Là vật gì quyết định tình trạng tử vong của năm người đã chết đêm qua?
“Tôi có một suy đoán,” Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói, “Nhưng còn phải xác minh lần cuối cùng, trước khi chắc chắn hoàn toàn thì tạm thời tôi sẽ không nói trước để tránh cho tư duy của hai cậu bị sai lệch —— đấy là trong trường hợp các cậu có thứ gọi là tư duy đó.”
Kha Tầm: “Tuy là anh đang châm chọc tôi nhưng tôi vẫn không tức giận đâu. Vậy thì xác minh lần cuối mà anh nói có phải là muốn xem tình trạng tử vong trong lần tiếp theo không?”
“Đúng vậy. Tuy rất tàn nhẫn nhưng hết cách rồi.” Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc.
“Chưa biết chừng tiếp theo lại là tôi.” Vệ Đông thảm thiết thở dài.
“Đừng nhảm nhí, cũng không được nói gở.” Kha Tầm đá cậu ta một cái rồi lại quay sang Mục Dịch Nhiên, “Nhưng tôi thấy chúng ta không thể cứ chờ vậy được, vẫn phải làm gì đó chứ.”
“Tìm ấn!” Vệ Đông xốc lại tinh thần.
“Cũng không thể tìm lung tung như ruồi mất đầu được,” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, “Anh Tiểu Mục cho bọn tôi phương hướng đi.”
“Gọi tôi là Mục Dịch Nhiên.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cậu, “Tìm ấn thì sẽ cần phải kết hợp với nội dung của tác phẩm.”
Kha Tầm: “Tối hôm qua anh nói bức tranh này tả cảnh đám ma ở nông thôn, sáng nay chúng ta đã lục soát linh đường nhưng không tìm thấy chữ ký hay ấn ẩn ở đâu cả.”
Mục Dịch Nhiên: “Điều này chứng tỏ linh đường không phải chủ thể mà bức tranh muốn làm nổi bật.”
Kha Tầm: “Ngoại trừ linh đường thì chỉ còn cái ngôi mộ ở bãi đất kia là khả nghi.”
Mục Dịch Nhiên: “Tôi xem rồi, không có gì đáng ngờ.”
Kha Tầm: “Có khi nào ở trong phòng ông già kia?”
Mục Dịch Nhiên: “Khả năng không cao, dù sao thì nếu xuất hiện tình huống liên tục không có người chết như đêm trước thì mọi người sẽ phải thường xuyên tụ tập tới căn nhà đó, tỉ lệ ấn bị phát hiện sẽ rất cao, và như vậy thì chẳng khác nào chèn đáp án xuống dưới ngay bài thi của cậu.”
Kha Tầm: “Tôi chưa bao giờ đủ nhân phẩm cho mấy vụ này, pass đi. Không phải linh đường, không phải huyệt mộ, không phải phòng của ông già vậy thì còn chỗ nào nữa? Khắp nơi đồng không mông quạnh, chẳng có nơi nào nhìn nổi bật hẳn lên cả.”
Mục Dịch Nhiên: “Nơi nổi bật trong tranh chưa chắc đã là nơi cất giấu ý tứ sâu xa của tranh.”
Kha Tầm nâng ngón tay chỉ về phía trước: “Có khi nào là ba cây hòe kia không?”
Ngoài sân nhà họ Lý, ở hướng Bắc là ba cây hòe già.
Con ngươi Mục Dịch Nhiên khẽ động, hắn nói: “Có nhiều nơi quan niệm cây hòe là cây âm, gọi tên là gỗ quỷ, không nên trồng ở gần chỗ ở của con người. Thật ra thì người cổ đại rất thích cây hòe, như cái từ ‘Hòe đỉnh’ cũng là để chỉ tam công*, ‘Hòe thần’ là cung điện của hoàng đế, có nhiều nơi lại coi cây hòe là biểu tượng của may mắn.”
*Tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.
Kha Tầm gãi đầu: “Vậy thì ba cây hòe trồng trong nhà này là để thăng quan phát tài à? Cũng hợp lý đấy.”
Vệ Đông: “Cho tôi cắt ngang chút, tôi thấy suy nghĩ của hai người có hơi sai rồi. Mặc dù thế giới trong bức tranh này cũng là một thế giới nhưng cốt lõi nó phải là ‘tranh’, sau đó mới là ‘thế giới’. Dù nó có là tranh vẽ lại cảnh trong thế giới thực thì hai người cũng phải biết là một tác phẩm nghệ thuật sẽ phải tiến hành hoàn thiện, trừ phi bức tranh này là tác phẩm vượt qua chủ nghĩa tả thực còn đâu thì để theo đuổi hiệu quả nghệ thuật chắc chắn sẽ trau chuốt lại một số hình ảnh theo hướng nghệ thuật.”
Thấy ánh mắt Mục Dịch Nhiên nhìn Vệ Đông có chút khác thường, Kha Tầm giải thích: “Đông tử là dân đồ họa, cũng coi như có tí liên quan tới nghệ thuật.”
“Như vậy theo ý của cậu thì nơi nào được trau chuốt vì hiệu quả nghệ thuật?” Mục Dịch Nhiên hỏi Vệ Đông.
“Cây đó.” Vệ Đông chỉ vào ba cây hòe già, “Như anh vừa nói, có nhiều nơi cho rằng cây hòe là điềm xấu, nhiều chỗ lại nghĩ nó là may mắn, đây là tình huống trong hiện thực, nhưng nếu dùng trong tranh thì tôi cảm thấy tác giả bức tranh chẳng việc gì phải quan tâm tới phong tục khác biệt mỗi địa phương, người đó chỉ cần phối hợp các chi tiết nhỏ căn cứ theo nội dung tranh là được.”
“Anh nói xem tại sao ba cây hòe này không ở chỗ khác mà cứ cố tình lại ở ngay bên cửa nhà họ Lý, nơi có linh đường? Nếu cây hòe ở trong này mang nghĩa thăng quan phát tài thì trồng trong nhà họ Lý không thấy sai à?”
Mọi người nhìn cái cây xem, cứ coi như ở nơi này nó có ý nghĩa đại cát đại lợi đi, thì cũng sẽ không xử lý nổi bật như vậy, nếu không sẽ có mâu thuẫn với chủ đề đám ma. Vì nếu là tả thực, buộc phải vẽ vào thì vẽ một cây là được rồi, sao phải vẽ tận ba cây?”
“Rõ ràng vẽ ba cây là vì muốn nó phải nổi bật, phải được khuếch đại, hoặc ẩn dụ sâu sắc hơn.”
“Hai người tiếp tục xem hình thái cây đi, giương nanh múa vuốt, hình dáng kỳ quặc, trông giống cây bình thường không? Tất nhiên cây mọc lên ở mấy nơi đồng không mông quạnh thì trông xấu cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng tại sao người vẽ không vẽ hình cây trong trạng thái bình thường mà phải cố tình biến nó thành hình dáng thế này?”
“Rõ ràng x2, bức tranh này chính là phép ẩn dụ mà người vẽ muốn phóng đại, nếu là nghệ thuật phóng đại thì cũng không thể phóng đại chính ý nghĩa may mắn đắc lợi của nó, như vậy cũng chỉ có thể là ý nghĩa còn lại.”
“… Cây cõi âm, là quỷ gỗ.” Kha Tầm nói.
Mục Dịch Nhiên đăm chiêu, giương mắt lên nhìn ba cây hòe già.
“Dù có ý nghĩa gì đi nữa thì cũng phải lục soát xem sao.” Kha Tầm là người theo phái hành động, nói xong thì lập tức đi về phía ba cây hòe.
Đi đến gần mới nhận ra ba cây hòe này cao hơn rất nhiều so với khi nhìn từ xa, vỏ cây vốn nên có màu nâu xám thì chẳng hiểu là do đóng bụi lâu năm hay bị bếp nhà họ Lý hun mà giờ chỉ còn màu xám tro, u ám tối om trên đỉnh.”
“Cây này cao quá, nhìn có khi phải hơn 20m ha?” Vệ Đông ngửa đầu nhìn, “Tìm kiểu gì được?”