Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

Chương 7




Trước kia khi chưa cưới Bùi Dụ, ta chẳng có tiếng tăm gì, sau khi cưới Bùi Dụ ta lại nổi tiếng khắp nơi.

Trước kia, lúc đọc tiểu thuyết, luôn có người đưa thiếp mời nhân vật chính dự tiệc, mãi đến hôm nay ta cuối cùng cũng nhìn thấy tấm thiệp nó tròn méo ra sao, cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời có người mời ta đến ăn chực, tuy rằng bọn họ vẫn là vì thân phận của Bùi Dụ.

Không những vậy, lúc hạ triều cũng có người chủ động bắt chuyện với ta. Kẻ da mặt mỏng thì tâm sự chút chuyện nhà, kẻ mặt dày thì đi thẳng đến kề vai bá cổ, khiến ta sợ đến mức tưởng họ muốn phi lễ ta.

Mấy vị quan không quá thân quen đứng xúm lại mời ta đi uống rượu, ta nói không đi, ta phải về nhà, họ liền cười ta không có tiếng nói trong nhà.

Thích nói gì thì nói, dù sao ta cũng không muốn đi.

Lần đầu ta từ chối, lần thứ hai ta cũng từ chối. Lần thứ ba, ta còn chưa mở miệng, mấy người đó liếc nhìn nhau, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay ta kéo đi, còn nói ta không cần ngại.

Thật đó, nếu không phải mấy người này đều là đồng liêu, ta còn muốn gào lên bắt cóc.

Đều là quan lại triều đình, Mộc Hoàn cũng không thể tới giúp ta. Thấy ta bị kéo vào Hương Hương Lâu như lợn chết, nàng ta túm lấy một trong những quần chúng hóng chuyện, nhanh chóng nhét một thỏi bạc, "Đến phủ Cửu hoàng nữ báo cho hoàng phu, điện hạ bị người ta đưa đi Hương Hương Lâu rồi."

Ta phản kháng mấy lần đều không có kết quả, ôm cột cửa nói "vợ" ta không cho ta đến chỗ này cũng vô dụng, liền từ bỏ giãy giụa, tự mình kéo đai lưng.

Được, không phải muốn mời ta ăn cơm sao? Nào! Đi thôi! Làm tổn thương lẫn nhau thôi!

Vài vị quan viên thấy vậy thì cười ta, chế nhạo nói, điện hạ giả vờ gì chứ, sao vừa mới vào Hương Hương Lâu đã hưng phấn thế, hóa ra tình cảm sâu đậm chỉ là thể hiện ngoài mặt cho hoàng phu xem.

Rồi bắt đầu nhắc đến Bùi gia, nói gì mà gia thế Bùi gia lớn, tiểu công tử được nuông chiều tất nhiên vô cùng ngang ngược, nếu không thì sao bên người Cửu hoàng nữ chẳng có lấy một gã hầu nam? Còn vỗ vỗ vai ta nói thiệt thòi cho ta quá.

Ta yên lặng cách xa nàng ta, tránh bị nước miếng nàng ta phun lên người.

Nghĩ thầm: Là các ngươi cứ ép ta phải tới, hôm nay bà đây không ăn cho các ngươi sạt nghiệp thì nữ hoàng làm chó!

Vào phòng, ta gọi một đống món, món nào đắt thì gọi. Nhìn thấy ánh mắt có vẻ khinh thường của mấy kẻ kia, ta sờ bụng, "Bổn cung chưa từng ăn sơn hào hải vị, mấy ngày này nhờ phúc của mấy vị, mấy vị đại nhân sẽ không trách chứ?"



Bốn mắt nhìn nhau, ta ra vẻ vô tội.

"Điện hạ nói đùa ha ha ha ha."

"Điện hạ hài hước thật đấy ha ha ha ha."

"Ngày đại hôn, Bùi công tử mang theo mười dặm hồng trang, nghe nói hắn một lòng mến mộ điện hạ, có hoàng phu như vậy, có sơn hào hải vị nào mà điện hạ chưa hưởng qua? Ha ha ha ha."

Ta: "Vậy sao? Mấy chuyện này ngươi cũng biết? Tin tức nhanh nhạy thật ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Sau một tràng cười mở màn, trong lúc ta nghi ngờ ta còn chưa ăn cho họ sạt nghiệp thì họ sẽ sái quai hàm vì cười thì cuối cùng đám quan viên cũng ngừng cười, không hẹn mà cũng xoa xoa mặt.

Nhưng cũng may không khí cũng rất vui vẻ, đến độ họ thần chí không rõ, khua chân múa tay, nếu không thì vì sao lại ôm một đám tiểu quán, dán môi mình lên mặt người ta?

Bọn họ gọi tiểu quán thì thôi đi, lại còn tìm Nhược Tố để y ngồi cạnh ta, nói có thể hầu hạ ta uống rượu.

Ta nói không cần, ta có tay có chân cũng chẳng tàn tật, có thể tự mình ăn cơm.

Đại thần há miệng đợi tiểu công tử đút đồ ăn không vui, trời biết ta thật sự không nói kháy nàng ta, ta thật sự cho rằng cánh tay của nàng ta bị tiểu công tử kia phế rồi.

"Lời này của điện hạ sai rồi. Vậy mới nói, Bùi công tử quả thực có mỹ danh đệ nhất công tử, nhưng nữ tử phải tam phu tứ hầu, Cửu điện hạ sợ phu lang như thế chẳng phải khiến người ta chê cười sao?"

Ta đang mải lựa món đắt tiền, Nhược Tố còn muốn gắp cho ta, khiến ta sợ đến mức bưng bát đi.

Ta không ăn cái đó, nhìn đã biết không thể ăn! Không biết ai gọi nữa, thật là không có mắt nhìn!

Ta rất ngốc nghếch, không thể làm hai việc cùng một lúc. Vừa rồi chỉ lo bảo vệ cái bát của mình, hồi lâu sau mới nhận ra người khác đang nói gì đó, lại chỉ nhớ mấy chữ cuối, "Hả? Chê cười? Chê cười cái gì?"

"Lúc ăn cơm thì đừng kể chuyện cười, ta rất dễ cười, nhỡ may phun cơm ra thì phí lắm."

Ta tự nhận mình nói không sai, từ góc độ tiết kiệm lương thực và nghiêm túc ăn cơm cũng không sai, nhưng không hiểu sao, nghe ta nói như vậy xong những người đối diện chẳng vui vẻ gì cho cam, đám nam tử quyến rũ ngồi trên đùi họ cũng không cười hùa.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ta nói chứ, mùi son phấn trên người bọn họ đúng là hơi nồng, lúc cười thì cứ hô hố hô hố.

Ôi tội lỗi tội lỗi, sao ta có thể nói những thiếu niên kiếm tiền dựa vào thân thể như thế chứ?

Có lẽ thấy ta ăn đến nỗi khiến họ không còn cắc bạc nào, đám đại thần không vòng vo tam quốc rồi bắt ta đoán nữa mà liên tục kính rượu ta.

Ta không uống, bọn họ hỏi có phải ta khinh bọn họ?



Thật là kỳ quái, sao ta uống rượu thì là coi trọng nhà ngươi? Vậy nhà ngươi đúng là đáng thương.

Hết cách, chén rượu thiếu điều muốn rót vào lỗ mũi ta, ta cũng chỉ có thể ngửa đầu uống. Vốn chỉ muốn uống một chén rồi mượn rượu giả điên để tiện thoát về, ai ngờ rượu này vừa mạnh lại có tác dụng chậm, chưa đợi ta giả ngây giả dại thì đã thực sự say quắc cần câu.

Một ly rượu vừa xuống bụng, trong chốc lát đầu óc đã chuếnh choáng, mắt cứ hoa hết cả lên. Đám người xung quanh nháo nhào hết cả lên, bọn họ đẩy Nhược Tố lên người ta, ta chỉ ngửi thấy một mùi son phấn nồng nặc, nồng đến nỗi khiến ta nôn hết cả ra. Dạ dày cuối cùng cũng thấy thoải mái.

Bị họ hất ra, ta không thể đứng vững mà ngã xuống đất, ta không thấy đau mà ngược lại cảm thấy sàn nhà mát lạnh dễ chịu, giống như nằm trên chiếu ở nhà vậy. Vì thế ta thật sự cho rằng mình đã trở về nhà, ngáp một cái rồi bắt đầu ngủ, một lát sau đã ngáy khò khò.

Bình thường ta ngủ không ngáy đâu, chắc chắn là do bọn họ cứ ép rượu ta.

...

"Chẳng trách ai cũng bảo Cửu Hoàng nữ là bùn loãng không thể trát tường! Hôm nay mới biết đúng là thế thật."

Từ sau khi bước vào Hương Hương Lâu, tất cả mọi chuyện đã không diễn ra như những gì các vị đại thần nghĩ, nhìn Nhược Tố bị nôn ra khắp người, tức giận đuổi y đi, "Đồ phế vật! Còn không mau đi xuống!".

Nhược Tố mắt rưng rưng vội vàng rời đi, một vị đại thần lại chỉ vào một nam tử khác, "Ngươi đưa Cửu điện vào nghỉ ngơi. Hầu hạ cho tốt, rõ chưa?".

Nam tử kia đáp vâng rồi tiến lại gần muốn kéo ta từ dưới đất lên.

Cánh tay ta bị kéo đau, mắt ngái ngủ ngơ ngác nhìn, bên tai nghe thấy tiếng dỗ dành dịu dàng, "Điện hạ uống say rồi, nô đỡ điện hạ đi nghỉ ngơi."

Cả thế giới chỉ có mình Bùi Dụ sẽ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với ta, đầu óc ta không còn tỉnh táo, chỉ hỏi theo bản năng, "Bùi Dụ?".

Ánh mắt vị đại thần kia lóe lên, khẽ gật đầu, nam tử liền thấp giọng nói, "Là em."

Ta mượn lực của "Bùi Dụ" để đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt đối phương, mãi lâu sau mới mơ mơ màng màng hỏi, "Bùi Dụ... Sao chàng lại xấu xí thế này? Hức, trên người chàng có mùi gì vậy? Ọe."

May là lần này không nôn ra, nhưng mùi vị trong miệng thật khó chịu, ta hất tay người bên cạnh ra, lảo đảo lấy nước súc miệng, súc miệng xong muốn tìm chỗ để nhổ nước, trước mắt có một thứ đồ sặc sỡ cứ lúc ẩn lúc hiện, ta coi nó như thùng nước liền phun nước phì phì.

Ha ha, cứ như đài phun nước vậy!

Đại thần bị nhổ nước vào người mặt xám xịt, lau mặt, cả giận nói, "Còn không mau đưa ả đi!" Vừa nói vừa không nhịn được tự mình lôi kéo. Bỗng nhiên, cửa bị đá mạnh, mở ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Lúc này một nhóm nữ binh xuất hiện ở cửa, vây kín lại nơi này, đứng đầu là Bùi tiểu công tử, Bùi Dụ.

Chàng đảo mắt, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cơn tức giận không thể đè nén. Chàng rút bội kiếm trong người, nhanh chóng tiến lên, một chân đá đại thần gần nhất. Mộc Hoàn và những người khác lần lượt lao vào, khống chế một số vị đại thần.

Bùi Dụ chĩa thẳng mũi kiếm vào nam tử kia, "Buông thê chủ ra!".

Nam tử kia hoảng sợ, vội vã buông tay, Bùi Dụ xông lên đỡ được ta, đến khi nhìn thấy vết bầm xanh tím trên cổ tay ta, cơn giận dữ trong lòng càng trào dâng. Sao chàng lại không nhìn ra những kẻ trong phòng này đang toan tính chuyện gì?



Một khi Bùi tiểu công tử tức giận, những vật bài trí bên trong đều chịu họa, bị chàng đập loảng xoảng. Chàng nghiến răng nghiến lợi nhìn những đại thần bị khống chế không thể nhúc nhích, "Các vị đại thần đây có hứng thật đấy!"

"Bùi công tử làm gì vậy? Còn không mau thả ta ra! Đàn ông con trai mà dám xông vào nơi như thế này, nhà họ Bùi dạy dỗ tốt thật đấy!" Bà ta đảo mắt nhìn nhóm nữ binh, "Không biết Bùi công tử có ý gì? Tự tiện điều động tư binh, giam giữ mệnh quan triều đình, Bùi công tử không coi hoàng nữ ra gì, to gan như thế chẳng lẽ là do Bùi tướng quân sau lưng chỉ bảo?"

Sắc mặt Bùi Dụ không đổi, chỉ lẳng lặng nhìn bà ta, bỗng nhiên chàng nở nụ cười, khuôn mặt đẹp như tranh tràn đầy ác ý, "Vị đại nhân này vừa mở miệng là thốt ra lời vàng ý ngọc, chỉ là không biết nếu cắt lưỡi đi rồi, có còn biết ăn nói như vậy không?"

"... Ngươi dám!"

"Ai nói ta phải đích thân động thủ? Thứ ghê tởm như vậy, ta chẳng muốn động vào." Bùi Dụ nghiêng đầu, "Chỉ là việc này sẽ không dễ qua như vậy đâu, mong rằng các vị đại thần trân trọng quãng thời gian tiếp theo."

Tuy chỉ nghe loáng thoáng không rõ lắm nhưng ta ngửi thấy được mùi hương trên người Bùi Dụ, rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi bồ kết.

Chỉ là trong đó tựa hồ còn kèm theo một ít mùi rỉ sắt, Bùi Dụ ấn đầu ta vào hõm cổ chàng, những mùi hương đó và cả những âm thanh ồn ào cũng biến mất theo.

Môi chạm phải thứ gì đó mềm mịn, ta cắn một cái rồi chóp chép, "Trứng hấp... Sữa đông hai tầng... Thạch trái cây...".

"Chỉ biết ăn thôi".

Hình như có người vỗ mông ta một cái.

Ta lười biếng xoay người, yên tâm nằm ở nơi êm ái thân thuộc, có người nhẹ nhàng lau mặt, lau chân tay cho ta, còn dịu dàng dỗ ta uống "canh giải rượu".

Ta không muốn uống người kia cũng không bắt ép, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

"... Những kẻ đó thật đáng ghét... Cứ giết hết đi là tốt rồi... Thê chủ có làm chuyện có lỗi với em không vậy?".

Gương mặt dường như bị ai chọc chọc, bỗng cơn đau nhói kéo đến, hình như bị người đó cắn. Ta cau mày khóc hu hu, chỗ bị cắn được người kia xoa nựng an ủi, còn xoa đầu ta dỗ, "Được rồi, thê chủ mau ngủ đi."

Ta liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.