Bản Sao Tình Nhân

Chương 32




Trong khoảng thời gian này trợ lý sắp bận tới phát điên.

Từ khi hai người Chu Ngu gặp nạn ở trung tâm tổ chức tiệc, hai người đều bị thương, một mặt anh ta phải phong tỏa tin tức chặt chẽ, một mặt anh ta phải âm thầm điều tra toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn ngày đó, trừ cái đó ra, anh ta còn phải tiếp tục tiến hành kế hoạch sếp đã vạch ra từ trước một cách cẩn thận, mấy ngày nay anh ta liên tục đi đi về về giữa phòng làm việc và bệnh viện, mới năm ngày ngắn ngủi mà cứ như năm năm, tóc cũng rơi mất một bó lớn.

Hạ Ngung hôn mê bất tỉnh, anh ta đành phải tạm thời nghe theo mệnh lệnh người vợ theo pháp luật của sếp, Chu Mộ Thời cứ nằm yên trong bệnh viện dưỡng thương suốt, nói thật, vết thương của anh cũng không nặng, vết thương đáng kể nhất trên cả người anh là cánh tay trái bị gãy, trước đó cái chân gãy cũng đã gần như khỏi hẳn rồi, trợ lý thật sự không rõ tại sao anh còn ở lại bệnh viện làm gì.

Đương nhiên, anh ta không dám nói lời này ngay trước mặt Chu Mộ Thời.

Huống chi Chu Mộ Thời cũng không phải hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện, anh phân tất cả nhiệm vụ cần làm cho cấp dưới làm, có thể nói là sắp xếp vô cùng hợp lý ngay ngắn và bóc lột, tóm lại không ai có thể nhàn rỗi cả, khiến trợ lý đang vùi đầu gian khổ làm việc cũng phải kính phục omega trông không chịu nổi một đòn này.

Không hổ là người đàn ông dám cầm súng bắn sếp của mình.

Hai người đều xin nghỉ, bên Hạ Ngung có trợ lý giải quyết nhờ quan hệ, mà Chu Mộ Thời thì không biết sao mà làm giả được giấy tờ nhà nước cử ra nước ngoài và vắng mặt bữa tiệc của ban tổ chức hội đồng một cách đường đường chính chính. Chuyện liên quan đến buổi tiệc từ thiệc ngày hôm đó đã được tra rõ, quả thật là do nhà họ Ngu cầu hoà không thành nên có ý định phản công đập nồi dìm thuyền trước phiên tòa xét xử thứ hai, mà Trình Hoàn Thanh thì cung cấp cho bọn họ cơ hội này. Trợ lý nghĩ đến hôm gặp gã khi đi theo Hạ Ngung tới ngục giam, có lẽ cũng chính là vào ngày hôm đó nhà họ Ngu đã hứa hẹn cho vị bí thư trưởng thứ gì đó làm cái giá để quật khởi, nhưng không cần những thứ đó, ý muốn giết chết Hạ Ngung của Trình Hoàn Thanh đã đủ để trở thành động cơ của gã rồi.

Đáng tiếc mượn dao giết người không thành, bây giờ chỉ sợ vị bí thư trưởng vừa nhậm chức không bao lâu này sẽ phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình.

Nhưng có một điều khiến trợ lý không hiểu là không biết Chu Mộ Thời đang lo lắng gì mà mãi không hành động.

Rõ ràng mọi chuyện đã được điều tra xong, chứng cứ cũng có rồi, với tác phong cẩn thận của Chu Mộ Thời, trợ lý có chết cũng không tin anh không nắm trong tay nhược điểm của Trình Hoàn Thanh trước khi chuyện này xảy ra, nếu nói là lấy ơn báo oán nương tay cho gã, vậy thì càng viển vông hơn, anh ta thấy mức độ thù dai của omega này y chang sếp của mình, Trình Hoàn Thanh không bị đánh chết anh ta mới thấy lạ. Huống chi nếu như không thừa dịp này ra tay trước, chờ đối phương kịp phản ứng và đề phòng, vậy thì sẽ phiền phức hơn.

Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Mộ Thời không làm gì cả, mỗi ngày nghiêm trang ngồi trên giường lật xem những cuốn sách thật dày, trong sách toàn là từ ngữ chuyên nghiệp trong ngành y khiến người ta chóng mặt, lại còn là tiếng Latin, trợ lý thử liếc xem một chút, chỉ xem hiểu mấy từ "tin tức tố", "kỳ an toàn", còn lại chẳng hiểu gì cả. Thỉnh thoảng anh ta nhìn thấy đối phương đóng cửa lại nghiêm túc nói chuyện gì đó với bác sĩ, rõ ràng không bị chấn thương gì nhưng ngày nào cũng uống thuốc không ngừng, dù là như thế, omega vẫn trở nên gầy gò một cách rõ ràng, bóng dáng tuấn tú nhưng xanh xao giống như sứ mỏng, đụng một cái là nát.

Trong khoảng thời gian này Hạ Ngung thỉnh thoảng tỉnh dậy mấy lần, thời gian tỉnh không dài, vừa mở mắt ra không bao lâu thì nhắm lại ngay, vào lần ý thức hắn bền bỉ nhất thì cũng chỉ mở miệng nói được nửa câu: "...Em ấy ở đâu?"

"Em ấy" là ai, đương nhiên không cần nói cũng biết, đáng tiếc lúc ấy Chu Mộ Thời cũng không ở đó, thậm chí anh còn không ở trong phòng bệnh kế bên mà đã đi đến phòng khám bệnh ở một tầng khác làm kiểm tra rồi.

Trợ lý phát hiện mình đã hoàn toàn không nhìn thấu mối quan hệ của hai người.

Hạ Ngung thích Chu Mộ Thời, chuyện này không thể nghi ngờ, anh ta đi theo sếp đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy sếp mình thất bại trước người khác, còn không chỉ một lần, lại còn cam tâm tình nguyện thất bại nữa.

Nhưng Chu Mộ Thời thì sao? Trợ lý ở quân đội Liên Bang rất nhiều năm, cũng gặp nhiều omega, có người đẹp như anh, cũng có người thông minh như anh, nhưng thật sự không có ai lạnh nhạt vô tình như anh.

Ngoại trừ ngày đầu tiên có hỏi anh ta tình hình của Hạ Ngung ra, sau này trợ lý không nghe đối phương nhắc đến thương thế của sếp mình nữa, rõ ràng ở ngay phòng bệnh kế bên, nhưng trước giờ anh không tới thăm một lần, giống như quyển sách chuyên ngành trong tay còn hấp dẫn hơn người chồng đang hôn mê trên giường của mình.

Chỉ có một lần, đó là vào nửa đêm, trợ lý đang trên đường trở về thì chợt nhớ có một phần văn kiện để quên ở bệnh viện, thế là vội vàng trở về để lấy, lúc đến cửa phòng bệnh anh ta thấy một bóng người mảnh mai ngồi trên mép giường qua lớp kính.

Là Chu Mộ Thời, anh hơi cúi đầu nhìn chăm chú người trên giường một lúc lâu, không thấy rõ nét mặt trong bóng tối dày đặc, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

Trợ lý chú ý thấy tay của anh đang đặt ở cổ Hạ Ngung, khớp xương hơi hơi nhô lên, lúc ấy tim anh ta hụt một nhịp, sau đó gõ cửa phòng.

Là đêm khuya tới giết chồng ư? Sau khi suy nghĩ mấy ngày thì anh ta vẫn quyết định bóp chết sếp cho hả giận sao?

Chu Mộ Thời nhìn thấy người bên ngoài xông vào, trên mặt cũng không có vẻ bối rối, anh rút tay lại, đứng dậy khẽ gật đầu với trợ lý, không nói một câu đã rời đi rồi.

Trợ lý tiến đến xem xét tình hình sếp của mình, vẫn ngủ say không biết gì cả, nét mặt hình như an ổn hơn ban ngày một chút, anh ta không yên tâm nên kiểm tra một lần, cuối cùng chỉ thấy một vết cắn đã lành bên gáy Hạ Ngung, trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.

Thật ra cũng không phải là không còn gì, ở nơi trợ lý không cảm thấy được, mùi hương thuộc về omega lặng lẽ chuyển động xung quanh giường bệnh, bao trùm alpha trên giường, lẳng lặng vỗ về.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, trợ lý mang đôi mắt quầng thâm trở lại bệnh viện, anh ta cầm tài liệu đã được sắp xếp ngay ngắn chuẩn bị báo cáo cho Chu Mộ Thời, gõ và mở cửa phòng bệnh, nhưng không thấy bóng dáng omega vốn nên ngồi ở đầu giường uống thuốc đâu.

Anh ta đứng tại chỗ chỗ sửng sốt một hồi, vừa định bật máy truyền tin liên lạc hỏi đối phương đi đâu thì chợt nghe có một tiếng vật nặng rơi xuống đất phát ra từ phòng bệnh bên cạnh.

Trợ lý lập tức chạy tới, mở toang cửa phòng, lúc trông thấy người đàn ông alpha ngồi dưới đất đang vịn thành giường chậm rãi đứng lên, suýt nữa anh ta đã rưng rưng: "Sếp! Anh tỉnh rồi!"

Hạ Ngung ngồi trên mép giường, đỡ trán nhắm mắt một hồi, một lúc lâu sau hắn mới hỏi bằng giọng khàn khàn: "Em ấy ở đâu?"

Trợ lý nghĩ: Lại là câu này!

Anh ta đang định trả lời ngay phòng bệnh kế bên, nhưng nhớ tới cảnh trong phòng không có một ai lúc nãy, anh ta không khỏi dừng lại, một linh cảm xấu dâng trào trong lòng.

Ngay sau đó, chỉ thấy Hạ Ngung nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên túi văn kiện đặt ở đầu giường.

Trợ lý còn không nhớ ra thứ này xuất hiện trong phòng lúc nào, Hạ Ngung đã đưa tay cầm tới, xé mở túi, rút ra một tờ giấy mỏng từ bên trong.

Một giây sau, ánh mắt alpha khựng lại, nhìn chằm chặp chữ trên giấy, vẻ mặt tối tăm đến đáng sợ.

Trợ lý thấy thót tim, tiếp theo anh ta nghe Hạ Ngung hỏi: "Em ấy ở đâu?"

"Tôi... Tôi đi tìm ngay."

"Chờ một chút."

Hạ Ngung ném tờ giấy đã bị bóp nhăn sang một bên, đứng dậy bắt đầu tìm máy truyền tin của mình.

Trang giấy bay đến bên chân, trợ lý cúi đầu xuống nhìn một cái, phát hiện trên hàng đầu tiên là năm chữ to "Đơn thỏa thuận ly hôn".

Anh ta lập tức hiểu rõ tại sao sắc mặt Hạ Ngung lại khó coi như thế.

Còn chuyện gì khiến người ta điên hơn chuyện sau khi tỉnh lại thì phát hiện vợ mình không chào hỏi một tiếng đã cuốn gói chạy mà còn để lại một tờ đơn thỏa thuận ly hôn đã ký tên không?

Trong nháy mắt vô số khả năng xuất hiện trong lòng của trợ lý, trực giác nói cho anh ta biết Chu Mộ Thời không giống loại người sẽ tùy tiện chạy trốn thế này, nếu thật sự có mâu thuẫn hay bất mãn gì đó anh chắc chắn sẽ giải quyết trước, còn chuyện bây giờ... Anh ta nghĩ đến trạng thái và biểu hiện mấy ngày nay của omega, không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, chắc không phải dính bệnh nan y giống trong phim truyền hình chứ?

Tởm quá, trợ lý tự tát mình một cái trong lòng, quay đầu nhìn túi văn kiện ở đầu giường, quyết đoán cầm ngược nó lại và lắc lắc.

Đúng là còn có một thứ rơi ra.

Anh ta nhìn một cánh hoa hồng rơi trong lòng bàn tay, khó hiểu mà nói: "Đây là gì?"

Hạ Ngung dừng cái tay đang điều khiển thiết bị đầu cuối một chút, hắn quay đầu nhìn sang, ánh mắt rơi trên vệt màu đỏ tươi, cả người sững lại trong thoáng chốc.

Đôi mày đang nhíu chặt của hắn dần dần giãn ra, đôi mắt trở nên sâu thẳm, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên nói: "Vali của tôi đâu?"

"Vali gì?" Trợ lý trợn to mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, tìm trong phòng bệnh một lượt, cuối cùng lôi một cái vali màu bạc phủ đầy bụi ra từ dưới gầm giường: "Là cái này à?"

Hạ Ngung cầm vali và đặt nó ở trên gối, đầu tiên là mở khóa vân tay, tiếp theo nhập vào con số đã thuộc nằm lòng vào khóa mật mã.

Đó là ngày được xăm trên ngực của hắn.

Một tiếng động nhỏ vang lên, vali được mở ra.

Ngăn ngoài vẫn là tư liệu cá nhân không có cơ hội lấy ra lúc trước, Hạ Ngung nhìn lướt qua sau đó đặt chúng sang một bên rồi hắn mở ngăn tiếp theo.

Nơi này vốn có đặt một khẩu súng và hai bộ còng tay, bây giờ tất cả không cánh mà bay, thay vào đó là một đĩa dữ liệu kiểu cổ.

Trợ lý nhanh chóng tìm thiết bị truy cập, sau khi kết nối thiết bị đầu cuối thì có thông báo nhập mật mã, Hạ Ngung suy nghĩ, nhập lại chuỗi con số lúc nãy.

Mật mã sai.

Hắn nhíu mày, một lát sau, sau đó hắn nhập thêm số không vào sau bốn con số tượng trưng cho năm, nhấn xác nhận lần nữa.

Mật mã chính xác.

Hạ Ngung xoa xoa đầu ngón tay hơi ướt mồ hôi, mở thư mục hộp số liệu ra, bên trong là các thư mục tài liệu được đặt tên theo năm, sau khi mở ra thư mục có số năm gần nhất, bên trong xuất hiện nhiều tài liệu hợp đồng và tài liệu video có liên quan đến Trình Hoàn Thanh, tất cả đều là chứng cứ phạm tội của đối phương do Chu Mộ Thời nắm giữ và sửa sang lại.

Trong đó có giấy chứng nhận quyền tài sản của một xí nghiệp cỡ lớn, chính là một trong những đại diện rót vốn tổ chức buổi tiệc từ thiện trước đó không lâu, tài liệu cho thấy bên ngoài thì công ty này kinh doanh khai thác khoáng sản, bên trong thì buôn lậu súng ống đạn dược, nguồn vốn cực kỳ dơ bẩn.

Có thể đoán được nếu như những thứ này được công bố, như vậy Trình Hoàn Thanh không chỉ đơn giản phải lăn xuống cái ghế bí thư trưởng, mà còn tiếp nối bước chân của Ngu Thành Sơn, đối mặt với sự truy tố của Viện kiểm sát Liên Bang.

Mắt Trợ lý sáng hết cả lên, Hạ Ngung lại hoàn toàn không thèm để ý những thứ này, hắn định tiếp tục nhấn vào mấy thư mục tài liệu khác nhưng chợt dừng lại, sau đó đóng đĩa dữ liệu.

Trợ lý không hiểu: "Xem tiếp đi, sao không xem nữa?"

Hạ Ngung lạnh lùng liếc anh ta một cái, mặt anh ta cứng đờ, im lặng cúi đầu.

Thiết bị đầu cuối quay trở lại màn hình chính, Hạ Ngung ngồi ở giường đầu, vân vê tay, hình như hơi do dự, sau đó hắn mở ra bản đồ dò định vị.

Sau khi nhập mã máy định vị, mấy giây chờ đợi ngắn ngủi giống như cả một thế kỷ, màn hình lóe lên, một tọa độ màu đỏ tươi bất ngờ phát sáng.

May quá may quá, máy định vị chưa bị phát hiện, trợ lý may mắn nghĩ.

Vị trí tọa độ nằm trên một hòn đảo hình tròn cách bờ biển không xa, nó nhanh chóng chớp lóe đều đặn.

"Đảo Burang?" Trợ lý khó hiểu nói, "Sao anh ta chạy tới đó?"

Người bên cạnh không lên tiếng một lúc lâu, anh ta thấy lạ nên quay đầu sang, chỉ thấy Hạ Ngung ngồi yên không nhúc nhích nhìn chăm chằm ánh sáng chớp lóe trên bản đồ, không biết nhớ tới điều gì, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục, cuối cùng hắn không nhịn nổi mà cong môi.

Alpha ngồi bên mép giường, rũ xuống đôi mắt xanh như biển, chậm rãi cười thành tiếng.

Trợ lý thừ người ra: Xong rồi, có phải sếp mình bị ngu rồi không?