Bất An Vu Thất

Chương 19





Kế hoạch giả thiết đưa Ôn Thường Thế trở về cũng không phức tạp.

Ban đêm, 11 giờ. Dụ Tễ lái xe đưa Ôn Thường Thế xuống dưới núi Lê Sơn. Sau khi ra khỏi chốt gác cổng khu biệt thự thì chờ ở bên đường, Chu Ức và bảo tiêu sẽ đuổi theo. Hai bên cùng chạy đến gần bến tàu để tránh bị theo dõi, Ôn Thường Thế sẽ rời khỏi xe Dụ Tễ đổi qua ngồi xe Chu Ức, ra bến tàu trước rồi lên thuyền.

Mà Dụ Tễ sẽ tiện đường tới một quán bar địa phương ngồi chơi một chút rồi một mình trở về nhà.

Biểu chiều, Dụ Tễ đã cùng Thiệu Anh Lộc đi cúng tế bên nhà tổ, cùng ăn cơm tới 9 giờ tối mới về nhà.

Sau khi về đến nhà, Dụ Tễ lên lầu liền phát hiện Ôn Thường Thế đang ngồi trên ghế trong thư phòng của cậu, nghiêm túc xem một cuốn sách, như thể đang xem hợp đồng lớn của công ty vậy.

“Anh xem cái gì vậy?” Dụ Tễ đi qua nhìn, trong tay Ôn Thường Thế là cuốn album hồi còn nhỏ của Dụ Tễ.

Là album ảnh duy nhất có ảnh chụp của Dụ Ấu Di, phía trên còn có chú thích do bà tự tay viết.

Album bắt đầu ở tấm ảnh có ghi: “Phát hiện tiểu bảo bảo ngậm găng tay của mẹ, phải chụp lại ngay một tấm (Hôm nay bé yêu cũng đã tròn tám tháng tuổi, rốt cuộc cũng bắt đầu lớn rồi nha. Chỉ là bé nhỏ thật nhiều nước miếng, mỗi ngày phải đổi cỡ 12 cái khăn yếm.) Trong tấm ảnh ấy, Dụ Tễ chưa đầy 1 tuổi đang nghiêng người dựa vào tay vịn ghế sofa, đôi mắt mở thật lớn, tay bắt lấy găng tay của Dụ Ấu Di mà cắn cắn.

Chất lượng ảnh rất tốt cũng không bị ố vàng, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh nước từ nước miếng của Dụ Tễ dính trên găng tay.

“Thế nào,” Dụ Tễ chỉ vào mặt chính mình, đắc ý nói: “Anh mở đến trang sau đi, còn có ghi ‘ảnh đoạt giải bảo bối xinh đẹp nhất trên Nghi thị’ hai mươi năm trước.”

Ôn Thường Thế lật sang một tờ khác, đúng là có một tấm ảnh chụp Dụ Tễ đang cầm cúp, trên cổ còn đeo vòng hoa. Nhìn một lát, hắn ngẩng đầu hỏi Dụ Tễ: “Ai bình chọn?”

Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế phát hiện, không hài lòng bĩu môi: “Được rồi, là ông ngoại em.”

Ôn Thường Thế hiểu rõ gật gật đầu.

“Cùng với mẹ em,” Dụ Tễ bổ sung: “Bọn họ tìm người đặt làm cúp, mẹ em cảm thấy chơi rất vui.”

Hai người cùng ngồi xem, xem xong một cuốn Dụ Tễ còn chưa đã thèm, đang muốn đi lấy một cuốn khác cho Ôn Thường Thế xem thì đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên: 10 giờ 50 phút, đến lúc bọn họ phải đi rồi.

Dụ Tễ ngẩn người, tắt đồng hồ báo thức, đem cuốn album kia thả lại trên kệ sách. Cậu xoay người thấy Ôn Thường Thế vẫn còn ngồi, liền nói: “Đi thôi.”

Lúc này Ôn Thường Thế mới đứng lên, cùng cậu đi xuống lầu. Lúc đi đến bên dưới mái hiên tầng hầm, Ôn Thường Thế lại túm lấy bả vai Dụ Tễ làm cậu dừng lại.

Dụ Tễ dựa lưng vào mặt tường lạnh băng, bị Ôn Thường Thế dán sát vào hôn lên môi. Nụ hôn không đến mức mất đi sự khống chế t1nh d.ục, mà mang vẻ khắc chế và d.ục vọng chiếm hữu.

Hắn ngừng lại, nhìn Dụ Tễ vài lần, lại áp lên. Dụ Tễ thật vất vả mới đẩy người ra được một chút, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh còn chưa đủ sao.”

Ôn Thường Thế bị đẩy ra cũng không tiếp tục áp lên nữa, nhưng cũng không có ý lập tức phải đi ngay, nhìn qua thực tùy ý mà hỏi Dụ Tễ: “Buổi tối em sẽ đi đâu chơi?”

“Em còn chưa nghĩ ra đâu,” Dụ Tễ thành thật trả lời, kể tên hai quán bar rồi hỏi hắn: “Anh nói nên đi đâu?”

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ một lát mới nói: “Tới chỗ gần nhà ấy, đừng về quá muộn.”

Dụ Tễ nhìn hắn cười cười, cũng không nói gì. Ôn Thường Thế lấy di động của cậu qua, nhập vào đó một dãy số rồi nói: “Anh và Chu Ức muốn em một ngày ba bữa đều phải báo lại cho anh.”

“Đã biết.” Dụ Tễ ngoan ngoãn gật đầu muốn đi xuống dưới, lại bị Ôn Thường Thế kéo trở về.

“Còn có, đừng gặp Chu Bạch Lộ.” Ôn Thường Thế ra lệnh.

Dụ Tễ cảm thấy hôm nay Ôn Thường Thế như một bà cô già vậy, không có mở đầu mà cứ vậy lải nhải, dặn dò cái này dặn dò cái kia, giống như người phải đi không phải hắn mà là Dụ Tễ. Nhưng Dụ Tễ cũng không dám nói, cậu cảm giác được cái tay bám trên eo cậu của Ôn Thường Thế vẫn không thả ra, hiện lên rất nhiều nôn nóng cùng bất an.

“Nghe thấy chứ?” Ôn Thường Thế dùng một cái tay khác nhéo cằm cậu, biểu tình vẫn nghiêm trang, lại một hai bắt Dụ Tễ phải nói chuyện.

“Nghe được rồi” Dụ Tễ không có cách nào, đành ôm lấy Ôn Thường Thế, dỗ dành hắn: “Không gặp không gặp, không nghe điện thoại của cô ấy cũng không liên hệ, thấy cô ấy em sẽ quay đầu đi ngay.”

11 giờ năm phút. Xe của Dụ Tễ ra khỏi gara đi về phía chân núi, mà vận rủi thường tới rất nhanh, không để người ta tìm được đường sống.

Bọn họ thuận lợi đi tới chỗ Chu Ức, Dụ Tễ dựa theo địa điểm đã hẹn trước mà tới. Cậu đi xuống vòng quanh đường núi, lúc chỉ còn cách điểm hẹn chừng 5km thì một cái xe vận tải lớn từ phía sau muốn vượt lên.

Trên đường đèo quốc lộ, nếu muốn vượt xe sẽ dễ xảy ra sự cố. Dụ Tễ đã tới cách chỗ Chu Ức không xa, liền lưu ý tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, ngay sau đó cậu phát hiện sự tình không đúng. Xe vận tải kia và xe của Chu Ức vốn đang song hành một đoạn ngắn, đột nhiên lại đâm qua phía bên phải.

Xe Chu Ức cũng phản ứng rất nhanh, lập tức phanh gấp. Xe vận tải kia không đụng vào bọn họ, ngược lại phi ra sát cột đá lan can trên đường núi, phương hướng cũng đã mất khống chế. Phía trước là chỗ vòng gấp, Dụ Tễ bất đắc dĩ phải giảm tốc độ, xe vận tải lại không có giảm tốc mà thẳng tắp lao về phía đuôi xe của Dụ Tễ.