Bạch Xà Giam Cầm

Chương 19: Lăn no ngủ biếng




Từ Thách Quan cảm thấy bản thân xuyên vào trong thân thể này cũng không tồi lắm, chính chủ tài hoa, cầm kì thi hoạ đạt hạng tốt. Khi cô cần làm thứ gì đó thì lại có những kí ức lần lượt nạp vào đầu, cho cô thành công vượt qua bao nhiêu ải để không bị kẻ khác nghi ngờ về thân phận. Nói chung cuộc sống của cô ở đây vô cùng suôn sẻ, thuận lợi, nhàn nhã đến phát thích. Có điều...cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Điển hình như là vận động mạnh chẳng hạn.

Xuyên tới thế giới này chắc cũng đã hơn tháng, mỗi ngày cô đều lăn no ngủ biếng, trừ những lúc phải giả bộ ngồi nghiêm trang học hành. Một chút vận động cũng không có. Hình như bụng béo lên rồi, thân thể cũng hơi nặng.

Hạ Ban Sương khẽ nhìn xuống dưới bụng, cô bình tĩnh hít một hơi thì thấy y phục dưới bụng cũng nhồ lên một chút. Bỗng cô cảm thấy kinh thiên động địa vô cùng. Cô đã thành heo rồi còn đâu? Thân thể này vốn đã mảnh khảnh, đánh nhau một chút là mệt, cô không luyện tập để có sức lực hơn ngược lại còn làm biến cho thành heo. Khi gặp nguy thì lấy đâu ra sức để mà tự vệ?

"Tiểu thư! Phó mẫu vừa tới nói muốn gặp người."

Dư Hoà từ xa hét tới, ngăn mạch suy nghĩ đau đớn, nhục nhã trong đầu Hạ Ban Sương.

Mà hôm nay làm gì có tiết học nào đâu, sao lão mẫu đó lại tới chứ? Chẳng lẽ ngày nghỉ của cô bà ta vẫn muốn dạy cô thêu chim, đối thơ?

"Dẫn ta qua đó đi."

Thị phó mẫu đang đợi người, thổi trà. Vừa hay Hạ Ban Sương bước vào bà liền đặt tách trà xuống. Tươi cười như hoa.

"Nào, tiểu Sương ngồi đây. Ta có tin tốt muốn nói với con."

Hạ Ban Sương ngồi xuống ngay ghế cạnh, ánh mắt ngờ vực, không tin nhìn bà ta. Ngày thường bà ta tới không mang lụa lớn cho cô thêu chim khổng lồ thì cũng là những câu đố dân gian chưa lời giải tới. Hôm nay còn có tin tốt, vậy tin tốt đó có vắt máu não cô nữa không? Mấy lần trước cô men theo kí ức của nguyên thân mà hoàn thành, hôm nay là ngày nghỉ của cô mà bà ta còn nói đến học hành thì cô nhất định sẽ không nương tay.

"Hừm, tin tốt? Vậy lão mẫu nói con nghe thử coi." Hạ Ban Sương nhắm mắt, vô cùng lười nhìn người.

"Tiểu Sương đừng giận phó mẫu, có tin tốt cho con thật mà. Nhưng trước đó ta hỏi, con có muốn làm thái tử phi không?"



Trong thoáng chốc Hạ Ban Sương bừng tỉnh. Thái tử phi, là vợ của thái tử đương triều đấy hả? Cô nhớ...thái tử chính là nam phụ trong cuốn sách này, thích nữ chính nguyên tác từ buổi tuyển chọn thái tử phi của hắn. Sau này vì cuồng yêu nên bị nữ chính lợi dụng làm bàn đạp cho nam chính lên ngôi. Nhớ tới đây Hạ Ban Sương có hơi nhăn mày, bức bối xoa xoa vầng thái dương.

Cô chỉ là một người xuyên sách, không muốn góp mặt mấy tình tiết đó đâu.

Hạ Ban Sương xua tay một cái, rồi nói. "Không muốn làm gì hết, ta chỉ muốn sống chết ở phủ."

Thị phó mẫu cho tới mấy nha hoàn bên cạnh đều có chút bưng sững trước câu trả lời của Hạ Ban Sương, vì trong tư tưởng của mỗi họ, nữ tử nào cũng nên gả đi. Lấy chồng, sinh con đẻ cái mới là chuyện trọng đại, có danh thê thiếp mới được coi là một nữ nhân thực thụ ở thời đại này.

Thị phó mẫu thở dài, nặng nhọc nói. "Tiểu Sương không muốn làm thái tử phi thì thôi, phó mẫu chỉ hỏi xem thôi chứ không có ý gì cả. Dù gì tư chất phẩm hạnh và vị thế của con hiện tại cũng chỉ có hợp với các vị điện hạ, nếu không là thái tử, vậy thì phải chờ cơ duyên tiếp coi sao thôi."

Nói xong mấy lời của mình Thị phó mẫu cũng rời đi ngay. Nhìn thấy người đi xa, Dư Hoà cẩn thận cất lời.

"Tiểu thư không có ý với thái tử là tốt rồi. Kinh thành xưa nay luôn đồn đại tính tình thái tử tàn đức, quái gở lại quỷ dị, tính người chẳng có. Cung của ngài ấy quanh năm đóng cửa, quanh năm lạnh như băng. Ngài ấy lại tự nhốt bản thân ở bên trong, sớm đã không biết thành bộ dạng như thế nào rồi nữa.

Tiểu thư, nô tì còn nghe được một tin đồn từ hoàng cung. Nghe nói cung thái tử có ma quỷ đi lại, có thái giám tận mắt chứng kiến nên không thể nào là tin sai được đâu ạ."

Dứt lời, Dư Hoà có hơi buồn bực nói tiếp. "Tiểu thư tài đức vẹn toàn, khi vào buổi tuyển chọn người đừng bộc lộ tài năng của mình. Kẻo lại được chọn mang về nơi chứa ma quỷ đó. So với thái tử, nhị điện hạ vẫn là một người tốt hơn gấp vạn lần."

...

Tối đến, bên bàn ăn chỉ có hai phụ tử đơm đơn ngồi bên một bàn đầy thức ăn. Hạ Ngân Xá luôn giữ nụ cười hiền hoà trên môi trước mặt nữ nhi, nhưng khi nhai một miếng rau không hợp khẩu vị ông ta liền cáu gắt đập đũa xuống bàn, xoay người giở giọng lớn chất vấn lão tổng quản.

"Ai nấu món rau nhạt nhẽo này thế hả? Mau đem đổ đi ngay cho ta."

Lão tổng quản đứng bên cạnh bị doạ giật mình, liền vội tuân lệnh nhanh tay cầm lấy đĩa thức ăn ra khỏi bàn.



Lúc này Hạ Ngân Xá vẫn chưa hết hơi tức, nhưng khi xoay mặt lại thấy nữ nhi đang nhìn mình thì ông lại nhanh chóng nở một nụ cười hiền hoà. Rồi gắp một miếng thịt đưa vào bát cô.

"Món vừa rồi quá nhạt, không ngon. Nào Sương nhi ăn nhiều hơn đi, không đủ đồ cha lại sai người nấu tiếp."

Hạ Ban Sương gượng gạo trước một màn lật mặt nhanh như chớp của lão cha. Mọi hôm không cười cũng uể oải như trẻ con, hôm nay tức giận rồi! Nhưng...bộ dạng vừa rồi cũng thật uy phong.

Hạ Ban Sương có thể thấy lão cha đang có tâm sự nên mới dễ nổi quạo như vậy. Thân là con cái, cô có nên quan tâm một chút không nhỉ? Gõ tay hai cái, cô liền mở lời.

"Ừm, cha...cha có chuyện gì phiền lòng ư? Có phải là vì chuyện tuyển chọn thái tử phi."

Hạ Ban Sương nghe Dư Hoà nói rồi, các tiểu thư quyền gia tới tuổi 16 là có tư cách tham gia buổi tuyển chọn thái tử phi. Mà Hạ Sương Ban cũng đã 17, cô không có hôn phu, cũng chẳng có mối hôn ước nào với ai nên chắc chắn là phải đi rồi.

Vừa mở lời đã đánh vào hồng tâm, Hạ Ngân Xá nghe xong không giữ vững nụ cười trên môi nữa, mà liền gục mặt xuống bàn. Nức nở gào lên.

"Hư oà... Sương nhi. Con nói xem sao ông trời lại bạc bẽo với cha thế chứ? Cướp mẫu thân con đi rồi còn muốn mang cả con đi, con nói xem cha nên sống thế nào khi con nhập cung đây oà..."

Đúng là vì chuyện cô sẽ vào cung nên lão cha mới trở nên như sấm như mưa. Nhưng cũng đâu cần nhân hoá tạo thành một vấn đề trông nguy nan, nghiêm trọng như vậy đâu.

"Cha lo gì chứ? Con vào cung để điểm danh cho có, không ham không tranh ngôi vị thái tử phi đâu mà cha lo.". Truyện Bách Hợp

Hạ Ngân Xá uất ức ngẩng mặt lên nói: "Nhưng mà...con, con..." Khi ông định thốt ra cụm từ tiếp theo thì lại cảm thấy cổ họng ứa nghẹn, không nói nên lời.

Thôi vậy, thả người cho vận mệnh sắp đặt. Dù sao ông cũng không chống nổi thiên mệnh.