Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 12




Bữa cơm này cũng coi như ăn xong trong bầu không khí hòa hợp, Lục Hạo Thiên vẫn giống y như rất nhiều năm về trước, vô cùng tự giác đem chén bát vào phòng bếp để rửa.

Tính cách của Dương Phường anh so với ai càng hiểu rõ hơn, Dương Phường thích làm cơm, nhưng đặc biệt ghét rửa chén bát dính đầy dầu mỡ, cho nên từ khi Lục Hạo Thiên ở nhờ nhà Dương Phường, chuyện rửa chén đều do Lục Hạo Thiên làm.

Lục Hạo Thiên rửa xong thì lại đi ra ngoài phòng khách, cùng ngồi bên Dương Phường xem truyền hình, cứ nhàm chán như vậy trải qua mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều.

Dương Phường co mình trên sô pha ôm gối, ánh mắt đăm đăm nhìn màn hình nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới thứ khác.

Nguyên nhân không gì khác, chính là Dương Phường thật sự không thể lý giải được Lục Hạo Thiên làm như vậy là có ý nghĩa gì___ cho dù là một công ty nhỏ như Tân Tinh, ông chủ cũng bận rộn tối mắt tối mũi không ngừng nghỉ một phút, đủ loại hội nghị đủ loại báo biểu thêm các loại thù lao, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà Dương Phường vẫn không muốn tự mình độc lập đứng ra làm chủ.

Vậy thì với một tập đoàn đa quốc gia như quốc tế Sâm Uy, một ngày có bao nhiêu văn kiện phải đợi Lục Hạo Thiên xử lý? Mỗi một giây đồng hồ của anh đều có thể dùng tới đôla để tính, vậy mà hiện tại lại ngồi không nhàn tản lười biếng cùng mình ngồi coi mấy bộ phim tình tiết cũ kỹ lãng phí trắng thời gian mấy tiếng đồng hồ, thật không biết đã đem bao nhiêu tiền bạc vứt vào biển cả.

Dương Phường mê mang, nghi hoặc, nghĩ không ra, dứt khoát đem lực chú ý chuyển lên bộ phim truyền hình cho xong.

Thái độ nhàn tản này của Lục Hạo Thiên kéo dài đến năm giờ, cuối cùng vẫn là vì công ty có chuyện khẩn cấp cần anh đích thân xử lý, mới bị thư ký hành chính của mình triệu đi.

Vị tôn đại thần Lục Hạo Thiên này không chút cam tâm tình nguyện bị bức phải rời đi, Dương Phường ngược lại rất vui sướng nhẹ nhõm, y không hề hy vọng đến tối mà Lục Hạo Thiên còn chết dí không chịu đi sau đó hai người lại giống như buổi trưa cùng nổi lửa nấu cơm thì thật là phiền phức.

Đối lập với sự vui sướng nhẹ nhõm của Dương Phường, Lục Hạo Thiên vẻ mặt sầu muộn thay quần áo, dưới ánh mắt của Dương Phường được tiễn ra khỏi cửa.

Vừa muốn đóng cửa lại, Lục Hạo Thiên liền xoay người, ý vị thâm sâu nhìn Dương Phường.

“Phường Phường, thái độ hôm nay của em sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chắc không phải là em cho rằng làm như vậy thì anh có thể buông lỏng cảnh giác, sau đó muốn nghĩ biện pháp thần không biết quỷ không hay mà chạy trốn chứ?”

Lời nói của Lục Hạo Thiên giống như một cú chày thật mạnh nện lên người Dương Phường.

Tên khốn này lẽ nào là con sâu trong bụng mình sao?  Sao mà ngay cả y dự tính thế nào anh cũng có thể đoán ra?

Dương Phường sắp buồn bực đến chết, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình ‘căn bản không có chuyện đó, anh oan uổng cho tôi’.

“Anh có gì đáng để tôi phải làm như vậy? Lục Hạo Thiên, anh đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa! Ở đây có nhà của tôi công việc của tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải vì anh chạy khỏi đây?”

Khi Dương Phường nói câu này, hoàn toàn quên mất chuyện trước đó y vì trốn tránh Lục Hạo Thiên mà từ chức khỏi Tân Tinh.

Nhìn biểu tình Dương Phường dựng lông như con mèo nhỏ bị chó dẫm phải đuôi, con mắt Lục Hạo Thiên trở nên thâm trầm, trừng trừng nhìn Dương Phường đang chột dạ.

“Vậy thì tốt, nhưng mong là em không phải giấu đầu lòi đuôi.”

Lục Hạo Thiên quay người đi vào trong thang máy, Dương Phường vội vàng đóng cửa lại, đi đến bàn rót cho mình một ly nước giảm áp lực.

Lực quan sát của Lục Hạo Thiên thật sự là quá nhạy bén, thế nhưng lại có thể nhìn thấu được kế sách ‘lấy lui làm tiến’ muốn tránh khỏi xung đột càng mạnh với Lục Hạo Thiên___ y biểu hiện ra rõ ràng đến thế sao? Có sao?

Dương Phường càng phát giác mình không phải là đối thủ của Lục Hạo Thiên.

Thở dài một hơi, Dương Phường đến trước bàn sách, mở máy tính sách tay của mình ra, nhập vào một hàng địa chỉ của trang web nước ngoài, chau mày nhìn trang web.

Mấy ngày tiếp theo, tính ra chắc công ty của Lục Hạo Thiên gặp phải chút vấn đề, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian đến thăm Dương Phường, Dương Phường cũng rất nhẹ nhõm, dứt khoát ngay cả Tân Tinh cũng không đi, trực tiếp ngây ở nhà cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.

Dù sao hiện tại Tân Tinh đã bị Lục Hạo Thiên thu mua, y mới lười đi làm công cho Lục Hạo Thiên, rảnh rang không bằng lên mạng tra cứu một chút tư liệu nước ngoài___ Kế hoạch chạy trốn của y vẫn cần phải chuẩn bị rất nhiều.

“Ai, Lục Hạo Thiên phúc hắc như vậy, ngàn vạn lần đừng để anh ta phát hiện mới được…”

Bản thân Dương Phường cũng tự có chút lòng chột dạ khó hiểu, thấp thỏm không yên.

Với năng lực thủ đoạn và nhân cách biến thái của Lục Hạo Thiên hiện tại, nếu như phát hiện ra y còn đang tính toán chuyện chạy trốn, ước chừng sẽ trực tiếp giam cầm y vào biệt thự hoang dã âm u không thấy ánh sáng mặt trời rồi làm thế này thế này lại thế này…

Dương Phường vô lực úp sấp lên mặt bàn___ bản thân rốt cuộc đang nghĩ những thứ rối tinh rối mù gì a! Mệt mỏi.

Khi Dương Phường đang tự mình ăn năn, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa nhà mình có âm thanh đút chìa khóa vào và vặn xoay.

“A? Ai lại có chìa khóa nhà mình vậy?”

Dương Phường bị dọa không nhẹ, theo tiềm thức tắt màn hình máy tính đi, chạy vào phòng bếp lấy một con dao thái rau trốn ra sau cửa.

Một lát sau, quả nhiên nghe thấy có người đang mở cửa lớn của y, rồi một chuỗi bước chân nặng nề đi dần vào phòng trong.

“Không phải đi, giữa ban ngày ban mặt thế này mà có thể gặp kẻ trộm? Đóng nhiều phí bảo vệ như vậy lại mất trắng không chút tác dụng.”

Đang lúc Dương Phường do dự rốt cuộc có nên xông ra cùng tên du côn kia liều mạng hay là trốn ở đây như con gà rút đầu vào ổ để mặt kẻ trộm trộm đủ rồi sau đó lại đi báo cảnh sát, một giọng nói quen thuộc đã truyền vào trong tai y.

“Phường Phường, em cầm dao thái rau ở nhà bếp làm gì? Muốn làm cơm sao?”

Dương Phường mở banh mắt nhìn vị khách không mời mà tới đang cầm sâu chìa khóa vẫy vẫy.

“Lục Hạo Thiên! Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”

Dương Phường tức giận không nhẹ, xém chút đem con dao thái rau trên tay ra chào hỏi Lục Hạo Thiên.

Lục Hạo Thiên bình tình nhàn nhã, một chút cũng không phát giác được hành vi xâm nhập phi pháp của mình có bất cứ điều gì không thỏa đáng.

“Nga, lần trước tìm được chìa khóa của em đi mua đồ ăn sáng cho em, lúc ở ngoài anh đã thuận tiện làm thêm chìa phụ.”

Dương Phường thả dao lên mặt bàn, ba bước thu thành hai bước đi tới giật lại chìa khóa trong tay Lục Hạo Thiên.

“Chìa khóa tịch thu, lần sau anh còn tự tiện đi vào tôi nhất định sẽ báo cảnh sát tới bắt anh!”

Lục Hạo Thiên nhún vai không coi ra gì nói: “Em thu đi, anh vì đề phòng vạn nhất nên sau đó lại đi làm thêm mấy trăm chìa phụ rồi, chính là vì đề phòng mỗi lần đến em đều muốn ‘tịch thu’ một cái.”

“Anh!” Dương Phường chỉ vào Lục Hạo Thiên tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng chính là một câu cũng không thốt ra nổi.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, hôm nay hiếm khi thời tiết tốt như vậy, lại là ngày nghỉ, trước đó không phải đã nói muốn đi thăm chú Dương và dì Niên sao? Nhanh đi thôi.”

Dương Phường bị Lục Hạo Thiên kéo vào phòng ngủ, tùy tiện chọn một chiếc áo sơ mi và quần bò giúp y mặc. Còn không đợi Dương Phường kịp phản ứng gì, bản thân đã bị nhét vào trong xe của Lục Hạo Thiên.

Dương Phường nhìn bốn phía trong xe, trống rỗng ngay cả một phần quà cũng không có, thật sự là không giống với tác phong của Lục Hạo Thiên.

“Lát tới tiệm trái cây phía trước anh dừng lại một chút, tôi muốn mua chút ít mang về cho ba mẹ.”

Lục Hạo Thiên nghe vậy không nhịn được bật cười: “Em còn mua cái gì a? Lễ vật anh sớm đã chuẩn bị rồi.”

Lần này đến phiên Dương Phường cảm thấy kỳ quái.

“Ở đâu? Trong cốp xe sau sao?”

Lục Hạo Thiên dùng ngón tay chỉ chỉ phía sau xe.

“Cốp xe sau làm sao có thể nhét vào được, toàn bộ chiếc xe phía sau đều là quà.”

Dương Phường lập tức quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện sau lưng có một chiếc xe khác chạy theo sát, hơn nữa là một chiếc xe tải cỡ bự!

“Anh bệnh thần kinh sao, nhiều đồ như thế bảo ba mẹ tôi đặt ở đâu!”

Lục Hạo Thiên nói: “Không sao cả, dù sao chiếc xe đó sẽ đậu lại chỗ chú Dương và dì Niên, đợi bọn họ dùng hết toàn bộ rồi, lại đưa cái mới tới cho họ.”

Dương Phường chấn kinh sau đó quay đầu lại nói: “Đây chính là hành vi của người có tiền trong truyền thuyết sao?”

Mang lễ vật là được rồi, còn phụ kèm thêm một chiếc xe tải?

“Lục Hạo Thiên, anh cảm thấy ba mẹ tôi cần những thứ này sao?”

Lục Hạo Thiên cười cười: “Chú Dương và dì Niên đều không phải là kẻ đầu cơ, anh cũng không cảm thấy có thể dùng tiền mua được bọn họ. Chẳng qua tiền tuy là thứ không ý nghĩa gì, nhưng lại có thể thể hiện tâm ý tốt nhất. Anh cũng không biết phải làm sao biểu đạt sự cảm kích đối với bọn họ, chỉ có thể bù đắp vào phương diện vật chất thôi.”

Dương Phường ngoài cười trong không cười mỉa mai: “Chỉ cần anh chịu nhấc tay bỏ qua cho tôi, chính là lễ vật tốt nhất cho ba mẹ tôi rồi.”

Lục Hạo Thiên quay mặt lại nhìn y rất chăm chú một cái rồi nói: “Cái này thì miễn bàn.”

“Hừ!” Dương Phường cũng kinh thường hếch mặt đi, không muốn nhìn mặt Lục Hạo Thiên nữa.