Bạch Cốt Đạo Cung

Chương 39 : Bất Chấpspan




Nếu nói thế gian vạn vật duy nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật. Nhất là đại biểu bản chất sâu xa nhất trong vạn vật, vậy thì nhị chính là quá trình diễn biến, tam lại là chỉ vào thế gian vạn vật.

Hiện ở trong thế giới này đại đa số mọi thứ cũng đã tiêu vong, thế giới này chỉ là một mảnh tĩnh mịch, đã vô hạn tiếp cận với chữ ‘ nhất ’ kia. Một thế giới từ khi khai sinh đến lúc tử vong, đều có được những đặc thù đặc biệt của riêng nó.

Tại thời điểm một cái thế giới mới sinh, có thể tiến vào trong đó là thiên đại cơ duyên. Ở thời điểm thế giới này bắt đầu ổn định, có thể tiến vào trong đó ngộ pháp, cần chính là một lòng bình tĩnh, mà tiến vào một thế giới đã sắp tử vong sụp đổ, lại cần rất nhiều dũng khí mới làm được.

Lúc này trong thế giới này, không chỗ nào không thấy hỏa diễm thiêu đốt, tràn ngập khắp nơi , giống như lúc Thanh Dương mới vừa vào trong thế giới này , trong nháy mắt trên người bốc cháy, mà hiện tại trong thế giới địa phương bốc cháy, chỉ cần là bất kỳ một thứ gì từ ngoài mà đến đặt ở nơi đó đều sẽ bị thiêu đốt hoàn toàn. Địa Sát độc hỏa, đây chính là Địa Sát độc hỏa, toàn bộ thế giới cũng đang thiêu đốt . Thanh Dương muốn ở nơi này tìm được Pháp Nguyên cũng không phải một chuyện dễ dàng. Mà bên trong Bạch Cốt Đạo cung, Bất Chấp chân nhân đang ở Thiên Diễn điện giảng đạo, hôm nay là ngày một tháng giảng đạo một lần, chỉ cần còn trên Bạch Cốt đại lục, liền có thể trở về nghe đạo, không có ai mà không trở lại.

Thời gian giảng đạo là ba ngày, chỉ thấy trong Thiên Diễn điện, kim phong hóa thành mây, mây biến thành hoa, hoa kết quả, lại có cảnh vật thanh tuyền địa dũng, chim hót núi rừng.

Đạo nghĩa ở trong thiên địa không phải là dùng ngôn ngữ có khả năng giảng thuật ra tới, chỉ có phương thức làm cho chúng đệ tử nhận thức lĩnh ngộ.

Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua, đến khi trong Thiên Diễn điện hết thảy bình tức, chúng đệ tử mở hai mắt ra, lại phát hiện lúc này lão sư của mình vẫn còn ngồi chỗ đó, trong ngày thường lúc này sư phụ cũng đã đi rồi , mà cửa điện cũng không mở ra.

Mọi người lập tức biết rõ sư phụ nhất định là có chuyện gì muốn nói .

"Môn hạ của ta tổng cộng có mười chín người, đại sư huynh của các ngươi Thanh Dương, đuổi giết phản nghịch Pháp Nguyên, không biết tung tích. Nhị sư huynh Triệu Nguyên ở Hoang Mạc thế giới, Tam sư tỷ Sương Sương ở Linh Miểu thế giới, trừ bọn họ ra, đều ở chỗ này. Một môn cùng thế hệ, thân cận nhất, chuyện của đại sư huynh các ngươi không cách nào giúp được hắn, nhưng mà hiện tại Nhị sư huynh của các ngươi Triệu Nguyên đang ở trong Hoang Mạc thế giới, là nơi Bạch Cốt Đạo cung chúng ta vẫn bị vây yếu thế , các ngươi chuẩn bị một chút, đi giúp Nhị sư huynh của các ngươi một tay sao."

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, tương đối mà nói, tổng cộng mười chín người, trừ đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ ra, những người khác cũng chỉ có một vài người khó khăn lắm mới đủ điều kiện để tiến vào trong thế giới khác, những người khác cũng còn có thật nhiều công khóa muốn học tập, tiến vào thế giới kia còn không bằng ở trong đạo cung tu hành .

Nhưng mà, tại sao sư phụ đột nhiên để cho mọi người chúng ta cũng rời đi, tiến vào thế giới mà Nhị sư huynh đang ở chứ, chẳng lẽ là Nhị sư huynh nơi đó thật sự rất cần trợ giúp sao? Cho dù là như thế, vậy cũng có đệ tử những điện khác của Đạo cung đi vào, không cần chúng ta phải đi vào a. Chúng đệ tử trong lòng nghĩ tới, cho dù Nhập Vân là đệ tử nhập môn trễ nhất cũng cảm thấy kỳ quái.

Tại nơi này bối phận cao nhất, đệ tử thứ tư Linh Phong hỏi: "Sư phụ, đệ tử cùng Ngũ sư đệ, Lục sư muội cũng đã chuẩn bị chọn một thế giới để tiến vào, nhưng mà các sư đệ sư muội khác hiện tại tới thế giới khác sợ rằng sẽ làm trễ nãi tu hành sao."

Đi tới trong thế giới khác, nếu như không phải là tiến vào thế giới mới sinh ra, mà là tiến vào trong thế giới đã ổn định vững vàng, vậy thì tốt nhất là để tự thân tu hành đến một cái bình cảnh rồi mới tính chuyện đi vào, lúc này mới có lợi cho tu hành. Mà đi vào quá sớm, lại là để cho tự thân trụ cột không vững chắc, mặc dù trong thời gian ngắn sẽ không có hậu quả gì, nhưng về lâu dài có khi phải tiêu tốn thời gian rất lớn tới củng cố tu hành đạo cơ.

Bất Chấp nhìn chúng đệ tử, gật đầu nói: "Vi sư tất nhiên hiểu được, bất quá, các ngươi cũng nên biết, Kiếm Hà cách Bạch Cốt Đạo cung chúng ta bất quá hơn vạn dặm mà thôi, không lâu sau, có lẽ sẽ có xuất hiện một cuộc đại chiến, các ngươi tu hành còn ít, lúc này lưu lại ở đạo cung ngược lại không tốt, đợi sau này hết thảy mọi chuyện bình tĩnh lại rồi mới trở về sao, vi sư sẽ đưa tin cho Nhị sư huynh của các ngươi, để cho hắn ngày thường kiểm tra, dạy các ngươi công khóa."

Lúc này, đệ tử thứ năm Minh Nguyệt vốn có quan hệ rất tốt với tam đệ tử Dư Sương Sương hỏi: "Sư phụ, vậy Sương Sương sư tỷ đâu?"

"Sương Sương ở trong Linh Miểu thế giới quá mức hỗn loạn, Đạo cung chúng ta rất ít người có ở bên trong, các ngươi tu vi không đủ, không thích hợp tới nơi đó, đi cũng sẽ uổng mạng mà thôi. Nàng một mình một người ở đó vẫn có thể tự vệ, các ngươi đi, chỉ sợ còn muốn ảnh hưởng tới nàng." Bất Chấp chân nhân nói.

Cho nên Minh Nguyệt liền không nói gì nữa rồi, cũng không có đệ tử nói muốn đi Dư Sương Sương Linh Miểu thế giới.

Đi một thế giới cũng không phải là qua loa như vậy có thể đi vào, càng không có khả năng giống như Thanh Dương trực tiếp đi vào, bọn họ nếu làm như vậy, chỉ sợ ở bên trong thời gian ngắn rơi từ giữa không trung căn bản đã không cách nào thừa nhận pháp ý của thế giới kia đánh sâu vào, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh thần hồn câu diệt cũng là bình thường.

Cho nên, bọn họ sau khi xử lý chút chuyện trong đạo cung, đi theo Bất Chấp chân nhân đi tới bên bờ của Hoang Mạc thế giới. Sau khi nghe Bất Chấp chân nhân nói qua không bao lâu nữa Đạo cung có thể sẽ có đại chiến, bọn họ mới phát hiện, trong đạo cung tựa hồ nhiều hơn một chút ít khí tức tĩnh mịch, vốn là rất nhiều đệ tử tựa hồ đã sớm biến mất.

Có đệ tử các điện khác biết bọn họ có thể đi thế giới khác tu hành, hẳn là có không ít người trên mặt lộ ra hâm mộ cùng ghen tỵ.

Bọn họ lúc này mới biết được, thì ra là lúc này có thể đi tới trong thế giới khác, cũng là một chuyện phi thường hiếm thấy, đủ thấy sư phụ của mình nhất định đã phải xuất lực thật nhiều.

Bọn họ theo Bất Chấp chân nhân ngồi linh thuyền tới bên bờ Hoang Mạc thế giới ngoài ba vạn dặm , mọi người rời đi linh thuyền, ở bên bờ Hoang Mạc thế giới nhận thức khí tức thế giới kia , hơn một tháng sau, có thể tự chủ tiến vào Hoang Mạc thế giới đệ tử cũng tiến vào, song vẫn còn có năm người không cách nào tự quen thuộc khí tức của thế giới này, xác thực mà nói, khí tức này đối với bọn hắn mà nói, liền như người phàm học tập bơi lội giống nhau, tuổi không có đủ, khắp mọi mặt điều kiện không đủ, liền học không được.

Cho nên Bất Chấp chân nhân cuối cùng đành phải ban thưởng xuống cho mỗi người một đạo ngọc phù, bảo vệ bọn họ tiến vào trong thế giới kia, Bất Chấp bản ý là hi vọng bọn họ có thể chính mình đi vào, nhưng bọn hắn không cách nào làm được, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đối với bọn họ mà nói, nếu cuộc đời này không cách nào tự mình thoát khỏi thế giới kia, vậy cũng chỉ có thể chờ người khác tới tiếp dẫn rồi, chính bọn hắn thoát khỏi thế giới, ở trong thế giới kia chính là phi thăng.

Bất Chấp chân nhân tiễn đưa chúng đệ tử đi vào trong Hoang Mạc thế giới, tự trở về trong Thiên Diễn điện, bế quan không ra. Trong lòng của hắn, không riêng gì bởi vì Kiếm Hà thế giới ở ngoài Bạch Cốt Đạo cung vạn dặm một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân chính là mâu thuẫn của Tam đại phái trong đạo cung trở nên gay gắt, đã có người nơi khác tham gia tiến vào cảm giác, Bất Chấp chân nhân ở trong đạo cung coi như là vãn bối, người nhỏ, lời nhẹ, chỉ cầu có thể bảo vệ chính mình nhất mạch đệ tử, những chuyện khác chỉ có thể coi như nước chảy bèo trôi .

Thanh Dương tất nhiên không biết Bạch Cốt Đạo cung Thiên Diễn điện Bất Chấp chân nhân làm những chuyện này, hắn lúc này ở trong Địa Khuyết thế giới sải bước đi lại .

Bước đi của hắn nhìn qua cũng không nhanh, nhưng mà mỗi một bước cũng đi ra hơn mười dặm lộ trình, vô luận địa hình hình thức thế nào, cũng không nhiều một chút, cũng không ít một chút.

Đây là súc địa thuật mà các phái đều có. Súc địa thuật nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp. Trong thiên hạ bất kỳ pháp thuật nào cũng là như thế, nếu như ngộ đến, bất quá là một lời có thể thong suốt, còn nếu ngộ không tới, để cho người khác viết xuống vạn lời giải thích ngữ điệu cũng không cách nào lĩnh ngộ.

Thanh Dương bước đi bình tĩnh như không dính nửa điểm trần thế lửa khói.

Hắn ở trong thế giới này đã ba mươi bảy ngày, mặc dù thế giới này không có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, không có bất kỳ thời gian, nhưng hắn vẫn biết tới nơi này đã bao lâu, bởi vì trong tinh thần của hắn có tiếng Hỗn Độn Chung nhẹ vang lên.

Nhưng mà hắn cũng không có tìm được Pháp Nguyên, cũng là gặp được trong thế giới này một chút người, cũng may không có phát sinh cái gì xung đột, đối phương cũng cũng không nói với hắn cái gì. Thanh Dương hy vọng có thể giữ vững tình hình như vậy, không muốn phức tạp.

Lại hơn mười ngày trôi qua, hắn vẫn không có tìm được Pháp Nguyên, không biết Pháp Nguyên trốn ở chỗ nào, thế giới này bởi vì Địa Sát độc hỏa thiêu đốt, đem hết thảy mọi thứ cũng đốt cháy rồi, cho nên thế giới hiện tại rất nhỏ nhưng Pháp Nguyên có lòng muốn ẩn trốn, muốn tìm được cũng không phải là dễ dàng .

Lúc này Thanh Dương cũng không phải lo lắng gì khác, chỉ lo lắng đối phương cùng mấy người trong thế giới này hợp chung một chỗ, ngược lại ám toán chính mình, đây là chuyện tình nhất định phải cảnh giác suy nghĩ.

Ở phía sau một ngọn núi đen đặc khói mịt mờ, có một cái đầm nước nhỏ lúc này đang phản chiếu bóng dáng một người, người này một thân nguyệt sắc pháp bào, trong lúc từng bước đi lại , như gợn sóng nhẹ trên mặt hồ, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thần thanh ý lặng, hắn chính là Thanh Dương.

Bên cạnh đầm nước nhỏ này có ba người đứng ở nơi đó, một người trong đó chính là Pháp Nguyên, hai người khác thì bị khí âm tà bao phủ , căn bản là thấy không rõ mặt mũi của bọn họ.

"Người này đạo hạnh cực cao, chúng ta muốn đánh lén hắn mà nói, chuyện này không hề dễ dàng, muốn giết chết hắn, những thứ mà ngươi đưa cũng không đủ a." Trong sương mù hắc sát bay ra một câu nói như vậy.

Pháp Nguyên trong lòng tức giận, nhưng cũng không có cách nào, hắn không nghĩ tới chính mình lại bị một cái hậu bối giống như Thanh Dương, đuổi theo đến mức phải trốn vào trong một thế giới như vậy .

Tại hắn xem ra, lúc này chính là hổ lạc bình dương . Song, hai người trước mắt, bất kỳ một người nào cũng không phải là đối thủ của mình, nhưng mà hai người ở chung một chỗ mà nói, mình muốn thắng được bọn họ cũng không dễ.

Mà trên tay Thanh Dương có Tứ Cửu Huyền Hoàng tháp, Pháp Nguyên giống như trước cũng không phải là đối thủ, hắn cũng không nghĩ tới lúc này rời khỏi thế giới này, bởi vì hắn muốn nhận được Tứ Cửu Huyền Hoàng tháp, chỉ cần có thể lấy được Tứ Cửu Huyền Hoàng tháp, hết thảy những thứ khác cũng là đáng giá .

"Ha ha, hai vị còn muốn cái gì?" Pháp Nguyên hỏi.

"Nghe nói « Oát Toàn Tạo Hóa » của Bạch Cốt Đạo cung huyền diệu vô cùng, huynh đệ chúng ta hai người cũng nghe danh tiếng đã lâu, không biết đạo trưởng có thể cho chúng ta khai mở nhãn giới hay không."

Sắc mặt Pháp Nguyên trầm xuống, mặt lộ ra vẻ khó khắn , trầm ngâm nói: "Hai vị đạo hữu có điều không biết, Oát Toàn Tạo Hóa là Bạch Cốt Đạo cung bất truyền bí mật, là dựng thân căn bản, lúc ta rời khỏi Bạch Cốt Đạo cung, pháp văn Oát Toàn Tạo Hóa liền chỉ có thể nhớ rõ một nửa, những năm gần đây, hàng năm cũng sẽ quên lãng một chút, đến nay nhiều nhất chỉ có thể nhớ lại hai ba trăm chữ mà thôi, các ngươi đều là cao đồ của U Minh Phệ Hồn tông , tất nhiên biết loại pháp môn này nếu rời khỏi tông môn, liền sẽ dần quên lãng a."

"Chuyện này chúng ta dĩ nhiên biết, chúng ta cũng chỉ muốn ngươi rời khỏi tông môn còn nhớ rõ một nửa kia, chúng ta cũng không tin ngươi tại lúc còn nhớ rõ một nửa không có ghi chép lại." Trong sương mù bay ra một trận u ám lời nói .

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện