[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

Chương 6: Hiếu Khách




Tôi không biết từ lúc nào mà mình bị lạc trong khu rừng này. Có lẽ là từ khi lớp sương đục lờ từ từ giăng kín không gian xung quanh, khiến tôi không nhìn thấy nổi chân mình nữa.

Tôi lần tay dưới đất, nhặt một cành cây làm gậy dò đường. Sương chiều càng lúc càng dày hơn, đặc như lớp vỏ bông mềm của bánh bao. Bên trong bánh bao là thịt, còn bên trong lớp màn trắng mờ ảo này là tôi, những con thú hoang cùng với mùi đất ẩm lẫn với lá mục. Vậy là đủ cả rau lẫn thịt.

Đây là lần đầu tôi đi du lịch một mình, cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân đến chốn ma thiêng nước độc thế này. Hơn lúc nào hết, tôi muốn tìm đường ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng bao nhiêu kiến thức đi rừng, tìm đường, định hướng đều thành vô ích. Tôi đã quên sạch.

Bỗng từ trong hơi sương chiều trắng toát, tôi thấy một ngôi nhà dựng kiên cố đang nằm im lìm như muốn né tránh ánh mắt của nhân loại. Nó giống như những nhà trọ trong khu du lịch suối nước nóng ở Nhật Bản.

Tôi lại gần, gõ vào cánh cửa ba lần liên tiếp.

Chủ nhà mở cửa ngay. Đó là một người đàn bà tuổi đã khá cao, lưng hơi còng nhưng đôi mắt vẫn có vẻ tinh anh và nhanh nhẹn. Bà nhìn tôi như dò xét rồi hỏi cộc lốc:

- Ngủ nhờ hử?

- Dạ vâng. Cháu bị lạc. - Tôi bỏ mũ cúi chào để bày tỏ thiện chí. - Bà cho cháu ở lại đến sáng mai cháu đi ngay. Tốn kém bao nhiêu cháu xin chịu.

- Tiền nong gì? Vào đi! - Bà già mở rộng cánh cửa đón tôi vào. - Chả mấy khi có khách!

Tôi xúc động muốn rớt nước mắt vì sự hiếu khách của bà cụ. Và tôi còn xúc động hơn khi thấy trong ngôi nhà xinh xắn của bà có đủ các loại tranh ảnh về đồ ăn. Đại đa số là món Việt Nam. Chỉ có mấy thứ đồ bánh bao, sủi cảo, há cảo là đồ Tàu. Thấy thế, bụng tôi lại sôi lên. Từ trưa tới giờ tôi chưa kịp ăn gì cả.

Bà già hình nghe được tiếng ruột tôi réo ầm ĩ nên lập tức đề nghị:

- Ăn gì nhé, tôi đem ra cho?

Rồi không đợi tôi trả lời, bà đi nhanh về phía bếp, để một mình tôi ngồi đợi giữa ánh nến chập chờn. Tôi nhìn qua qua ô cửa kính đóng kín, sương đã tỏa kín cả khu rừng.

Bà già bưng lên một đĩa bánh cuốn cùng với bát nước chấm có tinh dầu cà cuống thơm lừng. Tôi đỡ lấy, đặt cả hai lên chiếc bàn trà thấp lè tè:

- Mời bà xơi trước!

- Tôi ăn nhiều rồi. Cậu cứ ăn. - Bà ngồi sang bên cạnh.

Tôi không khách sáo nữa. Việc gì phải thắc mắc tại sao lại có bà già sống một mình trong rừng? Mà sao bà lại làm nhiều bánh cuốn thế nhỉ? Hay bà biết là sẽ có khách? Tôi ăn từng miếng một ngồm ngoàm, cảm thấy không thể ngừng ăn được.

Chợt có cái gì dắt vào răng tôi. Tôi thò tay vào mồm cậy ra.

Đó là một cái móng tay sơn xanh, đính đá giả.