Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 36




Tôi còn lo lắng hắn sẽ nói thêm gì đó tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên buông tôi ra, ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Tôi đang không hiểu sao thì chợt nghe tiếng Lan Lan: Ưu Tuyền, sao đi không đợi tớ?!”

Tôi còn chưa trả lời thì Tông Thịnh đã đáp: “Toilet cách có mấy bước, vừa ra khỏi cửa đã thấy cô ấy rồi còn gì.”

Tôi cong môi, không nói gì. Con trai làm sao hiểu được con gái, đi toilet thường đi cùng nhau rồi cùng quay trở về mà.

Vừa lúc đồ ăn mang lên, rốt cuộc có cớ để đổi đề tài.

Tôi vừa định lau chén đũa thì nghe Tông Thịnh nói: “Tông Ưu Tuyền, em có thể đi về trước đi. Ann cùng hạ Lan Lan ngồi với nhau một lát.”

Tôi trợn to mắt nhìn Tông Thịnh, lại nhìn Lan Lan, hắn đây là bán thuốc gì trong hồ lô a? Hắn không phải luôn luôn càm thấy Lan Lan thực phiền sao? Làm sao giờ lại chủ động đưa ra ý muốn đi riêng với cô nàng?

Tôi còn đang do dự đã nghe Lan Lan sung sướng đẩy đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Ưu Tuyền, giúp tớ đi, mai tớ trực hộ cậu một ngày... xin cậu đó!”

Tôi lại nhìn về phía Tông Thịnh, tuy khóe miệng hắn không có gì biến hóa, nhưng tôi rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang cười. Cừoi mỉa tôi đây mà!

Lan Lan lại khều tôi: “Năn nỉ mà!”

Tôi thở dài nói: “Được rồi! Đừng khi dễ Lan Lan. Còn nữa, một hồi nhớ đưa Lan Lan trở về.”

Tôi chậm chạp rời đi. Nhìn Tông Thịnh, diện mạo khủng bố, tính cách không tốt, còn âm tình bất định, Lan Lan sẽ không bị hắn dọa ra phát bệnh chứ!?

Lan Lan vẻ mặt hưng phấn, xua tay hối tôi đi cho nhanh, đừng ảnh hưởng hai ngừoi hò hẹn.

Tôi thấp thỏm bất an đi ra khỏi quán, cũng chẳng còn tâm tư ăn trưa mà lên xe bus về thẳng KTX.

Tôi ở lỳ trong phòng, cũng chẳng quan tâm thời gian trôi qua. Đến tận khi các bạn trực ca sáng về thấy tôi ở KTX, hỏi han cơm nước tôi mới hồi phục tinh thần nhận ra trời đã tối.

Lan Lan vẫn chưa về.

Tôi vội lấy điện thoại tính gọi thì đã nghe gioing Lan Lan vọng tới từ phía cầu thang.
Cô ấy trở lại, tay xách nách mang đủ túi to nhỏ các kiểu.

Tôi thấy cô nàng về thì cất máy vào. Cô nàng chạy tới ôm chầm lấy tôi:

“Ưu Tuyền, cảm ơn cậu, nào, ôm cái coi!”

“Trời, sao về trễ vậy?!”

“Ưu Tuyền, anh cậu thật tuyệt, đúng là chàng trai tốt thời đại mới. Đồ này đều là anh ấy mua cho tớ đó. Qua đây, có phần cho cậu nè.”

Tôi nhìn đống túi cô nàng xách có chút gato. Đó giờ đi với tôi hắn có mua cái gì cho tôi đâu?!

“Thật là anh ấy mua cho cậu à?!”

“Dĩ nhiên rồi, chứ tớ làm gì có tiền chứ?!”

Cô nàng hưng phấn kéo tôi vào phòng, ném đồ lên giường rồi duỗi tay ngắm nghía

“Anh cậu nói nhìn tay tớ thấy sau này nhất định sẽ gả cho một người tốt. Còn nói tay tớ bàn tay vừa mềm mượt, vừa vững vàng, khớp xương nhỏ nhưng long cốt lại dài, hổ cốt ngắn... nhất định hậu vận tốt. Hihi, cậu nói xem, với điều kiện của anh ấy, nếu thật sự ở bên nhau...”

“Điều kiện anh ấy không tốt vậy đâu. Biết đâu chân mạng thiên tử của cậu so với anh ấy càng tốt hơn thì sao? Cậu thấy nhà tớ rồi đó, anh ấy chỉ cố thể hiện thôi!”“Không đâu. Tớ thấy anh ấy là người đó mà! Chân mạng thiên tử của tớ! Tớ quueets định sẽ theo đuổi anh ấy. Sau hôm nay tớ càng hạ quyết tâm! Hôm nay anh ấy nói với tớ rất nhiều đó. Ưu Tuyền, mà anh cậu biết xem tướng à? Hồi nãy nhìn sơ mà anh ấy biết tớ có một ngừoi anh chết trẻ, anh ấy mới 2-3 tuổi đã mất, sau này mẹ nói tớ mới biết!”

“Anh... anh ấy khi bé đã đi theo một lão tiên sinh học đí. Ha ha, à mà tớ còn chưa ăn gì, cậu đi với tớ nhé.”

Tôi vội đổi đề tài, không thì không biết cô ấy còn hỏi tới đây. Bất quá Tông Thịnh cũng làm tôi bất ngờ, tôi tưởng hắn lại ngậm hột thị như mọi khi.

Lan Lan sắp xếp lại đồ chuẩn bị đi ăn cùng thì điện thoại tôi có tin nhắn, hó ra là Tông Thịnh. Hắn viết: “Ngày mai Hạ Lan Lan sẽ làm thay cô, chúng ta mai về lại thôn cũ, cô không quên đã đáp ứng tôi đó chứ?! Tôi đã gọi cho bà rồi, mai 7h tôi đón cô ở đầu ngõ!”

Đọc tin nhắn trong lòng tôi có chút lo lắng, cảm giác như gặp quỷ. Nhìn Lan Lan đang ở trong toilet tôi vội gọi cho hắn, vừa đi vừa hướng cầu thang vừa nói:

“Nè, không phải anh nói không về quê sao?”

“Hừ, cô đem cô gái khác nhét vào tay tôi, tôi không thể kéo cô về nhà gặp bà sao?!”

“Tông Thịnh, cái này…Không được……”

Ô không thốt nên lời, căn bản tôi đang chột dạ. Nếu Tông Thịnh cương quyết về quê thì thật sự tôi không ứng phó nổi bà hắn. Đây rõ ràng là hắn đang chỉnh tôi mà.

Tôi nghĩ nhanh, rồi nói: “Tông Thịnh, là tôi không đúng, tôi xin lỗi! Anh giúp tôi huỷ vụ này đi. Tôi sẽ cố gắng đưa cô gái kia tới khách sạn, sống chết là do mệnh cô ta, được không?!”

“Ha ha ha ~” Tông Thịnh cười. Không biết vì sao tôi lại cảm thấy hắn cười thật âm hiểm.

“Vậy cô nói đi, cô đem Hạ Lan Lan tới triowcs mặt tôi là ý gì? Cô không có đầu óc à?! Tôi với cô quan hệ thế nào? Nếu cô ta bị dính vào mọi chuyện thì cũng là do cô, tôi không có nghĩa vụ phải giúp cô ta. Cô ta là bạn tốt của cô, muốn giúp cô ta hả, năn nỉ tôi đi, chỉ cần tôi nói vài câu thì cô ta có thể bình an đó. Sáng mai 7h nếu cô còn không xuất hiện thì tôi có biện pháp để chỉnh cô.”

Hắn cúp máy.

Tôi có cảm giác muốn khóc. Hắn nói thẳng là muốn chỉnh tôi. Đúng là khóc không ra nước mắt.

Sáng hôm sau tôi nói với Lan Lan ở nhà có việc nên cần về quê. Cô nàng đổi ca giúp tôi, đi làm.

Đúnh 7h, tôi lên xe Tông Thịnh, giận dỗi xụ mặt không nói một câu, ngồi trên ghế phụ, lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm trước thì thấy Thẩm Kế Ân âm hiểm, giờ xem ra Tông Thịnh phúc hắc cũng không kém Thẩm Kế Ân.

Hưởng phúc thôn, bổn thôn người đều họ tông, nhưng là thôn rất lớn, hộ khẩu bổn thượng còn phân đại đội. Cái này đại đội, trên cơ bản chính là dựa theo tổ tông tới phân. Ta cùng Tông Thịnh không thuộc về một cái đại đội, cũng liền biểu lộ, chúng ta hai chi gian không có một chút huyết thống quan hệ. Tám cột xả không thượng thân thích. Ta hiện tại thật đúng là tưởng cùng hắn nhấc lên điểm thân thích. Đương cái thân thích, tổng so đương hắn lão bà hảo.

Thôn Thọ Phúc có một từ đường rất lớn, chỉ là lâu không được tu sửa, nên nếu không phải dịp lễ tết hoặc quỷ tiết thì trong thôn cũng không ai lui tới.

Trong thôn có nhiều nhà còn từ thời Minh ở khu vực phía Nam, đã thành khu vực bảo tồn không được tu sửa. Bên đó còn nhiều người sinh sống, nói rằng ở đó đông ấm han mât, tường gạch không bị hư hỏng nên ở vần rất tốt.

Vào sâu thêm một chút là khu thôn mới, đi chung một con đường đá xanh với khu nhat cổ kia, khu này rất đông người.

Nhưng không đúng, thường thì cũng không đông tới vậy! Khi chúng tôi lái xe vào thấy đám đông đã kêu lên: “Đã trở lại, thật sự đã trở lại!”

Hoá ra, những người này đều tới xem Tông Thịnh!

“Ha ha!” Tôi cười lên thành tiếng, quay sang nhìn hắn.

Hắn đeo kính râm, quay sang nhìn tôi, chân mày cau chặt!

Tôi nhỏ giọng nói: “Mua dây buộc mình!”

“Cô đắc ý cái gì? Thôn này ai không biết cô là vợ tôi, cô cảm thấy cô sẽ yên ổn sao? Hừ, cô chẳng phải nói tôi là anh trai cô sao? Thử nói vậy ở chỗ này đi, coi người ta chê cười thế nào?! Đi đường nào bây giờ!?”