Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ

Chương 23




Đương nhiên, loại tâm tình kia vào sáng hôm sau, khi nhìn thấy trên cổ tay áo mình thêu thứ gì đó trông như một đống shit thì đã bay biến gần như không còn.

Tiêu Dương thối mặt : “Mẹ nó cái quái gì đây ?!”

Lương Phượng cười mà không nói.

Tiêu Dương hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên, đến khi xác định không nhìn thấy gì mới dám ra khỏi cửa.

………….

Sau đó đại quân dỡ trại, vượt Hà Nam, thẳng đến Điện Châu.

Tại đây gặp phải phòng tuyến mạnh nhất của Nam Lương định quốc tướng quân.

Coi như gặp nạn, vất vả đánh một trận.

Tiêu Dương ban ngày vừa dẫn quân tập kích trở về, tiến vào doanh trướng liền đạp đổ chậu than.

Quay đầu quát Lương Phượng đang theo vào : “Ngươi coi ta là một con mèo vô dụng sao ?! Ai cần ngươi chắn ! Nhìn ngươi hiện tại đi ! Che cho ta một cái đã tự mình bị thương ! Lần sau còn thay ta chắn thêm một mũi tên nữa có phải ngươi định đem mạng ra đổi luôn không ? Hay cho ngươi còn nhận mình võ công trác tuyệt, thiên hạ vô địch !”

Lương Phượng che vết thương trên cánh tay, không nói gì.

Máu đỏ sẫm theo đầu ngón tay nhỏ giọt.

Tiêu Dương nổi giận : “Còn đứng đần ở đấy làm gì ! Chờ ta gọi quân y cho ngươi sao ?!”

Rống xong một khắc cũng không chần chờ, một bộ tìm kẻ thù giết cha đi ‘bắt’ quân y.

……

Ban đêm xử lý xong việc quân, trong lòng mới bình tĩnh một chút.

Vòng qua liêm trướng, nhìn Lương Phượng đang tựa đầu vào giường nhắm mắt dưỡng thần. Tóc dài rối tung, vạt áo rời rạc, bộ dạng vô cùng nhàn nhã. Lương Phượng nâng mi nhìn về phía Tiêu Dương, hơi hơi cong môi lên cười, vươn một tay về phía hắn : “Muốn ngủ sao ?”

Tiêu Dương bị bàn tay kia kéo đến trên giường, xoay người một cái đặt ở trong ngực Lương Phượng, hôn lên : “Tay của ngươi còn đau không ?”

Lương Phượng mắt mang ý cười : “Rất nhanh sẽ khoẻ thôi, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

Tiêu Dương : “Ai lo lắng cho ngươi !”

Lương Phượng cười mà không nói.

Tiêu Dương sắc mặt không vui : “Ta là ghét bỏ ngươi đặc biệt vô dụng, hiểu không ! Rõ ràng không biết lượng sức còn ngông cuồng đi bảo hộ ra, nhìn thôi đã khiến người ta phát bực ! Lần sau không được làm như vậy, nếu không ta….” Giận dữ cắn một ngụm trước đầu nhũ đỏ bừng đứng thẳng trên ngực Lương Phượng “Ta sẽ cắn rụng đầu vú ngươi !”

Nói xong xé rách vạt áo, tiếp tục cắn cho hả giận.

“Ưm…” Lương Phượng nhíu mày, đưa tay vuốt đầu Tiêu Dương, có chút vô thức khẽ gọi : “Tiểu Dương…. Ư.. a…. Tiểu Dương….”

Tiêu Dương ngoài miệng vừa liếm vừa cắn, tay kia cũng vân vê đầu nhũ mềm mại đến cao hứng.

Bỗng nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu nhíu mày : “Ta phát hiện khẩu âm ngươi gọi tên ta luôn có gì đó sai sai, nghe như gọi tên động vật vậy ! Nói lại ta nghe xem, Tiêu —- Dương ——”

Lương Phượng vuốt ve hai má Tiêu Dương, hôn lên cằm hắn, dịu dàng khẽ gọi : “Tiểu Dương.”

Tiêu Dương nhíu mày : “Không đúng, không phải Tiểu Dương, mà là Tiêu —– Dương, là Tiêu ——–”

Lương Phượng tiếp tục hôn cằm hắn : “Tiểu Dương.”

Tiêu Dương thất bại : “Thôi bỏ đi bỏ đi, đáng lẽ không nên so đo với loại người thâm sơn cùng cốc như ngươi, về sau phải đọc nhiều sách hơn một chút, tập nói nhiều một chút biết không ?”

Lương Phượng mỉm cười : “Tiểu Dương, tiếp tục được không ?”

Tiêu Dương : “…………”