Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 41: Quý này không dễ đánh bại đâu




Ngày hôm qua là một giấc mơ sao?

Gia Như liếc mắt lên nhìn Quý đang uể oải gục đầu ngủ giữa hai cánh tay bàn trên rồi vội vàng cụp mắt xuống, hai bên má của cô gái dần dần trở nên phiếm hồng.

Quý đã biết tên của cô ấy và xem cô ấy múa, không biết đây là trạng thái gì nhưng cảm giác khi mình được nằm trong trí nhớ của một ai đó, nó vui lắm.

Như càng nghĩ lại càng thêm xấu hổ, tính cách của cô ấy đã nhút nhát đến mức chỉ cần nghĩ đến Quý thôi là cơ thể bất giác lại nóng lên rồi. Không được không được! Cô ấy phải đi hít thở một lúc để bình tĩnh lại cái đã!

Gia Như bặm môi rồi đừng dậy, bước chân ra khỏi chỗ ngồi của mình, thật không may, từ phía sau có một nhóm mấy bạn nữ đang đi tới nên Như không kịp tránh người mà đụng vai vào một trong mấy cô bạn đó, khiến cho cả hai bên đều thoáng mất cân bằng.

"Xin lỗi..."

"Mày làm gì thế? Đi đứng không biết nhìn à?"

Như nhìn bạn nữ được đánh giá là ghê gớm nhất trường đang nhếch lên một khoé môi, chất giọng khinh khỉnh rõ ràng là chẳng xem người đối diện ra gì. Gia đình cả cô ấy đã dặn là không được khiến cho mọi chuyện từ bé xé ra to nên một điều nhịn bằng chín điều lành, Gia Như chỉ im lặng rồi rụt chân lùi sang một bên, để ra cả một khoảng trống lớn dọc theo lối đi giữa hai hàng bàn ghế trong lớp.

Hình như thấy cô hiền lành dễ sai quá, nên cô bạn kia sẵn tiện đang bực mình vì mới cãi nhau với bồ được cơ quay sang ngoáy đểu vài câu.

"Ồ, là Như đấy à? Đoàn Gia Như phải không? Giờ tao mới để ý đến sự hiện diện của mày ở trong lớp đấy, bọn mình từng học chung với nhau hồi cấp hai nè, có nhớ không? Thế nào rồi, suốt ngày chỉ ru rú ở cái hạng hai, đã nhích lên được một chút nào chưa?"

Khuôn mặt của Như khẽ tái xanh, nhưng cô ấy vẫn mím chặt môi không đáp lại.

Mấy cô bạn nọ công kích tiếp, lần này, đi với giọng điệu chua ngoa còn kèm theo cả những tiếng cười bỉ ổi rất rõ ràng.

"Tao còn nhớ hồi trước nó thích một tên nào đó rồi bị thằng đấy chê trước mặt tất cả mọi người, tưởng là bạn không muốn đi học, thích tự tử lắm cơ mà? Nhưng giờ vẫn đến lớp được nhỉ?"

"Ha ha ha!..."

"Ồn ào quá đấy. Im lặng đi."

Trong lúc Như đã bị những cô bạn này làm cho bối rối đến mức đầu óc quay cuồng, thì chẳng biết Quý đã tỉnh dậy từ lúc nào mà khó chịu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đám bạn nữ nọ, hai bên đầu chân mày kiếm đã nhăn chặt lại, trên mặt cậu biểu thị rất rõ sự khó chịu vì bị đánh thức.

"Hết chuyện để làm rồi thì đi học bài đi. Ở đây để mà phá đám lớp người ta à?"

Ở cái trường này, những học sinh giỏi sẽ rất có tiếng nói, thậm trí đến cả giáo viên cổ hủ nhất cũng phải ngồi xuống để lắng nghe những ý kiến đưa ra của bọn họ, vì thế nên Quý trong mắt của người ta còn đáng sợ hơn cả trùm trường, giống như một vầng thái dương không thị phạm đến cõi trần, cũng như cõi trần không dám lắm lời đến bậc thánh đế.

Miêu tả này nghe có phần hơi quá phóng đại, nhưng chỉ có thế mới có thể lột tả hết được sự tôn trọng của mọi người với "kẻ phá hủy thang điểm mười" này.

Mấy cô nữ sinh kia chưa từng ngờ tới chuyện sẽ bị Quý xua đuổi như thế nên cả bọn đều tái mặt, vội vã kéo nhau chạy ra khỏi cửa lớp.

Bầu không gian đã quay trở lại với trạng thái bình yên như lúc đầu, đến giờ Quý mới có thể nhắm mắt mà ngủ tiếp được.



Quý...

Tuy cậu chẳng để tâm đến chuyện này và mục đích ban đầu để cậu chen ngang vào giữa đám học sinh nữ vốn chẳng phải là để giúp đỡ Như, nhưng cô ấy vẫn cảm kích Quý vô cùng.

Hình ảnh của Quý vốn đã rất đẹp trong mắt Như nay lại càng đẹp hơn nữa.

Cô ấy nghĩ mình đã thích Quý hơn cả những vị thần mà mình hay cầu nguyện rồi.

...

Chiều hôm ấy Gia Như và Quý có lịch trực nhật chung với nhau nên cả hai đều ở lại lớp sau khi đã tan học để xoá bảng, đổ rác và quét dọn lớp học,...

Đáng lẽ ra công việc phải được chia đều cho cả hai người làm nhưng hầu như Quý đều giành phần làm hết, Gia Như chỉ cần đi giặt giẻ rồi ra về thôi.

Cậu làm như vậy vì nghĩ rằng cậu khỏe hơn thì nên làm nhiều việc hơn, chính vì sự ga lăng và thái độ chân thành ấy của cậu dành cho con gái nên tuy biết cậu là cái người có tính cả thèm chóng chán thì vẫn có khối đứa cứ đâm đầu vào yêu cậu.

Quý từ trước đến nay chưa bao giờ tán ai cả, đều là người ta tỏ tình với cậu trước, nếu hợp gu thì Quý sẽ chấp nhận.

Trong thời gian yêu đương, Quý sẽ đối xử rất tốt với những người con gái ấy nên ai cũng lụy Quý điên đảo, cho đến lúc cậu thấy chán rồi và không muốn yêu nữa thì cậu sẽ là người chủ động nói lời chia tay để con gái người ta đỡ khó xử.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cậu thôi chứ mấy cô người yêu cũ kia vẫn ngày ngóng đêm trông đến mất ăn mất ngủ, khóc đến cạn cả nước mắt khi biết Quý không còn thích mình nữa.

Cậu là người đối xử rất công bằng, không điêu toa, không phũ phàng, không bao giờ nói xấu người yêu cũ, cũng không bao giờ lấy họ để làm thành tích giương oai cho bản thân nên càng lúc càng có nhiều người đổ gục xuống dưới chân cậu, cầu xin Quý quay lại.

Có một lần, Duy Đông và Thanh phát khổ ra khi bị đám con gái bám víu để hỏi han về Quý, thậm trí, có đứa còn đe dọa họ nếu không chuyển những lời nhắn yêu thương của nó dành cho Quý (cái người đang đi "lánh nạn" khỏi "thiên tai người yêu cũ") thì nó sẽ đi nói xấu với khắp trường rằng bọn nó bị hôi nách.

Quay trở lại hôm trực nhật nào.

"Thực sự, thực sự chỉ cần đi giặt giẻ thôi sao?"

Gia Như nhìn Quý cầm chổi ngược để quét lớp, trong lòng bất giác cảm thấy không ổn một chút nào nên lo lắng hỏi lại, tiện nhắc cậu xoay ngược chổi lại để quét.

"Ừ, cứ để đấy tao làm hết cho, mày nên đi về sớm, con gái thì không nên về nhà muộn đâu, kẻo bố mẹ lại lo."

Quý quan tâm đến mọi người như nhau, khiến cho tất cả những người được cậu đối xử tốt đều nghĩ rằng bản thân mình quan trọng với Quý. Cậu quá tốt. Đó chính là lý do vì sao rất rất nhiều người yêu mến cậu mặc dù cậu không hề có ý làm cho họ quý mình, thật là xấu tính!

Đến cả người nhát gan như Gia Như cũng chỉ cần một khoảng thời gian ngắn liền cảm thấy Quý thật thân thuộc.

Càng lúc cô càng thấy thích cậu hơn rồi.

Gia Như đặt giẻ lau bảng đã được gấp gọn vào trong một cái giỏi chuyên để đựng bộ dụng cụ giảng dạy rồi xách cặp lên để ra về, bỗng nhiên cô ấy để ý thấy Quý đang lầm bầm than thở rằng cậu thấy đói. Thế là, Như móc từ trong túi áo của mình ra mấy viên kẹo chanh vàng vàng xinh xắn rồi đưa chúng đến cho cậu.

Quý vừa nhìn thấy một nắm kẹo liền hớn hở hẳn lên, không hề khách sáo mà xin hết.



"Cảm ơn mày nhé. Mà mày cho tao nhiều thế?"

"Có gì đâu, trong túi tớ còn nhiều kẹo lắm. Bình thường tớ hay bị tụt huyết áp nên có sẵn kẹo ở trong người là chuyện đương nhiên thôi."

"Mày hay bị tụt huyết áp sao?" Quý bóc một viên kẹo chanh cho vào miệng: "Có phải là do hay căng thẳng nhiều không?"

"Ừm, gần như là vậy."

"Học nhiều quá à? Kinh nghiệm xương máu của tao đây, đừng có cố quá thành quá cố, kẻo được tặng một chuyến thăm viếng tới bệnh viện thì chết đấy."

Gia Như nhớ lại cái khoảnh khắc mà máu mũi của Quý bắn ra ngoài tạo thành một vòng cung cầu vòng rất nghệ thì không thể tự chủ được mà phụt cười: "Như cậu á?"

"Tao không nói đùa đâu, mày cười cái gì?" Quý hứ lên: "Tao có nghe mấy bạn nữ vừa nãy nói là mày muốn lên hạng một đúng không? Cái này thì tao không có ý kiến gì cả bởi vì ai cũng có cơ hội để thăng hạng cả, và tao rất hoan nghênh những người có ý chí vươn lên, nhưng đừng lấy hạng một ấy ra để làm áp lực cho bản thân."

Quý thật lòng đề xuất.

"Có học giỏi thì vẫn hơn thật, nhưng lên hạng một rồi thì thấy nó cũng chẳng hơn mấy hạng kia đâu. Có nhiều người khi còn ở trường luôn luôn được điểm cao, nhưng khi tốt nghiệp rồi thì đến cả một công việc đàng hoàng cũng chẳng có. Điểm số chẳng thể phản ánh hết một con người đâu nên thay vì đâm đầu vào học, sao mày không thử chăm lo tốt hơn cho bản thân ấy?"

"Mày thích múa ba lê phải không? Thế thì tách ra một chút thời gian học đi, để dành ngày chủ nhật để đi đến câu lạc bộ?"

Nét cười trên mặt Như dần bẵng xuống, cô ấy cúi đầu nhìn xuống đầu mũi giày của mình, một lúc sau, Quý mới thấy Như đáp lại lời nói vừa nãy của mình, nhưng với một giọng điệu nhỏ nhẹ đến trầm uất.

"... Cậu không hiểu đâu. Nếu như tớ không có được hạng một, thì bố tớ sẽ rất thất vọng."

Quý há miệng rồi lại mím hai môi vào với nhau, qua một lúc, cậu đeo chiếc cặp đeo chéo lên vai rồi đút hai tay vào túi quần, đi lướt qua người Thư để tiến ra khỏi lớp học.

"Vậy thì cố gắng lên nhé bởi vì Quý này không dễ bị đánh bại đâu."

Quý quay đầu ra sau, đôi bờ môi nhếch lên hoàn mỹ.

Thư phụng hai má xuống, không ngại mà tố cáo cậu.

"Thế mà ai đó vừa mới nói là hạng nhất có hay không không quan trọng ấy nhỉ?"

"Ai nói? Có ai nói đâu?"

"Hừ!"

"Nói vậy thôi chứ được hạng một sướng chết đi được, được bọn nó tung hô là đại ca cũng vui. Mày đi xe phải không? Đi, về cùng nhau không?"

"... Có."