Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Chương 89: Lãnh chứng





Mấy ngày đi chụp ảnh cưới xong, lúc này Lưu Tử Đồng chỉ cần nhìn thấy giày cao gót là đã muốn tránh, hơn nữa tình trạng nôn nghén của cô vẫn còn, những ngày qua nếu không phải ở nơi chụp ảnh cưới thì là ngủ gật trên đường đi, cuối cùng cũng chụp xong, người trong nhà lại lo đến việc lãnh chứng. Việc đi làm chứng nhận thì không cần xem ngày, chỉ cần chọn một ngày thích hợp là được, ví dụ như nếu ngày mai không lạnh thì có thể đi đăng ký kết hôn ngay.


Vốn dĩ đăng ký kết hôn chỉ là chuyện nhỏ, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế muốn tự hai người bàn bạc với nhau rồi đi, kết quả không biết tại sao lại lọt vào tai hai người già, kết quả cả hai ông đều lên tiếng phản đối, “Lấy chứng nhận là một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải để cả nhà cùng đi chứng kiến chứ!”


Vì còn có việc bận, Lưu Kiến Bang và Chu Tố Mẫn liếc nhìn nhau, bà nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ba, ba Lâm, ngày mai tụi con còn phải tham dự một hội nghị, chắc có lẽ sẽ ra rất muộn, tụi con có thể không đi được không? Để bọn nhỏ tự đi đăng ký là được rồi, đăng ký không tốn nhiều thời gian đâu, đến đó chỉ cần làm theo lời hướng dẫn của nhân viên thì bọn chúng sẽ lấy được chứng nhận nhanh thôi.”


Lưu lão gia đầu tiên là không đồng ý, ông trợn mắt nhìn con dâu của mình: “Con gái duy nhất của con đi đăng ký kết con mà con còn đi họp sao?”


“Dạ?” Chu Tố Mẫn bị bắt bẻ như vậy thì không có gì để nói, Lưu Kiến Bang đang chuẩn bị mở miệng thì bị Lưu lão gia cắt ngang: “Làm sao? Về sau hai đưa còn muốn sinh thêm một đứa nữa à? Đến tuổi này rồi mà còn có thể sinh con sao?”


Giọng Lưu Kiến Bang có chút nhỏ: “Không thể…”


“Vậy đứa con gái duy nhất của hai người đi đăng ký, hai người có đi theo không?” Lưu lão gia nói lời không chút khách khí.


Giọng Lưu Kiến Bang lại càng nhỏ, ông làm lơ cái kéo tay áo của Chu Tố Mẫn, nói: “Đi, đều đi.”


“Như vậy mới đúng.” Lưu lão gia đột nhiên vỗ đùi.


Chu Tố Mẫn bất đắc dĩ.


Lưu Kiến Bang buông tay.


Bên này Lâm lão gia cũng sảng khoái bừng bừng: “Ngày xưa lúc chúng tôi lãnh chứng không được tiện như bây giờ đây, khi đó tôi với bà nội của nó kết hôn thì phải đến quân doanh chứng mình đấy. Còn lúc ba mẹ nó kết hôn thì tôi lại có cuộc họp nên cũng không thể tận mắt nhìn thấy. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể tận mắt nhìn thấy cháu trai của mình đăng ký kết hôn. Lâm Trứ, ngày mai anh cũng phải đi đến đó, dù sao cũng là em trai anh kết hôn đó.”


Lâm Trứ đặt chén trà xuống, cầm lấy áo khoác mặc vào, nói: “Ngày mai con không có thời gian.”


“Có chuyện quan trọng gì mà không thể dời đi hả??” Lâm lão gia ngạc nhiên, lớn giọng hỏi, Lâm Trứ không trả lời ông, ba bước dài đi đến cầu thang, từ từ biến mất.


Lâm lão gia tức giận, Lưu lão gia chế giễu ông, nói “Chắc chắn là do mấy nay ông cứ luôn kích thích nó, nói nó không tìm được được đối tượng nên nó mới không đi, ông nhìn ông xem, tức không?”


Lâm lão gia tức giận với Lưu lão gia: “Tôi đây không phải vì tốt cho nó sao? Sắp bốn mươi rồi đấy! Bốn năm năm nữa là bốn mươi rồi, chẳng lẽ không tìm, chẳng lẽ nó thích đàn ông thật sao?!”


Lưu lão gia hoảng sợ: “Ông có sợ nó thích đàn ông sao?”


“Vô nghĩa! Nếu có tôi đánh gãy chân nó!” Lâm Chấn càng tức.


Lưu Tử Đồng vẫn luôn rúc vào lòng Lâm Đế, cô ngáp một cái, nói: “Ông nội Lâm, nếu Lâm tổng đã nói bận thì cứ để ảnh đi đi ạ, chuyện đăng ký này không lớn đâu ạ, là thật đấy.”


Lúc này Lâm Trứ bận đến nỗi rồng không thấy đuôi, ngẫu nhiên xuất hiện được một lần đã quý lắm rồi, đã vậy nếu anh ta theo chân hai người đi lãnh chứng thì không phải càng ngốc sao.


Lâm Chấn vừa nghe thấy Lưu Tử Đồng nói vậy thì lập tức không giận nữa, ông nói: “Chuyện này rất quan trọng, nó đóng vai anh trai đến tận khi lên sân khấu mà. Hơn nữa, Đồng Đồng à, con nên sửa miệng rồi, ít nhất cũng không nên gọi nó là Lâm tổng nữa, gọi là anh chồng đi.”


Mặt Lưu Tử Đồn hơi đỏ lên, có chút xấu hổ, cất tiếng gọi anh chồng thì cứ cảm thấy không tự nhiên, còn nhớ khi nhỏ cô đã từng mơ ước mình có một anh trai nữa đó. Lâm Đế cũng ngáp một cái, anh dựa vào người cô, thần sắc có chút mệt mỏi.


Anh với Lâm Trứ mấy ngày nay vội vàng giống nhau, hơn nữa liên tục mấy ngày chụp ảnh cưới, tối về còn phải xem qua văn kiện, hơn nữa Lưu Tử Đồng cứ nôn nghén đêm khuya thường xuyên, cô vừa động thì anh liền tỉnh. Lưu Tử Đồng thấy anh ngáp vậy thì đưa tay xoa mặt anh, nói: “Chúng ta lên lầu đi nghỉ ngơi nhé?”


“Ừm.” Lâm Đế cọ mặt vào lòng bàn tay cô, nắm lấy tay cô dắt lên lầu.




Mấy người trong nhà cũng không ngăn cản, rốt cuộc chuyện Lâm Đế bận rộn ai cũng đều biết.


Hôm đi lãnh chứng nhận thời tiết rất tốt, quả đúng là thời điểm mùa xuân, trăm hoa đua nở, vì không ngăn cản được nhiệt tình của hai ông lão nên ngày này cả nhà cùng nhau ra ngoài, đến Đỗ Nhu cũng cùng đi, ngoại trừ Lâm Trứ, Đồng Kỳ và một vài đứa nhóc cũng đến, ai không biết còn tưởng đây là đoàn người tổ chức đi đăng ký kết hôn chung.


Dù gì Lâm Đế cũng là nhân vật công chúng, hiện tại mức độ nổi tiếng của Lưu Tử Đồng cũng không thấp, nên sau khi xe ra khỏi cửa liền có thêm mấy chiếc chạy đằng sau bảo vệ, sau khi đến cửa Cục Dân Chính, nhằm giảm bớt sự chú ý, hai người đều đeo khẩu trang.


Lâm lão gia và Lưu lão gia đứng trang nghiêm trước Cục Dân Chính, ai nấy đều nhớ về thời kết hôn ngày xưa của họ, chỉ được làm ở một bàn nhỏ trong thôn, rất đơn giản. Sau khi tiến vào thì bên trong không hề đông, chỉ có một đến hai cặp đôi, cả nhà liền tự mình đi vào phòng tiếp khách


Bởi vì lúc ở trước sảnh không hề lộ diện, đến cả người chụp ảnh cũng tự mang theo, nên vào đây có hơi nhiều người….


Thợ chụp ảnh chính đứng đằng kia đang cầm máy ảnh chuẩn bị chụp cho hai người, nhưng chưa kịp bấm máy thì lại thấy nhóm người đằng sau đi vào, ông ta liếc mắt một cái, sau đó rất nhanh quay trở về….


Nhưng chưa được hai giây sau, ông không nhịn được mới quay đầu nói với Chu Tố Mẫn: “Có thể…lui về sau một chút không?”


Vẻ mặt Chu Tố Mẫn xấu hổ, lập tức kêu người nhà lui lại sau, còn nói thêm: “Chúng ta không cần ở chỗ này chờ tụi nó đâu ạ, trước mắt có thể đi ra phía sau uống trà, một lúc sau là xong thôi ạ.”


Lâm lão gia: “Tôi không đi.”


Lưu lão gia: “Ba không đi”


Đoàn người: “……”


Sau khi chụp xong thì quy trình lãnh chứng rất nhanh, không lâu sau đã có hai quyển sổ màu đỏ mới tinh, cầm trong tay vẫn còn cảm nhận được độ ấm của nó, trên đó có hình của Lưu Tử Đồng và Lâm Đế. Hôm nay cô mặc một bộ váy vàng nhạt, anh thì một bộ sơmi đen, hai màu phối nhau đồng đều, đối diện với máy ảnh cô nở nụ cười sáng lạn, khóe môi anh thì hơi cong nhưng không giấu được niềm vui, nhìn thật đẹp mắt. Lưu Tử Đồng nhón chân ôm lấy cổ anh, anh hôn lên môi cô.


Hai quyển sổ nằm trong tay bọn họ, ai nấy đều cầm rất chặt, Đồng Kỳ đưa điện thoại lên: “Lại đây, đại ảnh đế, đại họa sĩ, hai người mau giơ giấy đăng ký ra để mình chụp một tấm cho fans của hai người xem nào.”


Triệu Lí đang đứng bên cạnh nghe thấy thế thì cất điện thoại vào.


Cũng đúng lúc điện thoại anh ta vừa bị hỏng chưa khôi phục hoàn toàn…..


Anh nói với Đồng Kỳ: “Đồng tiểu thư, chụp xong thì gửi cho wechat cho tôi với nhé.”


Đồng Kỳ đưa tay ra hiệu OK.


Khá nhiều nghệ sĩ kết hôn chỉ đăng ảnh giấy chứng nhận, hoặc có người đặt trên bàn rồi trang trí thêm một bình hoa tươi bên cạnh, nhưng Lưu Tử Đồng và Lâm Đế lại muốn khác biệt, cô ngồi trên ghế sô pha, Lâm Đế đứng đằng sau khom lưng, tay đặt lên lưng ghế phía sau cô, cúi đầu nhìn cô trong khi cô ngẩng đầu mỉm cười với anh.


Hai người cầm giấy chứng nhận trong tay đưa lên đối diện máy chụp, sau đó anh cúi sát vào cô, lấy đôi môi mình đặt lên môi cô.


“Tách” một tiếng, một tấm ảnh được chụp.


Lại tiếp tục đứng trước cửa Cục Dân Chính ngây người một lúc, giấy chứng nhận truyền tay nhau giữa người trong nhà, hai ông lão liền cất lời khen cháu trai cháu gái của mình “Lâm Đế chụp đẹp này.”


“Tử Đồng chụp rất đẹp.”


“Quần áo thật xứng mà…”


Kiểu nói chuyện này người trong nhà cũng đã quen, Chu Tố Mẫn nhìn đồng hồ, kéo tay Lưu Kiến Bang, nói: “Chúng ta đi họp thôi.”


“Đi thôi, đưa cả nhà về trước đã.”


Người một nhà đứng dậy chuẩn bị rời đi thì liền thấy Lâm Trứ ngậm thuốc lá bước vào, Lâm Chấn vỗ đùi: “Không phải anh nói không đến sao?”


Lâm Trứ không đáp, chỉ nhìn về phía Lâm Đế: “Thế nào? Tốt không?”


Lâm Đế: “Rất tốt.”


Lâm Trứ: “Đi thôi, anh đã đặt bàn cho buổi tối rồi.”


Lâm Đế: “Được.”


Đồng Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Trứ, đôi mắt phát sáng cả lên, tay không ngừng khều khều Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng bắt lấy tay cô: “Hốt đống nước miếng của cậu vào kìa.”


Đồng Kỳ: “Khụ….” Cô ấy khom lưng, xoa đầu con gái, nói: “Đi thôi, chào tạm biệt cô chú đi.”


Tiểu Nhã vốn đang nhìn chằm chằm vào Lâm Trứ, nghe thấy mẹ nói như vậy thì lạch bạch chạy qua ôm chặt chân Lâm Trứ, Lâm Trứ cúi đầu thấy một cô nhóc đuôi ngựa đang nhìn mình, mặt anh ta không có biểu cảm gì nhưng cũng không kéo con bé ra, Tiểu Nhã cười toe nói: “Chú ơi, chú chờ con đến mười tám tuổi được không ạ?”


Lâm Trứ: “…….”


“Ặc ——” Đồng Kỳ hoảng hồn, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tiểu Nhã rời đi: “Ai dạy con những lời này hả??”


Mọi người yên lặng đúng một giây sau đó lại phá lên cười, Lâm Trứ đưa mắt nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Tiểu Nhã, quay qua đưa tay đỡ Lâm lão gia, dẫn ông xuống bậc thang.


Tiểu Nhã gọi với theo: “Chú ơi!”


Anh ta không hề quay đầu lại.


Lưu Tử Đồng cười to: “Ha ha ha ha…..”


Vừa mới cười còn chưa dứt thì Tiểu Nhã lại chạy về phía Lâm Đế đòi ôm, Lâm Đế còn đang ôm vai Lưu Tử Đồng, thấy cô nhóc như vậy thì theo bản năng buông Lưu Tử Đồng ra bế cô lên, Tiểu Nhã cất lời: “Ba nuôi, ba chờ con đến mười tám tuổi được không ạ?”


Lưu Tử Đồng: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ ——”


Đoàn người lại cười vang, Đồng Kỳ cười nói: “Được được được, để toàn bộ người đẹp trai chờ con đến mười tám tuổi được chưa? Đúng là tiểu hoa si mà.”


Lưu lão gia nói: “Con bé này thật sự đáng yêu nha, lại đây, cho ông ôm nào.”


“Không chịu không chịu, con chỉ muốn ba nuôi ôm thôi” Tiểu Nhã cọ cọ vào lòng ngực Lâm Đế, Lưu Tử Đồng nắm lấy chân cô bé: “Ba nuôi này là của mẹ nuôi.”


“Là của con nha!” Tiểu Nhã đáp lời ngay.


Nghe được đoạn đối thoại này khiến ai nấy đều không dừng cười được, cả nhà đi ra khỏi Cục Dân Chính, đến tiệm cơm.



Đêm đó, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đặt giấy chứng nhận rồi nằm cùng nhau nhìn thật lâu, đột nhiên Lâm Đế xoay người đè Lưu Tử Đồng xuống dưới thân, tay chống ngang đỉnh đầu cô, nhìn cô thật ôn nhu, anh gọi: “Bà xã.”


“Dạ.” mi mắt Lưu Tử Đồng cong cong, cười nhìn hắn, Lâm Đế cúi đầu, hôn từ trán cô xuống dưới, hôn chân mày, hôn dọc cái mũi, hôn cằm cô….


“Anh yêu em.”


“Em cũng vậy.”


Anh hơi mở cổ áo cô ra, cắn lên môi cô, tay xoa xoa nơi eo mềm, đầu lưỡi xông thẳng vào khoang miệng cô, cứ một tấc lại một tấc thâm nhập càng sâu, cả người cô run lên…cô siết chặt eo anh, nhỏ giọng đầu hàng: “Ông xã, không được như vậy đâu.”


Lâm Đế dừng lại, một giây sau, anh đứng dậy, mở hẳn cổ áo của mình ra, giọng nói khàn khàn: “Anh đi toilet.”


Lưu Tử Đồng nằm trên giường chờ tâm tình bình phục, điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên.


Cô cầm lên thì thấy đó là tin nhắn wechat của Trần Châu.


【 Trần Châu: Tranh tôi nhận được rồi. 】


【 Trần Châu: Hôm nay là ngày anh đăng ký, cũng đúng lúc tôi nhận được bức tranh này, cũng coi như là một an ủi cho tôi. 】


Lưu Tử Đồng ngẩn người.


Đợi Lâm Đế từ trong phòng tắm đi ra, cô hỏi: “Bức tranh lần trước anh nói muốn mua, bây giờ anh đã gửi cho sư huynh của em sao?”


Lâm Đế xoa cổ, nâng mí mắt lên đáp: “Ừm.”


“Vì sao lại đưa anh ấy vậy ạ?”


Lâm Đế đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống, anh thấp giọng hỏi: “Em muốn để lại bên người sao? Để nhắc nhở em hay là nhắc nhở anh?”


Lưu Tử Đồng ngơ ngẩn, ngay sau đó đáp: “Cũng tốt ạ, coi như vật trả về chủ.”


Thành phố Thiên Lâm.


Trần Châu lật qua mặt sau của bức tranh


Một hàng chữ cứng cáp, kiêu ngạo lại ương ngạnh.


“Cô ấy có thai, là con của tôi, ngày X tháng X chúng tôi đi đăng ký kết hôn. Trần Châu, hẹn gặp lại.”


Trần Châu nhìn dòng chữ mà giọng nói nghẹn ngào: “Hẹn gặp lại.”


Anh ta muốn nói, cho dù hiện tại Lưu Tử Đồng không có đối tượng thì anh ta cũng không hề xứng đáng với sư muôi của mình, bỏ lỡ cũng chỉ là bỏ lỡ.


Đồng thời, anh ta ôm chặt bức tranh nói lời cảm ơn. Bức tranh này được đưa đến nơi đây, điều này chứng mình anh ta cũng đã từng có được.