Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 37: Chương 37







Trên đường xuống nhà ăn, Cố Duệ Thành gặp lại Lương Hiên.

Cố Duệ Thành nói Tử Ngôn đã tỉnh lại, tình trạng có vẻ rất ổn định, khi nãy còn cười đùa đến động vào vết thương luôn.

Lương Hiên nói đã biết vì Tử Ngôn vừa gọi điện cho anh, cậu bảo anh hãy quay về Vĩnh Hòa trước.

"Vậy anh cứ theo ý em ấy về trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý." Đây cũng rất hợp ý anh, thế giới của hai người bọn họ đã bị hạn chế ít nhiều từ khi Tử Ngôn gia nhập vào đội tuyển.

Cho nên, anh rất vui lòng nếu như có ai đó hiểu ý mà rời đi, ha ha ha!

Người trước mặt đang nói chuyện tự nhiên mỉm cười nham hiểm, Lương Hiên tự giác lùi ra sau một bước.

Nói một câu, "Thủ tục đã xong rồi, tôi đi trước.", rồi chạy lấy người.

Nhìn Lương Hiên chạy trối chết đằng xa, Cố Duệ Thành làm một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

Rồi bất chợt nhìn lên tấm gương đối diện, một bộ gật gù hiểu rõ nguyên nhân.

Tử Ngôn vừa mới tỉnh dậy nên Cố Duệ Thành chỉ định mua một số món thanh đạm.

Không cần đi đâu xa, hiện tại Tử Ngôn chỉ có một mình anh cũng không muốn rời đi quá lâu, căn tin bệnh viện có thể đáp ứng đủ.

"Hai phần bánh bao hấp, hai trứng cuộn, một phần thịt kho tàu, một cơm trắng và một phần cơm cà ri ạ!" Một giọng nói có phần hơi trẻ con vang lên đánh động đến Cố Duệ Thành đang đứng bên cạnh xem thực đơn.

Dì lấy cơm ở căn tin nhìn có vẻ quá quen thuộc với cậu thiếu niên này, cười đùa nói: "Hôm nay chỉ lấy một phần cơm cà ri thôi sao?"

"Vâng! Dạ dày anh ấy không thoải mái, bác sĩ dặn không thể ăn cay trong những ngày tới."

"Ha ha, cho đáng đời cái tên Chương Viễn này, đến cả căn tin bệnh viện mà cũng sắp thành khách hàng quen thuộc thì thôi rồi! Cho con một phần canh gấp đôi thịt này!" Một dì khác đứng bên cạnh nghe được trêu chọc nói.

"Con cám ơn nhiều." Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rõ dành tặng lại cho các dì, khiến mọi người đang làm việc bên trong cũng vui lây.

Cố Duệ Thành đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào mắt.

Đặc biệt, cái tên Chương Viễn này khiến anh lưu tâm ít nhiều.


Không phải chỉ có Chương Viễn mới có tên "Chương Viễn", nhưng vẫn không khỏi khiến anh tò mò.

Cho đến khi cậu thiếu niên quay sang nhìn anh, chỉ là với ý nghĩ, "Sao ông chú này lại đứng yên vậy?".

Cố Duệ Thành thì giống như bị điểm huyệt, bất động tại chỗ.

Vì sao ư? Vì người thiếu niên này rất giống Tử Ngôn.

Nói đúng hơn thì thật ra không phải là giống đến 100%, mà người trước mắt này đang mang dáng vẻ vào ba năm trước của Tử Ngôn.

Nếu như chỉ lướt qua nhau, anh tin chắc bản thân nhất định sẽ có sự nhầm lẫn đối với cả hai.


Chính điều này, càng làm cho anh thêm tò mò về người tên Chương Viễn kia.

Liệu có sự trùng hợp nào ở đây không?

Hỏi dì lấy cơm một chút, Cố Duệ Thành biết được thiếu niên tên Thanh Hạ.

Nhanh chóng gọi một số món Tử Ngôn bình thường hay ăn, sau đó chậm rãi đi theo cậu thiếu niên kia.

Thật trùng hợp chính là phòng bệnh mà Thanh Hạ bước vào lại nằm cùng tầng với phòng của Tử Ngôn, chỉ cách có hai căn.

Cố Duệ Thành nói chuyện khi nãy cho Tử Ngôn nghe, khác với cách anh phản ứng, Tử Ngôn sau khi nghe xong lại một mực xuống sang bên kia xem thử.