Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh! - Chương 6





Nhân lúc Công ty đang ít việc, tôi lén lút đi về phía hầm ngầm, chuẩn bị lái xe về nhà, vuốt mở khóa màn hình điện thoại tôi mới phát hiện ra, hôm nay là lễ giáng sinh, ừ thật tốt, thất đẹp, ngày lễ mà. Không biết giờ này Anh Mẫn của tôi đang làm gì ở nhà! Ha ha…. khóe miệng tôi nhanh chóng nở ra một nụ cười hạnh phúc.


Tại cửa hàng Parada, “Ngài muốn mua quà tặng người yêu sao?” Người nhân viên bán hàng lịch sự hỏi. Tôi gật đầu, “Thưa ngài, đây là cửa hàng chuyên bán đồ cho nam, phụ nữ….”


“Hắn chính là nam” Tôi vừa lòng nhìn nét mặt kinh ngạc của cô bán hàng, bỗng nhiên có một cảm giác kiêu ngạo.


Dọc đường đi, tôi cầm chiếc di động màu đen nở nụ cười. Tuy rằng tôi muốn mua cho tiểu Anh một cái di động đáng yêu, nhưng mà, tính tình của tiểu Anh rất kiên cường, lại chỉ thích màu đen…


Lúc mở cửa nhà, hình ảnh gia đình ấm áp ập đến trước mắt tôi, hạnh phúc giống như thủy triều dâng lên cuộn chảy trong lòng tôi.


Trên bàn bày vô cùng nhiều đồ ăn, nhưng tiểu Anh của tôi đâu nhỉ?


Em hơi cúi người xuống nếm hương vị thức ăn trên bếp, tôi cười ôm sau lưng em: “Tiểu Anh….”




“A…. Mân, em đang nấu cơm, nặng quá đi…” Anh Mẫn đẩy tôi ra.


“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, anh làm việc cả ngày sắp mệt chết rồi, em để anh ôm một chút đi”. Tôi gục đầu lên cổ em, ngửi mùi thơm trên cổ em, hương vị ấy quẩn quanh qua mũi rồi vây lấy người tôi, tâm hồn tôi, làm cho tôi có cảm giác thật hạnh phúc, thật thỏa mãn….


Anh Mẫn đang cúi đầu tập trung ăn cơm, “Tiểu anh, xem nè, anh có một món quà tặng cho em…”


“Mân cám ơn anh, thực ra em không cần nhiều như vậy, cái em muốn chính là tấm lòng của anh thôi….” Đôi mắt của Anh Mẫn nhìn ra xa xăm, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ đi.


Tôi vuốt ve nhè nhẹ trên khuôn mặt của em, hôn lên trán, dọc theo khóe mắt, sau đó tới má và môi của em.


Tôi ôm em lên giường, trong đêm giáng sinh này, có em bên cạnh tôi thấy lòng mình bình an.“Ô!….” Anh Mẫn đột nhiên đẩy tôi ra, mặc kệ quần áo đang lộn xộn, chạy ra khỏi phòng ngủ. Làm sao vậy? Tôi nhìn ra ngoài tâm trạng không vui vẻ lắm, lẳng lặng nhìn phía cửa.



“Ụa…” Tiếng nôn từ trong phòng tắm phát ra. Tôi lập tức cầm áo ngủ của Anh Mẫn chạy về phía đó.


“Làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái sao?” Tôi đỡ lấy em, ánh mắt em không tập trung nhìn về phía xa xăm, làm cho tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng.


“Không, không….phải….do ăn hơi nhiều thôi….” Khuôn mặt Anh Mẫn trắng bệch cười an ủi tôi.


Nói dối, ngay cả cơm chiều em cũng không ăn. Tôi không vạch trần, chỉ mở miệng trêu em: ” Hay là tiểu Anh nhà chúng ta có em bé nhỉ? Hình như anh được làm ba ba rồi.”


“Nói lung tung!” Anh Mẫn đáp lại lời của tôi, sai đó lảo đảo đi về phía phòng ngủ. Bước được một chút liền ngã xuống đất.


“Tiểu Anh, em không sao chứ” Tôi vội vàng đỡ em lên, “Nhìn coi, rút cục vẫn phải cần chồng em giúp chứ!” Tôi cười, dìu em bước đi.



Đặt em lên chiếc giường, tôi cười nịnh nọt “Chúng ta tiếp tục chứ?”


Anh Mẫn hoảng sợ lui người về phía sau: “Không muốn! Không muốn! Tôi vẫn tươi cười như trước, bắt đầu cởi quần áo trên người.


“Em đã nói là không thể tiếp tục sao? Anh tại sao….” tôi cởi ra hết quần áo của mình, sau đó chui vào trong chăn, “Ngủ thôi! Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?….”


“Anh……” Tôi cười lớn, kéo em gần lại hôn lên khóe miệng đó.


Giấc ngủ không sâu, rốt cuộc Anh Mẫn bị làm sao vậy? Vì sao không nói cho tôi biết? Rốt cục muốn tôi đau lòng đến lúc nào đây….thật sự là……..