Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 11: Bán Dạ Tập Phiên Vương Kỳ Tình Điệp Kiến - Trung Đồ Lai Quái Khách Dị Sự Nan Sai




Vân Lối cứ chạy về phía trước, chỉ nghe phía sau có tiếng thở dài, Trương Đan Phong nói: “Gặp đệ thì khiến cho đệ đau lòng, không gặp đệ thì ta lại đau lòng. Ôi, đệ đau lòng chi bằng ta đau lòng. Tiểu huynh đệ, đệ hãy bảo trọng, hãy đi đi, đi đi!” Vân Lối chua xót trong lòng, cố nén nước mắt không quay đầu lại. Chỉ nghe lời thơ tan trong gió: “Tương kiến chi bằng đừng gặp, có tình tựa như vô tình”. Vân Lối đã mười bảy tuổi, chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu trai gái, nghe lời thơ ấy thì mặt đỏ bừng, nàng ngẫm nghĩ hai câu thơ rồi thầm nhủ: “Chả lẽ mình đã rơi vào lưới tình?” Đột nhiên lòng chợt xao xuyến, mặt đỏ bừng. Nàng vẫn cắm cúi bước đi, trong chớp mắt đã đi được mười mấy trượng, khi quay đầu lại thì Trương Đan Phong đã biến mất.

Đi đến Chính Định thì mặt trời vẫn chưa xuống núi, Vân Lối thuê một phòng ở một khách sạn lớn nhất, nàng đóng cửa lại rồi ngủ khì. Không biết ngủ được bao lâu thì chợt nghe tiếng thanh loa leng keng, có người quát lớn, chủ khách sạn đến gõ từng phòng kêu lên: “Tiểu điếm đã bị quan quân trưng dụng, xin mời quý khách hãy đến nơi khác, tiền khách sạn không cần phải trả lại, chuyện này bất đắc dĩ mong quý khách thông cảm”.

Cuối cùng mới đến gõ phòng Vân Lối, Vân Lối đã chuẩn bị hành trang, bước ra mở cửa nói với tên tiểu nhị: “Ngươi không cần nói, ta đi đây”. Tên tiểu nhị nói: “Khách quan cứ ở lại đây”. Thế rồi nhìn Vân Lối dò xét, Vân Lối ngạc nhiên nói: “Ngươi nhìn cái gì?” Tiểu nhị đóng cửa phòng lại, thì thầm nói: “Khách quan có biết tại sao quan gia lại trưng dụng khách sạn này không?” Vân Lối nói: “Tiếng người ồn ào, ta nghe không rõ”. Tên tiểu nhị nói: “Nghe nói là tiếp đãi sứ thần Mông Cổ, Thánh thượng phái Thống lĩnh Ngự lâm quân đích thân hộ tống. Giờ Ngọ hôm nay, tất cả các khách sạn ở Chính Đình đều nhận được thông báo của nha môn, hễ có người lạ đáng nghi ngờ vào ở thì phải báo cho công sai biết. Cho nên tôi sợ khách quan đến nơi khác sẽ gặp phiền toái”. Vân Lối cười nói: “Vậy tại sao các người lại giữ ta? Ta không đáng ngờ ư?” Tiểu nhị đột nhiên nói: “Họ thật của khách quan có phải là một chữ Vân không?” Khi Vân Lối vào đây đã báo tên họ giả, nghe thế thì giật mình, chụp lấy mạch môn của tên tiểu nhị, thì thầm quát: “Ngươi là ai?” Tên tiểu nhị nói: “Khách quan đừng lo, đều là người nhà cả. Nếu khách quan không tin thì hãy xem một vật, khách quan sẽ biết ngay”. Vân Lối nghĩ bụng: “Nếu mình đã bị lộ, sớm muộn gì cũng phải động thủ, không thả y ra cũng chẳng ích gì”. Thế rồi buông tay cho tên tiểu nhị bước ra ngoài.

Một lát sau tên tiểu nhị và chủ khách sạn cùng bước vào, chủ khách sạn lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho Vân Lối nói: “Vân công tử, đây là tín vật vị khách quan kia đã để lại cho công tử”. Vân Lối nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bên trong là một cây san hô, có cả thẩy chín nhánh, Vân Lối vừa nhìn thì bất giác sững người ra. Cây san hô này chính là sính lễ mà nàng đã tặng cho Thạch Thúy Phượng, không khỏi lạc giọng hỏi: “Nàng đã đến, nàng ở đâu?” Chủ khách sạn nói: “Đêm qua Thạch cô nương đã đến đây, đã tả kỹ tướng mạo của Vân công tử, bảo chúng tôi để ý, Vân công tử quả nhiên đã đến khách sạn nhỏ này, thật trùng hợp!”

Vân Lối lúc này cảm thấy giở khóc giở cười, bởi vì nàng không thể nào thoát khỏi tấm tình si của Thạch Thúy Phượng, nàng bất giác thầm kêu khổ. Chủ khách sạn nói: “Thật không dám giấu, khách sạn nhỏ này là sản nghiệp của Hải Dương bang, dùng để tiếp đãi các nhân vật trên giang hồ, Oanh Thiên Lôi Thạch lão tiền bối là chỗ quen biết của chúng tôi. Thạch cô nương đêm qua đã vội vàng bỏ đi, để lại một nhánh san hô, mời công tử sáng sớm ngày mai nhất định phải đến Thanh Long Hiệp tìm nàng! Đến lúc đó sẽ có người dẫn đường”. Vân Lối chỉ gật đầu, nói: “Vậy, đêm nay ta sẽ ở đâu?” “Công tử là người nhà, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng riêng cho công tử”. Vân Lối cả mừng nói: “Hay lắm, hay lắm! Ta phải xem uy phong của sứ thần Mông Cổ như thế nào”.

Vân Lối ăn cơm tối xong, lại lên giường nằm dưỡng thần, chỉ nghe bên ngoài tiếng vó ngựa lọc cọc, người trong khách sạn đều chạy ra đón rước, Vân Lối không dám lộ mặt chỉ đứng trong cửa nhìn ra, chỉ thấy bốn quân quan đưa bảy tám người Mông Cổ vào khách sạn. Vân Lối vừa nhìnt thì đã nhận ra sứ thần ấy chính là tên Phiên vương đã từng đến đánh lén sơn trại của Châu Kiện, cũng đã từng giao thủ với mình.

Đây là khách sạn lớn nhất trong thành, phòng ốc rất nhiều, bốn tên Ngự lâm quân đến từng phòng xem xét kỹ càng, lại hỏi chủ khách sạn: “Có kẻ nào đáng nghi không?” Lão chủ khách sạn trả lời: “Đại nhân xem xét, quán nhỏ may mắn được trưng dụng nào dám để lại những kẻ đáng ngờ?” Tên quân quan toan vào phòng xem xét, Phiên vương Mông Cổ ấy cười lớn nói: “Thống lĩnh đừng quá cẩn thận như thế, Trung Quốc tuy lớn, nhưng e rằng không có ai đối địch nổi với chúng tôi! Nếu có người ám toán thì y chắc chắn sẽ tự tìm đường chết, không cần các vị giúp đỡ, chỉ cần phụ trách chôn xác là được”. Bốn tên Ngự lâm quân cúi người nói: “Vâng, vâng! Võ sĩ của quý quốc thiên hạ vô địch, bị chức đã quá cẩn thận”. Vân Lối rất tức giận, thầm nghĩ trong lòng: “Đợi một lát nữa, ta sẽ cho các ngươi biết lợi hại!”

Thế rồi ai về phòng nấy, chỉ có hai võ sĩ Mông Cổ và hai quân quan luân phiên trực đêm. Vân Lối thay đồ dạ hành, khi đến canh ba nàng lặng lẽ mở cửa sổ nhảy ra, phóng lên mái nhà, trong tay nắm sẵn Mai Hoa Hồ Điệp tiêu, chỉ cần hai võ sĩ Mông Cổ quay lưng về phía mình thì nàng sẽ phóng tiêu ra. Đột nhiên trên mái nhà có một bóng trắng xẹt lên, Vân Lối thất kinh khi quay đầu nhìn lại thì bóng người ấy đã lướt tới. Người này che mặt bằng vải đen, nhưng lại mặc bộ đồ trắng, cho nên trong đêm tối rất bắt mắt. Vân Lối nhớ lại đêm ấy Trương Đan Phong đột nhập vào Hắc Thạch trang cũng ăn mặc như thế này, cho nên tim nàng đập thình thình, vội vàng vẫy tay, người che mặt ấy quay lại, hai tay chỉ ra ngoài, tựa như bảo nàng hãy chạy cho mau! Vân Lối chưa nhìn kỹ thì người ấy đã nhảy xuống, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm, người che mặt ra tay nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc đã đánh chết một lúc hai võ sĩ Mông Cổ. Vân Lối thầm khen: “Hay cho thủ pháp Đại Lực Kim Cương trảo! Hình như mình chưa thấy Trương Đan Phong dùng thủ pháp này? Rốt cuộc là chàng hay là ai?”

Khi Vân Lối đang suy đoán, hai viên Ngự lâm quân trực đêm ở bên trong nghe thế thì nhảy vọt ra, người che mặt không nói một lời đã vung hai tay ra điểm vào huyệt Nhuyễn Ma ở be sườn của hai tên Ngự lâm quân. Người ở bên trái ngã ngay xuống đất, còn người ở bên phía thì võ công không kém, đánh ra một chiêu Thủ Huy Tỳ Bà rồi né tránh sang một bên. Người che mặt hạ giọng quát: “Là con cháu của vim hoàng, sao phải bán mạng cho người Hồ!” Giọng nói rất nhỏ, Vân Lối ở bên ngoài nghe không rõ ràng, nàng chỉ ngạc nhiên tại sao người này lại dùng thủ pháp điểm huyệt chứ không dùng Đại Lực Kim Cương thủ nữa!

Chỉ thấy người che mặt thay đổi thủ pháp, viên quân quan ấy đột nhiên thối lui, người che mặt xông vào trong phòng, đó chính là căn phòng của Phiên vương Mông Cổ, y chưa kịp chạy tới thì cửa phòng đột nhiên bật ra. Chỉ nghe bên trong có tiếng cười ha hả, một bóng người xẹt ra, một luồng kình phong dồn ra theo, người che mặt đành thối lui ba bước, Vân Lối định thần nhìn kỹ lại thì té ra đó là Đàm Đài Diệt Minh. Y đã vào Trung thổ, không hiểu tại sao giờ đây lại đi chung với sứ thần Mông Cổ. Người che mặt tiến lên trở lại, chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh xoay người, vung tay ra người che mặt lại ngã xuống đất, nhưng y mau chóng vọt lên. Vân Lối không khỏi kêu lên: “Chạy mau!” rồi phóng ba mảnh Mai Hoa Hồ Điệp tiêu về phía Đàm Đài Diệt Minh. Đàm Đài Diệt Minh vung ống tay áo phất nhẹ, ba mảnh phi tiêu rơi xuống đất, người che mặt ấy lại nhảy bổ lên, Đàm Đài Diệt Minh vung chưởng ra, bốn chưởng chạm vào nhau, chỉ thấy người che mặt loạng chọang thối lui mấy bước nhưng không ngã xuống. Đàm Đài Diệt Minh khen rằng: “Có thể tiếp được một chưởng của ta coi như cũng là hảo hán!” Sau ba lần giao phong, người che mặt ấy đều thua thiệt, tựa như đã biết mình không phải là đối thủ của Đàm Đài Diệt Minh cho nên xoay người phóng lên vách tường, khi tung mình lên, tên quân quan đi ở phía trước đang ở gần, đột nhiên rút ra một cây roi mềm, phất lên phía trên. Vân Lối cả giận, lại phóng ra thêm mấy mảnh Hồ Điệp tiêu nữa, tên quân quan ấy không có bản lĩnh như Đàm Đài Diệt Minh, cổ tay bị trúng tiêu, lập tức choáng váng đánh rơi cây roi xuống đất, người che mặt nhảy lên bức tường rồi hạ giọng nói: “Xin đa tạ!” rồi phóng vọt đi. Vân Lối ngẩn người ra, hình như bóng dáng ấy, âm thanh ấy, nàng đã từng thấy qua, nhưng không giống như Trương Đan Phong!

Vân Lối đứng ngẩn người ra, vài võ sĩ Mông Cổ và Ngự lâm quân đã phóng vọt ra, Vân Lối nhìn lại thì chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh đang quay về phía mình mỉm cười! Vân Lối thất kinh, chỉ nghe mấy tên võ sĩ ấy nhao nhao hỏi: “Kẻ địch đâu?” Đàm Đài Diệt Minh đột nhiên xoay người nói: “Vây đảng của kẻ địch rất nhiểu, để lại hai người bảo vệ cho vương gia, người còn lại theo ta truy đuổi!” Điều này quả thật khiến cho Vân Lối bất ngờ, Đàm Đài Diệt Minh rõ ràng đã phát hiện ra mình, tại sao lại dụ cho đồng bọn đi xa? Nàng suy nghĩ mãi mà không hiểu. Lúc này bên trong khách sạn đã rối loạn, Vân Lối len lén bước ra, chỉ thấy tên tiểu nhị đứng ở một góc tối, vẫy tay với nàng. Vân Lối bước tới, tên tiểu nhị nói: “Hãy mau theo tôi, nhân lúc rối loạn mà bỏ chạy”. Vân Lối lại theo y ra cánh cửa ngầm ở phía sau, may mà không ai phát hiện. Cửa thành vẫn chưa đóng, tiểu nhị dẫn nàng đến một ngọn đồi ở ngoài thành rồi nói: “Đến canh năm sẽ có người đến rước”. Vân Lối thở phào, nói: “Thật nguy hiểm!” dưới ánh trăng, chỉ thấy tên tiểu nhị ấy nở nụ cười bí hiểm, nói: “Thạch cô nương bảo Vân công tử đem cây san hô đến gặp nàng, công tử có cất chưa?”

Vân Lối đang lo lắng, nghĩ bụng: “Đúng là sóng trước chưa hết lại đến sóng sau”. Thế rồi bực bội trả lời: “Biết rồi!” Tên tiểu nhị thấy nàng biến sắc, không dám mỉm cười nữa, hơn nửa canh giờ sau, hai thớt ngựa phóng tới, nhưng chỉ có một người cỡi, đến khi ngựa chạy tới gần thì mới biết đó là Hỏa Thần Đạn Hắc Bảo Xuân.

Hỏa Thần Đạn là người nghi ngờ Trương Đan Phong nhiều nhất, Vân Lối đối với y cũng chẳng có thiện cảm gì, nhưng giờ đây gặp lại thì cảm thấy vui mừng. Hắc Bảo Xuân ôm quyền thi lễ hỏi: “Công tử cũng thoát được? Vậy tên tiểu tặc bạch mã ấy ở đâu? Có phải hôm đó y đã dẫn quan quân đến hay không?” Vân Lối lạnh lùng nói: “Y đã liều mạng cứu Tất lão anh hùng, Tất tiền bối không nói cho ngài biết sao?” Hắc Bảo Xuân ngạc nhiên, nói: “Thật sự có chuyện này ư? Tôi vẫn chưa gặp Tất lão anh hùng, Thạch cô nương bảo tôi đến đón công tử, rồi lập tức đi tìm ông ta”. Vân Lối nói: “Tất lão anh hùng giờ đây đang ở đâu?” Hắc Bảo Xuân nói: “Nghe Thạch cô nương nói, sau khi Tất lão anh hùng thoát hiểm thì cả nhà đã đến lánh nạn ở Thanh Châu, cách đây không đầy mười dặm đường. Ồ, trời đã hửng sáng, chúng ta hãy mau lên đường!”

Hắc Bảo Xuân mời Vân Lối lên ngựa, còn mình đi trước dẫn đường, ngựa chạy rất nhanh, đến khi trời sáng thì đã đến một sơn cốc, Hắc Bảo Xuân nói: “Đây chính là Thanh Long Hiệp” rồi y hú dài ba tiếng, chỉ nghe bên trong có người lên tiếng trả lời, Hắc Bảo Xuân nói: “Thạch cô nương đã chờ ở bên trong, công tử hãy vào trước, tôi còn phải đi gặp Chấn Tam Giới Tất lão anh hùng”.

Vân Lối xuống ngựa vào núi, trong khoảnh khắc, ở trên núi xuất hiện một người, đó chính là Thạch Thúy Phượng. Chỉ thấy nàng mặt đầy nước mắt chạy tới, ôm Vân Lối nói: “Chúng ta lại gặp nhau!” Vân Lối nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống, cười rằng: “Cô nương hẹn tôi gặp mặt sớm như thế này, chắc là có chuyện muốn nói”. Thạch Thúy Phượng hơi giận dỗi, liếc mắt rồi nói: “Nhờ trời phù hộ, chúng ta may mắn gặp lại, nhưng Châu đại ca, Châu đại ca... Vân Lối kinh ngạc hỏi: “Châu đại ca như thế nào?” Thạch Thúy Phượng chợt nói: “Muội đã trách nhầm nghĩa huynh của huynh, Châu đại ca thật sự là một người tốt!” Vân Lối vội vàng nói: “Nói mau, Châu đại ca như thế nào?” Thạch Thúy Phượng nói: “Hôm ấy huynh bị bao vây, chúng tôi muốn đến cứu nhưng bị chặn lại. Sau đó Trương Phong Phủ không đuổi kịp Tất Đạo Phàm cho nên chặn muội và Châu đại ca. Hai chúng tôi không phải là đối thủ của y, sau mười chiêu thì bị y đánh ngã xuống ngựa, lẽ ra cũng bị y bắt, nhưng Châu đại ca đã nhảy xuống ngựa, ôm lấy chân Trương Phong Phủ không cho y tiến tới, Trương Phong Phủ đánh Châu đại ca ngất xỉu, đưa Châu đại ca lên lưng ngựa rồi trở về trị thương, không thèm truy đuổi muội nữa”.

Giữa Vân Lối và Châu Sơn Dân tuy có chuyện không vui nhưng tình như ruột thịt, nàng nghe như thế thì lo lắng nói: “Chúng ta phải tìm cách cứu y mới được”. Thạch Thúy Phượng nói: “Muội hẹn huynh ra đây là muốn tìm cách cứu Châu đại ca! À, còn có một chuyện lạ nữa. Sau khi muội thoát hiểm, hôm trước khi nghỉ lại Gia huyện, lúc nửa đêm chợt bị một người bịt mặt phóng vào, dụ muội ra ngoại ô, võ công của y cao hơn muội, nhưng y không làm tổn thương muội. Khi ra đến ngoại ô thì liền bỏ đi. Muội rất thắc mắc, đến sáng hôm sau thì mới biết đêm ấy trong thành Gia huyện, quan sai và bổ khoái nửa đêm đã tra xét các khách sạn, thẩm vấn người đi đường, nghe nói sắp đón khách quý gì đó, cho nên đã đề phòng trước. Người ấy dụ muội ra khỏi khách sạn, chắc là đã biết trước chuyện này”. Vân Lối càng ngạc nhiên hơn, lẩm bẩm nói: “Người che mặt, người che mặt? Dáng dấp của y có giống thư sinh bạch mã đã từng lẻn vào nhà của muội hay không?”

Thạch Thúy Phượng nói: “Trong đêm tối muội không thấy rõ lắm. Hơn nữa muội cũng không liên tưởng đến thư sinh bạch mã cho nên không thể so sánh được”. Vân Lối bất giác đỏ mặt, nói rằng: “Ta biết bọn họ đang đón một nhóm người Mông Cổ. Vì Gia huyện là một thành lớn cho nên phải tra xét khách sạn trước một ngày”. Thạch Thúy Phượng ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết?” Vân Lối nói: “Đêm qua ta cũng thấy người che mặt đó. Sau này ta sẽ kể cho muội nghe, muội hãy nói những điều muội biết trước”. Thạch Thúy Phượng nói: “Đêm qua muội đã gặp một người bằng hữu của cha, biết Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm đã thoát hiểm, muội liền đi tìm ông ta, ai ngờ ông ta cũng gặp một người che mặt, người che mặt này còn trao cho ông ta một bức thư. Tất Đạo Phàm nói người này trông giống như Trương Đan Phong thứ hai, nhưng không biết có phải là y hay không. Tất Đạo Phàm vừa đến nhà họ Lam, người che mặt đó đã xuất hiện rồi để lại thư, Tất Đạo Phàm vì vừa mới thoát hiểm nên không đuổi theo y. Vân Lối hỏi: “Trong thư nói gì?” Thạch Thúy Phượng nói: “Người che mặt ấy bảo rằng, y biết sứ thần Ngõa Thích sắp đến Bắc Kinh, kẻ cầm đầu là một thân vương, chắc là đưa ra điều kiện gì đó với Minh triều, mối bang giao của Minh triều và Ngõa Thích tuy đã rạn nứt, nhưng Thiên tử Đại Minh vẫn cố gắng cứu vãn thế cuộc. Cho nên đã đón tiếp rất rầm rộ. Trong thư y còn nói rằng Châu đại ca đã lọt vào tay quan quân cho nên đề nghị chúng ta hãy mạo hiểm chặn đám người Mông Cổ ấy lại, nếu có thể bắt sống được tên Phiên vương thì càng có lợi hơn. một là có thể đem ra để trao đổi Châu đại ca, hai là có thể ngăn cản không để cho triều đình cúi đầu cầu hòa với Ngõa Thích. Trong thư còn nói, địa thế Thanh Long Hiệp là hiểm trở nhất, có thể phục kích ở nơi này, đến khi đó y sẽ giúp sức”. Vân Lối nói: “Tất lão anh hùng nghĩ thế nào?” Vân Lối nói: “Tất Đạo Phàm biết Châu đại ca bị bắt, cũng rất lo lắng trong lòng, nhưng nều truyền Lục Lâm tiễn kêu gọi anh hùng các nơi thì nước xa không cứu được lửa gần. Tất Đạo Phàm không nghĩ ra cách nào, cho nên cũng đành mạo hiểm một phen. Ông ta bảo chúng ta thay phiên canh giữ ở đây để đề phòng bất ngờ. Lát nữa ông ta sẽ dắt người đến đây”.

Vân Lối trầm ngâm không nói, nghĩ bụng tên Đàm Đài Diệt Minh ấy dũng mãnh vô cùng, e rằng không thể cướp người được. Chỉ nghe Thạch Thúy Phượng nói: “Tên tiểu nhị ấy có trao san hô cho huynh không?” Vân Lối nói: “Có”. Thạch Thúy Phượng nói: “Giờ đây vẫn còn sớm, muội muốn hỏi huynh một chuyện”. Vân Lối nói: “Chuyện gì?” Thạch Thúy Phượng nói: “Từ trước đến nay, huynh đối với muội như thế nào, muội cũng biết. Chúng ta tuy là mang danh phu thê, nhưng thực ra huynh có coi muội như thê tử hay không?” Vân Lối vội vàng nói: “Sao lúc này lại nói chuyện đó?” Thạch Thúy Phượng nói: “Muội đã suy nghĩ rất nhiều, cho nên không thể không hỏi cho rõ ràng”. Vân Lối cũng đành chịu, lúc ấy mặt trời đã ló dạng, nàng đoán sứ giả Mông Cổ sắp đến, cho nên không còn lòng dạ nào đôi co với Thạch Thúy Phượng, nàng đảo mắt một vòng rồi đột nhiên cười: “Phượng tỷ tỷ, tôi đã ý của tỷ tỷ. Tỷ tỷ bảo tên tiểu nhị trả san hô cho tôi có nghĩa là...” rồi nàng ra vẻ suy đoán, Thạch Thúy Phượng nói: “Có nghĩa là muốn hỏi rõ tâm ý của huynh, nếu huynh không thích tôi, vậy hãy giữ cây san hô này tặng cho người khác. Nếu huynh...” Vân Lối vội vàng cắt lời nàng: “Phượng tỷ tỷ, cây san hô này là sính lễ tôi tặng cho tỷ tỷ, làm sao có thể tặng cho người khác. Bây giờ tôi lại đích thân giao cho tỷ tỷ!” Thạch Thúy Phượng vui mừng, nhận lấy cây san hô, chỉ nghe Vân Lối chậm rãi nói: “Châu đại ca thật sự là người tốt, tôi không gạt tỷ tỷ”. Thạch Thúy Phượng ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thì thấy trên cây san hô có khắc một chữ Châu, mặt biến sắc đang định lên tiếng, chợt nghe bên ngoài cửa cốc có tiếng ngựa hí dài, một hàngn tiến vào.

Vân Lối và Thạch Thúy Phượng nấp mình sau tảng đá, chỉ thấy có một nhóm quan binh đi mở đường, tên Phiên vương Mông Cổ và Đàm Đài Diệt Minh cưỡi ngựa đi sánh vai nhau bước vào trong sơn cốc. Thạch Thúy Phượng thì thầm: “Hỏng bét, bọn chúng đến sớm như thế này, còn Tất Đạo Phàm thì vẫn chưa thấy xuất hiện”. Tên Phiên vương ấy đang ngó nghiêng xung quanh, chợt nghe có người hát vang bài dân ca Mông Cổ. Ca rằng: “Ta là chim ưng trên thảo nguyên, đôi cánh của ta giang rộng cùng mây trời, bay qua núi cao sông dài, đêm ngủ không thành khắc lâm, bay ba tháng mà vẫn không thoát khỏi bàn tay của Đại Hãn!”

Người Mông Cổ hát bài dân ca này ca ngợi anh hùng Thành Cát Tư Hãn của họ, tên Phiên vương nghe xong thì rất vui mừng, không ngờ lại gặp người Mông Cổ ở đây. Lại nghe bài ca đầy tự hào của người Mông Cổ, thế là ngừng xe lại, cười nói với Đàm Đài Diệt Minh: “Chúng ta sẽ là những người lập lại oai phong của Đại Hãn”. Thế là sai người gọi người Mông Cổ ấy đến gặp. Chỉ nghe người ấy lại hát rằng: “Địa Hãn lật trời nghiêng đất, khi còn sống đã hưởng vinh danh, đến khi chết đi thì trở về với đất vàng, chẳng qua chỉ nằm trong một nấm mồ nhỏ”.

Y đã hát bài hát này bằng tiếng Mông Cổ, nhưng lời hát là của y soạn, tên Phiên vương nghe xong thì mặt biến sắc, đợi cho y đến gần rồi lập tức hỏi: “Có phải ngươi đến từ Mông Cổ không? Ta chưa bao giờ nghe nửa đoạn sau, ngươi học được ở đâu thế?” Người này đội mũ Mông Cổ, hai miếng da dê buông xuống, che hai bên mặt, chỉ để lộ mũi và đôi mắt sáng quắc có thần, đó là lối ăn mặc bình thường của người du mục Mông Cổ, nhưng ở đất Trung Nguyên thì trông rất kỳ lạ, người ấy cúi người đáp: “Là tôi soạn ra để hát cho người nghe”. Thế rồi lập tức tóm lấy tay tên Phiên vương ấy.

Đàm Đài Diệt Minh đã phòng bị trước, chỉ thấy y thúc chỏ qua, người ấy kéo tên Phiên vương lăn xuống đất, ngón tay vẫn nắm chắc không hề buông lỏng. Đàm Đài Diệt Minh ra tay nhanh như gió, y tung ra một cước đá vào be sườn của kẻ ấy, tay phải chụp xuống dưới, người ấy lăn xuống đất, né tránh cú đá của Đàm Đài Diệt Minh, Đàm Đài Diệt Minh vươn tay chụp vào đỉnh đầu y, tên Phiên vương ấy võ công cũng không tồi, nhân lúc này thì tay trái đánh ngược lại rồi thúc gối lên bụng của y. Người này buộc phải buông tay đứng bật dậy, tiếp của Đàm Đài Diệt Minh một chưởng, người tuy bị chấn động đến lảo đảo, nhưng vẫn lập tức đánh ra ba chưởng, đó là công phu ngoại gia Đại Lực Kim Cương thủ pháp!

Vân Lối kinh ngạc nói: “Chính là người che mặt này!” Tuy nàng không nhìn rõ, nhưng tựa như đã gặp qua, chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh từng bước dồn y thối lui. Chưởng phong của y đánh ra vù vù, mỗi chiêu đều hiểm hóc lạ thường, tuy bị thối lui nhưng không hề rối loạn. Vân Lối nói: “Kẻ này hình như không giống Trương Đan Phong, nhưng có thể chống đỡ được Đàm Đài Diệt Minh, võ công cũng chẳng kém gì Trương Đan Phong”. Rồi lại nghĩ: “Đàm Đài Diệt Minh đêm qua đã thả y chạy, tại sao ylúc này lại liều chết bảo vệ cho tên Phiên vương ấy?”

Đàm Đài Diệt Minh chiếm được thượng phong từng bước áp tới, bọn võ sĩ Mông Cổ cũng biết sự lợi hại của Đàm Đài Diệt Minh, cho nên không ai bước lên giúp, chỉ có hai Ngự lâm quân thì lại muốn lấy lòng Đàm Đài Diệt Minh cho nên phóng lên đánh lén, Đàm Đài Diệt Minh đột nhiên ngừng tay nói: “Tránh ra!” người ấy nhân lúc Đàm Đài Diệt Minh ngừng tay thì tóm hai tên quan quân ném xuống sơn cốc, rồi lao tới Đàm Đài Diệt Minh!

Đấu thêm mấy chiêu, Đàm Đài Diệt Minh quát lớn một tiếng, phóng người bổ ra một quyền, quyền ấy trúng vào vai của y, kẻ này bật ra xa đến hơn một trượng. Đàm Đài Diệt Minh ngừng tay cả cười, bọn võ sĩ Mông Cổ vây tới bắt sống y. Chợt có tiếng la hét vang lên, có mấy người xông tới, quan quân đi phía trước đại loạn, đó chính là bọn người Tất Đạo Phàm, Lam Thiên Thạch và Hắc Bảo Xuân xông tới, cho nên quan quân không thể chống nổi!

Đàm Đài Diệt Minh nhảy vọt ra phía trước, hai quyền đánh ra một chiêu Hoành Vân Đoạt Phong, Tất Đạo Phàm lướt qua một bên, điểm cây gậy giáng long vào huyệt Chương Môn của y, Đàm Đài Diệt Minh kêu lên: “Hay!” rồi đột nhiên lướt người qua tóm lấy cây gậy, Tất Đạo Phàm vừa điểm một gậy, suýt nữa đã bị y tóm lấy. May mà ông ta cũng là người già dặn, thi triển khinh công Thiên Cân Trụy, lập tức hai chân bấu chặt xuống đất, quét ngang cây gậy qua, hóa giải chiêu số ấy của Đàm Đài Diệt Minh, nhưng lúc này trong lòng cũng kinh hãi.

Lại nói người ấy trong lúc rối loạn, đã đánh ngã và tên Ngự lâm quân xông ra khỏi vòng vây. Vân Lối nhíu mày thầm nhủ: “Kẻ này đã có gan một mình đánh lén Phiên vương, tại sao khi có người đến giúp lại bỏ chạy?” Người ấy chạy nhanh như gió, lúc này y đang phóng về chỗ Vân Lối ẩn nấp, Vân Lối nhảy vọt ra, kêu lên: “Ngươi là ai?” Người ấy vỗ ra một chưởng. Vân Lối né tránh, rút thanh bảo kiếm nói: “Không giúp bằng hữu là đồ bất nghĩa, chúng ta hãy xông vào!” người ấy thấy Vân Lối rút cây Thanh Minh kiếm, hai mắt bừng sáng, đột nhiên cũng rút ra một thanh đao, chém về phía Vân Lối một đao, điều này khiến cho Vân Lối bất ngờ, nàng hất thanh kiếm lên, người ấy vừa phát ra chiêu thì lập tức phóng bỏ chạy. Thạch Thúy Phượng nhảy bổ ra nói: “Đúng là quái nhân!” Vân Lối thấy tình thế ở bên ngoài thì nói: “Mặc kệ y, chúng ta đến giúp Tất lão anh hùng”.

Đàm Đài Diệt Minh đấu tay không với Tất Đạo Phàm được mấy mươi chiêu, đôi bên không ai chiếm được phần hơn. Đàm Đài Diệt Minh nói: “Hay lắm, ngươi là hảo hán đầu tiên ta gặp ở Trung thổ, ta cũng phải rút binh khí!” Thế rồi đánh hờ ra một chưởng, rút ra đôi câu bổ ra ở phía trước, chỉ nghe keng một tiếng, cây giáng long bản của Tất Đạo Phàm đã bị đôi câu đánh bật ngược ra, Đàm Đài Diệt Minh múa tít đôi câu khiến Tất Đạo Phàm phải lúng túng, suýt nữa không chống đỡ nổi. Vân Lối kêu lên một tiếng không xong, nàng rút kiếm nhảy vào, tuy đã chém gãy rất nhiều binh khí, nhưng vẫn bị hai võ sĩ Mông Cổ đeo bám. Hai kẻ ấy một người sử dụng cây thiết sách, một người sử dụng liên tử chùy, đều là loại binh khí khó gãy. Đang lúc gấp gáp, Vân Lối không thể thoát ra được. Bọn Lam Thiên Thạch, Hắc Bảo Xuân, Thạch Thúy Phượng cũng bị người ta bao vây không thể nào tụ lại một chỗ.

Tất Đạo Phàm thi triển bản lĩnh cả đời nhưng không thể nào thoát thân, Đàm Đài Diệt Minh múa tít đôi câu như giao long xuất hải, mấy lần suýt nữa đoạt được cây gậy giáng long. Tất Đạo Phàm hít một hơi, nhủ bụng: “Không ngờ mình thoát khỏi móng vuốt của triều đình mà lại chết trong tay người Hồ”.

Đang lúc căng thẳng, chợt thấy quan quân hùa nhau tháo chạy, tiếng ầm ầm vang lên chấn động cả sơn cốc, Vân Lối ngẩng đầu lên nhìn, thì ra quái khách giả thành người du mục Mông Cổ đã lên đến đỉnh núi, đẩy từng tảng đá to xuống! Thanh Long Hiệp là nơi nhỏ hẹp, đá từ trên lăn xuống trông rất kinh hồn, nếu bị đá lăn trúng thì không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả. Quan quân nhất thời nổi loạn tháo chạy tứ tán, võ sĩ Mông Cổ cũng hoảng hồn. Vân Lối phấn chấn tinh thần, xỉa ra một kiếm thì đâm trúng võ sĩ sử dụng cây thiết sách, rồi đâm mấy nhát kiếm về phía Đàm Đài Diệt Minh. Đàm Đài Diệt Minh trợn mắt quát: “Lại là tên nhãi nhép nhà ngươi!” Thế là chặn câu trái lại, gạt cây Thanh Minh kiếm ra ngoài. Tất Đạo Phàm nói: “Hôm nay khó thắng, chúng ta rút!” Vừa nói vừa đánh ra một chiêu Lực Địch Thiên Cân, chặn cây cậu của Đàm Đài Diệt Minh lại, cùng Vân Lối xoay người bỏ chạy. Đàm Đài Diệt Minh đuổi được hai bước thì chợt một tảng đá lăn tới trước mặt, Đàm Đài Diệt Minh vội thu đôi câu rồi hạ mình xuống, chụp lấy tảng đá ấy ném lên sườn núi, tảng đá này va trúng một tảng đá lớn đang rơi xuống. Aàm một tiếng, cát đá tung bay, quan quân đương nhiên thoát nạn, nhưng bọn Tất Đạo Phàm cũng đã thừa cơ lẩn mất.

Đàm Đài Diệt Minh còn muốn đuổi theo nữa, tên phiên ấy hoảng hồn kéo lại: “Đàm Đài tướng quân, đừng đuổi theo!” Thật sự là y sợ mai phục cho nên giữ Đàm Đài Diệt Minh bên cạnh mình cho đỡ lo.

Bọn Tất Đạo Phàm chạy lên đỉnh núi, cao giọng nói: “Hảo hán xin hãy dừng bước!” Quái khách cải trang thành người Mông Cổ ấy đợi bọn họ lên đến sườn núi, đột nhiên hú dài một tiếng rồi chạy xuống sườn núi phía bên kia, đến khi bọn Tất Đạo Phàm lên đến đỉnh núi thì y đã mất dạng.

Tất Đạo Phàm nói: “Thật kỳ lạ!” rồi cả bọn lục tục kéo nhau xuống núi. Đến trưa thì trở về nhà họ Lam. Mọi người đều bàn tán xôn xao về quái khách ấy, nhưng không ai đoán được lai lịch của y, chỉ có thể khẳng định được một điều: Quái khách này chính là người che mặt.

Tất Đạo Phàm nói: “Không những kẻ này thật kỳ quặc, tên người Hồ ấy cũng lạ. Khi bọn ta chạy ra thì Hắc lão đệ đi ở trước tiên, nếu y không dừng lại để ném tảng đá lên núi, Hắc lão đệ đã gặp nguy hiểm”. Hắc Bảo Xuân nói: “Có lẽ y vì không muốn để quan quân bị thương cho nên mới làm thế”. Vân Lối nói: “Người này không phải người Hồ, y tên là Đàm Đài Diệt Minh, vốn là một người Hán ở Mông Cổ đã lâu”. Tất Đạo Phàm nhíu mày nói: “Ta tuy hận con cháu của Chu Nguyên Chương, nhưng kẻ này giúp người Hồ, lại còn lấy tên là Diệt Minh thì càng đáng ghét hơn”. Vân Lối lại kể chuyện đêm qua Đàm Đài Diệt Minh đã cố ý để nàng trốn chạy, mọi người lại bàn tán một hồi.

Tất Đạo Phàm nói: “Sau này chúng ta sẽ điều tra lai lịch của quái khách ấy, chúng ta cũng không cần biết Đàm Đài Diệt Minh có dựng tâm gì, điều cần làm hôm này là phải cứu cho được Sơn Dân hiền điệt”. Mọi người đều không nghĩ ra cách. Vân Lối nói: “Đã không còn kế gì thì chúng ta phải cướp xe tù”. Hắc Bảo Xuân nói: “Quan quân thế lớn, lại có Kinh sư tam đại cao thủ áp giải, chỉ e không cướp người được mà còn bị tổn thất”. Tất Đạo Phàm nói: “Dò hỏi tin tức rồi hãy tính tiếp”. Đến khi trời chạng vạng, thám tử quay về báo rằng, Trương Phong Phủ để lại phần lớn Ngự lâm quân và Cẩm y vệ, y và Phàn Trung chỉ mang theo năm bảy mươi Ngự lâm quân áp giải tù binh lên kinh, ngày mai có thể đi qua nơi này. Tất Đạo Phàm vui mừng nói: “Tốt, ngày mai chúng ta sẽ liều với bọn chúng một trận”.

Đó chính là:

Long tranh hổ đấu dựng can qua, lại thấy chuyện ly kỳ sắp xảy ra.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.