Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!

Chương 32




Sau khi Lý Hàng xử lý 6 con tang thi trí tuệ, anh nhặt một chiếc kính đen trong đống kính rơi trên mặt đất, đeo lên, sau đó cúi người trở lại khu cách ly nơi anh vừa được nhân viên công tác đưa ra, tiếp tục thực hiện 24 giờ cách ly đang dang dở. Dưới sự cung kính của nhân viên công tác, Lý Hàng để lại cho mọi người một bóng dáng cao lớn, âm thầm hi sinh.

Sau khi Lý Hàng rời đi, Tiết Minh Trân đến gần Tiết Minh Lễ đang đứng ở đằng xa, "Anh, là anh đưa Lý Hàng tới sao?"

Tiết Minh Lễ gật đầu, "Ừm, đội trinh sát số một bị tang thi trí tuệ bắt được, bọn họ truyền tín hiệu cầu cứu khẩn cấp tới căn cứ, nói chỉ có Lý Hàng mới có thể cứu được họ. Trùng hợp hôm nay Lý Hàng tới thành phố B, đang thực hiện 24 giờ cách ly trong khu cách ly, cấp trên liền nhờ anh làm người trung gian, mong nhận được sự trợ giúp của Lý Hàng."

Tiết Minh Trân nhìn nhân viên công tác bận rộng rửa sạch hiện trường tang thi trí tuệ để lại, đưa người của đội trinh sát số một đi trị liệu, lại nhìn đám người tụ tập ở gần đó. Vừa rồi Lý Hàng dùng tốc độ sét đánh áp chế tang thi trí tuệ, cũng tiễn chúng đi về Tây thiên, lúc rời đi cũng rất đúng giờ. Nhưng mà tiếng cầu xin tha mạng như tiếng heo bị chọc tiết của nhóm tang thi đối với "Hàng ca" vang tận chân trời, hình tượng của đội trinh sát số một cũng đã thấy rõ, động tĩnh lần này quá lớn, Lý Hàng muốn khiêm tốn cũng không được. Tiết Minh Trân thở dài, "Xem ra lúc nãy Lý Hàng rối rắm muốn chết."

Tiết Minh Lễ nghi hoặc nghiêng đầu, hỏi Tiết Minh Trân, "Tại sao Lý Hàng phải rối rắm, trở thành anh hùng được mọi người khen ngợi, xưng bá nước Z, đây không phải chuyện đáng để kiêu ngạo sao?"

Tiết Minh Trân nói: "Vấn đề là Lý Hàng không phải loại người ham vinh hoa phú quý, anh ấy siêu sợ phiền toái."

Tiết Minh Lễ có chút buồn bã nhăn mày, "Là như vậy sao, anh chữa lợn lành thành lợn què rồi."

Tiết Minh Trân ngẩn người, "Anh làm gì thế, dư luận ở trung tâm tị nạn thành phố X cùng trung tâm căn cứ thành phố B không phải là do anh một tay thao túng đấy chứ? Nhưng cũng không phải, chúng ta chỉ tới thành phố B sớm hơn Lý Hàng 1 ngày, anh làm gì có thời gian đi khống chế dư luận."

Tiết Minh Lễ nói: "Anh không thao túng dư luận." Trái tim Tiết Minh Trân còn chưa rơi xuống, ngay sau đó Tiết Minh Lễ đã ném một quả bom siêu to, khiến Tiết Minh Trân ngây ngẩn, y nói: "Nhưng mà dư luận biến thành bộ dáng hiện tại, có một nửa nguyên nhân là do anh thật."

Trán Tiết Minh Trân xuất hiện kẻ dọc, "Rốt cuộc anh đã làm cái gì..."

"Nhớ nửa tháng trước em cùng Lý Hàng giúp anh bắt được con tang thi trí tuệ kia làm thí nghiệm không?"

"Nhớ." Đó là lần thứ hai Tiết Minh Trân dùng miệng quạ đen, muốn quên cũng khó.

Tiết Minh Lễ bỏ qua quá trình thí nghiệm phức tạp, nói khái quát: "Anh tiến hành thí nghiệm cấy virus vào con tang thi trí tuệ đó. Trong số virus lây lan có tính phụ thuộc mạnh vào thịt thối, có loại virus LH có hiệu quả thực nghiệm rõ rệt, hơn nữa vật thí nghiệm đối với virus này rất trì độn, không hề biết chuyện cơ thể mình chứa virus. Sau đó anh lại bắt một đám tang thi bình thường, lấy virus dùng trên người vật thí nghiệm cấy vào người chúng nó, khiến đám tang thi bình thường mang theo virus của vật thí nghiệm tới chỗ đông tang thi truyền virus cho những tang thi khác. Tính theo thời gian, có lẽ hơn 80% tang thi trên toàn nước Z đều nhiễm loại virus này."

"Virus LH có hiệu quả gì với tang thi." Tiết Minh Trân mặt không thay đổi hỏi.

Tiết Minh Lễ giải thích: "Virus LH thông qua thịt thối xâm nhập vào cơ thể tang thi, cuối cùng tập trung trong não, tang thi bình thường dựa vào bản năng thích máu mà sinh tồn, sẽ không tiến hành quá trình tự hỏi, cho nên virus LH không có ảnh hưởng gì đối với tang thi bình thường, nó chỉ có tác dụng với tang thi trí tuệ đã tiến hành tiến hóa trí tuệ lần hai. Virus LH có tính ổn định rất mạnh, hơn nữa có công năng ghi nhớ mạnh mẽ, mẩu ký ức của vật thí nghiệm gốc vẫn sẽ được tiếp tục bảo tồn trong quá trình lây nhiễm, đối với tang thi trí tuệ..."

Tiết Minh Lễ thao thao bất tuyệt giảng về đặc tính của virus LH, Tiết Minh Trân nghe cực kỳ nhức đầu, cô ra dấu hiệu dừng lại, "Dừng! Em chỉ muốn biết sau khi virus LH lây cho tang thi trí tuệ sẽ xuất hiện hiệu quả gì."

Tiết Minh Lễ chậm rãi nói: "Mẩu ký ức được virus LH mang theo, là nỗi khiếp sợ đối với Lý Hàng."

Tiết Minh Trân: "..."

Tiết Minh Lễ giải thích đầy tính học thuật: "Nếu tang thi trí tuệ hoàn toàn không biết gì về Lý Hàng, vậy chúng sẽ không thể hiểu được mẩu ký ức đó, virus LH sẽ không có tác dụng. Thanh danh của Lý Hàng được truyền bá trong vòng tiếp xúc của tang thi trí tuệ, đây là chìa khóa mở ra cơ chế hoạt động của virus LH, Lý Hàng phải tự thực hiện mới được. Cho nên anh mới nói, dư luận về Lý Hàng, anh chỉ có tác dụng một nửa."

Điều đầu tiên Tiết Minh Trân nghĩ đến cũng không phải Lý Hàng gặp xui xẻo, cô còn nghiêm túc hỏi: "Nếu virus LH có công năng ghi nhớ đặc thù như vậy, tại sao không ghi tập tính tang thi không ăn thịt, tang thi trí tuệ chém giết lẫn nhau, như vậy không phải dễ hu thập tang thi trí tuệ hơn sao?"

Tiết Minh Lễ lắc đầu, "Nếu bất cứ tin tức gì cũng có thể ảnh hưởng như em nói, vậy trực tiếp viết tang thi trí tuệ phải tự sát là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề. Tin tức virus LH mang theo ngoại trừ phù hợp với nhận tri bên ngoài của tang thi trí tuệ, còn phải phù hợp với tư duy logic của nó, mới có thể ảnh hưởng tới tang thi trí tuệ. Bản thân tang thi trí tuệ vốn đã có nỗi sợ tiềm ẩn với Lý Hàng, anh chỉ khiến nỗi sợ này trở nên lớn nhất có thể mà thôi."

Tiết Minh Trân tiếp nhận loại giải thích này, cô gật đầu, "Virus LH có thể đạt tới trình độ này, đã là không tệ."

"Chỉ tiếc, cái này không thể trở thành lễ vật tỏ tình được." Tiết Minh Lễ thở dài.

"Lễ vật tỏ tình?" Tiết Minh Trân cứng đờ dời tầm mắt, yên lặng nhìn bầu trời.

Tiết Minh Lễ nói: "Anh muốn Lý Hàng trở thành anh hùng thời mạt thế, giúp anh ấy làm bá chủ tất cả các căn cứ ở nước Z."

Tiết Minh Trân nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là tại sao anh lại nghĩ Lý Hàng muốn trở thành anh hùng..."

"Lúc cấp hai, Lý Hàng là trùm trường."

"Tuổi dậy thì thôi, có thể hiểu mà. Nhưng mà cũng chỉ là trùm trường thôi mà, có gì kỳ quái đâu."

"Lúc anh ấy học cấp hai đã là bá chủ tất cả các trường cấp hai cùng cấp ba trong thành phố, ngay cả mấy trường cấp hai ở tỉnh gần đó cũng biết tới thanh danh của anh ấy."

"..."

"Giấc mộng của anh ấy khi đó là làm bá chủ tất cả các trường cấp hai cấp ba trên toàn quốc, nhưng giấc mộng này không thể trở thành hiện thực, anh ấy đã tốt nghiệp đầu tháng ba. Giấc mơ chết yểu, chắc chắn là nỗi tiếc nuối lớn trong cuộc đời anh ấy, cho nên anh nghĩ, nếu có thể giúp Lý Hàng trở thành bá chủ của tất cả các căn cứ ở nước Z, coi như là giúp anh ấy được hoàn thành giấc mộng còn dang dở."

"Anh, anh học cùng cấp hai với Lý Hàng à?"

"Không, hội anh không biết nhau, nhưng anh biết sự tồn tại của anh ấy."

Tiết Minh Trân hóng chuyện xong, biểu tình khôi phục trạng thái nghiêm túc, cô đưa ra kết luận, "Lý Hàng tốt nghiệp cấp hai đã lâu rồi, giấc mộng năm đó không phải là giấc mộng nữa, mà là lịch sử đen. Nếu Lý Hàng biết chuyện anh làm, có lẽ anh còn chưa kịp thổ lộ đã bị tuyên án tử hình."

Tiết Minh Lễ cực kỳ tán thành gật đầu, "Cho nên anh cần sự trợ giúp của em."

"Có chuyện gì, anh cứ nói đi." Tiết MInh Trân không chút do dự đáp.

"Con tang thi trí tuệ dùng để làm thí nghiệm em cùng Lý Hàng bắt giúp anh, lúc rời khỏi căn cứ tị nạn thành phố X anh đã thả nó đi rồi. Nếu Lý Hàng gặp phải nó, có thể chuyện anh làm thí nghiệm sẽ bị bại lộ. Em triệu hồi nó giúp anh đi."

"... Này!"

"Please, đây là thỉnh cầu liên quan đến hạnh phúc cả đời anh đấy."

Tiết Minh Trân bị sự chân thành của Tiết Minh Lễ đả động, cuối cùng từ chối lời thỉnh cầu của y. Ai bảo các anh coi miệng quạ đen là kỹ năng mà dùng, hừ!

***

Lý Hàng trở lại khu cách ly, đúng lúc gặp mặt Trình Dục. Thanh niên vạn năm ấm áp Trình Dục giờ đây nghiêm mặt, đưa Lý Hàng tới chỗ tạm trú của đội Đôi Cánh Tự Do trong khu cách ly, quở trách, "Tại sao anh lại tự chủ trương sử dụng dị năng!"

Trong lòng Lý Hàng nổi lên dự cảm, "Tôi sử dụng dị năng lúc nào?"

"Làm còn không thừa nhận," Trình Dục tức giận, "Bây giờ tin phong thanh ở khu cách ly đã ngập trời, nói Hàng ca anh minh thần võ, chỉ dùng đầu ngón tay đã nghiền nát 6 con tang thi đánh thắng đội trinh sát số một."

Lý Hàng: "..."

Người xử lý tang thi rõ ràng là bộ đội chuyên dụng của trung tâm căn cứ, hơn nữa sau khi tang thi chết, rõ ràng anh đã lập tức rời đi quay trở lại khu cách ly, kết quả lời đồn còn tới khu cách ly nhanh hơn cả anh, nhưng lại phóng đại tới mức cực kỳ khoa trương, anh còn có thể nói cái gì.

Lý Hàng bình tĩnh nói với Trình Dục: "Tôi vì cái gì mà phải cải trang từ thành phố X tới thành phố B, lý do anh biết rồi đó. Thành phố B đầy rẫy nhân tài, anh thật sự cho rằng tôi thích xuất đầu lộ diện, thậm chí là cố ý làm náo động sao?"

Trình Dục hơi tỉnh táo lại, suy nghĩ, cuối cùng vẫn bị lời nói của Lý Hàng thuyết phục. "Hiện tại lời đồn đã khoa trương như vậy, cho dù anh không cố ý, thì anh vẫn sẽ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, phải nghĩ biện pháp tách anh ra khỏi lời đồn."

Một thành viên của đội Đôi Cánh Tự Do nói: "Người tiến vào căn cứ lần đầu, sau 20 giờ cách ly mới có thể tiến hành đăng ký thông tin, hiện tại chúng ta chỉ vừa nộp danh sách đội viên của đội Đôi Cánh Tự Do để tiện cho công tác thống kê. Đến lúc đăng ký thân phận, tìm một người đổi tên với Lý Hàng là được. Ví dụ như để đội trưởng đổi chỗ với Lý Hàng, khi đăng kí đội trưởng sẽ lấy tên Lý Hàng đăng kí dị năng hệ phong, Lý Hàng thì để tên là Trình Dục không có dị năng. Như vậy hẳn là có thể gây hoang mang ở một mức độ nhất định, mọi người thấy thế nào."

"Rất phiền toái," Lý Hàng phủ quyết đề nghị này, "Mọi người đều đã quen với cái tên Trình Dục, đột nhiên sửa miệng chắc chắn sẽ dễ bị lộ. Hơn nữa cái tên Lý Hàng rất dễ gây sự chú ý, đến lúc đó người bị để ý, chắc chắn không chỉ có Trình Dục đang dùng tên tôi, mà chỉ cần là người có quan hệ với Đôi Cánh Tự Do, chắc chắn sẽ bị chú ý. Biện pháp tốt nhất là khiến cái tên Lý Hàng này biến mất trên danh sách."

Trình Dục hỏi: "Anh có ý tưởng gì?"

Đầu óc Lý Hàng xoay chuyển rất nhanh, "Tôi có bạn ở trung tâm căn cứ thành phố B, y cũng có một số quyền lực nhất định. Tôi sẽ nhờ y giúp xóa cái tên Lý Hàng trên danh sách, sau đó tôi sẽ cùng mấy người bạn tới vùng gần căn cứ ở một thời gian, đợi mọi chuyện qua đi liền quay trở lại căn cứ, đến lúc đó tôi sẽ dùng tên giả Châu Nhị Cát để đăng kí thông tin. Làm như thế khả năng giấu được thân phận cao hơn một chút."

Cùng so sánh, phương pháp của Lý Hàng quả thật ổn hơn nhiều.

Trình Dục là một người cực kỳ nhiệt tình, nếu có thể, hắn hi vọng mình có thể cùng Lý Hàng tới vùng phụ cận tránh sóng gió. Nhưng đội Đôi Cánh Tự Do khi còn ở thành phố X chưa được nghỉ ngơi, hiện tại bọn họ rốt cuộc tới được thành phố B, tinh thần bình tĩnh trở lại, sự mệt mỏi tích lũy dài lâu như bài sơn hải đảo đánh úp lại, thân thể đã tới cực hạn, bọn họ rất cần nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Lý Hàng thông qua nhân viên công tác tìm được Tiết Minh Lễ, thương lượng kế hoạch ra ngoài một chút, xác định Tiết Minh Lễ, Tiết Minh Trân, mấy thành viên của đội Liệt Dương, cùng mười nhân viên tác chiến đặc biệt của trung tâm căn cứ thành phố B đi cùng Lý Hàng. Lần này bọn họ ra ngoài mang theo nhiệm vụ trong người, kế hoạch cụ thể sẽ do Tiết Minh Lễ an bài.

Kế hoạch định ra, xuất phát vào ba tiếng sau.

Lý Hàng yên tâm, chuẩn bị kỹ đồ dùng cá nhân cần thiết của mình, chuyện khác cũng không quan tâm, chỉ đợi xuất phát là được.

Sau khi Lý Hàng chuẩn bị xong, thời gian vẫn dư dả, anh liền nhân cơ hội nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần một chút. Lý Hàng lim dim chưa tới nửa tiếng, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mở mắt ra liền thấy đầu giường anh có một người vạm vỡ đang đứng, âm trầm nhìn anh, Lý Hàng: "..."

Người này là một thành viên của Đôi Cánh Tự Do, quan hệ với Lý Hàng không tệ, hắn trầm giọng nói: "Có vấn đề này, tôi nghĩ không ra. Tại sao rõ ràng cậu có cơ hội trở thành anh hùng, lại luôn trốn tránh phần vinh quang này. Tôi không tin cậu sợ sử dụng dị năng quá mức ảnh hưởng đến tính mạng, lúc cậu cứu người cậu không bao giờ bủn xỉn dị năng của mình."

Lý Hàng ngồi dậy, "Mỗi người một chí, tôi không có hứng thú với việc trở thành anh hùng."

Người vạm vỡ nói: "Nếu cậu không thử, thì làm sao biết mình có hứng thú hay không, có lẽ cậu sẽ thích cảm giác được vạn người chú ý. Nếu tôi cũng có dị năng lợi hại như thế, tôi đã sớm nổi danh ngàn dặm. Cậu thử một lần xem!"

"Tôi đã thử rồi. Tuy không phải anh hùng, nhưng cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng ngang vậy."

"Là nhân vật như thế nào."

"Trùm trường."

"..." Người vạm vỡ im lặng một hồi, "Trùm trường chỉ là nhân vật nhỏ, hơn nữa sức ảnh hưởng cũng bị hạn chế, nếu so sánh, nhân vật này so có thể sánh được với anh hùng."

Lý Hàng không trả lời vấn đề này, vì có người tới gõ cửa, báo đã tới giờ khởi hành, bảo anh mang theo hành lý đi tập trung.

Lúc thu thập sáu con tang thi trí tuệ, Lý Hàng vội vàng rời đi chưa kịp nói chuyện với Tiết Minh Trân, hiện tại nhìn thấy Tiết Minh Trân, Lý Hàng đã định mở miệng nói cho cô biết chuyện Trình Dục, định làm ông tơ bà nguyệt. Kết quả động tác của Tiết Minh Trân còn nhanh hơn so với Lý Hàng, cô đưa cho Lý Hàng một bức thư, là của Phó Trường An viết cho anh, thư rất dài, ý tứ là hắn đã biết Lý Hàng để hắn ở lại thành phố X, là bởi anh muốn hắn trông coi địa bàn đầu tiên của anh, hắn nhất định sẽ cúc cung tận tụy trông coi nơi đó, chờ thế cục ở thành phố X ổn định.

Từng câu chữ trên lá thư đong đầy nước mắt, thực sự là câu chữ của Phó Trường An.

Lý Hàng nhìn thấy lá thư đong đầy kính (ác) ý này, quên luôn chuyện giới thiệu Trình Dục cho Tiết Minh Trân.

Lý Hàng dốc lòng muốn giới thiệu nam nữ chính với nhau, rốt cuộc bị ác ý của vũ trụ đập vào mặt ---

Buổi tối thứ ba khi rời khỏi trung tâm căn cứ thành phố B, Lý Hàng phát hiện lá thư Phó Trường An gửi cho mình không thấy đâu, nếu Phó Trường An biết anh để bức thư lung tung, tuyệt đối sẽ xảy ra tai nạn siêu lớn. Lý Hàng lục tung hành lý tùy thân của mình cũng không thấy lá thư này, anh quay đầu hỏi Tiết Minh Lễ đang ngồi sưởi lửa cùng anh, "Anh có nhìn thấy lá thư của tôi không?"

"Tôi..." Tiết Minh Lễ mới nói một chữ, đã bị một thanh âm âm trầm đáng sợ ngắt lời.

"Hì hì hì hì hì, ta nhìn thấy... thư... của mi... Hì hì hì!" Ngay sau đó, một cơ thể hư thối xuất hiện sau lưng Lý Hàng cùng Tiết Minh Lễ.

Tiết Minh Trân nghe thấy thanh âm quen thuộc, theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn qua, quả nhiên là nó! Chính là con tang thi trí tuệ mạch não khác thường cứ nghĩ mình là một con ma, dị năng của nó là khống chế trọng lực, đam mê dọa người sợ đến chết rồi ăn thịt. Con tang thi trí tuệ có tính cách độc đáo này, chính là con cô cùng Lý Hàng bắt cho Tiết Minh Lễ làm thí nghiệm.

Tiết Minh Trân không đành lòng dời tầm mắt đi, anh ruột của em ơi, lúc này em thực sự không giúp được anh.

Lý Hàng quay đầu, mặt đối mặt với con tang thi trí tuệ bị bắt làm thí nghiệm kia, nó lập tức rơi lệ, "QAQ Lý Lý Lý Lý Lý Hàng..."

Lý Hàng đối với con tang thi này có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng là cho anh cảm thấy rất kỳ quái là, con tang thi này cư nhiên vừa khóc vừa dán lại gần anh, hiển nhiên là nó sợ Tiết Minh Lễ hơn.

Trong tiếng khóc đáng thương của con tang thi, Tiết Minh Lễ chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nhìn nó.

Vật thí nghiệm khóc càng dữ, "Bạn trai Lý Hàng, anh cũng ở đây à hu hu hu..."

Lý Hàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống vật thí nghiệm co người thành một cục, "Tại sao..."

Vật thí nghiệm khóc lóc ngắt lời Lý Hàng, dùng ngữ khí cực kỳ đáng thương lên án: "Em đã nghe theo phân phó của bạn trai anh, tiến hành lẻn vào từng quần thể tang thi trí tuệ dù lớn hay nhỏ, tuyên truyền tin tức dị năng tinh thần của anh rất đáng sợ, còn giật dây tên nhóc tang thi trí tuệ có khả năng vô hiệu hóa dị năng đi tìm anh, sau khi nó thất bại trở về, thanh danh của anh trong giới tang thi trí tuệ đã đạt trình độ cực khủng! Chẳng lẽ những điều em làm được chưa đủ hay sao!"

Mặt Lý Hàng không hề thay đổi, "Ta chỉ muốn hỏi, tại sao mi lại gọi Tiết Minh Lễ là bạn trai ta."

"Hóa ra là anh muốn hỏi chuyện này." Vật thí nghiệm thở phào nhẹ nhõm, "Bởi vì lúc em bị nhốt ở phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều chứng kiến bạn trai anh nhìn anh với tần suất hơn 10 tiếng một ngày, hơn nữa mỗi lần y ngắm anh sẽ bắt em nhìn cùng, còn dùng kim tiêm kì quái chọc chọc em, rõ ràng em là một con ma mà, cũng chẳng biết y chọc cái gì."

Lí Hàng cười ha hả, tay để sau lưng ra dấu, mấy nhân viên tác chiến đặc thù đã sớm vận sức chờ đợi lập tức tuân lệnh, đột ngột ra tay với vật thí nghiệm có tính cách siêu cấp ngốc manh, bắt nó trói thành một cái bánh chưng lơ lửng trên trời.

Lí Hàng không muốn bị người ta dòm ngó chuyện riêng tư, liền nói chuyện riêng với Tiết Minh Lễ.

"Đồng chí Tiết Minh Lễ, anh có thể cho tôi giải thích một chút, rốt cuộc anh lừa tôi làm gì thế?"

Chuyện bị bại lộ, Tiết Minh Lễ không trốn tránh nói lảng sang chuyện khác, cũng không khăng khăng phủ định việc y làm.

Tiết Minh Lễ bình tĩnh nói; "Tôi muốn giúp anh trở thành bá chủ của tất cả các căn cứ tị nạn trên nước Z." Y nói rất nhẹ nhàng, lại có loại lực lượng không hiểu sao khiến người khác phải tin phục.

"... Vì sao phải làm như vậy."

Tiết Minh Lễ nhoẻn miệng cười, "Bởi vì tôi rất thích bộ dáng anh đứng trên đỉnh cao. Lí Hàng, tôi thích anh."