Bên Lồng Ngực Trái

Chương 37: Trao Đổi




Tại sân bay lớn nhất thành phố.

Hôm nay là ngày Hải Nhi cùng Trường An về nước để chuẩn bị cho lễ cưới, vậy nên Mộc Miên đã gạt công việc sáng một bên mà đến tận đây để đón họ. Đi cùng cô còn có cha mẹ của Hải Nhi và người thân của Trường An nữa.

Ở lối ra dành cho hành khách tập trung rất đông người, hình như là những người hâm mộ của một ngôi sao nào đó. Đúng là rất cuồng nhiệt và sôi động, có lẽ là ngôi sao có độ ảnh hưởng rất lớn. Không đứng đây thì không đón được Hải Nhi nhưng sợ rằng đông người quá cô ấy sẽ không thấy cô mất.

Những tốp người bắt đầu bước từ lối ra dành cho hành khách ngày một đông. Mộc Miên vừa trông thấy Hải Nhi và Trường An thì lập tức vẫy tay gọi:

- Chị họ! Anh rể! Ở đây nè!

Phía sau họ đúng là có một người nổi tiếng khiến nhóm người hâm mộ kia hò hét không thôi. Tưởng ai đâu xa lạ, hoá ra là Tuệ Nghi, người đăng quang ngôi vị hoa hậu Quốc Gia vào năm rồi. Vào đêm đăng quang đã bị truyền thông của cựu hoa hậu chèn ép nhưng bây giờ được yêu thích như vậy thì đúng là cô ấy rất có năng lực và chịu được sức nặng chiếc vương miện trên đầu mình.

[Cha mẹ! Con nhớ hai người quá!]

[Con chào hai bác!]

Trong khi Hải Nhi cùng Trường An chào hỏi hai bên gia đình thì Mộc Miên lại nhìn về phía cô gái ấy. Xem ra Tuệ Nghi rất vui vẻ với hiện tại, không những như thế mà còn rất thân thiện với những người xung quanh mình. Là người nổi tiếng sẽ như thế đấy. Mình không vì mình thì ai sẽ vì mình đây. Ngày hôm đó Ái Như muốn truyền thông chú ý về mình thì không sai, nhưng sai ở cách cô ấy làm. Nếu như Tuệ Nghi nhận ra được ý đồ đó thì chắc chắn sẽ có vách ngăn vô hình giữa hai người họ.

- Mộc Miên, em quen cô ấy à?

Hải Nhi vừa đến thì thấy Mộc Miên cứ nhìn cô gái kia, môi còn nở nụ cười dịu dàng nên không khỏi thắc mắc.

- Có biết nhau đôi chút.

- Không quan trọng! Trời ơi! Chị nhớ em chết được!

Ném hành lý cho Trường An, Hải Nhi vội vã nhào tới ôm lấy Mộc Miên thật chặt. Tuy cô chỉ về đây mới gần hai tháng nhưng một mình cô ấy phải ở lại nước X cũng cảm thấy rất trống vắng. Dẫu sao cả hai chị em cũng ở chung mười năm rồi, không có cô ấy cũng chẳng ai cùng ăn khuya nữa.

- Được rồi! Nếu đã vậy thì sau này em sẽ sang đó nhiều một chút. Được chứ?

- Chị còn tính kết hôn xong thì về đây, vậy mà em đã muốn sang đó rồi. - Cô ấy phụng phịu hai má.

- Chị ở đâu cũng được, chắc chắn em sẽ không quên được chị đâu.

- Được! Em nhớ đó nha!

Hai chị em cứ như thế mà cười đùa khúc khích. Dù đã hai mươi chín tuổi nhưng tính tình của Hải Nhi khá trẻ con và hay nũng nịu. Với tính cách này thì cũng chỉ có Trường An mới có thể chịu đựng nổi mà thôi.

- Ngày mai chị rảnh không? Em có một buổi công bố mỹ phẩm nên muốn anh chị cùng đến chúng vui.

- Không được rồi, ngày mai chị phải đi về nhà của anh An một chuyến rồi còn phải chọn kiểu ảnh cưới nữa. - Hải Nhi chu môi tiếc nuối.

- Cũng phải, chị sắp cưới còn rồi còn gì. Mà không sao đâu, em sẽ gửi quà đến cho chị.

- Cảm ơn bé yêu nhiều!

Lại một lần nữa Hải Nhi ôm chầm lấy cô. Phải nói là tình cảm chị em của họ rất tốt, từ bé đến lớn luôn hoà thuận, bất kể có quà bánh hay đồ chơi gì cũng đều san sẻ với nhau.

- Chị Mộc Miên!

Đang ký tên cho người hâm mộ nhưng chợt nhìn thấy Mộc Miên đang cách mình không xa, Tuệ Nghi không hề ngó lơ mà lập tức đi đến chỗ của cô để chào hỏi.

- Chào em!

Hai người ôm nhau một cái rồi buông ra, ấy vậy mà tay vẫn cứ nắm lấy nhau không rời. Thật sự thì cô cảm thấy Tuệ Nghi rất thiệt thòi khi ngày đăng quang chưa được toả sáng trọn vẹn.

- Từ sau chung kết mới được gặp lại chị, hôm nay em cảm thấy may mắn lắm đấy.

Cô bật cười.

- Chị có bận đến mấy cũng không bằng em được, lịch trình đều đã kín cả rồi.

- Em vẫn nhớ những lời mà chị đã động viên em đấy. Trau dồi bản thân, trở thành phiên bản tốt nhất của mình. Hiện tại em đang cố gắng hoàn thiện nhất, hi vọng sau khi thi Quốc tế về vẫn được gặp lại chị.

Mộc Miên gật đầu đồng ý với cô ấy. Ai cũng có ước mơ, quan trọng nhất là bản thân có thực hiện được ước mơ và đạt được thành tích tốt nhất hay không. Cô tin Tuệ Nghi sẽ làm được thôi và có thể chạm tay đến chiếc vương miện Quốc tế, trở thành niềm tự hào của quê nhà.

- Tuệ Nghi, chúng ta phải về công ty rồi. - Quản lý gọi.

- Dạ! - Tuệ Nghi gật đầu xong thì quay sang Mộc Miên - Em phải đi rồi, hẹn gặp lại chị nha.

- Tạm biệt em!

Buông tay Tuệ Nghi và nhìn theo bóng lưng của cô ấy. Hình như Mộc Miên đã có ý tưởng cho bộ trang sức mới của mình rồi. Sự vực dậy mạnh mẽ nhưng trông rất thanh thuần. Cô không hiểu rõ con người của Tuệ Nghi nhưng nhìn vẻ ngoài và cách cư xử của cô ấy thì thật sự rất thuần khiết.

[Phập!]

- Tuệ Nghi! Dạo này người hâm mộ của Ái Như lại lộng ngôn rồi, suốt ngày so sánh em với cô ta. Bảo nhiệm kỳ của em nhạt nhòa.

Vừa ngồi vào xe thì quản lý đã nói về thông tin được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Sau khi Tuệ Nghi đăng quang thì người hâm mộ đã gay gắt tranh luận về ồn ào của Ái Như. Người yêu thích Tuệ Nghi cho rằng Ái Như đang cố tình cướp truyền thông nên đôi bên đã dần dần trở thành tranh cãi nảy lửa.



- Chị nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì? - Cô điềm nhiên hỏi.

- Không thể đánh trực diện thì chúng ta gián tiếp là được rồi.

- Đúng! Ngay đêm đăng quang bị cướp truyền thông, mối thù này làm sao em quên được. Chị cứ tìm vài tài khoản ảo tung tin dưới những bài đăng về chị ta ở những trang mạng lớn. Chúng ta đứng bên ngoài xem nào nhiệt là được.

Tuệ Nghi nhíu mày, đôi mắt vốn sáng long lanh đã dần dần trở nên sâu thẳm. Để tồn tại trong giới này thì làm gì có chuyện hiền lành chứ, quan trọng là điều hướng dư luận, nắm được truyền thông. Tính cách của Tuệ Nghi không muốn đụng chạm đến ai nhưng một khi bị chèn ép cũng không nhu nhược để bản thân chịu thiệt thòi. Đối với cô như thế nào thì cô sẽ đối đãi lại thế ấy.



[Sột soạt! Sột soạt!]

Ngồi ở bàn làm việc, Diệu Hân chú tâm vào bản vẽ phát thảo thiết kế mới của mình. Cứ mỗi lần rảnh rỗi là cô lại suy nghĩ vài ý tưởng rồi phát thảo nó trước, cứ tích lũy thêm kinh nghiệm xong thì chỉnh sửa lại cho hoàn hảo hơn.

[Cộp! Cộp!]

Bỗng nghe thấy tiếng gõ bàn, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Tần Đinh, một trợ lý riêng vô cùng thân cận của Hiểu Đông. Tuy là trợ lý nhưng mỗi khi Hiểu Đông đi công tác xa thì anh ấy sẽ là người quản lý tạm thời của công ty. Vẻ ngoài có hơi lạnh lùng một chút, trông không khác gì một khúc gỗ nhưng lại có nhan sắc vốn là thứ không thể đùa được.

Mà hôm nay anh đến phòng thiết kế làm gì vậy? Đột nhiên chủ động như thế thật khiến người ta cảm thấy hơi ngộp thở.

- Ừm… Anh… Anh Tần!

- Sếp tổng muốn gặp cô. - Anh ta hờ hững.

- Gặp tôi? Được… Được! Tôi đến ngay.

Diệu Hân vội vã sắp xếp gọn lại bàn làm việc rồi theo Tần Đinh đi đến phòng làm việc của Hiểu Đông. Chẳng lẽ chuyện lần trước vẫn chưa giải quyết xong sao? Nhưng rõ ràng Tâm Liên đã bị phê bình với nhà trường còn Quỳnh Hoa cũng bị giáng chức. Vậy thì còn việc gì nữa? Cô nhớ là mình đâu có làm sai gì đâu.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì chuyện đã qua được một thời gian rồi, cô cũng không phải là nhân viên chính thức nên không ảnh hưởng nhiều đến công ty. E là không phải điềm xấu.

[Cốc! Cốc!]

Đang phát thảo một thiết kế mới đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Hiểu Đông không hề dao động, chỉ thuận tay lấy một tệp tài liệu đặt ở trên che giấu bản vẽ.

- Vào đi!

[Cạch!]

Tần Đinh mở cửa cho Diệu Hân đi vào, bản thân cũng nhanh chóng rời đi để họ tiện nói chuyện.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người. Từ lúc Diệu Hân vào đây thì anh đang giả vờ… Tập trung xem tài liệu. Hoàn toàn giấu nhẹn bản thảo thiết kế vừa rồi đi.

- Sếp tổng cho gọi tôi ạ!?- Diệu Hân hơi lúng túng.

Lúc này Hiểu Đông mới ngừng việc đang làm mà ngước mắt nhìn cô ấy. Trông dáng vẻ bất an đó chợt khiến anh nhận ra mình đã có phần làm thái quá nên có lẽ đã doạ cho cô ấy một phen.

- Cô ngồi đi!

Trong khi Hiểu Đông đan hai tay vào nhau, khủy tay cũng chống lên bàn thì Diệu Hân lại run rẩy, nơm nớp lo sợ ngồi xuống chiếc ghế ở trước bàn làm việc. Tuy không biết mình đã làm gì nhưng đây cũng là đối mặt với sếp, chẳng những thế mà còn là người có quyền lực tối cao nhất ở Diamond thì hỏi sao mà không sợ hãi.

- Đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện có thể cô sẽ biết.

- Dạ… Sếp… Sếp cứ hỏi ạ.

- Ừm, cô có biết sắp tới Mộc Miên sẽ đi đến những đâu không?

Vốn dĩ đang run sợ nhưng nghe câu hỏi của anh xong thì Diệu Hân cảm thấy như có một quả tạ vừa giáng vào đầu. Cứ tưởng mình đã làm sai chuyện gì, hoá ra là vì cô có qua lại với Mộc Miên nên phải đích thân anh ta mở miệng hỏi.

- Chị Mộc Miên? Sếp! Anh muốn theo đuổi chị ấy sao? - Diệu Hân không khỏi kinh ngạc.

- Cô chỉ cần trả lời tôi là được. - Anh khẽ cười.

- Vậy thì chắc hẳn sếp cũng đã nghĩ đến lợi ích của tôi rồi. Tôi nghe nói sếp rất phóng khoáng.

Không khí trong phòng có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều. Hoá ra người sếp lớn này của cô cũng không phải hà khắc lắm. Hôm qua đã thấy thái độ của Mộc Miên thì chắc chắn đã có một ít cảm giác với anh ấy, bây giờ mỗi người đều có tình cảm thì trước sau gì cũng thành đôi, có điều sẽ kéo dài thời gian thêm một chút.

- Sau khi tốt nghiệp sẽ có thư ngỏ trực tiếp mời cô đến làm việc tại Diamond, đồng thời chiếc túi xách sắp ra mắt của nhà L sẽ là của cô. Chưa hết, còn có…

- Sếp! Được rồi!

Diệu Hân đưa bàn tay lên ngăn lại.

- Quả thật anh rất phóng khoáng nhưng tôi cũng dư sức mua những thứ đó mà. Những thứ đó tôi không cần, còn cơ hội trở thành nhân viên chính thức của Diamond thì phải dùng chính thực lực của tôi để đổi, sau này cũng không bị xem thường rằng dựa vào người khác để cầu tiến. Tôi chỉ muốn một thứ thôi, chắc chắn anh cũng sẽ cho được.

- Có chí khí! Được rồi, muốn gì cứ nói, tôi sẽ đáp ứng cho cô.

Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, Diệu Hân cảm thấy chỉ còn cách này để trói lấy khúc gỗ di động kia thôi.



- Ừm… Trợ lý riêng của anh!

- Tần Đinh?

[Ắt xì!]

Áp tay vào trán, Tần Đinh nhíu chặt đôi mày rồi tựa người ra sau ghế nghĩ ngợi. Ngày hôm nay sao cứ cảm thấy bất an thế nhỉ? Cảm giác này lạ lắm. Không ổn một chút nào. Nhưng mà dạo gần đây đâu có chuyện gì làm sai hay là nội bộ có mâu thuẫn. Anh cũng không có bạn gái nên đâu cần lo ngại đến chuyện bị cắm sừng. Cuối cùng là gì nhỉ? Chẳng lẽ bụng đói? Cũng có thể sắp bị bệnh rồi?

[Bíp!]

[Tần Đinh, từ nay không những làm việc cho tôi mà sau này cậu cũng phải để mắt đến Diệu Hân. Cô ấy cần thì cứ đến giúp.]

[Sếp, có chuyện gì…]

[Nói vậy chắc cậu đã hiểu rồi, tiếp tục công việc đi.]

- Sếp! Vì chuyện đó mà anh nỡ lòng bán tôi sao?

Tiếng điện thoại vừa tắt cũng là lúc Tần Đinh bất lực nói ra câu này. Không thể ngờ chuyện khiến anh bất ổn nhất lại liên quan đến cô bé ở phòng thiết kế. Chuyện này là sao đây? Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi như anh mà phải đi chiều lòng con bé đó à? Quá đáng! Thật sự quá đáng!

- Sếp! Anh bốc lột tôi quá lắm rồi.

Không chịu được ấm ức nhưng Tần Đinh một lần nữa lại phải đến văn phòng của Hiểu Đông. Tuy người đàn ông này có lúc rất tùy hứng ấy vậy mà lương thưởng cũng rất cao, không thể nào phật lòng được. Tin tức động trời này nếu như không nói ra thì có lẽ ngày tháng sau này của anh còn đen tối hơn gấp bội.

Đi ngang qua phòng thiết kế chợt bắt gặp Diệu Hân đang đi trên hành lang, hướng đi thì chắc chắn vừa từ phòng làm việc của Hiểu Đông về. Không biết cô nhóc này đã nói gì, nhưng để Hiểu Đông bán anh đi như vậy thì không phải chuyện đơn giản.

- Anh Đinh! - Diệu Hân vẫy nhẹ những ngón tay.

- Chào cô! Xin lỗi tôi còn có việc.

Tần Đinh đẩy gọng kính, mau mau bước nhanh lảng tránh nhưng chưa được bao nhiêu bước thì Diệu Hân đã đứng phía trước chắn đường.

- Ấy nè nè! Anh đừng tránh né như vậy, vô ích thôi. Ngày tháng còn dài, mong rằng anh sẽ dạy bảo cho em thêm nhiều thứ.

Chỉ mỉm cười tít mắt rồi tung tăng đi về bàn làm việc. Lần này Diệu Hân khiến Tần Đinh bất lực đến cứng cả họng, không nói được gì. Tại sao chứ? Anh chưa từng tạo nghiệt mà?

Đi nhanh đến phòng làm việc của Hiểu Đông, Tần Đinh sẽ cho anh nếm trải mùi vị của đau khổ. Để xem nghe tin tức này thì còn có thể ngồi yên được nữa không.

[Cốc! Cốc!]

- Vào đi! - Giọng của Hiểu Đông vọng ra.

[Cạch!]

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Tần Đinh đi vào bên trong, sắc mặt biến đổi thành vui vẻ kì lạ.

- Sếp, tôi có một chuyện cần thông báo với anh.

Anh bình thản, tiếp tục với bản thảo thiết kế.

- Cậu nói đi!

- Tôi vừa biết được tin, bên phía Bernie muốn mời cô Mộc Miên về làm việc. Hợp đồng đã đưa rồi.

[Rắc!]

Cây bút trong tay vì lực mạnh mà gãy làm đôi. Sắc mặt của Hiểu Đông cũng dần tối sầm hẳn. Anh còn chưa ra tay mà sao họ lại nhanh đến thế?

Đưa mắt nhìn Tần Đinh, anh gằn giọng:

- Cậu nói thật sao?

- Đương nhiên, không thể nhầm lẫn được.

[Rầm!]

Dằn tay xuống bàn, Hiểu Đông đứng bật dậy rồi đi qua đi lại. Bây giờ anh không khác gì ngồi trên đống lửa. Nếu như Mộc Miên chấp nhận hợp đồng bên đó thì có lẽ cả hai sẽ rất ít có cơ hội gặp nhau. Chưa kể còn là công ty đối thủ, nếu bị nghi ngờ thì cô không có lợi một chút nào.

Một tay chống hông, một tay chỉ ngón trỏ vào Tần Đinh, anh gằng từng chữ:

- Cậu! Mau cho người soạn một bản hợp đồng cho tôi.

- Dạ! Tôi sẽ cho người soạn hợp đồng cho cô Mộc Miên với vị trí trưởng phòng thiết kế.

- Không!

Trưởng phòng thiết kế vẫn chưa phù hợp. Theo như anh biết thì Mộc Miên đã từng làm trưởng phòng thiết kế khi đi làm ở X. Ở một công ty thuộc trong top đầu, còn thuộc dạng đẳng cấp quốc tế mà có thể ngồi ở chức trưởng phòng thì thực lực không đơn giản.

- Cho người soạn hợp đồng chức vụ giám đốc thiết kế. Đích thân tôi sẽ đi mời cô ấy về đây.