ra để mọi người xem, thấy trên giấy của Kha Tầm —— viết số 3 rất rõ ràng.
Mục Dịch Nhiên: “...”
Kha Tầm cười với hắn, khóe mắt và đuôi mắt cong cong, Mục Dịch Nhiên nhớ lại hình đại diện Wechat đôi mắt của cậu.
Hình đôi mắt đó lấy từ tấm hình chụp hồi trung học của Kha Tầm, lúc Mục Dịch Nhiên tới nhà Kha Tầm đã nhìn thấy tấm ảnh đó trong tủ âm nhà cậu. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn luôn quan sát kĩ và nhớ rất rõ các tác phẩm mỹ thuật hoặc hình ảnh.
Nhớ rõ thiếu niên trong tấm ảnh mặc đồng phục màu xanh lam đan xen trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, ống quần xắn một nếp lộ ra một đoạn cổ chân thon nhỏ, đi giày thể thao màu trắng, tràn ngập sức sống tuổi trẻ. Dưới khung cảnh lá cây bạch quả rơi rợp trời thu, cậu nhảy lên cao, tóc bay lên, nụ cười sáng ngời, lộ ra cả hàm răng trắng như tuyết.
Ánh mắt trên khuôn mặt tươi cười kia y như hiện tại vậy.