Anh Đào Truyện

Chương 7




“Ngâm nhi…… Ngươi thật đẹp……”

Trịnh Thế Đạt dùng hai ngón tay nâng cằm Trúc Ngâm, thốt lên lời tán thưởng từ tận đáy lòng.

“Lão gia nói đùa rồi……”

Trúc Ngâm mị nhãn như tơ, biếng nhác nằm nghiêng trong chiếc áo ngủ bằng gấm màu đỏ thẫm, bờ vai trắng nõn lộ ra, tấm lưng tinh khiết như bạch ngọc bởi kịch liệt giao hoan mà lưu lại vô vàn vết bầm xanh tím, từ hạ thân kéo đến tận mang tai……

Trịnh Thế Đạt huyết mạch sôi trào, bàn tay lại men theo thắt lưng Trúc Ngâm mà di chuyển……

Trúc Ngâm không thuận theo, co rút thân mình.

“Lão gia…… Ngâm nhi từ bỏ… Vừa mới mới…… Aaa! Ngươi……… Ngươi thực sự khiến ta phát điên rồi……”

Trịnh Thế Đạt một phen nắm chặt ngọc kinh của Trúc Ngâm, một tay giữ chặt y, đưa lưỡi trêu đùa hai hạt đậu đỏ đã đứng thẳng vì phấn khích.

“Ân…………” Người trong lòng run rẩy, cảm xúc vừa rồi còn chưa kịp giảm bớt lại đột ngột dâng lên.

Trịnh Thế Đạt nhẹ nhàng xoa nắn ngọc kinh Trúc Ngâm khiến y bật ra tiếng rên rỉ, “A…… Ân a……”

Hương đêm trong không khí cuồn cuộn tràn ra, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đem hậu huyệt phấn nộn nghênh đón phân thân nóng rực phía sau, nhăn nhó mà cật lực ma xát.

“Ngâm nhi…… Ân……”

Trịnh Thế Đạt thanh âm thô dát, hơi thở càng ngày càng nóng bỏng.

“Ngươi thật sự là đồ yêu nghiệt……”

Trúc Ngâm căn bản không thể nghe hắn nói cái gì, bối rối lắc đầu, mái tóc đen nhánh rơi xuống gối mềm, tán loạn trên lưng.

“Ân…… Ha a…… Mau…… Mau vào……”

Nói xong liền khẩn cấp vòng tay ra phía sau nắm lấy phân thân cực đại của Trịnh Thế Đạt, cảm giác nóng rực theo lòng bàn tay truyền đến khắp các dây thần kinh, y hận bản thân không thể chủ động hơn được nữa.

Trịnh Thế Đạt rống lên một tiếng, quỳ xuống siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Trúc Ngâm, đem mặt vùi vào hậu huyệt y, lấy đầu lưỡi tỉ mỉ liếm từng nếp nhăn nơi đó.

“A…… Ha a…… A…… Ân…… Ân…… Không…… Không được…… A…… Gia…… Ngâm nhi…… Cầu ngươi …… Tha cho ta…… A…… Tha cho ta”

Trịnh Thế Đạt nâng hai chân, hạ thể sưng to đè sát hạ thể Trúc Ngâm, lại vừa cứng lại nóng rực.

Hắn lại cố ý chịu đựng, giữ chặt thắt lưng Trúc Ngâm, dùng lưỡi dò hỏi những nơi tư mật……

Khoái cảm như sóng trào, Trúc Ngâm mở toang cơ thể, dang hai chân ra thật rộng, thân trên dựa sát trên giường, hai tay tự chà xát hai viên đậu đỏ trước ngực, dùng hết sức để rướn người đón nhận từng dao động, Trịnh Thế Đạt dùng đầu lưỡi mở ra lỗ nhỏ ướt át, lại đem thứ dịch nhờn dùng với Trúc Ngâm đêm trước ra, nhẹ nhàng miết trên tràng bích……

Sau đó dùng thứ vũ khí cứng như sắt của mình đâm vào thật mạnh……

“Ha a!!!!!”

Có thứ dịch nhờn kia hỗ trợ, nơi bị xỏ xuyên qua đã dấy lên khoái cam không kìm được, Trúc Ngâm nhẹ lay động thắt lưng, hạ thể cũng bắt đầu dựng đứng.

Trịnh Thế Đạt hỏi run rẩy, rồi lập tức cử động mãnh liệt.

“A…… A…… Ô………… Ân a…………… Chết mất…… A……… Gia…… Ngươi thật mạnh…………”

Trúc Ngâm trong cơn mê loạn nắm lấy hạ thể của chính mình, điên cuồng chà xát, hòa theo nhịp điệu của Trịnh Thế Đạt, hai người dục tiên dục tử.

“A…… Ngâm nhi…… Ngâm nhi…… Ta yêu ngươi chết mất……”

Dứt lời, Trịnh Thế Đạt kéo ngọc bối của Trúc Ngâm sát vào bụng dưới của mình, động mạnh một cái rồi tận hưởng cảm giác vùi sâu trong thân thể Trúc Ngâm.

Hai điểm nhỏ trước ngực Trúc Ngâm đứng thẳng tê dại, tựa như có dòng điện xẹt qua.

“A……………………”

Dịch thể nóng bừng phun tràn trên khoang bụng. Phân thân trong tay Trúc Ngâm cũng một trận co rút, tinh đêm phun trào……

Nước miếng cùng mồ hôi chảy dài xuống tận xương quai xanh, lóng lánh mĩ miều, xuân tình nhộn nhạo.

Trịnh Thế Đạt ôm lấy Trúc Ngâm nằm trên gấm vóc.

Trước khi đi vào mộng đẹp, hắn ở bên Trúc Ngâm nhẹ giọng nỉ non.

“Ngâm nhi yên tâm…… Ta tuyệt đối sẽ không để tiểu tử hỗn đản Khinh Dương làm khó dễ ngươi ……”

Trúc Ngâm không nói gì, Khinh Dương mất mẹ từ nhỏ, nên đối xử với những nữ nhân Trịnh Thế Đạt mang về rất lạnh lùng hà khắc, thậm chí không tiếc mà giết chết, có thể thấy tình cảm của hắn đối với mẫu thân sâu đậm đến nhường nào. Nếu bởi vì y mà nhi tử của người này càng thêm bất kham, hắn sẽ trở thành 1 thứ ràng buộc với mục đích của y, thậm chí có thể phá hư toàn bộ kế hoạch.

Cho nên tuyệt đối không thể cứng đầu……

Bên môi gợi lên một ý cười thầm lặng, y rúc vào lòng Trịnh Thế Đạt mà ngủ thiếp đi……