Bắc Tống Phong Lưu

Chương 186




- Vị đệ nhị trù này, ngươi khoa tay múa chân đủ chưa. Lão tử sắp lạnh cóng rồi. Mã Kiều chứng kiến con dao trong tay Lý Kỳ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Lý Kỳ kinh ngạc: - Ngươi chuẩn bị xong rồi à?

- Lão tử đã chuẩn bị xong từ tám trăm năm trước. Mã Kiều cả giận đáp.

Lý Kỳ à một tiếng, nhẹ gật đầu: - Vậy ta bắt đầu chặt.

- Chặt đi, chặt đi. Mã Kiều khẽ nói: - Dù sao chỗ này có nhiều người như vậy, ngươi muốn làm gì ta, cũng có kết quả không tốt lành gì.

- Ngươi đừng làm ta sợ.

- Ta có dọa ngươi đâu mà tay ngươi run thế kia.

Lý Kỳ quắt miệng: - Đừng dọa ta, ta là người có lá gan khá nhỏ.

Mã Kiều chỉ muốn rơi nước mắt, cố nặn vẻ tươi cười: - Vừa nãy ta chỉ nói giỡn, ngươi chậm một chút cũng được.

- Phái như vậy chứ.

Lý Kỳ nói xong, con dao bỗng chặt xuống.

Một dao kia không hề có dấu hiệu báo trước.

Một tiếng trầm đục vang lên.

Chỉ thấy khúc xương bò kia không bị chặt đứt, mà bắn lên, rồi nơi bịch xuống bụng Mã Kiều.

Mọi người đều là kinh ra mồ hôi lạnh.

Mà Ngô Tiểu Lục lại một bộ khó giải. Thật sự không hiểu nổi vì sao Lý Kỳ lại dùng một con dao chặt củi để chặt xương. Đúng là kỳ quái.

- Ôi, bụng của ta, con mẹ ngươi sao lại chặt vào bụng của ta.

Mã Kiều che bụng kêu lên. Vừa rồi Lý Kỳ chặt xuống quá nhanh, y căn bản chưa kịp chuẩn bị. Mặc dù con dao chặt vào khúc xương bò, nhưng xương bò lại đập vào bụng y, không đau mới là lạ.

Lý Kỳ vẻ mặt vô tội: - Vừa rồi không phải ngươi nói đã chuẩn bị xong?

Mã Kiều sững sờ, thấy Lý Kỳ nói cũng có lý, phất phất tay nói: - Thôi, thôi, lần này bỏ qua.

Lý Kỳ không để ý tới y, cầm lấy khúc xương bò cẩn thận nhìn, vẻ mặt buồn bực, lắc đầu nói: - Xem ra chỉ có thể dùng tuyệt học gia truyền, chặt cẩu mười tám đao thôi.

- Chặt cẩu mười tám đao?

Mã Kiều hít một hơi khí lạnh, hỏi: - Như thế nào là chặt cẩu mười tám đao?

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Chặt cẩu mười tám đao, chính là để đối phó những khúc xương vừa cứng vừa to. Mười tám đao qua đi, không xương nào không chặt được.

- Có thật không?

- Đương nhiên là thật.

Lý Kỳ vừa nói, liền đặt lại khúc xương lên cơ bụng của Mã Kiều, một tay đè một đầu của khúc xương, nói với Mã Kiều: - Mã huynh, ngươi phải chú ý. Một khi đã bắt đầu thi triển chặt cẩu mười tám đao, thì không thể dừng giữa chừng. Đợi mười tám đao qua đi, khúc xương này sẽ chặt xong.

Cũng không biết là chặt xong xương bò, hay là xong đời ta.

Mã Kiều quăng ánh mắt tuyệt vọng về phía Lỗ Mỹ Mỹ. Nhưng Lỗ Mỹ Mỹ giống như đang tự hỏi tuyệt chiêu chặt cẩu mười tám đao của Lý Kỳ, nên không để ý tới y.

Mã Kiều thở dài một tiếng, nản lòng thoái chí thu hồi mục quang. Lại nghe Lý Kỳ hỏi: - Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Mã Kiều bi tráng gật đầu, hít sâu một hơi, một bộ thấy chết không sờn.

Nhưng qua một lúc lâu, Mã Kiều thấy Lý Kỳ vẫn chưa động dao, nhịn không được hỏi: - Ngươi rốt cuộc

Lời mới ra khỏi miệng, Lý Kỳ chợt vung dao xuống. Phanh phanh phanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng có lực, khiến mọi người nhìn mà hoa mắt.

Tả Bá Thanh nhìn tới đây, chợt bật cười.

Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi: - Bá Thanh, ngươi cười cái gì?

Tả Bá Thanh lại cười đáp: - Lý sư phó đang cố ý chỉnh người kia.

- A?

- Chủ nhân xem.

Tả Bá Thanh chỉ về phía khúc xương, nói: - Bình thường chúng ta chặt xương, đều chặt ở giữa, như vậy mới dễ chặt. Nhưng Lý sư phó cứ hướng lên trên chặt. Đừng nói con dao của hắn không thể dùng để thái đồ ăn. Cho dù hắn có dùng một con dao sắc bén, cũng không nhất định chặt được khúc xương đó trên bụng người kia.

- Thì ra là thế.

Đại quan nhân mỉm cười lắc đầu: - Tiểu tử này, đúng làHa ha.

Ngạnh Khí Công phải không! Thiết Bố Sam phải không! Lão tử xem ngươi còn chịu được đến bao lâu?

Lý Kỳ càng chặt càng hung ác, căn bản không có ý ngừng tay. Vừa nãy hắn nói là mười tám đao, nhưng hắn chặt một hơi ba mươi mấy đao mới dừng tay. Thở hổn hền nhìn Mã Kiều sắc mặt đã xanh tím, quan tâm hỏi: - Không sao chứ?

Mã Kiều nắm chặt hai tay, mắt mở to như chuông đồng, căm tức nhìn Lý Kỳ, cố hít một hơi, nói: - Không phải tiểu tử ngươi nói chỉ chặt mười tám đao sao?

- ÁchÀ, Mã huynh hiểu lầm rồi. Thực ra mười tám đao chỉ là cái tên mà thôi. Mỗi một đao trong đó đều ẩn chứa mấy chiêu đao pháp. Lý Kỳ bịa đặt đáp.

Mã Kiều tức giận suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Đang chuẩn bị mở miệng mắng, Lỗ Mỹ Mỹ bỗng đi tới, nhìn Mã Kiều hỏi: - Sư huynh không sao chứ?

Một câu này của Lỗ Mỹ Mỹ, thật giống như gió xuân thổi vào mặt Mã Kiều, khuôn mặt sáng rọi, khẽ nói: - Sư muội yên tâm, chút bổn sự ấy của hắn, sao có thể làm ta bị thương. Muội hỏi hắn xem, xem hắn đã mỏi tay chưa.

Lỗ Mỹ Mỹ thấy y không có việc gì, cũng không nghe y nói nhảm, cầm lấy xương bò nhìn, rồi nói với Luyện Khí Kỳ: - Ngươi thua rồi.

- Gì?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng: - Cũng không tính là ta thua. Có thể do khúc xương này quá cứng. Ta muốn đổi một khúc xương heo thử xem. Hẳn là được.

Mã Kiều vừa nghe, bụng bỗng đau nhói, cắn rằng: - Buồn cười, tiểu tử ngươi đang cố ý tiêu khiển chúng ta phải không?

- Làm gì có.

Lý Kỳ rất vô tội: - Ta có nói là không chặt nữa đâu. Hơn nữa ngươi cũng không bị thương, cho nên không thể tính là ta thua. Ài, thực ra ta sợ ngươi chịu không được, mới muốn đổi một khúc xương heo thử xem. Như vậy chặt sẽ nhanh hơn. Nếu được, vậy thì chúng ta tiếp tục. Đoán chừng thi triển mấy trăm lần chặt cẩu mười tám đao, là có thể chặt được.

- Mấy trăm lần? Tiểu tử ngươi có lá gan lập lại lần nữa?

Mã Kiều tức giận tới mồm mép run rẩy.

Lý Kỳ thấy Mã Kiều giận dữ sắp tới mức bộc phát, liền sợ hãi lùi một bước, chỉ vào hai cân thịt nạc: - Ách, nếu ngươi không muốn như vậy, thì chúng ta vẫn dùng quy củ cũ. Chỉ cần các ngươi băm xong chỗ thịt này, thì ta thua.

- Sư muội.

Mã Kiều vừa nghe, mặt liền tái xanh, hướng Lỗ Mỹ Mỹ lắc đầu. Hiện tại đến đứng dậy y còn khó khăn. Hơn nữa chỉ cần thoáng dùng lực, bụng liền rất đau. Nếu mà tiếp tục băm, vậy thì chỉ sợ không chết cũng tàn phế. Lỗ Mỹ Mỹ tự nhiên hiểu ý của Mã Kiều, hướng Lý Kỳ, lạnh lùng nói: - Mong Lý sư phó đừng coi chúng ta là trẻ con ba tuổi.

"Dm, chính các ngươi tìm tới cửa, còn trách ai."

Lý Kỳ cười đáp: - Vậy thì khó. Mã huynh không muốn ta chặt tiếp, các ngươi lại không muốn băm. Vậy phải làm sao bây giờ?

Lỗ Mỹ Mỹ trầm ngâm một lúc, nói: - Chỉ cần ngươi thi triển tài năng. Nếu chúng ta không làm được, thì ngươi thắng. Bằng không cái danh hiệu đệ nhị trù của ngươi chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi.

- Oa, lừa đời lấy tiếng? Có cần nói nghiêm trọng như vậy không? Ta chỉ là một đầu bếp mà thôi. Lý Kỳ rất sợ hãi nói.

Vừa dứt lời, chợt có thanh âm vang lên từ phía sau: - Không sai, ngươi phải thể hiện chút mới xứng với danh hiệu đệ nhị trù. Bằng không, ngươi thực xin lỗi Thái thái sư đã tặng ngươi tấm biển.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là vị đại quan nhân và Tả Bá Thanh, ngạc nhiên nói: - Đại quan nhân, Tả đại ca, hai vị tới bao giờ vậy?

Tả Bá Thanh nhìn hắn, mang theo ý cười - Chúng ta mới tới một lúc.

Lý Kỳ biết không thể gạt được Tả Bá Thanh, cười ngượng ngùng: - Đã khiến Tống đại ca chê cười rồi.

Vị đại quan nhân khẽ hừ một tiếng:

- Đệ nhị trù chỉ có chút bản lĩnh vậy sao? Đừng nói bọn họ không phục, ngay cả một thực khách như ta cũng không nhìn được.

"Thiên, ngươi rốt cuộc đứng về phe nào vậy."

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ vị đại quan nhân này.

- Không sai, Lý sư phó, cậu bộc lộ tài năng cho chúng ta xem.

- Đúng vậy.

Xem ra hôm nay còn dấu diễn bản lĩnh thật sự, bọn họ sẽ cho mình là con cọp giấy.

Lý Kỳ nhíu mày, hơi trầm ngâm, bỗng hai mắt sáng ngời: - Tốt, đã mọi người cao hứng như vậy, vậy thì tại hạ đành phải bêu xấu.

- Hay.

- Lý sư phó, cậu chuẩn bị làm món gì?

Lý Kỳ cười cười: - Trong võ học, có việc dùng nhu thắng cương. Đã Lỗ nương tử dùng cương vi đề, vậy thì tại hạ lấy nhu để đấu.

Mã Kiều vừa nghe thấy hai chữ võ học, tinh mang trong lóe lên, hỏi: - Ngươi học qua võ thuật?

Lý Kỳ lắc đầu: - Không có, nhưng võ nghệ và trù nghệ có nhiều chỗ tương đồng.

- Tiểu tử bớt sàm ngôn đi, làm gì thì làm nhanh lên. Đại quan nhân đợi có chút không kiên nhẫn, cau mày cười mắng.

"Đồ mồ hôi! Người này ngay một chút lễ phép cũng không có."

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, phân phó cho Ngô Tiểu Lục: - Lục Tử, ngươi đi lấy một ít bột mỳ tốt nhất lại đây. Còn có, cầm cả bếp than ra. Hôm nay ta liền thừa dịp cơ hội này, làm môt món miễn phí cho mọi người thưởng thức. Coi như báo đáp các vị đã duy trì tiểu điếm.

Mọi người vừa nghe, đều trầm trồ khen ngợi, trong lòng rất chờ mong.