Bắc Tống Phong Lưu

Chương 221




Lời này tuy bình bình đạm đạm, nhưng Lý Kỳ nghe mà mãnh kinh. Phàn Chính? Không phải là ông già của Phàn Thiếu Bạch đó sao? Cũng là đại lão bản của Phàn Lâu.Trong lòng kinh nghi bất định, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão gia hỏa này thất nhi tử thất bại, liền đích thân ra mặt? Muốn ta chi ra cổ phần của quán bar?

Phàn Chính nhìn Lý Kỳ, đột nhiện nói:

- Xin Lý sư phó yên tâm, hôm nay lão hủ tới đây, không phải là vì việc của quán bar.

Má, sao lão ta biết mình đang nghĩ gì nhỉ?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta, cười ha hả nói:

- Nguyên lai là Phàn đại ca, kính đã lâu, kính đã lâu.

- Phàn đại ca?

Phàn Chính sững sờ, cười khổ nói:

- Tiểu nhi làm việc lỗ mãng, đã đắc tội Lý sư phó. Lão hủ thay tiểu nhi, hướng cậu xin lỗi. Chỉ là Lý sư phó muốn xưng huynh gọi đệ với lão hủ, tuổi của cậu vẫn còn nhỏ chút.

Đúng là cao thủ!

Lý Kỳ bị vạch trần, ngượng ngùng nói:

- Không dám, không dám, chỉ là tại hạ thấy Phàn…Phàn lão gia tử quắc thước, tinh khí mười phần, mới không tự chủ gọi một tiếng Phàn đại ca. Mong Phàn lão gia tử chớ trách móc.

Phàn Chính mỉm cười:

- Không sao, ta tới gặp cậu, là đã có phòng bị sẵn rồi.

- Phòng bị cái gì?

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Phàn Chính cười ha hả:

- Phòng bị tất cả.

Mịa, nói như vậy khác gì chưa nói?

Lý Kỳ khinh khỉnh nhìn ông ta một cái:

- Vậy không biết Phàn lão gia tử tìm tại hạ có việc gì?

Phu nhân nghiêm mặt nói:

- Lần này ta tới đây, là muốn thương lượng việc hợp tác với Lý sư phó.

- Thương lượng hợp tác?

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy Phàn lão gia tử phải đi tìm phu nhân nhà ta mới đúng.

- Như nhau mà thôi.

Phàn Chính gật đầu.

Lão gia hỏa này đúng là đã chuẩn bị sẵn.

Lý Kỳ hoài nghi nhìn ông ta một cái. Nhưng ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vẩn đục, không nhìn ra cái gì khác. Hắn sinh lòng cảnh giác, nói:

- Nếu như Phàn lão gia tử muốn hỏi ý kiến của tại hạ, thì vẫn là câu kia, Túy Tiên Cư của chúng tôi sẽ không chia dù chỉ một thành cổ phần cho người khác. Cho dù có thương lượng thế nào cũng chỉ có một kết quả đó.

- Điều này lão hủ minh bạch.

Phàn Chính hít một hơi, lại nói:

- Thực ra hôm đó lão hủ đã muốn tới nói chuyện với Lý sư phó. Nhưng bởi vì đúng lúc đó, bệnh lão hủ lại tái phát, mới bảo tiểu nhi đi thay. Ai mà ngờ tới, nghiệt tử kia lại tự cho mình là thông minh…

Nói tới đây, ông ta thở dài một tiếng.

Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng tới, mỉm cười:

- Nhưng Phàn lão gia tử lại không ngờ, lệnh công tử cho rằng Túy Tiên Cư đang trong thời kỳ nguy nan, nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, giúp Phàn Lâu của các ngươi tranh thủ càng nhiều lợi ích. Không biết tại hạ nói đúng hay sai?

Phàn Chính gật đầu, nói:

- Tiểu nhi ngu dốt, đã khiến Lý sư phó chê cười rồi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không dám. Lệnh công tử làm vậy, thực ra cũng không có gì đáng trách. Mọi người lập trường bất đồng. Nếu đổi là tại hạ, khéo tại hạ cũng làm như vậy.

- Lý sư phó chắc chắn không làm như vậy.

Phàn Chính lắc đầu.

Có ghê gớm vậy không? Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:

- Vì sao Phàn lão gia tử lại chắc chắn như thế?

Phàn Chính cười ha hả:

- Bởi vì Lý sư phó là người hiểu chuyện. Sao có thể nhìn không ra tình thế hiện tại. Nếu làm như vậy, không khác gì tự đào hố chôn mình. Thông minh như Lý sư phó, há có thể làm việc ngu ngốc đó.

Đồ mồ hôi! Chẳng lẽ người này có thuật đọc tâm? Vì sao mình nghĩ gì, ông ta đều biết? Mà lão già này cũng rất biết vuốt mông ngựa, đúng là không đơn giản.

Lý Kỳ cười ha hả đáp:

- Phàn lão gia tử quá đề cao tại hạ rồi.

Phàn Chính lắc đầu:

- Thái viên ngoại là hạng người khôn khéo, vậy mà liên tục thất bại trong tay của Lý sư phó. Lý sư phó trạc tuổi tiểu nhi, nhưng bàn về khả năng buôn bán, tiểu nhi vẫn kém xa.

- Phàn lão gia tử đã nói ngược rồi. Hiện tại Túy Tiên Cư của chúng tôi đang bị Thái viên ngoại đánh cho không có lực hoàn thủ.

Lý Kỳ không còn cười cợt nữa. Trong lòng đang suy nghĩ, mục đích chính mà Phàn Chính tới tìm mình là gì?

Phàn Chính lắc đầu cười:

- Lý sư phó quá khiêm nhường. HIện tại sinh ý của Túy Tiên Cư còn hơn Phỉ Thúy Hiên nhiều. Chỉ riêng câu chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý sư phó thôi, cũng thể só với gia tài bạc triệu của Thái viên ngoại. Hiện tại Phỉ Thúy Hiên bán được bao nhiêu thịt, thì phải đền bù bấy nhiêu. Tính toán kiểu gì thì lần giao phong này, Lý sư phó cũng thắng.

Lý Kỳ hít một hơi, nói:

- Sao có thể chứ? Mấy ngày nữa nếu tiểu điếm không có thịt để bán, thì dùng chiêu gì cũng vô dụng.

- Đây cũng chính là mục đích mà hôm nay lão hủ tới đây.

Phàn Chính thản nhiên nói.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Lẽ nào Phàn lão gia tử tình nguyện bán thịt cho chúng tôi?

Phàn Chính chợt ho khan vài tiếng, thở hổn hển nói:

- Không…Không chỉ như vậy.

- Có ý gì?

Lý Kỳ kinh ngạc.

Nữ tỳ vuốt lưng Phàn Chính một lúc, ông ta mới đỡ hơn, trả lời:

- Lão hủ sẽ cung cấp tất cả những thứ mà Túy Tiên Cư cần.

Trong lòng Lý Kỳ chấn động, cau mày:

- Tất cả những thứ Túy Tiên Cư cần?

Phàn Chính hỏi:

- Cậu có biết vì sao Thái viên ngoại có thể liên hợp với hơi hai mươi quán ăn chung tay đối phó với Túy Tiên Cư không?

- Bởi vì bọn họ lo sợ Túy Tiên Cư sẽ cướp hết khách hàng của bọn họ. Hơn nữa, lần trước ở yến tiệc gạch cua, tại hạ có nói trước mặt Thái thái sư, những món mà đầu bếp bọn họ làm có hại cho sức khỏe của Thái thái sư. Bọn họ ngoài miệng tuy không nói, nhưng nhất định ghi hận trong lòng. Chắc Phàn Lâu của các ngài cũng vậy.

Lý Kỳ thăm dò.

- Thắng bại là chuyện thường binh gia. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Lão hủ thua khâm phục khẩu phục.

Nói tới đây, Phàn Chính dừng một chút để lấy hơi:

- Túy Tiên Cư của các cậu mới khai trương không lâu, ngay cả Chân Điếm bán rượu hộ cũng không có. Vậy mà bọn họ còn giở lắm chiêu như vậy. Đợi cho Thái viên ngoại đả bại Túy Tiên Cư các cậu, bọn họ có bỏ qua cho Phàn Lâu không? Những quán ăn kia đã sớm nhìn tiểu điếm chằm chằm. Đến lúc đó chỉ sợ Thái viên ngoại hơi hô hào cái, bọn họ liền hưởng ứng, cùng Thái viên ngoại chống đối Phàn Lâu. Nói tóm lại, hiện tại ở cái thành Biện Kinh này, Phàn Lâu và Túy Tiên Cư đang ngồi chung con thuyền.

Một hơi nói hết, ông ta lại không ngừng ho khan.

Lý Kỳ thấy lời này của Phàn Chính có chút võ đoán, cười nói:

- Phàn lão gia tử hình như đã đánh giá cao bọn họ rồi. Với thực lực của Phàn Lâu, dù cho Thái viên ngoại muốn động thủ, chỉ sợ cũng phải nghĩ kỹ. Chứ đừng nói tới các quán ăn khác.

Phàn Chính lắc đầu:

- Nếu như ta còn khỏe mạnh, tự nhiên không sợ bọn họ. Tiếc rằng thời gian của ta không còn nhiểu. Mà Thiếu Bạch trẻ người non dạ, cần tôi luyện nhiều hơn.

Lời này sao giống như lời dặn trước lúc lâm chung vậy?

Lý Kỳ càng nghe càng mơ hồ.