An Tri Ngã Ý

Chương 57




Khu nhà Nhã Môn Đinh cũng chẳng vì có thêm một người vào ở mà trở nên náo nhiệt, ngược lại hai người làm tổ cùng nhau xem phim hoặc làm việc, sự yên tĩnh lại tăng lên gấp đôi.

Phần yên tĩnh này vào một khắc dì Lí vào cửa liền bị phá vỡ, Thẩm Đa Ý từ trong lồng ngực Thích Thời An nhảy lên đi ra ngoài, vội vàng sửa sang lại cổ áo. Ngược lại Thích Thời An vô cùng bình tĩnh, vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

“Aiz, các con ở nhà hả.” Dì Lí lại rất tự nhiên, “Không cần để ý đến dì, dì trực tiếp bắt đầu dọn dẹp đây.”

Dì Lí nói là không cần phải để ý đến bà, nhưng bà lại hỏi han rất nhiều, mới vừa dọn máy hút bụi ra, liền hỏi: “Hôm nay sao lại không đi làm? Nghe mẹ con nói con bận rộn đến hơn nửa tháng rồi không về nhà, bà ấy bảo các con có thời gian thì về nhà đó.”

Ông Thẩm rời đi đã hơn nửa tháng, trong hơn nửa tháng này Thẩm Đa Ý dần dần bước ra khỏi mù mịt, lúc rảnh rỗi vẫn sẽ nhớ tới ông cụ, nhưng mỗi khi nhớ, cậu sẽ đợi tới tối để ngắm sao.

Tự mình hóa giải là liệu thuốc hữu hiệu nhất, huống chi cậu còn có Thích Thời An bầu bạn.

Âm thanh của máy hút bụi rất ồn, hai người họ liền chuyển đến trên ghế treo ở ban công, lượng công việc to lớn đè ép người ta đến mức không thở nổi, sau lập đông Thích Thời An cuối cùng cũng không chịu nổi mà ốm một trận.

Truyền nước biển hai ngày, mỗi ngày hai liều thuốc hạ sốt, hôm qua rốt cục cũng khôi phục chút tinh thần. Thẩm Đa Ý tìm một tấm thảm đắp lên cho Thích Thời An, lại đi rót cho anh thêm một ly nước ấm nữa.

Cậu ngồi xuống sát bên cạnh đối phương, ghế treo hình tổ chim hơi đong đưa, dễ chịu đến mức làm người ta buồn ngủ. “Anh nghỉ ngơi một lát đi.”Thẩm Đa Ý để Thích Thời An dựa vào vai mình, sau đó mở máy tính ra, “Để em xem Annie có gửi tài liệu qua không.”

Thích Thời An nói: “Trước đây xét duyệt tài vụ cuối năm đều là Chương Dĩ Minh xem, không biết lão này đến bao giờ mới tỉnh.”

Thẩm Đa Ý an ủi: “Tình hình của Chương tiên sinh không phải rất ổn định rồi sao, em tin vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi. Xét duyệt tài vụ năm nay em phụ trách cho, anh đừng lo.”

Thích Thời An đưa tay gõ tài khoản email của mình, sau đó phất tay mặc kệ. Anh dựa vào trên vai Thẩm Đa Ý, ngửi ngửi tóc của đối phương, hoặc là cọ cọ tai đối phương, nói: “Quản lý Thẩm còn có thể phụ trách xét duyệt tài vụ cơ, giỏi thật đó.”

Số liệu tài vụ cả một năm của một công ty lớn, bự đến nỗi làm người ta toát mồ hôi hột, nhưng sắc mặt Thẩm Đa Ý vẫn rất bình thản, ánh mắt cậu chuyển động trên màn hình máy tính: “Đó là điểm khác biệt giữa các ngành nghề, thật ra số liệu của Minh An và Triết Tư gộp lại cũng chẳng nhiều bằng công ty bảo hiểm đâu, mà xét duyệt tài vụ cuối mỗi năm của công ty bảo hiểm đều do bộ phận định phí tụi em xem.”

Thích Thời An chua xót nói: “Trước đây em làm ở doanh nghiệp nhà nước lớn, khả năng được làm công chức rất cao, sau khi đổi nghề có từng hối hận không?”

Thẩm Đa Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Thật ra em đã từng hối hận. Món ăn ở nhà ăn của công ty bảo hiểm khá nhiều, hơn nữa đều mời đầu bếp lớn tới nấu, ngon hơn cả mấy thứ ở nhà hàng bên ngoài cơ.”

“Thật hả?” Thích Thời An nóng lòng muốn thử, “Giờ anh đổi nghề đi bán bảo hiểm còn kịp không?”

Hai người họ nói chuyện phiếm, chẳng ai để ý đến tiếng máy hút bụi đã ngừng, dì Lí tiến vào phòng ngủ, đứng bên giường gọi: “Có muốn đổi chăn màn gối đệm không?”

Thích Thời An trả lời: “Đổi đồ dày một chút, trời lạnh rồi, tủ quần áo cũng phải sắp xếp lại.”

Thẩm Đa Ý tắt máy tính, hơi quay người qua sờ vào trán Thích Thời An, lúc này mới yên tâm: “Hai ngày nay không sốt nữa, mai anh nghỉ thêm một ngày nữa, hay là đi làm?”

“Đi làm chứ, có cuộc họp.” Thích Thời An vuốt cơ bụng, “Đói bụng.”

Mới mười giờ, từ lúc ăn xong bữa sáng đến giờ cũng chưa được ba tiếng, Thẩm Đa Ý lườm anh một cái sau đó từ trên ghế treo bước xuống, xắn tay áo đi về phòng bếp: “Đợi đó, em đi chuẩn bị thức ăn của lợn cho anh.”

Thích Thời An phối hợp mà hừ hừ mấy tiếng, sau đó gọi điện thoại cho Du Tư. Hai ngày nay bị ốm không tới thăm, không biết Chương Dĩ Minh thế nào rồi.

“Ây da!”

Nghe thấy dì Lí kêu một tiếng, Thích Thời An cúp điện thoại đi vào phòng ngủ, anh còn tưởng rằng đối phương làm hư đồ gì.

“Dì cũng coi như là nhìn con lớn lên, nói con đừng giận.” Dì Lí đóng cửa tủ quần áo lại, nhấc túi rác trên sàn nhà lên, “Dì thấy Thẩm tiên sinh rất tốt, con đừng không kiềm chế được bản thân.”

Thích Thời An cảm thấy ù ù cạc cạc: “Con sao cơ?”

Dì Lí làm mặt thối đi tới trước mặt anh, sau đó mở túi rác cho anh xem. Thích Thời An nghi ngờ cúi đầu nhìn, cái quần lót ren màu đen kia bị cuộn tròn lại nhét vào bên trong.

“Dì sẽ lặng lẽ ném giúp con, nhưng nếu phát hiện một lần nữa dì sẽ không giấu giúp con đâu, thiếu đạo đức!” Dì Lí lời lẽ chính nghĩa, “Còn mang về trong nhà nữa, thật sự là không biết điều!”

Thích Thời An ngẩn người, trơ mắt nhìn dì Lí vào phòng tắm quét dọn, anh tức giận đến mức bốc khói, bước đi cũng mất bình tĩnh giống như bị tái phát cơn sốt cao vậy.

“Sao vậy?” Thẩm Đa Ý đang đánh trứng gà nhìn thấy Thích Thời An đi tới, lo lắng hỏi, “Chương tiên sinh có chuyện gì hả?”

Thích Thời An vô cùng đau đớn: “Bà già xấu xa ném cái quần lót ren kia đi, còn mắng anh một trận, nói anh thiếu đạo đức.”

Thẩm Đa Ý run lên vài giây, mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, cậu mừng rỡ đến mức vẩy một ít trứng sánh ra ngoài, trong lòng hô to “Ném đi rồi tốt thật”, nhưng ngoài mặt lại dỗ dành: “Không sao, chúng ta mua lại, mua một hộp luôn.”

Nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau hai người đúng giờ đến công ty, Thích Thời An trực tiếp lên lầu mở họp, Thẩm Đa Ý ở phòng làm việc bận bịu làm xét duyệt tài vụ, buổi chiều còn phải tổ chức huấn luyện.

“Quản lý Thẩm, Đỗ tiên sinh của Châu Lập Quốc Tế tới, ông ấy không hẹn trước, nhưng bảo là rất gấp.”

Thẩm Đa Ý đang kiểm tra số liệu, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Mời ông ấy tới phòng tiếp khách đi, ông ấy thích uống trà Long Tĩnh, lát nữa tôi qua.”

Thị trường luôn có mạo hiểm, khi đối mặt với biến động khách hàng luôn luôn không kiềm chế nổi mà tìm đến để tư vấn, Thẩm Đa Ý làm xong hết việc trong tay, lập tức chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi tiến về phòng tiếp khách.

Một cuộc nói chuyện vừa phải phân tích biến động của giá cả thị trường, vừa phải lập kế hoạch cho định hướng tương lai của công ty đối phương, còn phải động viên tâm trạng của khách hàng. Cậu nói đến mức miệng khô lưỡi khô, đợi đến lúc kết thúc mới phát hiện có bảy tám cuộc gọi nhỡ.

Nước còn chưa kịp uống, Thẩm Đa Ý lập tức gọi lại, chỉ vang lên một hồi chuông đã có người nghe máy, cậu căng thẳng hỏi: “Du tiểu thư, có phải là Chương tiên sinh có chuyện gì không?”

Du Tư kích động kêu: “Anh ấy tỉnh rồi! Vừa tỉnh vào một phút trước!”

Thẩm Đa Ý lập tức chạy ra khỏi phòng tiếp khách, sau khi chạy tới phòng hội nghị ở tầng trệt cũng chẳng thèm gõ cửa, mà vọt thẳng luôn vào phòng hội nghị. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu, Thích Thời An đứng phía trước màn sân khấu cũng nhìn cậu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngực Thẩm Đa Ý phập phồng: “Chương tiên sinh vừa tỉnh, ngài nhanh tới xem thử đi.”

Hội nghị tạm thời dừng lại giữa chừng, Thích Thời An cầm lấy điện thoại và áo khoác liền chạy ra bên ngoài, lúc vào thang máy mới nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Anh và Thẩm Đa Ý dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, lúc đi tới trước cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng khóc bên trong trước.

Trong lòng Thích Thời An cảm thấy nặng nề: “Là tỉnh rồi …… Hay là chết rồi?”

Thẩm Đa Ý đánh anh một quyền: “Tỉnh rồi!”

Hai người đẩy cửa bước vào, Chương Dĩ Minh đang ngồi dựa vào đầu giường, Thự Điều ở bên cạnh không ngừng khóc lớn, Du Tư bình tĩnh ngồi ở bên giường, hoàn toàn không nhìn ra đang xảy ra chuyện gì.

Thấy bọn họ đi vào, Chương Dĩ Minh chớp mắt đưa tay ra, Thích Thời An bước nhanh qua cầm lấy tay anh, mắng: “Anh còn biết tỉnh nữa hả, tôi tưởng là từ giờ anh biến thành người thực vật luôn rồi.”

Chương Dĩ Minh vẫn rất yếu, hổn hà hổn hển nói: “Lúc xảy ra tai nạn, anh cũng tưởng mình không sống nổi, không ngờ mệnh anh vẫn rất tốt.”

Thự Điều vẫn đang khóc, Thẩm Đa Ý tiến lên lau nước mắt cho nó, hỏi: “Sao vậy bảo bối, baba tỉnh rồi, phải vui mừng chứ.”

“Nó bị hù sợ.” Du Tư hồi phục rất tốt, đã không nhịn được mà đeo đồ trang sức trang nhã lên rồi, “Bác sĩ bao vây quanh xung, vừa kiểm tra vừa rút ống, nó tưởng ba mình chết rồi.”

Chương Dĩ Minh động đến vết thương, “ui da” một tiếng: “Em có biết nói chuyện không vậy, anh cũng đã vậy rồi, không thể dỗ dành anh được hả?”

Du Tư mắng: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, bản thân em còn một thân thương tích đây nè, lại còn phải trông anh hơn nửa tháng trời mới tỉnh.”

Phòng bệnh bình thường im lặng như không có người trông chốc lát bắt đầu náo nhiệt lên, Thích Thời An nói: “Hai người thôi đi, em treo ảnh tới mấy năm, giờ đợi ảnh nửa tháng, coi như hòa nhau đi.”

Thẩm Đa Ý nhìn về phía Chương Dĩ Minh: “Chương tiên sinh, anh nhanh khỏe lại đi, Du tiểu thư nói nếu anh tỉnh sẽ lập tức kết hôn, hơn nữa công ty còn có rất nhiều chuyện cần đến anh.”

Chương Dĩ Minh cầm lấy tay Du Tư đang khoát bên giường mà vuốt ve, lúc sờ thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của đối phương mới yên tâm, anh nghiêm túc trả lời: “Bác sĩ nói nếu như anh hoàn toàn khôi phục, thì phải cần ít nhất nửa năm hoặc một năm nữa, hơn nữa có lẽ không thể khôi phục hoàn toàn.”

Thích Thời An đã tính đến trường hợp này, an ủi nói: “Vậy anh đừng nghĩ nhiều đến những cái khác nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thôi. Cũng nên thay đổi góc độ suy nghĩ một chút, tai nạn nghiêm trọng như vậy vẫn có thể nhặt mạng về, đã rất may mắn rồi.”

“Anh biết, anh rất thỏa mãn.” Chương Dĩ Minh nhìn Du Tư, “Hai tụi anh định tới Sydney, vui vẻ trải qua cuộc sống của nhà ba người.”

Du Tư mở lời: “Đã chậm trễ mấy năm rồi, phải đền bù cho con trai chứ. Với lại cơ thể anh ấy cần phải nghỉ ngơi, nên em muốn dẫn anh ấy về Sydney tĩnh dưỡng, mặc kệ những cái khác.”

Thích Thời An và Thẩm Đa Ý liếc mắt nhìn nhau, hai người đều rất tán thành. Không có gì quan trọng hơn sức khỏe, huống chi trong thời gian ngắn Chương Dĩ Minh hoàn toàn không có cách nào hồi phục được. Thích Thời An bày tỏ thái độ: “Vậy sau khi qua bên kia hai người đừng cãi nhau, cũng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chúc hai người mỗi ngày đều thật vui vẻ.”

Chương Dĩ Minh cười, rất bình tĩnh nói: “Thời An, vậy công ty giao cho cậu, anh định nhượng lại hết cổ phần cho cậu.”

Thẩm Đa Ý ôm Thự Điều ngồi ở trên ghế: “Chương tiên sinh, anh có thể hưởng hoa hồng, chứ không nhất thiết phải thoát khỏi công ty đâu, dẫu sao Minh An cũng là tâm huyết do các anh cùng nhau sáng lập mà.”

“Không, vậy thì không công bằng.” Chương Dĩ Minh rất cương quyết, “Chuyển nhượng cổ phần, tôi cầm một số tiền lớn rồi cùng với vợ con ung dung vui vẻ rời đi, sau này công việc có mệt chết tôi cũng mặc kệ.”

Du Tư cười nói: “Ai ung dung vui vẻ với anh, đợi anh khỏe rồi, dẫu mệt cũng phải lập cho em một cái Tài chính Tư Minh.”

Thích Thời An hiểu ý nghĩ của đối phương, nhưng anh cũng xuất phát từ việc suy nghĩ cho công ty mà trả lời: “Cổ phần của anh tôi sẽ không tiếp nhận tất cả, bằng không tôi sẽ có quyền hạn tuyệt đối, điều đó sẽ không có lợi cho doanh nghiệp hiện đại.”

Chương Dĩ Minh gật đầu: “Vậy thì nội bộ nhận mua, để các quản lý cao cấp chia một phần, sau này ai ngồi vào vị trí cộng sự cao cấp, cũng chẳng liên quan đến anh.”

Đang giữa trưa, mấy người họ ở phòng bệnh cùng nhau ăn cơm, Du Tư vừa ăn vừa đút cho Chương Dĩ Minh ăn. Được truyền dịch dinh dưỡng hơn nửa tháng, Chương Dĩ Minh ăn đến mức rất đau khổ.

Thự Điều bỗng nhiên hỏi: “Vậy rốt cục thì con tên là Chương Thự Điều hay Du Thự Điều vậy ạ?”

Thẩm Đa Ý cố ý trêu đứa nhỏ: “Suýt chút nữa con đã tên là Thích Thự Điều rồi đó.”

Đùi gà trong bát đã hết, cậu quay đầu nhìn Thích Thời An bên cạnh, Thích Thời An tức giận nói: “Em nói nhiều như vậy, anh thấy em cũng chẳng muốn ăn nữa chứ gì.”

Thẩm Đa Ý thuận theo anh, nhỏ giọng nói: “Em đùa thôi mà, đừng giận đừng giận.”

“Chú Thời An.” Thự Điều tự suy nghĩ một lúc, “Con nghĩ con trai của chú phải tên là Thự Phiến, hai tụi con có thể mặc đồ couple.”

(Thự Điều có nghĩa là khoai tây chiên dạng sợi, Thự Phiến là khoai tây chiên lát mỏng)

Du Tư vui vẻ đến mức suýt chút nữa đổ canh lên cổ Chương Dĩ Minh, Thẩm Đa Ý cũng cười sặc, Thích Thời An buồn phiền nói: “Ai mặc đồ couple với con, con đi tìm tương cà mà làm couple đi.”

Ăn xong cơm trưa, Thích Thời An và Thẩm Đa Ý quay về công ty, dọc đường hai người cùng nhìn cảnh đường phố lao vùn vụt bên ngoài cửa xe, tâm tình cũng thả lỏng trước nay chưa từng có.

Có phải là bọn họ cuối cùng cũng đã đợi được sau cơn mưa trời lại sáng rồi không.

Hai người bận rộn làm việc dưới áp lực cao ngút, mỗi ngày cùng vào cùng ra, nhưng nội dung trò chuyện ở công ty vĩnh viễn đều liên qua đến công việc. Có lẽ là làm việc quá quang minh, hoặc là công trạng quá xuất sắc, dù sao cũng cực kỳ hòa bình, hầu như chẳng có ai dị nghị gì cả.

“Quản lý Thẩm, đây là bảng sát hạch nhân viên họp huấn luyện.” Cô bé trợ lý uốn tóc, còn làm cả móng tay, nhìn qua rất khác.

Thẩm Đa Ý nhận lấy: “Tôi sẽ làm trong vòng mười lăm phút, đến lúc đó cô trực tiếp đi vào lấy, tiếp đó phát thông báo nhé.”

“Được, tôi biết rồi.” Cô bé trợ lý vẫn chưa đi, dè dặt hỏi, “Quản lý Thẩm, cuối năm tôi kết hôn, ngài có thể lấy tư cách lãnh đạo mới tới dự, ở trong đám cưới nói vài câu không?”

Thẩm Đa Ý không ngờ còn có chuyện như thế, ngẩng đầu nói: “Trước tiên chúc mừng cô, nhưng cô cũng biết gần đây công ty bận biết bao nhiêu rồi đó, tôi không chắc sẽ có thời gian. Hay là cô tới hỏi quản lý Đường xem, hai chúng tôi cùng cấp, giống nhau cả.”

Cô bé trợ lý ngay thẳng nói: “Nhưng tôi vẫn luôn đi theo anh làm việc, thật ra tôi rất lo sau này mà anh thăng chức nữa thì sẽ đổi trợ lý.”

Thẩm Đa Ý buồn cười nói: “Bây giờ tôi là quản lý, thăng đi đâu được chứ. Được rồi, đến lúc đó nếu có thời gian tôi sẽ đi, thực sự không rảnh cũng đừng giận tôi, chắc chắn tôi sẽ mừng một bao lì xì thật lớn cho cô, nói chung chúc cô tân hôn hạnh phúc trước.”

Phòng làm việc yên tĩnh lại, Thẩm Đa Ý tiếp tục làm việc, cậu mở biểu mẫu đánh giá ra xem, nhớ lại lần làm phù rể cho tổ trưởng Tề. Cậu chẳng tiếc tinh lực mà tạo mối quan hệ với đối phương, nhưng vì câu nói lúc đó của Thích Thời An mà hơi thất vọng.

Hận trên đài khanh khanh, hoặc dưới đài ta ta, không phải là anh và em.

Ngòi bút dừng lại, Thẩm Đa Ý bị muôn vàn tâm tư quấn quanh lấy. Cậu biết hai người đàn ông bớt được rất nhiều việc, đã không cần lĩnh chứng, cũng không cần tổ chức lễ cưới, thậm chí còn chẳng cần nói với bất cứ ai.

Nhưng nếu thật sự thích nhau, dù sao vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Điện thoại nội tuyến vang lên, cậu bắt máy, nghe thấy Thích Thời An nói: “Buổi tối anh phải xem bàn giao dịch, em về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Thẩm Đa Ý trả lời một câu, sau khi cúp điện thoại liền mím môi. Cậu đang do dự, đang cân nhắc, nhưng khi tâm tư cậu đang hỗn loạn nghĩ chưa ra quyết định, điện thoại di động lại vang lên.

Thích Thời An nhắn tin bổ sung: “Trước khi ngủ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho anh.”

Thẩm Đa Ý nhìn tin nhắn xuất thần, đến tận lúc màn hình tối đi. Mà trong khoảnh khắc màn hình khóa lại, trong lòng cậu giống như được sáng tỏ thông suốt. Sau khi cậu và Thích Thời An gặp lại, liên hệ của hai người bắt nguồn từ email trao đổi vấn đề, cảm tình và sự tán thưởng của bọn họ xuất hiện do nói chuyện và tranh chấp trên hội nghị, bọn họ hợp nhau có một nửa là bắt nguồn từ công việc.

Nghi thức ước định bọn họ đã xóa bỏ, vậy cậu sẽ dùng một loại phương thức khác để bù đắp.

Thẩm Đa Ý mở điện thoại ra lần nữa, sau đó quay số, điện thoại kết nối, cậu nói: “Xin chào, tôi họ Thẩm, muốn bán một căn hộ ở khu nhà Ôn Hồ.”

Liên hệ với người môi giới bất động sản xong, cậu thở phào nhẹ nhõm. Ông Thẩm mất rồi, căn hộ kia đối với cậu mà nói chỉ có thể là thấy cảnh thương tình, huống chi cậu đã quyết định rồi, cần một số tiền vốn lớn, nên dứt khoát bán luôn.

Đầu óc và cảm giác của Thích Thời An đều rất nhạy bén, chưa tới hai ngày đã đoán được Thẩm Đa Ý đang có chuyện gạt mình, nhưng anh không hỏi, cũng không thăm dò, anh đợi đối phương chủ động nói cho mình biết.

Đều là người trưởng thành, cho dù có thân mật bao nhiêu đi chăng nữa cũng phải cho đối phương không gian, mặc dù lòng hiếu kỳ hành hạ anh đến muốn chết muốn sống.

Sáng sớm cùng nhau ngồi ở trước bàn tròn ăn bữa sáng, Thẩm Đa Ý nhìn cây hoa cẩm tú cầu héo rũ, ăn rất ngon miệng. Thích Thời An vừa tưới nước vừa âu yếm, bất đắc dĩ nói: “Anh nhìn ra rồi, em thật sự không thích Đa Đa của anh.”

Thẩm Đa Ý chơi game văn tự với đối phương: “Anh thích Đa Đa của anh là được rồi, cảm ơn.”

Ăn xong hai người cùng đi làm, trên đường Thích Thời An nhận được điện thoại của ông Hoắc, hỏi bọn họ cuối năm ngày mấy bắt đầu nghỉ. Thẩm Đa Ý ở một bên lắng nghe, chờ sau khi anh cúp máy nói trước: “Trước kia em và ông nội đều về hẻm Lá Thu đón giao thừa, năm nay ………”

Thích Thời An nói: “Năm nay ông nội vừa mới mất, mọi người chắc chắn sẽ lo lắng cho em, anh đưa em tới, cùng với chú dì ăn một bữa tiệc thật ngon. Nhưng sang năm phải đón ở nhà anh, luân phiên nhau được không?”

Thẩm Đa Ý cảm thấy bội phần cảm động: “Được, tất cả đều nghe theo anh.”

“Đều nghe anh?” Thích Thời An nhân cơ hội nói, “Vậy em đối xử với hoa của anh tốt một chút, Tiểu Thích của em mỗi ngày anh đều lau giúp em đó.”

Thẩm Đa Ý dựa vào cửa xe cười, đầu hàng, cười xong cậu bỗng nói: “Buổi tối em có hẹn, không về nhà ăn tối đâu.”

Thích Thời An đánh vô-lăng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Hẹn khách hàng hả?”

“Không tính là khách hàng đâu, thuộc bên phía hợp tác, giám đốc ngân hàng.” Ngân hàng hợp tác lâu dài với Minh An thuộc về phía hợp tác với công ty, hễ chính sách thị trường có thay đổi, hai bên đều phải nghiên cứu để điều chỉnh.

Thích Thời An không hỏi nhiều nữa: “Vậy anh tới bệnh viện thăm Chương Dĩ Minh, có vẻ như anh ta có thể ngồi được rồi, chuyện chuyển nhượng cổ phần để anh bàn bạc với anh ta xem bao giờ tiến hành.”

Chuyện chuyển nhượng cổ phần lúc trước đã đưa ra thông báo chính thức trên hệ thống, cơ bản là toàn bộ nhân viên công ty đều đang chờ đợi để xây dựng lại cấp lãnh đạo, cũng có người hy vọng Thích Thời An nắm hết quyền hành, đỡ phiền phức.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Thự Điều ngủ vùi bên cạnh Chương Dĩ Minh, trên đất còn rơi mấy bản nhạc phổ. Thích Thời An thả nhẹ bước chân đến gần, sau đó ôm Thự Điều tới trên giường nhỏ ở gian ngoài.

Anh đi vòng trở lại, ngồi xuống ghế một bên giường, tiện tay bóc một quả chuối. Chương Dĩ Minh mở miệng trước: “Hai ngày nữa anh về công ty một chuyến, cho dù thế nào thì hội nghị chuyển nhượng cổ phần anh cũng phải tham dự.”

“Ừ, mua cho anh một cái xe lăn lẳng lơ chút.” Thích Thời An ăn xong chuối tiêu lại cầm một chùm nho, “Du Tư với anh vừa đi, Du Triết lại chẳng có ai giúp, anh ta chắc chắn sẽ mắng anh ở sau lưng.”

Chương Dĩ Minh “hì” một tiếng: “Sao lại chia rẽ quan hệ của anh với anh vợ vậy, mấy ngày nay Du Tư đã bắt đầu bàn giao công việc rồi, còn mời người mới nữa. Còn cậu, lần chuyển nhượng cổ phần này là cơ hội tốt, cậu không muốn tranh thủ cho Đa Ý một chút hả?”

Thích Thời An chùi chùi tay: “Tôi cũng đã từng nghĩ đến rồi, nhưng ông cụ vừa mất, bên ngoài em ấy có vẻ như đã khôi phục vậy thôi, thật ra trong lòng chắc chắn có vết thương phải dưỡng từ từ, tôi không muốn khiến em ấy vất vả, hơn nữa, loại việc lớn này chủ yếu vẫn phải xem ý nghĩ của bản thân mình, tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của em ấy.”

Lúc rời khỏi bệnh viện vẫn chưa muộn lắm, Thích Thời An về nhà một mình, trên đường nhận được tin nhắn của Thẩm Đa Ý, đối phương dặn đi dặn lại anh rằng buổi tối có gió to cấp bảy, nhớ phải đóng cửa sổ.

Thẩm Đa Ý vừa gửi tin nhắn xong, đúng lúc giám đốc ngân hàng tới nhà vệ sinh về, cậu ký tên vào tài liệu, nói: “Tài liệu tôi đã xem qua và ký tên rồi, ngày mai tan tầm làm mất chút thời giờ của ngài nữa, tôi tới ngân hàng ký thỏa thuận.”

Giám đốc ngân hàng nói: “Cậu khách khí rồi, chúng ta vẫn luôn hợp tác mà, phải giúp đỡ nhau chứ.”

Hàn huyên thêm một lát nữa, lúc từ nhà hàng đi ra trời đã nổi gió, Thẩm Đa Ý gọi taxi về nhà, tảng đá treo trong lòng mấy ngày cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Trong nhà tắt đèn, cậu nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ, Thích Thời An hiếm khi ngủ sớm như vậy, cậu ở bên giường quan sát đối phương, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa ấn đường đối phương.

Thích Thời An nói mê: “Đa Đa ………..”

Thẩm Đa Ý nghiêng người trả lời: “Em đây.”

Thích Thời An lại nói: “Đừng héo………”

Thẩm Đa Ý nghẹn lời: “…………… Giờ em liền ném nó đi!”

Cậu còn chưa đứng dậy, hai tay đã bị túm lấy kéo mạnh xuống, cậu ngã vào trên lồng ngực Thích Thời An, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt sáng ngời của anh. “Ném cái gì đi?” Bàn tay Thích Thời An di chuyển xuống dưới, nắm lấy mông cậu.

Trời đất quay cuồng, Thẩm Đa Ý bị áp đảo lên chăn ở trên giường, cậu bị bắt tại trận, đành phải không đánh mà khai: “Anh suy nghĩ lại xem vì sao em phải ghen tuông với một chậu hoa hả.”

Thích Thời An cúi đầu cắn cổ cậu: “Chắc vì lâu lắm rồi anh không thương yêu em.”

Thẩm Đa Ý bị cởi cúc áo, cậu nện một quyền lên vai Thích Thời An: “Anh lại không biết xấu hổ ……….. Nhẹ chút …………”

Thích Thời An từ trước đến nay ở trên giường đều không biết chừng mực, còn cầm thú hơn cả cầm thú, cả người anh ghìm eo đè xuống, dán chặt vào Thẩm Đa Ý, liếm láp dái tai và thái dương Thẩm Đa Ý, nghe Thẩm Đa Ý trong lúc thở dốc mà thay đổi âm điệu.

Nụ hôn bên tai đột nhiên dừng lại, hai mắt mơ mơ màng màng của Thẩm Đa Ý tạm thời tỉnh táo mấy phần.

Ai ngờ Thích Thời An khẽ nói: “Nào, đêm nay sinh Thự Phiến.”

Xấu hổ tràn ngập, khoái ý cuồn cuộn, Thẩm Đa Ý ngửa đầu nức nở, giọng nghẹn ngào chửi bới: “Khốn nạn ……….. sinh một thùng cơm nhỏ.”

Lăn ra giường cả đêm, hôm sau Thẩm Đa Ý phải dựa vào ý chí cầu sinh mới bò dậy thành công. Lúc họp Thích Thời An ngồi ở ngay phía trước bàn hội nghị, bị ánh mắt ngậm đao mang kiếm khoét hơn hai mươi phút.

Thật sự không chịu nổi nữa, anh quay đầu quan tâm nói: “Sắc mặt của quản lý Thẩm không tốt lắm, nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi một lát đi.”

Thẩm Đa Ý chột dạ tới đỏ mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm máy tính của mình, hội nghị kết thúc, cậu đợi người đi hết mới dám chuyển động thân thể, rất sợ người khác nhìn ra cậu đi đứng không tiện.

Còn chưa đi tới cửa đã bị chặn lại, Thích Thời An nói với cậu: “Hai ngày nữa là đại hội chuyển nhượng cổ phần, quản lý cao cấp đều có tư cách cạnh tranh, bất kể là người hợp tác hay đối lập với bản thân. Chức vị có lẽ cũng sẽ có sự thay đổi, nên em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Đối tác mới còn chưa rõ, anh cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Gần cuối năm, Minh An tổ chức đại hội chuyển nhượng cổ phần trước khi nghỉ phép hằng năm, Chương Dĩ Minh rất lâu chưa lộ mặt cuối cùng cũng trở về công ty. Mấy bộ phận anh quản lý cùng nhau chuẩn bị tiệc chào mừng, lượn qua một vòng liền thu được một vòng đầy hoa trên xe lăn.

Trong phòng tiếp khách ánh đèn sáng rực, không có lời dư thừa, cũng chẳng có lời tạm biệt sến súa, sức khỏe Chương Dĩ Minh suy yếu, nên Thích Thời An làm giúp, lời ít ý nhiều mà biểu lộ hướng đi tương lai của công ty.

Thông báo đã được phát một khoảng thời gian rồi, mỗi một quản lý cao cấp cũng đều có sự chuẩn bị chu đáo. Theo bộ phận tiến lên tuyên truyền giảng giải, năng lực kinh tế cá nhân và điểm sát hạch lúc bình thường là hạng mục quyết định.

Lúc tiến hành được một nửa, Chương Dĩ Minh ngẩng đầu ra hiệu, Thích Thời An cúi người hỏi: “Sao vậy?”

“Tăng thêm một hạng mục là nhân viên bỏ phiếu.” Chương Dĩ Minh nói, “Người lãnh đạo lúc bình thường như thế nào, các đồng nghiệp hiểu rõ nhất, đòn cân trong lòng bọn họ là chuẩn nhất.”

Thích Thời An tuyên bố hạng mục quyết định này, tiếp đó hội nghị tiếp tục tiến hành.

Cuối cùng cũng đến bộ phận tư vấn, đây là bộ phận quan trọng nhất dưới quyền Chương Dĩ Minh, phần thắng của mấy vị quản lý cũng lớn nhất. Thẩm Đa Ý ngồi ở chỗ của mình, chỗ ngồi hai bên lần lượt trống không.

Kết thúc phần tuyên truyền giảng giải của quản lý khác, phía sau bị người ta chọt chọt.

“Quản lý Thẩm, anh không lên thật hả?” Cô bé trợ lý lại gần nhỏ giọng hỏi cậu.

Thẩm Đa Ý hơi nghiêng người, cười đáp: “Vậy hôm nay tôi mặc âu phục giày da làm gì chứ.”

Cậu nói xong quay đầu đi, tiếp đó đứng dậy đi về phía trước. Lúc đi qua Thích Thời An cậu bắn qua một ánh mắt, cậu da mặt mỏng, không thể làm rõ ràng được, nhưng hy vọng Thích Thời An hiểu là cậu đang “liếc mắt đưa tình”.

Thích Thời An mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen thuộc, anh nhớ lại lần mà Thẩm Đa Ý xử lý sự cố nghiệp vụ kia, lúc đó dáng vẻ cậu cũng kiêu ngạo bất khuất như vậy.

Thẩm Đa Ý đã đứng lên bục tuyên truyền giảng giải: “Tôi đến Minh An chỉ mới một năm thôi, nhưng chưa từng sống uổng một giây một phút nào. Tôi khá hướng nội, giờ cũng có thể nói chuyện với khách hàng hơn mấy giờ mà không cần nghỉ, tôi cũng không nóng nảy, nhưng rốt cuộc khi huấn luyện mà gặp ai ngốc quá cũng sẽ trừng người ta. Vì công việc tôi đã thay đổi và cố gắng rất nhiều, thành tích trên bảng sát hạch là trực quan nhất, nhưng vẫn chưa đủ toàn diện.”

So với những quản lý khác giải thích vừa khiêm tốn vừa dè dặt, lời phát biểu của Thẩm Đa Ý có thể nói là rất kiêu ngạo chẳng kiêng nể gì. Lưng cậu thẳng tắp, chân thành nhìn đồng nghiệp ngồi phía dưới, mỗi câu mỗi chữ tự thuật đầu không thẹn với lòng.

Cậu là chuyên viên tư vấn có tính kỹ thuật mạnh nhất, mức giao dịch chẳng có ai đuổi kịp và vượt qua, bài báo về tài chính được đăng tải nhiều nhất, khóa huấn luyện về thiết kế phát triển trở thành buổi họp trao đổi về tư vấn ở con phố trung tâm. Quan trọng nhất là, dưới đủ loại thành quả, cậu vẫn như cũ là người cố gắng nhất, là người có thời gian làm việc dài nhất.

Thẩm Đa Ý đã nói đến phần kết thúc, cậu bắt đầu những lời cuối cùng: “Nếu như kết quả bỏ phiếu khá rõ ràng, tôi sẽ nhận mua 60% toàn bộ cổ phần trên tay Chương tiên sinh.”

Chỉ cần hơn một nửa là có thể thăng chức lên làm cộng sự cao cấp, hơn nữa vẫn có thể giữ được quyền lợi lớn nhất của Thích Thời An. Huống chi cậu vừa tới một năm, vẫn còn có rất nhiều thứ cần phải tiếp nhận.

Phân đoạn bỏ phiếu do bộ phận hành chính phụ trách, Chương Dĩ Minh đụng đụng chân Thích Thời An, chờ sau khi đối phương cúi người xuống liền hỏi: “Các cậu bàn bạc với nhau rồi hả? Chắc kết quả bỏ phiếu sẽ không khác biệt lắm, vậy anh yên tâm rồi.”

Thích Thời An khẽ trả lời: “Em ấy không bàn bạc với tôi, nhưng anh vẫn có thể yên tâm.”

Sau nửa giờ hoàn tất việc thống kê toàn bộ số liệu, tất cả đều sắp xong xuôi, cũng sắp bắt đầu đổi mới diện mạo lại từ đầu. Thích Thời An đẩy Chương Dĩ Minh tiến về phía trước, hai người họ muốn cùng tuyên bố kết quả.

Lúc tên Thẩm Đa Ý vang lên, tiếng vỗ tay cũng đồng thời tràn ngập trong phòng tiếp khách.

Thư ký công bố thêm vài vị cổ đông nắm giữ cổ phần khác, nhưng Thẩm Đa Ý chẳng nghe nữa rồi, cậu đứng dậy đi tới trước mặt Thích Thời An và Chương Dĩ Minh, ngồi xổm người xuống nói: “Chương tiên sinh, hy vọng tôi là người có thể khiến anh tin tưởng.”

Chương Dĩ Minh nói: “Sau này xã giao sẽ rất nhiều, cậu nhớ chú ý sức khỏe. Những cái khác thì chẳng cần phải dặn dò, tôi thật sự rất yên tâm. Còn nữa sau này gọi tên tôi là được, tóm lại là, vất vả rồi.”

Kết quả đã đọc xong, phần kết thúc của hội nghị trở thành lễ tạm biệt của Chương Dĩ Minh. Thẩm Đa Ý đứng dậy nhìn về phía Thích Thời An, trong mắt chỉ có vẻ bình tĩnh sau khi trải qua đủ việc lớn nhỏ.

Lúc này Chương Dĩ Minh nói: “Công ty là do tôi và Thời An cùng nhau lập ra, nên mới trực tiếp đặt tên là ‘Minh An’, về sau nếu muốn đổi tên thì các cậu cứ quyết định là được, tôi không có ý kiến gì cả.”

Thẩm Đa Ý quay về phía mọi người, trịnh trọng tuyên bố: “Minh An là tâm huyết của Chương tiên sinh và Thích tiên sinh, nên tên sẽ không thay đổi. Nhưng, tôi sẽ lấy toàn bộ tiền lương nhận được sau năm đầu tiên thăng chức, thành lập một quỹ công ích, hướng về các khách hàng nền tảng đại chúng vừa và nhỏ, đặt tên là ‘Quỹ An Ý’.”

Thích Thời An đang gào thét trong lòng, anh cũng sắp quên ý tưởng về nền tảng đại chúng từng nhắc đến với Thẩm Đa Ý, không ngờ đối phương vẫn nhớ, còn tính toán hết rồi nữa.

Tất cả đều xong xuôi, phòng tiếp khách rộng lớn chỉ còn lại hai cộng sự cao cấp.

Cửa đóng lại, Thẩm Đa Ý đi tới trước mặt Thích Thời An đứng nghiêm lại, há há miệng nhưng chẳng biết phải bắt đầu thú nhận từ đâu. Cậu giống như lấy lòng mà đưa tay sửa lại cúc áo trên âu phục của Thích Thời An, nói: “Anh cứ đặt câu hỏi đi.”

Thích Thời An nhìn cậu, hỏi: “Thẩm tiên sinh, buổi tối đi đâu chúc mừng đây?”

Thẩm Đa Ý bật cười, cậu biết ơn mà nắm lấy vải vóc bên eo Thích Thời An, từng câu từng chữ nói: “Em bán căn hộ bên khu nhà Ôn Hồ rồi, còn vay thêm tiền ở ngân hàng nữa, nên mới gom góp đủ tiền vốn.”

“Chúng ta chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây, cho nên em muốn nắm lấy cơ hội lần này. Quan trọng hơn là, em tự cho rằng mình là người có đủ khả năng để giúp đỡ anh nhất Minh An, chẳng có ai có thể tốt hơn em.”

Mắt Thích Thời An không nỡ chớp: “Em thử đếm xem hôm nay em đã khoe khoang bao nhiêu câu rồi.”

Thẩm Đa Ý nhớ lại một chút cũng cảm thấy hơi xấu hổ, liền đổi chủ đề mà tranh công: “Chủ ý thành lập ‘Quỹ An Ý’, anh có thích không?”

Thích Thời An giơ tay ôm lấy Thẩm Đa Ý, khen một tiếng: “Thích, cảm ơn em vì đã nhớ ý tưởng ban đầu của anh.”

Lúc biến cố đến luôn luôn giống như trận gió to, sau khi qua đi người ta sẽ phải từng chút một mà thu dọn chiến trường, từng chút một mà quên đi thương tổn. Nhưng khóc sẽ chậm hơn một chút, mỉm cười sẽ nhanh hơn một chút.

Thích Thời An và Thẩm Đa Ý bước tiếp ngay trong biến cố gập ghềnh, tay trong tay cùng nhau bước qua khó khăn, và cũng tới được yên ấm.

Con phố trung tâm với nhịp điệu công việc nhanh nhất đã trở về chậm rãi, cao ốc san sát hai bên lần lượt đóng cửa, chỉ còn bảo vệ trực ban tuần tra. Áp lực giao thông là lớn nhất trong dịp tết âm lịch, rất nhiều người ra ngoài làm việc trở về nhà ăn tết, thành phố dần dần trống rỗng.

Volkswagen màu đen được lau chùi bóng loáng, vì tuyết rơi mà chạy chầm chậm. Thẩm Đa Ý dựa vào cửa xe ngủ gà ngủ gật, cậu tân quan tiền nhiệm tam bả hỏa, cho dù nghỉ, mỗi ngày ở nhà vẫn làm việc đến đêm khuya như thường.

(Tân quan tiền nhiệm tam bả hỏa: nghĩa là khi viên chức mới nhậm chức thì phải làm 1-2 điều có ích cho người dân trước)

Áo khoác đắp trên người đã được sưởi ấm, lúc xe tắt máy cậu tự động mở mắt ra. Con đường chật hẹp trước mắt là một mảnh trắng xóa, bên cạnh bức tường gạch đỏ cũ kỹ là một cái cột đã kết thành băng, trên bảng hiệu hẻm Lá Thu cũng dính một lớp sương tuyết mỏng manh.

Thẩm Đa Ý hơi trầm ngâm: “Nhiều xe đỗ lại thế này, lát nữa anh quay đầu làm sao đây.”

“Cái này em khỏi cần quan tâm, anh chắc chắn sẽ có cách.” Áo khoác ngoài của Thích Thời An đang đắp trên người Thẩm Đa Ý, anh chỉ mặc một cái áo len sợi, giờ tắt máy liền nhanh chóng cảm thấy lạnh.

Thẩm Đa Ý cầm áo khoác ấm áp choàng lên cho đối phương, cậu cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nói: “Em muốn ở lại đến tối, buổi tiệc kết thúc anh trực tiếp về nhà đi, không cần đón em, lái xe cẩn thận đó.”

Thích Thời An mặc áo khoác vào xuống xe, đi cùng Thẩm Đa Ý mấy bước. Lúc đến đầu hẻm thì dừng lại, anh nhìn đối phương đi vào trong, giẫm trên tuyết mịn, còn nghịch ngợm mà trượt mấy lần.

Từ ngày đưa tang xong rời đi, vẫn chưa từng quay về, Thẩm Đa Ý hít hít mũi, hít phải vài hớp không khí lạnh. Cậu giương mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Lộ Kha Đồng cũng đang đi ở phía trước.

Bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, cậu khom lưng bốc một nắm tuyết, vò vò thành một quả cầu tuyết, sau đó tăng tốc đi tới phía sau đối phương mà ném, ném cho Lộ Kha Đồng đầy người đều là tuyết.

Đợi Lộ Kha Đồng xách túi quà lảo đảo quay người lại, Thẩm Đa Ý đứng dưới bậc thềm vỗ vỗ bông tuyết dính trên tay: “Bám theo cậu cả buổi rồi đó, tính cảnh giác thật là kém.”

Lộ Kha Đồng giơ tay chỉ: “Cậu tưởng cậu mạnh lắm hả?”

Thẩm Đa Ý quay đầu lại nhìn, xa xa trông thấy Thích Thời An vẫn đứng ở đầu hẻm, dáng người thẳng tắp, ở trong tuyết mà nhìn mình. Cậu vẫy vẫy tay ra hiệu, Thích Thời An mới lui về sau mấy bước rời đi.

Một người ở hẻm Lá Thu ăn sủi cảo cùng trưởng bối và bạn bè, một người ở biệt thự trung tâm cùng bạn thân đánh tám vòng mạt chược. Thỉnh thoảng gửi mấy tin nhắn, dặn dò nhau đừng uống nhiều rượu.

“Thời An, dù sao nghỉ lễ cũng chẳng có việc gì, chúc tết xong cùng Đa Ý tới Sydney tìm tụi anh đi.”

Du Triết và Du Tư đã đặt vé máy bay, mai sẽ mang theo Chương Dĩ Minh và Thự Điều bay tới Sydney một nhà đoàn tụ. Thích Thời An ngồi ở một bên bàn mạt chược, tay bưng một ly cà phê nóng, lười biếng nói: “Năm nay đã qua đó ba lần rồi, người dân châu Úc cũng quen mặt tôi luôn rồi.”

Thự Điều ở bên cạnh vui vẻ, cầm khối mạt chược mà chơi trò xếp gỗ, vui mừng nói: “Không sao, trí nhớ của người dân châu Úc rất kém, ông ngoại nhà hàng xóm bên cạnh đến bây giờ vẫn chưa nhớ được con tên gì.”

Thích Thời An chặn ngang ôm lấy Thự Điều: “Con sẽ nhớ chú chứ?”

“Nhớ chứ, hôm nay sao chú Đa Ý không tới vậy ạ?” Thự Điều nằm nhoài trên bả vai Thích Thời An, “Chú, chú còn chưa dạy con bắn súng đâu.”

Thích Thời An cam kết: “Sang năm nghỉ hè con về đây, chú và chú Đa Ý sẽ dẫn con tới quân danh, dạy con bắn súng.”

Anh nhớ lại lúc đó Thẩm Đa Ý cũng nói là muốn học, vậy thì đến lúc đó cùng dạy cho một lớn một bé luôn. Đợi đến tối, Thích Thời An về Can hưu sở ăn bữa cơm giao thừa, ăn xong cùng uống trà cùng tán gẫu, đổ đầy bụng luôn.

Tám giờ hơn, bầu trời thành phố bắt đầu bị khói hoa oanh tạc, ông Hoắc chuẩn bị bảy tám hộp pháo hoa, điệu bộ kia giống như muốn san bằng đại viện quân khu. Thích Thời An cầm lấy áo khoác rút lui, không vội vã không hoảng hốt mà lái đến đường Lá Thu.

Anh đi bộ tới hẻm Lá Thu, đứng dưới chân tường hút thuốc sưởi ấm, có thể nghe thấy tiếng cười giỡn trong sân. Trong những năm tháng trước đây chắc cũng như vậy, Thẩm Đa Ý ăn sủi cảo, đốt pháo, cùng xem xuân vãn với trưởng bối, tiếp đó nhận một phong bao lì xì thật dày.

Bất tri bất giác, tâm tư đã bay rất xa, cửa lớn ‘kẹt kẹt’ một tiếng mở ra, Thích Thời An mới phục hồi tinh thần lại.

Thẩm Đa Ý đứng ở bên trong, khăn quàng cổ quấn chặt che mất nửa khuôn mặt, cậu không ngờ Thích Thời An đang đứng bên tường đợi mình, nhất thời hơi sững sờ. Bước qua bậc cửa, đi xuống bậc thềm, cậu nhìn thấy điếu thuốc trong tay Thích Thời An đã cháy hết, nói: “Năm mới vui vẻ, chúng ta về nhà thôi.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài, đi được nửa đường liền chuyển thành màn đấu tuyết, Thích Thời An mặc giày da rất trơn, lúc né suýt chút nữa ngã chổng vó, Thẩm Đa Ý tấn công kiểu tự sát, chẳng thèm tránh đi.

Tiếng pháo hoa nở rộ che lấp tiếng cười to của bọn họ, sau khi đi ra khỏi hẻm hai người đều mệt mỏi, liền kề vai sát cánh đi dạo chầm chậm. Thích Thời An nói: “Chúng ta tới Đức đi, dù sao kỳ nghỉ cũng rất nhàn rỗi.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Đi công tác hả?”

“Không phải, lúc trước đi công tác thời gian rất gấp, anh chưa kịp gặp gỡ bạn bè, cũng chưa thăm thầy giáo, nên muốn nhân dịp nghỉ phép tới một lần nữa.” Thích Thời An quay đầu nhìn cậu, “Chủ yếu là muốn cùng em đi một chuyến, em đồng ý không?”

Thẩm Đa Ý không biết là ảo giác của mình hay là gì, cậu cảm thấy đối phương trịnh trọng ………….. giống như đang cầu hôn vậy.

Cậu gật đầu: “Được, vậy chúng ta về nhà đặt vé máy bay đi.”

Không chỉ phải đặt vé máy bay, Thích Thời An còn muốn mua quà cho thầy giáo của anh nữa. Trước khi đi tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, anh kéo Thẩm Đa Ý tới trung tâm mua sắm chọn quà. Lần trước đã cùng nhau đi tản bộ hay là mua sắm để đi cắm trại rồi, nhưng tốt xấu gì mục tiêu cũng rất rõ ràng, lần này đi dạo đã sắp một tiếng, nhưng Thích Thời An vẫn chưa quyết định xong muốn mua cái gì.

Thẩm Đa Ý dừng lại, chỉ vào tiệm cà phê trong góc trung tâm mua sắm nói: “Mấy ông chồng đều được gửi ở chỗ đó, em cũng muốn tới đó nghỉ một lát.”

Thích Thời An còn chưa kịp phản bác, Thẩm Đa Ý đã bước nhanh bỏ rơi người ta, anh cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải tự đi dạo tiếp. Thẩm Đa Ý gọi hai ly cà phê ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu thật sự không thích đi dạo phố, đi được vài bước đã mệt rã rời.

Đợi gần mười phút, cũng không biết Thích Thời An đã đi dạo đến đâu, Thẩm Đa Ý nghỉ ngơi đủ, cầm cà phê đang lạnh dần đi tìm, lúc đi qua một cửa hiệu cậu không nhịn được mà dừng lại.

Trong tủ kính bày đồng hồ đeo tay, giống như cái cậu đang mang trên tay vậy.

Thẩm Đa Ý bước vào cửa hiệu đi dạo, ngoài đồng hồ ra, còn có cả khuy măng sét và đồ trang sức. Cậu đứng trước tủ kính chậm rãi chuyển động, cà phê lạnh rồi cũng không nhận ra.

“Đa Ý, anh mua xong rồi.” Thích Thời An xuất hiện ở cửa, trên tay xách theo một cái túi.

Thẩm Đa Ý vừa thanh toán xong, cậu bước nhanh ra, nói: “Em mua một cái dây đeo đồng hồ để thay đổi.”

Quà cũng mua xong rồi, sang sớm hôm sau bọn họ bay đi Berlin. Thích Thời An cầm bức ảnh mà giáo viên và học sinh chụp chung lúc đi du học, sau khi máy bay cất cánh liền giới thiệu từng người cho Thẩm Đa Ý.

“Lúc anh đi du học có chuyện gì thú vị không?”

“Chuyện thú vị hả, để anh nhớ xem.” Thích Thời An vơ vét hồi ức, “Bị giáo sư từ trong lớp đuổi ra ngoài có tính không?”

Thẩm Đa Ý cực kỳ ngạc nhiên: “Anh hả? Vì sao?”

Thích Thời An trả lời: “Bởi vì bài tập để lộn xộn, nên lúc nộp cho thầy giáo lại thành bản hướng dẫn trò chơi.”

“………” Thẩm Đa Ý bỗng nhiên cảm thấy hiểu biết của mình đối với Thích Thời An còn thiếu rất nhiều, ở trong lòng cậu, Thích Thời An phải là học sinh xuất sắc luôn hoàn thành vượt mức bài tập. Thích Thời An vội vàng giải thích: “Anh làm rồi, chỉ là cầm nhầm thôi.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Anh còn từng mê muội game online nữa hả?”

Thích Thời An xấu hổ cười cười: “Thật ra anh bắt đầu chơi cổ phiếu là vì cảm thấy kiếm tiền nhanh, để mua trang bị.”

Thẩm Đa Ý chưa từng chơi game, tò mò hỏi: “Rất đắt hả? Còn cần chơi cổ phiếu kiếm tiền nữa?”

Thích Thời An nói: “Khi đó anh khá nghiện, chắc là bỏ ra khoảng bảy mươi, tám mươi vạn.”

Ngoài cửa sổ là tầng mây cuồn cuộn, Thẩm Đa Ý đờ đẫn quay đầu đi, cảm giác có chút quen thuộc. Cậu nghiêng người dựa vào vai Thích Thời An, lúng túng nói: “Tốt hơn yêu qua mạng, tốt hơn yêu qua mạng………”

Thích Thời An vòng tay qua đối phương: “Nói đến chuyện khác đi, tới Berlin thăm thầy giáo xong, chúng ta ngồi tàu hỏa tới Munich đi dạo nhé?”

Lúc còn chưa gặp mặt bọn họ gửi email với nhau, lúc đó Thích Thời An đang ở Munich. Thích Thời An dùng phía sau đầu cọ cọ chóp mũi Thích Thời An, hỏi ngược lại: “Bên đó có rất nhiều nhà thờ phải không?”

Chỗ nào ở châu Âu cũng có rất nhiều nhà thờ, sau khi bọn họ đến Berlin vào khách sạn nghỉ ngơi một ngày trước, ngày hôm sau mới tới thăm hỏi thầy giáo của Thích Thời An. Giáo sư già rất giỏi kể chuyện cười nhạt nhẽo, mặc dù nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng thần thái vẻ mặt cũng khiến cho Thẩm Đa Ý cảm thấy vui vẻ trong lúc trao đổi.

Sau đó lại tham gia bữa tiệc gặp gỡ bạn bè của Thích Thời An nữa, trong đó còn có vài người Hoa, một đám người chuyên ngành giống nhau kể nỗi khổ tâm của nhau, vừa khen vừa chê giúp đôi bên đều hiểu rõ hai phía thị trường.

Thăm người thân kết thúc, bọn họ không ở lại lâu, mà ngồi tàu hỏa trực tiếp đi Munich.

“Ga tàu hỏa cách khu nội thành cũ rất gần, chúng ta tản bộ qua nhé?” Lúc Thích Thời An hỏi không nhìn Thẩm Đa Ý, giống như hơi chột dạ. Thẩm Đa Ý không phát hiện, nhìn điện thoại nói: “Em tra rồi, hình như sẽ đi qua một quảng trường.”

Sau khi ra khỏi ga, bọn họ chậm rãi đi dọc theo phố Schutzenstrasse, Thích Thời An làm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu: “Đây là quảng trường Karlsplatz mà em tra được, phía trước đó là nhà thờ thánh Michael, rẽ trái là nhà thờ Đức Bà.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Lúc anh nhận được email đầu tiên của em là đang ở quảng trường nào?”

“Vậy thì phải quay đầu lại.” Thích Thời An kéo cậu đi về một con phố khác, bên này bắt đầu nhiều người lên, rất nhiều du khách đến tham quan tòa thị chính, “Đây là quảng trường Marion, lúc đó anh đứng ở đằng kia cho chim ăn.”

Thích Thời An không nói, thật ra lúc đó nhận được email của Thẩm Đa Ý, anh rất động lòng.

Bọn họ đi con đường rất xa, tham quan rất nhiều tòa kiến trúc. Còn chụp ảnh nữa, lúc nghỉ chân ở nhà hàng còn nếm thử mấy món ăn đặc sản. Hơn ba giờ chiều, Thích Thời An nhìn đồng hồ đeo tay.

“Đa Ý, chúng ta tới một nơi đi.”

Thẩm Đa Ý vừa ném một đồng xu vào trong suối phun, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Đi bộ thêm hai mươi phút nữa, bọn họ tới một trang viên hẻo lánh, bởi vì không có kiến trúc gì, thậm chí là không nhìn ra đang ở nước ngoài. Thẩm Đa Ý mỏi chân, kéo cánh tay Thích Thời An càng đi càng chậm.

Bước chân dần dần chậm lại, cậu nhìn thấy một nhà thờ nhỏ cổ xưa.

Thích Thời An nói: “Lúc anh đi du học, cuối tuần thường xuyên tới đây nhận bánh mỳ ăn, về sau nhà thờ này bỏ trống, lúc đó anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Ngon vậy luôn hả?”

Thích Thời An nhìn cậu: “Vì lúc đó anh nghĩ, sau này phải dẫn nửa kia tới đây kết hôn.”

Rất nhiều chú chim nhỏ ẩn núp ở bên trong bãi cỏ, lúc vỗ cánh bay lên còn kéo theo cơn gió xoáy nhỏ cuốn quanh Thẩm Đa Ý. Cậu được Thích Thời An kéo đi vào nhà thờ nhỏ này, hành lang thật dài dẫn đến cái bục ở phía trước.

Mà trên bục có một vị linh mục già đang đứng, hình như đang chờ bọn họ.

Bàn tay Thích Thời An hướng lên trên: “Không phối nhạc, hy vọng em đừng ghét bỏ.”

Thẩm Đa Ý nắm chặt tay đối phương, kiên định bước về phía trước. Không có hoa tươi cổng vòm, cũng không có thảm đỏ, không có khách mời, cũng không có tiếng la hét ầm ĩ. Nhà thờ cũ kỹ chỉ có tiếng chuông nặng nề vang lên, chỉ có linh mục hiền từ nếp nhăn đầy mặt.

Thích Thời An và Thẩm Đa Ý đi qua từng dãy bàn dài, hai tay nắm chặt nhau, thậm chí còn nắm ra một tầng mồ hôi.

Linh mục nói một câu, Thẩm Đa Ý nghe không hiểu, bèn nghi ngờ nhìn Thích Thời An. Thích Thời An nói: “Ông ấy hỏi, có thể bắt đầu nghi thức kết hôn chưa?”

Thẩm Đa Ý hơi há hốc mồm, liên tục hoảng hốt, cậu quay về phía linh mục gật đầu, gật đầu xong cậu cảm thấy dường như không chân thật, lại gật thêm một lần nữa.

Tiếng Đức liến thoắng vang vọng trong nhà thờ, Thích Thời An khẽ nói theo: “Lần đầu tiên gặp em, anh chỉ bị bề ngoài hấp dẫn thôi, cảm ơn dung mạo em hợp ý anh như vậy.”

Vẻ mặt Thẩm Đa Ý không thay đổi: “Chúng ta thật sự …. đang kết hôn ư?”

Thích Thời An tự nói với bản thân: “Về sau làm phiền em rất lâu, chẳng có thủ đoạn cao siêu gì, nhưng coi như cứng mềm gì cũng đều dùng hết. Mang theo tiếc nuối rời đi, chẳng dám hy vọng em sẽ nhớ đến anh.”

“Anh không tin thượng đế, cũng không tin số phận, nhưng quanh đi quẩn lại đi qua mười năm, anh lại gặp được em, nên cái gì anh cũng tin.”

“Bởi vì thành kiến và hiểu lầm mà đã mạo phạm em, cũng bởi vì thành kiến và hiểu lầm của em mà từng cảm thấy quá tủi thân. Thật ra khi chúng ta quyết định chung sống với nhau thật tốt, anh đã quyết định phải nắm lấy em thật chặt.”

“Khoảng thời gian này chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn, có lẽ tương lai sẽ phải trải qua nhiều việc hỏng bét hơn, nhưng anh đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Linh mục sớm đã dừng lại, Thẩm Đa Ý chỉ có thể nghe thấy Thích Thời An bộc bạch từng câu từng chữ. Viền mắt cậu nóng lên, rủ mắt liền rơi lệ, nhưng cậu lại mỉm cười: “Anh nói dài quá đi.”

Thích Thời An giơ tay lau gò má Thẩm Đa Ý: “Vậy em nói cái gì ngắn ngắn đi.”

Thẩm Đa Ý trực tiếp nói: “Thích tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với em không, là loại bạc đầu giai lão ấy.”

Cậu bị mạnh mẽ kéo vào trong ngực, Thích Thời An siết chặt lấy cậu, vuốt ve sau gáy cậu trả lời: “Anh đồng ý, em đồng ý không?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Điều em hối hận nhất, là lúc đó không hỏi tên anh.”

Tiếng chuông vang lên, linh mục cầm hai cành hoa nhỏ trên bục lên, bọn họ nhận lấy, cài lên trước ngực đối phương. Thích Thời An lấy nhẫn đã chuẩn bị từ trong túi ra, đeo cho Thẩm Đa Ý.

Thẩm Đa Ý mặt lộ vẻ khó xử: “Làm sao bây giờ.”

Thích Thời An chỉ sợ có bất ngờ gì đó xảy ra: “Sao vậy,  không thể cự tuyệt anh đâu.”

Thẩm Đa Ý lại cười lên, sau đó lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra: “Em cũng chuẩn bị.”

Hộp mở ra, bên trong là hai cái nhẫn nam giống nhau. Thích Thời An bỗng hiểu ra, vuốt ve sau đầu đối phương vạch trần: “Còn gạt anh là mua dây đeo đồng hồ nữa, nếu anh không dẫn em tới chỗ này, em định lúc nào mới lấy ra?”

Thẩm Đa Ý thành thật trả lời: “Em cũng chưa nghĩ ra, có lẽ nhân lúc anh ngủ, sẽ lén lút đeo cho anh.”

Hai người họ cúi đầu đeo nhẫn cho nhau, mỗi ngón áp út trên tay trái và tay phải đeo một cái, phục trang đẹp đẽ. Linh mục hoàn thành xong nhiệm vụ liền rời đi, bọn họ hôn môi ở trong nhà thờ chỉ có nhau, nhẹ nhàng chạm môi, rất sợ đã quấy rầy tinh linh trên bức bích họa.

Sắc trời bắt đầu trở tối, mặt trăng vẫn chưa rõ lắm, hai ngọn đèn đường duy nhất xung quanh nhà thờ không sáng lắm. Thích Thời An và Thẩm Đa Ý đi ra ngoài, lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước.

Thẩm Đa Ý để lại lời nhắn trên bảng đen nhỏ cạnh cửa, cậu nghiêm túc viết một câu. Thích Thời An nhìn thấy, cũng thêm một câu ở phía sau.

“Thích tiên sinh, phúc đa thuận ý.”

“Đa Đa, tứ thời bình an.” (Bốn mùa bình an)

Hai tay đan chặt, ngón tay mỗi người vẫn còn dính một lớp bột phấn, Thích Thời An và Thẩm Đa Ý rời khỏi nhà thờ, đi thẳng về phía trước. Cửa nhà thờ đóng lại, mọi thứ vừa xảy ra đều đã hạ màn.

Bắt đầu từ cái nhìn thoáng qua, cũng bắt đầu từ phút tương phùng sau khi xa cách.

Một cái liếc mắt, người kia đã khắc vào tâm khảm, mười năm không quên, theo đuổi bằng mọi cách. Ngàn lời không nói rõ, vạn lần động lòng dành cho em.

“Con đường này thật là dài.”

“Vậy cứ đi chầm chậm thôi.”

Quãng đường đời còn lại rất dài, cùng nhau ngắm qua đêm nay trời kia lại rạng sáng.

CHÍNH VĂN HOÀN