Âu Lạc Chi Nữ

Chương 40: !




Trọng Thủy đi khỏi, lập tức Cao Lỗ cũng không đợi thêm, vội vàng định kéo tôi đi. Tôi còn thẫn thờ kinh ngạc, cũng chỉ được một, hai bước chân, đã thấy An Dương Vương bất ngờ đứng dậy, lên tiếng ngăn lại:

- Khoan đã, Cao Lỗ!

Ông bước ra khỏi chỗ ngồi, bước dần về phía chúng tôi . Ánh mắt ngầm truyền đạt ý tứ sâu xa nào đó cùng âm điệu như nhắc nhở:

- Ta có chuyện quan trọng muốn nói với khanh và cả công chúa, nếu các ngươi có chuyện gì, hãy lui về phía sau tẩm cung của ta, lát nữa đợi tiệc tàn, ta cũng sẽ quay lại đó!

Cao Lỗ nghe thấy vậy, gương mặt chợt biểu hiện thái độ bị bất ngờ, giây lát sau hình như hắn ngầm đoán ra phần nào ý tứ của An Dương Vương, biểu cảm bỗng tỏ ra như không mấy vui, như thể có chuyện gì đó không tốt với hắn…

- Bệ hạ… – Cao Lỗ chừng mực đáp lại – Thần có chuyện nhất định phải làm rõ, phải nói rõ với công chúa…

An Dương Vương đặt tay lên vai hắn, như muốn chặn lời hắn lại, ánh mắt nghiêm nghị:

- Bản thân khanh cũng hiểu rõ phải không? Ta cũng đã phải nhìn nhận lại… Ta biết, khanh rất hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn cố vội vàng trở về đây… Lời cần nói thì hãy nói, nhưng việc làm, hãy cân nhắc…

Trong đôi mắt hắn chợt thể hiện ra một thứ cảm xúc giống như khổ tâm, lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt của hắn hỗn loạn đến thế. Bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi, mỗi lúc lại càng nắm chặt hơn, bàn tay còn lại cũng tự siết chặt…

Cõi lòng tôi ngập tràn một thứ cảm xúc xốn xang kì lạ. Tôi nhìn hắn thẫn thờ, tôi hoang mang, mơ hồ…

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không biết…

Chẳng thể nghĩ ngợi thêm, hắn đã kéo tôi ra khỏi phòng tiệc. Ánh mắt An Dương Vương nhìn theo như muốn chờ đợi, như muốn tin tưởng, lại như nghiêm khắc…





Hắn kéo tôi đi rất vội vàng, từ lúc đó không quay đầu nhìn lại. Tự dưng khung cảnh xung quanh tôi chỉ còn những hành lang dài như hun hút, có bóng hai người im lặng kéo nhau đi.

Hắn vội vã như vậy, nhưng lại không nói gì lúc này…

Tôi tự hỏi phía trước cái bóng lưng cao lớn của hắn, gương mặt hắn đang như thế nào?

Tại sao chứ?

Tại sao hắn lại quay lại?

Tại sao còn bận tâm đến tôi?

Lòng tôi giờ đã hỗn loạn với hàng trăm ngàn câu hỏi rồi…

Tôi… bây giờ trong cõi lòng tự dưng rất, rất khó chịu, bức bối không hề yên.

Tôi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng lại ứ nghẹn, bình thường không phải tôi sẽ hét lên câu: “ Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” hay vùng vằng muốn thoát khỏi sự lôi kéo của hắn sao? Bây giờ lại không phải như vậy… Tôi không thể hét, cũng không muốn vùng ra… Tại sao?

Dường như đã có nhiều chuyện thay đổi giữa tôi và hắn.

Tôi lại mặc cho hắn kéo đi như thế này… Hành lang trước mặt dường như còn dài…

Dần dần cảm thấy bước chân hắn chầm chậm lại một chút, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, bàn tay hắn cũng thật ấm nóng. Trước đây chưa bao giờ tôi chú ý đến điều này.

Tôi thoáng thấy lòng mình dao động khó diễn tả.

Mỗi lúc hắn lại bước chậm hơn, bước đi như do dự. Rồi cũng đến lúc hắn dừng lại.

Hắn vẫn đứng trước, không quay lại phía tôi. Hai cái bóng trên vách tường, một cao một thấp, đứng cách xa vài bước chân, chỉ có nối kết là bàn tay nắm chặt…

Yên lặng như vậy, vì tôi cũng chưa từng hình dung ra chuyện sẽ còn nhìn thấy hắn, nên cũng không biết xử sự thế nào… Cho đến lúc hắn lên tiếng, gương mặt vẫn chưa quay lại.

- Ta… đến ngay lúc này lại không biết phải dẫn ngươi đến đâu… – Giọng hắn trầm xuống, tựa như cõi lòng đang bị đè nặng – Ta suốt cả chặng đường thúc ngựa về đây vốn đã nghĩ… dù có phải ép buộc ngươi thêm một lần nữa, ta cũng sẽ mang ngươi đi…

- Tại sao chứ? – Tôi lập tức hỏi lại, trong tâm thâm khi nghe thấy những lời đó không ngừng kinh ngạc rồi lại sốt sắng…

Thật nực cười, lý do nào để hắn đã không muốn nhìn mặt tôi rồi lại trở về?

- Vì ngươi đã đến tìm ta… Có phải không?

- Phải đấy, hình như ta đã làm một việc vô ích… – Tôi dùng giọng điệu oán hận đáp lại, nghĩ đến chuyện đó, trong lòng lại nảy sinh cảm giác tổn thương sâu sắc.

Tự dưng cõi lòng đau đớn trở lại, lúc này hắn ở ngay trước mắt, những cảm xúc như ngày hôm đó lại dồn dập trở lại, chuyện xót xa nhục nhã đó, thì ra tôi chưa hề nguôi ngoai…

Tôi bỗng muốn giật lại tay mình khỏi hắn ngay tức khắc. Nhưng hắn không dễ dàng gì buông ra sớm như vậy, đột ngột xoay người, cầm lấy tay tôi đưa lên ngay trước mặt. Ánh mắt nhìn xoáy vào tôi. Hắn lên tiếng, âm điệu vô cùng rành mạch:

- Nói đi, tại sao ngươi lại đến tìm ta?

- Ngươi đã muốn biết lý do sao? Đã nhẫn tâm đuổi ta đi không thèm nhìn mặt, giờ lại bận tâm đến lý do sao? – Tôi ném về phía hắn những lời căm ghét trách móc, trừng mắt nhìn hắn, cảm giác bị tổn thương quả nhiên không dễ chịu chút nào.

Thế nhưng không ngờ rằng, ánh mắt hắn đầy nuối tiếc khổ tâm, hắn không hề so đo chuyện tôi đang gắt gỏng, trái lại biểu cảm có phần khiêm nhường, giọng hắn bối rối, khổ tâm để nói ra:

- Xin lỗi… tất cả là tại ta… lúc đó ta thực sự không biết là ngươi đến… – Trong mắt hắn còn thấp thoáng chút biểu cảm vô tội.

Cái gì chứ, tôi có nghe nhầm không, hắn không biết là tôi đến sao, làm sao có thể như vậy được chứ…

- Ngươi… bây giờ lại nói là không biết sao? Ngươi chưa chứng kiến cảnh tên lính nhẫn tâm đẩy ta ra ngoài sao? Chính ngươi nói là không muốn nhìn mặt ta, chính ngươi vì công chúa mà sốt sắng, phải, ngươi rốt cuộc cũng chỉ có công chúa trong lòng, không phải ngươi sẽ được như ý muốn là thành thân với công chúa sao? Ngươi và nàng yên tâm cùng nhau ở một chỗ, tại sao ngươi còn về đây? Ngươi muốn chế giễu ta sao?

Những lời lẽ khó nghe, những bực dọc, oan khuất, ấm ức trong lòng tôi theo một tràng tuôn ra về phía hắn. Chỉ thấy ánh mắt hắn như có lửa đốt, biểu cảm của hắn thể hiện ra sâu thẳm bên trong cũng như đang bị dày vò, vô cùng bức bối khó chịu. Đến khi những lời của tôi tạm ngưng lại, hắn không thể kiềm chế mà vươn cánh tay còn lại, mạnh mẽ áp đảo ôm trọn tôi vào lòng, hắn siết chặt vòng tay đến mức tôi vừa qua kinh ngạc lại lập tức cảm thấy bị cảm giác ngạt thở đè nén.

- Ngươi làm gì chứ? Buông ra!

- Yên lặng! – Hắn nghiêm giọng – Bây giờ ta cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi nói là trong thâm tâm ngươi thực sự căm ghét ta, thực sự không còn muốn thấy ta nữa, ngay lúc này ta sẽ để ngươi đi… bằng không, hãy bình tâm cùng ta giải quyết mọi hiểu lầm…

Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì chứ? Tại sao hắn lại hành động như thế này? Tôi không hiểu gì cả… từ cái ngày hắn bỏ đi, tôi đã hoang mang lắm rồi…

Tôi oán hận hắn phũ phàng, phải như vậy mới đúng… nhưng tại sao bây giờ tôi lại hỗn loạn thế này… tại sao lúc này từ tận đáy lòng, lại mơ hồ một cảm giác chần chừ do dự, chưa thể bắt đầu giãy dụa, thậm chí lại còn có một cái gì đó mong manh giống như hi vọng….

Có lẽ hắn thấy tôi không phản ứng gay gắt chống cự, trên gương mặt dịu đi cảm xúc hấp tấp, trong ánh mắt cũng vơi đi ngọn lửa nóng sốt sắng, thay thế vào đó là chút dịu dàng, xen lẫn xao xuyến…

Bây giờ tôi mới hoàn toàn nhận ra, hắn ôm tôi chặt như vậy, cả người tôi ép trong lồng ngực lớn rắn chắc của hắn, không có lấy một khe hở. Tự dưng tim tôi loạn nhịp, cả người bồn chồn. Còn cảm nhận rõ được tiếng trái tim hắn cũng đang đập nhanh. Không hiểu sao tôi thấy mặt nóng bừng, cảm thấy sao mà bối rối mất tự nhiên…

- Mặt ngươi… đỏ quá! – Hắn lên tiếng, âm điệu cũng lúng túng, không được tự nhiên.

- Cái gì chứ? – Tôi bỗng sinh ra suy nghĩ ngại ngùng đến mức muốn chui xuống mặt đất, thật là kì quặc, tuy nhiên tôi vẫn cố đáp lại để bảo vệ sĩ diện – Ngươi ôm chặt như vậy, làm ta không thở được… vì vậy nên mới…

Nghe tôi đáp vậy, không hiểu sao hắn có vẻ không hài lòng, đôi lông mày nhíu lại.

- Nói dối…! Một người bị ngạt thở thì lồng ngực sẽ không phập phồng, mặt tái nhợt, chân tay lạnh, da xạm, mắt trợn và lồi ra, thậm chí còn có thể không nói được, ngươi không giống như thế… – Hắn dùng ánh mắt tò mò suy xét, giọng điệu lúc này tỏ ra tinh tường lợi hại – Hơn nữa, ta cũng nới lỏng vòng tay ra một chút rồi…

Quả nhiên là bản chất soi xét của hắn không dễ mất được, nhưng cũng nên khen hắn lợi hại. Tôi cúi đầu, cắn môi ấm ức…. Không ngờ vừa nãy còn gay gắt, bây giờ lại rơi vào tình thế này…

Nãy còn cảm thấy không khí trời đêm hơi lành lạnh, bây giờ lại cảm thấy mỗi lúc lại nóng lên… hắn kì quặc, cứ ôm như vậy…

Tôi vẫn hơi cúi đầu, đang dùng cái đầu óc bối rối tính toán nên làm sao. Chợt bất ngờ thấy hắn cũng cúi xuống thấp dần dần. Đôi môi hắn vừa lướt dọc theo sống mũi tôi, một bàn tay đồng thời cũng đưa lên khẽ nâng gương mặt tôi.

Hơi thở nam tính ấm nóng rất gần, đôi mắt hắn như thẫn thờ chìm vào si mê, dần dần khép lại… Tôi biết hắn muốn làm gì… thế mà lúc này tôi lại cứng đờ người ra, nhất thời không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.

Tưởng như đôi môi của hắn đã chạm đến môi tôi, thế mà hắn lại ngưng lại, gương mặt lùi lại một khoảng, đôi mắt mở ra, nhìn vào gương mặt ngỡ ngàng có gắn hai con mắt đang mở to của tôi. Giọng hắn trầm trầm pha lẫn luyến tiếc:

- Trừ lần hôn ngươi lúc say rượu, khi nào ngươi cũng mở to mắt vô duyên như vậy! Ta biết, ngươi chưa bao giờ tự nguyện với ta…

Cánh tay hắn đang ôm phía sau tôi buông lỏng, ánh mắt cũng dời đi về phía khác. Dường như hắn đang suy tư, đang bận tâm.

Tôi cảm thấy có gì đó hụt hẫng, dường như vừa nãy tôi chưa nảy sinh cái ý nghĩ từ chối nụ hôn của hắn thì phải. Thật kì lạ, khoảnh khắc vừa rồi, tâm trí tôi như ít nhiều mất kiểm soát.

Nhưng mà, hắn tỏ ra gần giống như lúc hắn từ bỏ ý định chiếm đoạt tôi, có khi nào hắn lại lẳng lặng bỏ đi lần nữa… tôi có chút hoang mang…

- Nếu… nếu… – Tôi ngượng nghịu ấp úng – Nếu ngươi cho ta những lời giải thích rõ ràng, chúng ta làm rõ mọi chuyện gì đó… nếu như thỏa đáng… ta…

Không nói được, không thể nào nói được, chuyện mất mặt như vậy, tôi đã điên rồi!!!

Tôi lắc lắc đầu, hít thở tự trấn an bản thân. Không ngờ tới chuyện hắn lại siết chặt vòng tay, muốn kéo tôi lại sát với hắn như trước, gương mặt nhanh chóng cúi xuống rất gần, giọng hắn có chút vui mừng, nhưng cũng rất tự tin khó hiểu:

- Ngươi sẽ hôn ta? Đương nhiên là như vậy rồi! – Nửa câu sau, âm điệu của hắn bên tai tôi đột nhiên chuyển sang hàm ý xen lẫn độc đoán – Nhưng bây giờ, ta vẫn phải nuốt lấy ngươi, bù đắp cho một tháng ta đã phải dằn vặt chịu đựng, ta muốn ngươi cảm nhận…

Không đợi gì thêm, đôi môi hắn đã mang theo sự bá đạo lấn át, chiếm lấy cái miệng đang mở ra vì nhất thời ngạc nhiên của tôi. Thật quá muộn, bây giờ muốn cắn chặt răng cũng không còn kịp, chưa nói đến việc cái miệng không ngậm lại càng tạo điều kiện cho kẻ địch tiến công…

Hắn không thể kìm nén được, không thể tự ngăn bản thân nhanh chóng, vồ vập như kẻ đói. Hôn đến ngạt thở, siết chặt vòng tay đến mức hai người không còn có thể tìm thấy một kẽ hở nhỏ…

Thần trí tôi lạc đi, đôi mắt dần mơ màng khép lại, cả người nóng rực mà mềm nhũn tan chảy trong vòng tay của hắn.

Tất cả mọi chuyện như đều bỏ quên, bỏ lại phía sau…



Xa xa trong bóng đêm, có lẽ tồn tại một đôi mắt sắc lạnh âm u, oán hận nhìn về phía này…