Bất An Vu Thất

Chương 11





Chiều tối, Dụ Tễ đưa Ôn Thường Thế tới ba nơi.

Ở công viên vùng ngoại thành xem cây thủy sam mà Ôn Thường Thế tự tay trồng.

Cây thủy sam cũng thuộc hàng cây quý được đặt ở vùng trung tâm, đã hơn 6 năm tuổi, cao cỡ hai tầng lầu, tán lá mọc ra xum xê. Bên cạnh còn có một cái biển nhỏ, phía trên viết: “Ôn Thường Thế, ngày x tháng x năm x.”

“Nhìn không ra nha,” Dụ Tễ ngồi xổm xuống, nhìn nhìn tấm biển rồi quay đầu nói với Ôn Thường Thế: “Anh còn biết bảo vệ môi trường như vậy.”

Ôn Thường Thế nhìn cây thủy sam tựa như đang suy tư gì đó, không nói chuyện.

Tư liệu do Dụ Tễ và Trương Uẩn Chi gắng không rút dây động rừng mà tìm về hắn cũng đã đọc không ngừng.

Có những khoảnh khắc, Ôn Thường Thế cảm thấy gương mặt của kẻ nào đó thực quen thuộc xẹt qua, trí nhớ đang bị dây thần kinh chèn ép lập tức liên kết giống như cách mà người bình thường nhớ lại những ký ức đã qua.

Thế nhưng, phần lớn thời gian hắn đều không thu hoạch được gì.

May mắn chính là, Ôn Thường Thế đã biết người tấn công hắn trước khi rơi xuống biển là ai, nhưng tạm thời còn chưa nói cho Dụ Tễ.

Ra khỏi công viên, bọn họ lại đi một đoạn ngắn, ngồi cáp treo trên lưng chừng núi Mậu Thị ngắm cảnh, rồi từ trên đài viễn vọng chiêm ngưỡng toàn cảnh khách sạn Hoàng Hậu.

Khách sạn Hoàng Hậu chính là nơi Ôn Thường Thế làm giàu.

Mười mấy năm trước, khi Ôn Thường Thế và mẹ của hắn mới đến Mậu thị họ vẫn là những kẻ vô danh. Khi đó hắn mua một khối đất dài nhưng khá hẹp rồi bắt đầu khởi công xây dựng khách sạn Hoàng Hậu. Mãi tới năm sòng bài kinh doanh cá độ của Mậu thị khai trương, Ôn Thường Thế mới lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng.

Chỉ nửa năm sau, khách sạn Hoàng Hậu nằm dọc theo bờ Đông Hải của Mậu thị khai trương. Tiệc mở tới mười ngày, ba phòng đánh cược chính, mỗi nơi có 80 bàn đặt cược, khách khứa tham dự nối liền không dứt. Bọn họ đều muốn tới đây để trưng cầu phú quý.

Mười mấy năm sau, phía sườn của khách sạn Hoàng Hậu lại lần nữa được tu sửa, Ôn Thường Thế xảy ra chuyện trước ngày khởi công, hiện tại khung đỡ cũng đã dỡ đi một nửa như thể rất nhanh sẽ hoàn công.

Trên đài ngắm cảnh có ít du khách đang chụp ảnh, Dụ Tễ liền kéo Ôn Thường Thế trốn vào trong góc, muốn Ôn Thường Thế cúi thấp xuống một chút đừng để du khách chụp được.

“Không có ai chụp tôi,” Ôn Thường Thế dán vào bên tai Dụ Tễ nói: “Muốn chụp cũng là chụp cậu.”

Ôn Thường Thế lười đeo nên không màng chuyện Dụ Tễ phản đối, đeo huy chương cầu vồng lên mũ và tay áo của Dụ Tễ.

Nhìn qua, Dụ Tễ giống như một thành viên của ban tuyên truyền bình đẳng giới, mấy người trẻ tuổi đều liếc nhìn cậu vài lần.

Hai người đứng trên đài ngắm cảnh một lát Ôn Thường Thế cũng không có nhớ được cái gì, chỉ cảm thấy có quá nhiều người nhìn Dụ Tễ khiến trong lòng hắn khó chịu, liền kéo Dụ Tễ muốn rời đi.

Dụ Tễ nhìn đồng hồ thấy mới lên đây chưa được mười phút, liền xác nhận lại với Ôn Thường Thế: “Thật sự không có cảm giác quen thuộc sao?”

“Không.” Ôn Thường Thế xụ mặt trả lời, từ phía sau ấn tay Dụ Tễ ẩn cậu về hướng xe cáp treo.

Bởi không rõ ràng lắm tình huống ở Mậu thị, nên Dụ Tễ không dám tùy tiện mang Ôn Thường Thế tới gần tập đoàn Đại Lâu. Chỉ có thể tìm một tiệm cơm Tây ở phía xa xa, nơi có thể nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Đại Lâu, ngồi xuống vừa chọn vài thứ để ăn vừa nhìn về phía toà nhà đằng xa.

Đã sắp hoàng hôn, Dụ Tễ cầm cốc cà phê lên muốn mấy ngụm, trên mặt cũng không biểu lộ cái gì mà nhìn Ôn Thường Thế dường như vẫn đang suy tư, chống cằm hỏi hắn: “Anh ngẩn người làm gì?”

Mới ăn được một nửa, Dụ Tễ nhận được điện thoại của Trương Uẩn Chi.

“Tiểu Dụ, cậu mau về trước đi,” Trương Uẩn Chi đè thấp thanh âm nói chuyện với Dụ Tễ, bên đầu kia có tiếng vọng âm kỳ quái giống như đang ở trong toilet: “Bạch Lộ nói buổi tối không muốn đi chơi, một hai phải mang đồ ăn về cho cậu. Tôi khuyên như thế nào cũng không nghe.”

Dụ Tễ đành phải thuê xe, cùng Ôn Thường Thế nhanh chóng trở về.

Lúc họ về tới bến tàu trời đã tối sầm, nhưng kỳ thật lại tiện cho bọn họ lên thuyền.

Ôn Thường Thế đã một ngày không dùng tới gậy chống, đi cả một ngày cũng thực mỏi mệt trở về liền thay quần áo. Dụ Tễ nhanh chóng nhận được mật báo của Trương Uẩn Chi: “Lên thuyền.”

Dụ Tễ đuổi Ôn Thường Thế vào phòng tắm, lại nhìn gương rồi bới loạn đầu tóc lên hỏi Ôn Thường Thế: “Nhìn tôi như vậy có giống mới ngủ dậy không?”

Ôn Thường Thế hiếm khis lại duỗi tay ra, xoa xoa mái tóc rối loạn của Dụ Tễ khiến nó càng thêm lộn xộn, lại kéo áo ngủ của Dụ Tễ một chút rồi mới nói: “Giống.”

Dụ Tễ nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rửa mặt, đi đến bên mép giường ngồi được một lát, liền có tiếng gõ cửa.

“Dụ Tễ?” Chu Bạch Lộ gõ cửa, nhẹ giọng gọi tên cậu: “Cậu có khá hơn chút nào không?”

Dụ Tễ chậm rãi bước qua mở cửa cho Chu Bạch Lộ, suy yếu nói: “Có hơi say tàu.”