Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường

Chương 5




Tại một khu biệt thự xa hoa toạ lạc phía Đông thành phố,trên trục đường chính.

Ngôi biệt thư xây dựng theo lối kiến trúc của Pháp.

Điểm nhấn đặc trưng là cổng vòm màu trắng trang nhã.

Dàn hoa hồng vòng quanh cánh cổng,trước sân nhà đặt một chiếc xích đu màu trắng,bên cạnh là bàn trà thưởng hoa ngày hạ.

Đá men xanh lót nền,một không gian với thảm cỏ xanh rộng rãi.

Vào trong nhà,thiết kế càng tinh tế tỉ mỉ.Từng căn phòng trang hoàng nội thất xa xỉ.

Căn nhà này đã được tạp chí "Không Gian Đẹp " trên thế giới nhiều lần bình chọn.

Nếu có ai để ý,sẽ thấy được từng chi tiết thiết kế đều tràn đầy tình cảm ấm áp.

Đây là Diệp ba cùng Diệp mẹ cùng nhau thiết kế căn nhà.

Tại sảnh chính treo một bức ảnh gia đình ba người ấm áp,nam nhân anh tuấn,nữ nhân dịu dàng bế trên tay tiểu công chúa cười tít mắt.

Dọc theo hành lang là những bức hình hoặc lớn hoặc nhỏ của một cô gái có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời,đó là cố ảnh hậu Tử Nguyệt-mẹ Diệp Tử

------------------------------

"ào" trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy xen lẫn cả những âm thanh bản nhạc êm dịu.

Mặt nước trong bồn tắm rộng rãi đủ chen chân năm người dần xao động,hội tụ bóng nước.

Một bóng dáng trồi lên trên mặt nước,mái tóc nâu màu hạt dẻ ướt đẫm phủ lên hai bờ vai trắng nõn.

Vòng một non mềm như ẩn như hiện trong nước.

Bóng dáng đó khẽ đưa tay vuốt đi những hạt nước còn đọng lại trên mặt,nhẹ mỉm cười đứng lên,với tay phủ tấm khăn bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà.

Cô gái này chính là Diệp Tử,sau khi làm một loạt kiểm nghiệm,bác sĩ xác nhận chỉ bị tạm thời mất trí nhớ ngoài ra không có gì thương tổn.

Dưới sự kiên trì của cô,Diệp ba ba đã đồng ý xuất viện ngày hôm nay.

Trải qua một đêm "ác mộng" xem hoàn một bộ phim về cuộc đời một cô gái,cô xem như đã hiểu tình huống hiện tại của mình.

Đúng vậy,cô xuyên không,nhưng là xuyên vào tiểu thuyết.

Cô hiện tại đang ở trong cuốn tiểu thuyết có tên là "Tiểu tình nhân minh tinh của ảnh đế".

Nghe cái tên đã đủ biết nội dung nó tròn méo như thế nào.

Thực sự mà nói là tò mò chết miêu a.

Nhớ ngày đó vừa từ lễ trao giải liên hoan trở về,cô gặp phải một cửa hàng vô cùng quái dị,cũng không biết là xuất hiện khi nào.

Diệp Tử cô ở thời trung học thích nhất là thu thập truyện ma quỷ,bởi vậy nhìn quán âm u kia cô nổi lên hứng thú dừng xe ghé vào.

Kết quả phát hiện bên trong là một gian hàng cho thuê truyện.

Cũng không biết nguyên nhân nào,thế nhưng cô có cảm giác có người kêu gọi mình.

Vì tò mò cô mới đi theo linh tính mách bảo tiến đến một kệ sách,rút ra một cuốn truyện.Liền là cuốn "tiểu tình nhân minh tinh của ảnh đế".

Đúng lúc đó điện thoại thư kí giục đi show tiếp theo vang lên,cô cứ vậy cầm nó đi thanh toán,bước ra khỏi tiệm tiện tay vứt trên nóc hộc tủ mini trên xe.

Sau đó quên bẵng mất nó cho đến trước ngày tai nạn giao thông,xe định kỳ tẩy rửa cùng bảo trì,nhân viên công tác đã đưa cô cuốn truyện trên ngăn tủ.

Kết quả đêm đó khi cô đang đọc kịch bản cảm giác có cái gì đó kêu gọi lại lần nữa xuất hiện,nhìn một lượt quanh phòng,tầm mắt cô dừng lại tại cuốn truyện xếp trên kệ sách, cô tò mò đứng dậy lấy nó xuống đọc thử.

Đọc xong nội dung cô trực tiếp khó thở,cái quỷ gì mà tình nhân minh tinh?thực sự cô rất muốn gặp tác giả để hỏi xem tư duy của hắn làm bằng gì.

Sáng hôm sau,trên đường trở về từ buổi lễ, cô kinh ngạc khi phát hiện ra cái cửa tiệm ngày hôm qua đã biến mất,thay vào đó là cửa hàng bán đồ trẻ em!!!!

Cô thề là mình thấy một nữ nhân mờ ảo đứng đó ngoắc tay với cô,vì mải nhìn sang nên không chú ý,đến khi giật mình quay lại đầu lại thì xém chút nữa va phải con mèo,vì tránh nó nên đâm vào dải phân cách.

Và bây giờ ,cô đứng ở đây. Trở thành Diệp Tử, pháo hôi nữ phụ cùng tên cùng họ.

Thật là..không biết nói gì.

Cô nhìn mình trong gương,gương mặt hình trứng hoàn mĩ,mi như hoạ, đuôi mắt cong cong,mày liễu,quỳnh mũi khéo léo,môi no đủ không tô mà đỏ.

Da dẻ trắng nõn nộn nộn như đậu hũ.

Xuống thêm một chút là cổ thon dài,xương quai xanh quyến rũ,vòng một non mềm,eo ếch,đôi chân thon dài,cả thân hình tỉ lệ cân xứng không tì vết,không thừa một chút thịt nào.

Nơi nên lõm cần lõm lồi đã lồi,đường cong uốn lượn.

Chỉ hai chữ.

"Cực phẩm"

Mĩ nhân trong gương nhẹ nhếch nụ cười quyến rũ,mắt hàm sương mê người,môi hơi chu hồng hồng nộn nộn,lại đổi một gương mặt ngạo kiều,khoé mắt đuôi lông mày phong tình vạn chủng.

Mắt đen khẽ chớp rõ ràng là một cô nữ sinh khẽ cười đáng yêu lại thoáng chốc trở thành mọng nước.

Ân,đây là trong truyền thuyết trời sinh khống thể sao?

* trời sinh khống thể: tức là cơ thể sinh ra có khả năng tự khống chế toàn bộ cảm xúc của thân thể bao gồm "hỉ nộ ái ố".

Hơn nữa gương mặt nguyên chủ có nét linh động trẻ trung,kết hợp với mị hoặc quyến rũ sẽ tạo nên hiệu ứng vô cùng tốt.

Ba là đạo diễn nổi tiếng,mẹ là cố ảnh hậu,nhưng kết tinh của hai người thì..quả thật là phế vật.

Diệp Tử đối với con đường trước mắt mờ mịt vì mình điểm nén nhang.

Trước mắt nên nghỉ ngơi phục hồi sau chấn động đã.