Bóng tối và sự im lặng luôn khiến lòng người không yên
Kha Tầm lo cho Vệ Đông, nghĩ một chút rồi hỏi Mục Dịch Nhiên bên cạnh: “Giờ nếu tôi qua phòng chứa củi có sao không?”
Một lúc sau giọng Mục Dịch Nhiên mới vang lên: “Tôi không chắc là sẽ có sao hay không, tôi chỉ biết có một người lúc trước chạy loạn ban đêm, sau đó chết chỉ để lại sọ.”
“…” Kha Tầm dựa lại vào bao tải nhưng không muốn tiếp tục im lặng như vừa rồi nữa, cảm giác này chẳng khác nào đang chờ chết, không tử vong trong im lặng thì trêu ngươi tử vong trong im lặng vậy, “Tôi nhớ anh bảo đây là bức tranh thứ ba mà anh tiến vào, vậy anh làm sao tìm thấy chữ ký và ấn trong hai bức trước, bật mí chút được không?”
“Không có hứng thú.” Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không nể mặt.
“Anh chẳng có tí tinh thần đồng đội gì cả,” Kha Tầm nói, “Thêm người giúp là thêm hi vọng, anh cũng không muốn tôi cản trở anh mà.”
Một lúc lâu sau, Mục Dịch Nhiên lại mở miệng nói: “Không có quy luật, có nói cũng vô ích.”
Vừa dứt lời thì hắn bỗng thấy bên tai nóng lên, thằng nhóc ngồi bên cạnh hoàn toàn không có chút tự giác phải giữ khoảng cách với người lạ, cậu ghé lại vào bên tai hắn, thấp giọng nghiêm túc hỏi: “Vậy anh cảm thấy ấn của bức tranh này sẽ ở chỗ nào? Có ý tưởng gì không?”
Mục Dịch Nhiên nhíu mày, chưa bao giờ gặp phải một người tự nhiên đến vậy.
Hắn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn cậu: “Nếu cậu có thể im lặng thì chẳng mấy chốc sẽ nghĩ ra thôi.”
“Vậy cho tôi hỏi câu cuối,” Tên nhóc vẫn mặt dày, “Nếu chúng ta chờ cả đêm ở trong này không ra ngoài thì liệu có chắc sẽ an toàn không?”
Mục Dịch Nhiên im lặng một lát, thấy tên kia vẫn đang rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn, cuối cùng đành mở miệng: “Chưa chắc. Phải liên hệ tới nội dung bức tranh và tình huống trước mắt. Bình thường thì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi quan trọng nhất. Cũng giống như trong một bức tranh, có chỗ phô bày những điểm quan trọng, cũng có những chỗ chỉ đóng vai trò làm nền để khiến những điểm quan trọng nổi bật hơn. Nếu chúng ta tình cờ ở tại đúng nơi quan trọng nhất trong tác phẩm thì chắc đêm nay sẽ có kiếp nạn tử vong.”
Một lát sau giọng Kha Tầm mới vang lên: “Tôi cảm thấy tính đến giờ thì nơi quan trọng chắc chắn không phải kho thóc của chúng ta đâu, ai thông minh nhìn một cái tự biết… là linh đường bên kia.”
Giọng Mục Dịch Nhiên ôn hòa: “Dựa theo tư duy quán tính của con người thì phần lớn đều sẽ cho rằng linh đường là nơi quan trọng nhất trong sân. Nhưng nếu nhìn toàn cảnh bức tranh thì chưa chắc linh đường đã là nơi nổi bật nhất. Một bức tranh mà làm người ta liếc một cái đã nhận ra ý đồ thì chỉ có thể coi như “tranh vẽ tốt” chứ không thể xứng hàng tuyệt phẩm.”
“Vậy nên ý anh là dù linh đường là nơi trọng yếu nhất trong bức tranh nhưng chưa chắc ý đồ thật sự mà người vẽ muốn biểu đạt đã nằm ở linh đường, có thể là ba cây hòe già bên cạnh sân, hoặc cũng có thể là nhà của ông già khi nãy, hoặc thậm chí là chính kho thóc này của chúng ta,” Kha Tầm đăm chiêu, “Phải suy đoán điểm cốt lõi thật sự căn cứ theo bức tranh này đúng không?”
Mục Dịch Nhiên “Ừ” một tiếng.
“Phải rồi, tranh này tên gì thế?” Kha Tầm hỏi.
“Trước khi bước vào cậu không nhìn hay sao?” Mục Dịch Nhiên hỏi lại.
“Lúc đó sợ chết khiếp còn xem xét gì nữa, mà dù có thấy thì cũng sợ quá quên mất rồi,” Kha Tầm nói, “Tôi chỉ nhớ là một mảng đen sì, ở giữa có cái gì đó xám xám trắng trắng.”
Mục Dịch Nhiên lại im lặng, Kha Tầm cảm thấy chắc là người này đang thầm khinh bỉ mình, một lát sau mới nghe thấy hắn mở miệng: “Bức tranh này tên là “Đám ma”, là tác phẩm của một họa sĩ tên là Lý Hạo Kinh. Họa sĩ này vẽ thiên về tranh miêu tả cảnh sinh hoạt đời thường, thời trẻ hay đi du lịch đó đây, vẽ tranh để ghi lại những phong tục tập quán dân tộc khác nhau của những vùng miền khác nhau. Bức tranh này là một trong số đó, ghi lại hình ảnh một đám tang nơi thôn xóm xa xôi, tổng thể tranh có tông màu trầm, không khí tạo độ căng, thể hiện…”
Nói đến đây hắn bỗng ngừng lại, Kha Tầm đang định hỏi tiếp thì thấy một bàn tay nhanh nhẹn che lên miệng mình, lòng bàn tay khô ráo mát lạnh, còn có mùi thơm của xà phòng.
Kha Tầm định tránh theo phản xạ nhưng khi não bộ vừa phản ứng thì lập tức từ bỏ, không nhúc nhích để mặc hắn bịt miệng.
Căn phòng lại chìm trong sự im lặng tột cùng, có lẽ trong bóng đêm, năm giác quan của con người lại càng nhạy cảm hơn, Kha Tầm nghe thấy vài tiếng động kỳ lạ truyền tới từ bên ngoài phòng.
Ngừng thở dựng tai lên nghe ngóng, âm thanh kia càng thêm rõ ràng, sột soạt sột soạt, sột soạt sột soạt, như là… tiếng giấy.
Kha Tầm nhớ tới những chuỗi tiền giấy và nguyên bảo giấy bên ngoài linh đường.
Tiếng vang lớn như vậy không lẽ là bên ngoài đang nổi gió lớn?
Không, không phải, tiếng động này đang di chuyển.
Không nhanh không chậm, không hề lén lút, từng chút từng chút một, tiếng giấy sột soạt kia đang tiến gần tới kho thóc.
Cảm giác tựa như có một người đang ôm một cuộn giấy lớn và cứng đanh kéo lê trên mặt đất vậy.
Cũng giống như có người đang mặc quần áo bằng giấy, tay chân cạ vào cơ thể, từ từ đi tới.
—— quần áo bằng giấy?! Giấy —— người giấy?!
Kha Tầm kinh hãi, chợt nhớ tới hai đứa bé trai và bé gái bằng giấy bày ngoài linh đường.
Có người đang thay đổi vị trí của chúng?
Vệ Đông đang ở phòng chứa củi, ngay đối diện linh đường!
Kha Tầm đẩy tay Mục Dịch Nhiên hòng đứng dậy nhưng đột nhiên lại bị Mục Dịch Nhiên vươn tay ra giữ chặt lấy cánh tay mình, tiếp tục muốn thoát ra nhưng chẳng hiểu người này giữ kiểu gì mà thật sự không thể động đậy, cả người bị ấn nghiêng hẳn về phía trước.
“Chán sống à.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên vang lên rất khẽ, pha lẫn cái lạnh thấu xương,