Án mạng trên sông Nile

Chương 1: (10)




"LINNET RIDGEWAY KÌA!"

"Chính là cô ấy!" Ông Burnaby, chủ đất khu Three Crowns lên tiếng. Rồi ông huých khuỷu tay vào người đi cùng.

Hai người đàn ông há miệng tròn mắt nhìn chăm chăm.

Một chiếc Rolls-Royce to màu đỏ vừa mới đỗ xịch trước cổng bưu điện.

Một thiếu nữ bước ra, không đội mũ và mặc một chiếc đầm trông có vẻ – chỉ có vẻ – giản dị. Một cô gái với mái tóc vàng óng và rất có nét – một thiếu nữ với dáng vẻ yêu kiều – thật là một người con gái hiếm gặp ở Malton-under-Wode.

Rồi cô nhanh nhẹn bước vào bưu điện.

"Chính là cô ấy!" Ông Burnaby lặp lại. Và ông thấp giọng tiếp tục. "Cô ấy có tiền triệu đấy... rồi sẽ chỉ cả trăm ngàn vào mảnh đất đó. Sẽ có hồ bơi, vườn kiểu Ý và một phòng khiêu vũ, rồi thì một nửa căn nhà sẽ bị đập bỏ và xây lại..."

"Cô ấy mang tiền đến cho thị trấn này" Người đi cùng đáp lời.

Đó là một người đàn ông gầy còm, nom thiếu ăn. Và giọng của ông ta đầy sự ganh tị và ác cảm.

Ông Burnaby đồng ý.

"Đúng, đây là một điều tuyệt vời cho Malton-under-Wode. Thật sự rất tuyệt vời".

Ông Burnaby cảm thấy hả hê vì chuyện này.

"Nó sẽ nâng tất cả chúng ta lên." Ông thêm vào.

"Một chút khác biệt so với Ngài George nhỉ," người đàn ông kia nói.

"Ừ, chính những con ngựa đã mang tiền về cho ông ấy," ông Burnaby đồng tình trả lời. "Không bao giờ không gặp may mắn cả."

"Thế ông ấy thu được bao nhiêu từ mảnh đất?"

"Tôi nghe nói là sáu mươi ngàn".

Người đàn ông gầy gò huýt sáo một tiếng.

Ông Burnaby tiếp tục đầy hứng khởi: "Người ta cũng đồn rằng cô ấy hẳn sẽ chỉ thêm sáu mươi ngàn nữa để hoàn thành mọi thứ đấy".

"Dữ nhỉ!" Ông gầy tiếp. "Cô ấy lấy đâu ra mà lắm tiền thế?"

"Ở Mỹ, tôi nghe thế. Mẹ cô ấy là con gái duy nhất của một triệu phú. Hoàn cảnh giống nhau nhỉ, phải không?"

Sau đó, người thiếu nữ bước ra khỏi bưu điện và lên xe.

Khi cô lái xe đi, người đàn ông gầy gò kia vẫn dõi mắt trông theo và lẩm bẩm: "Với tôi mọi thứ có vẻ không ổn – trông cô ấy tuyệt thế kia. Tiền của và sắc đẹp – thật là quá nhiều! Nếu một cô gái đã giàu có như thế kia thì không thể nào lại xinh đẹp nữa. Nhưng cô ấy thật sự là một người rất xinh đẹp... Cô ấy có tất cả mọi thứ. Có vẻ không công bằng..."

Trích từ mục Xã hội trên tờ Nhật báo Blague.

Tôi phát hiện ra Linnet Ridgeway xinh đẹp giữa những người đang thưởng thức bữa tối tại Chez Ma Tante. Cô đi cùng với Công nương Joanna Southwood, Huân tước Windlesham, và ông Tobby Bryce. Cô Ridgeway, như mọi người biết, là con gái của ông Melhuish Ridgeway và vợ Anna Hartz. Và cô được thừa kế một khối tài sản khổng lồ từ ông ngoại của mình – Leopold Hartz. Cô Linnet khả ái hiện là tâm điểm của mọi sự chú ý và có tin đồn rằng một cuộc đính hôn sẽ được thông báo trong nay mai. Hẳn nhiên ngài Windlesham trông có vẻ đăm chiêu!!

Ngồi trong phòng ngủ của Linnet Ridgeway tại Wode Hall, công nương Joanna Southwood thốt lên: "Bạn thân mến, tớ nghĩ mọi thứ sẽ thật tráng lệ."

Từ cửa sổ căn phòng, cô phóng tầm mắt ra khu vườn và xa hơn là miền đồng quê được bao phủ bởi bóng mát xanh rượi của khu rừng.

"Mình lại nghĩ nó khá hoàn hảo đấy, phải không?" Linnet đáp lời.

Tựa tay vào thành cửa sổ, Linnet trông thật hồ hởi, sống động và linh hoạt. Bên cạnh cô, Joanna Southwood – một phụ nữ trẻ hai mươi bảy tuổi, cao, gầy với gương mặt dài thông minh và hàng lông mày không được chăm chút kĩ, trông có vẻ suy tư.

"Cậu đã làm được nhiều thứ trong thời gian vừa rồi! Thế cậu có nhiều kiến trúc sư và các thứ không?"

"Ba người thôi."

"Những kiến trúc sư thì trông như thế nào nhỉ? Tớ chưa bao giờ được thấy người nào cả."

"Họ cũng bình thường thôi. Đôi khi mình thấy họ hơi thiếu thực tế một chút."

"Bạn thân mến ơi, rồi cậu sẽ sớm sắp đặt mọi thứ đâu vào đấy! Cậu là đứa thực tế nhất mà!"

Rồi Joanna cầm lên xem một chuỗi hạt ngọc trai trên bàn trang điểm.

"Đây là đồ thật hả Linnet?"

"Tất nhiên rồi!"

"Tớ biết, đối với cậu thì là như vậy, nhưng với hầu hết những người khác thì không. Họ thường dùng những đồ đã gia công nhiều hay thậm chí mua từ Woolworth*! Mà cậu nè, những hạt ngọc trai này thật đặc biệt, trông chúng thật sắc sảo. Chắc nó đáng giá lắm đây!"

(* Woolworth là chuỗi cửa hàng cung cấp đồ giá rẻ tại Mỹ vào cuối thế kỉ XIX.)

"Cũng thường thôi mà."

"Không, không phải thế đâu – nó có một vẻ đẹp thuần khiết. Hết bao nhiêu tiền thế?"

"Khoảng năm mươi ngàn."

"Ôi nhiều thế cơ à! Mà cậu không sợ nó bị đánh cắp hay sao?"

"Không, mình luôn đeo nó mà – và dù gì thì nó cũng được mua bảo hiểm rồi."

"Cho tớ đeo nó đến giờ ăn tối nhé, được không bạn thân mến? Nó sẽ làm tớ vui sướng lắm đây."

Linnet cười vang.

"Dĩ nhiên, nếu cậu thích."

"Cậu biết không, Linnet, tớ thật sự ganh tị với cậu đó. Cậu có tất cả mọi thứ thật dễ dàng. Ở tuổi hai mươi, cậu là một nữ hoàng, muốn xài tiền bao nhiêu cũng có, rồi sắc vóc, và sức khỏe nữa. Mà cậu còn thông minh nữa chứ! À, khi nào thì cậu bước qua sinh nhật tuổi hai mươi mốt nhỉ?"

"Tháng sáu tới. Tớ sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn ở London để mừng sự kiện này."

"Rồi sau đó cậu sẽ cưới Charles Windlesham chứ? Tất cả các cây bút lá cải đều phấn khích về chuyện này. Còn anh ấy thì hết lòng vì cậu."

Linnet nhún vai.

"Tớ cũng không biết nữa. Tớ thực sự chưa muốn cưới ai hết."

"Bạn thân mến à, cậu đúng đó. Mọi việc về sau sẽ không bao giờ như lúc đầu đâu, phải không?"

Bỗng chuông điện thoại reo lên và Linnet liền bước tới chỗ đấy.

"Có gì không?"

Người quản gia trả lời: "Có cô de Bellefort gọi ạ. Tôi nối máy cho cô nhé?"

"Bellefort? Ô, dĩ nhiên rồi, nối máy cô ấy cho tôi."

Tiếng cúp máy và một giọng nói thật hồ hởi, nhỏ nhẹ cất lên:

"Xin chào, có phải cô Ridgeway không? Linnet đó à!"

"Jackie yêu quý! Đã lâu rồi mình không nghe tin tức gì của cậu!"

"Tớ biết. Thật kinh khủng. Linnet, tớ muốn gặp cậu ngay."

"Cậu có thể xuống đây được không? Nhà mới của tớ đó. Tớ muốn cậu xem nó."

"Đó cũng là điều tớ định nói với cậu."

"Tốt, thế thì nhảy lên một chuyến tàu hay lái xe xuống đây đi."

"Được rồi, tớ làm liền. Tớ mới mua một chiếc xe hai chỗ đã cũ nát mất mười lăm bảng, và sau vài ngày thì nó mới chạy ngon. Nhưng mà nó cũng có từng cơn đó nha. Nếu tớ không đến trước giờ uống trà thì cậu biết là nó lên cơn rồi nhé. Lâu rồi không được gặp cô bạn yêu quý."

Linnet đặt ống nghe xuống và quay lại chỗ Joanna.

"Đó là người bạn thân nhất của tớ, Jacqueline de Bellefort. Chúng tớ có thời gian ở cùng nhau tại một tu viện ở Paris. Cô ấy vừa trải qua thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời. Cha cô ấy là một kế toán người Pháp, còn mẹ đến từ miền Nam nước Mỹ. Cha thì bỏ theo người đàn bà khác, còn mẹ thì mất sạch tiền sau cuộc khủng hoảng phố Wall. Nên chỉ còn lại Jackie với hai bàn tay trắng. Tớ cũng không biết bằng cách nào mà cô ấy có thể xoay xở trong hai năm vừa rồi."

Joanna đang ngồi đánh bóng những móng tay đỏ chót của mình bằng cây cọ của người bạn. Cô ngồi ngả lưng và nghiêng đầu sang một bên kiểm tra lại vết sơn tay.

"Bạn thân mến," cô dài giọng, nói. "không phải điều đó chán ngắt hay sao? Nếu có điều không may xảy đến với người bạn của tớ thì tớ sẽ bỏ họ ngay tắp lự! Nghe thì có vẻ vô cảm, nhưng nó sẽ giúp cho mình tránh khỏi rắc rối sau này. Những người này luôn muốn mượn tiền của cậu rồi chạy làng, hoặc họ sẽ mở một xưởng may quần áo và cậu sẽ phải nhận những bộ áo quần tệ nhất. Hoặc là họ sẽ sơn những cái chụp đèn, hay là làm thủ công những khăn choàng cổ chẳng hạn."

"Vậy sao, nếu mình cũng cạn tiền, cậu cũng sẽ bỏ mình ngay ngày mai à?"

"Đúng vậy bạn thân mến ơi, tớ sẽ bỏ cậu liền. Và cậu cũng không thể nói rằng tớ đã không thành thật về điều này! Tớ chỉ thích những người thành đạt. Và cậu sẽ thấy điều này cũng đúng với hầu hết mọi người – chỉ là đa số mọi người không thừa nhận nó mà thôi. Thường họ chỉ nói là họ chịu đựng Maria, Emily hay Pamela hết nổi nữa rồi. 'Thật tội nghiệp, những khó khăn đã làm cho cô ấy trở nên chua chát hơn và khép kín lại!'"

"Cậu thật là nhẫn tâm, Joanna!"

"Tớ chỉ là người nhìn lên trên, như những người khác thôi."

"Mình không phải là người như thế!"

"Lý do quá hiển nhiên! Cậu không phải quá nhỏ mọn như vậy khi có những quản lý người Mỹ dễ thương hàng quý đưa cho cậu một khoản tiền lớn."

"Cậu đã sai về Jacqueline rồi," Linnet nói. "Cô ấy không phải là loại rác rưởi như thế đâu. Tớ chỉ muốn giúp cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nhận. Cô ấy rất hãnh tiến."

"Thế thì tại sao cô ta lại vội vàng tới thăm cậu chứ? Tớ cá là cô ta có dự định gì đây. Cậu cứ chờ mà xem."

"Đúng là cô ấy có vẻ phấn khích về điều gì đó." Linnet thú nhận.

"Jackie thường hay làm quá lắm. Cô ấy đã từng một lần đâm dao vào người ta."

"Ghê vậy bạn thân mến!"

"Một lần Jackie cố ngăn cản một thằng nhóc đang trêu chọc một con chó. Nhưng thằng bé không chịu đừng. Thế là Jackie kéo thằng bé lại, nhưng nó chống cự khỏe hơn, và cuối cùng cô ấy đã rút ra một con dao nhỏ và đâm thẳng vào đứa nhóc. Đó là sự việc kinh khủng nhất!"

"Tớ cũng nghĩ vậy. Nghe có vẻ đó là việc khó chịu nhỉ!" Người hầu gái của Linnet bước vào phòng. Rồi cô lí nhí xin phép, lấy một chiếc đầm từ tủ quần áo và bước ra ngoài.

"Có chuyện gì với Marie thế nhỉ?" Joanna thắc mắc. "Nó đang khóc đấy."

"Thật tội nghiệp! Cậu có nhớ là tớ đã kể cho cậu nghe chuyện Marie muốn cưới một ông đang làm việc ở Ai Cập không. Nó chẳng biết nhiều gì về ông đó, nên tớ mới nghĩ tốt hơn hết phải tìm hiểu xem ông ta có được hay không. Và hóa ra là gã đó đã có một vợ và ba con rồi."

"Sao cậu lại tạo ra nhiều kẻ thù vậy, Linnet?"

"Kẻ thù ư?" Linnet ngạc nhiên hỏi.

Joanna gật đầu đồng ý và đốt một điếu thuốc lá.

"Kẻ thù, bạn thân mến à. Cậu giỏi ghê. Và cậu cũng làm việc đó thật là giỏi."

Linnet cười vang.

"Tại sao chứ, tớ chưa từng có một kẻ thù nào trên thế giới này."

Ngài huân tước Windlesham ngồi dưới cây bách hương nhìn mảnh đất Wode Hall thanh bình. Không có gì có thể phá vỡ vẻ đẹp cổ xưa này; những tòa nhà cao ốc mới và những thứ xung quanh đều nằm ngoài tầm mắt. Một khung cảnh thật êm đềm và yên bình trong nắng trời mùa thu. Nhưng sau một cái chớp mắt, nó không còn là Wode Hall mà Charles Windlesham đã từng thấy nữa. Thay vào đó là tòa dinh thự theo kiểu Elizabeth, một công viên trải dài, một khung cảnh ảm đạm hơn... Đây từng là nơi nhà anh ở – Charltonbury – rồi có một bóng người ở sân trước – bóng dáng của một thiếu nữ với mái tóc vàng rực và gương mặt sáng sủa tự tin... Chính là Linnet – cô chủ của Charltonbury!

Anh chợt cảm thấy hi vọng. Sự từ chối của cô không hẳn là một sự từ chối. Nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ừ, anh có thể chờ đợi một chút...

Mọi việc thật thích hợp một cách kinh ngạc! Chắc chắn anh được khuyên nên cưới tiền, nhưng đó cũng không phải là vấn đề tiên quyết để anh bỏ tình cảm của mình sang một bên. Và anh yêu Linnet. Anh vẫn muốn cưới cô ngay cả khi cô không có một đồng xu dính túi thay vì là một trong những người con gái giàu nhất nước Anh. Thật may mắn khi cô là một trong những người con gái giàu nhất Anh quốc...

Trong đầu anh đang vẽ ra những kế hoạch hấp dẫn cho tương lai. Anh có thể nắm quyền vùng Roxdale, khôi phục lại vùng phía tây, không nhất thiết cho người Scotland săn bắn nữa...

Charles Windlesham đang mơ giữa ban ngày.

Lúc bốn giờ chiều, một chiếc xe hai chỗ nhỏ xíu dừng lại cùng với tiếng sỏi lạo xạo. Một thiếu nữ bước ra – một cô gái mảnh khảnh với mái tóc đen rối bù. Cô liền chạy lên các bậc thang và nhấn chuông cửa.

Một vài phút sau cô được dẫn vào một phòng khách rộng lớn, và người quản gia chào cô với giọng vừa đủ: "Cô de Bellefort."

"Linnet!"

"Jackie!"

Windlesham đứng cạnh bên và nhìn một cách cảm thông khi con người nhỏ bé nồng nhiệt này dang đôi tay chạy đến Linnet.

"Huân tước Windlesham – đây là cô de Bellefort – bạn thân nhất của em."

Một người được đấy, anh nghĩ – không thật đẹp nhưng rất cuốn hút với mái tóc quăn đen và cặp mắt to. Anh lầm bầm nói gì đó rồi âm thầm rút lui để lại hai người bạn nói chuyện với nhau.

Jacqueline liền chụp lấy Linnet theo cách mà Linnet nhớ đó chính là đặc điểm nhận biết của nàng ta.

"Windlesham? Windlesham ư? Đó là người đàn ông mà báo chí hay nói rằng cậu sẽ cưới làm chồng! Phải không, Linnet? Có đúng không?"

Linnet ậm ừ: "Có thể."

"Cậu yêu quý... Tớ mừng quá! Anh ấy trông dễ thương đấy."

"Ô, đừng kết luận vội vậy chứ... tớ còn chưa quyết định mà."

"Dĩ nhiên là chưa rồi! Các nữ hoàng thường tiến hành xem xét rất cẩn trọng trong việc chọn đức lang quân mà!"

"Đùng vớ vẩn như thế, Jackie."

"Nhưng cậu là một nữ hoàng mà Linnet! Cậu luôn từng như thế. Nữ hoàng của tôi, nữ hoàng Linette*. Linette tóc vàng. Và tớ... người bạn tâm giao của Nữ hoàng! Người phù dâu đáng tin cậy!"

(* Linette là cách viết tiếng Pháp của Linnet)

"Cậu nói vớ vẩn gì đấy, Jackie yêu quý! Cậu đã đi đâu suốt thời gian qua? Cậu đột nhiên biến mất và không thấy thư từ gì cả."

"Tớ ghét viết thư. Còn tớ ở đâu ấy hả? Ô, bị chìm trong CÔNG VIỆC khoảng ba phần, cậu biết đấy. Những công việc dữ dội với những người đàn bà ghê gớm!"

"Bạn thân mến ơi, tớ ước cậu..."

"Nhận được ân sủng của Nữ hoàng, phải không? Thật ra đó chính là lý do tớ có mặt ở đây, bạn thân mến à. Không, không phải để mượn tiền. Chưa đến mức đó đâu! Nhưng tớ đến đây xin một đặc ân rất quan trọng!"

"Tiếp đi nào."

"Nếu cậu chuẩn bị cưới Windlesham, có thể cậu sẽ hiểu thôi."

Linnet thoáng một chút lúng túng rồi gương mặt cô giãn ra.

"Jackie, có phải ý cậu là... ?"

"Đúng rồi. Tớ đã đính hôn!"

"Hóa ra là thế! Thảo nào tớ thấy cậu trông rạng rỡ hẳn lên. Dĩ nhiên cậu vẫn thường thế, nhưng bây giờ cậu còn tươi tắn hơn những lúc ấy."

"Tớ cũng cảm thấy vậy."

"Kể cho tớ nghe về anh ấy nào."

"Tên anh ấy là Simon Doyle. Anh ấy to con, vạm vỡ, người rất giản đơn và như con nít ấy, là một người cực kì dễ thương! Nhưng anh ấy nghèo lắm – anh ấy không có đồng nào cả. Nếu gọi anh là một 'thị trấn' thì đó là một thị trấn nghèo xơ xác và tất cả chỉ có thế. Anh ấy đến từ vùng Devonshire. Anh ấy yêu miền quê và những gì thuộc về đồng quê. Trong năm năm vừa rồi anh ấy lên sống ở thành phố và làm việc trong một văn phòng chật chội. Và bây giờ khi họ cắt giảm người thì anh ấy bị mất việc. Linnet, tớ sẽ chết mất nếu không cưới được anh ấy! Tớ sẽ chết! Tớ sẽ chết mất! Tớ sẽ chết mất thôi..."

"Đừng có lố bịch thế chứ, Jackie."

"Tớ nói với cậu đó, tớ sẽ chết! Tớ phát cuồng vì anh ấy. Anh ấy cũng phát rồ vì tớ. Chúng tớ không thể sống thiếu nhau được."

"Bạn thân mến ơi, bạn thân mến đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi!"

"Tớ biết. Nó thật khủng khiếp, phải không? Một khi cậu đã bước vào tình trường rồi thì cậu chẳng thể làm được gì nữa đâu."

Và cô ngừng lời trong giây lát. Đôi mắt đen của cô giãn ra, và bỗng nhiên trông rất thê lương. Cô khẽ rùng mình.

"Thậm chí đôi lúc nó rất đáng sợ! Simon và tớ được sinh ra là để dành cho nhau. Tớ sẽ không bao giờ quan tâm đến một ai khác. Và cậu phải giúp chúng tớ, Linnet. Tớ nghe nói cậu đã mua miếng đất này và nó làm nảy sinh trong đầu tớ một ý nghĩ. Nghe này, cậu sẽ phải cần một người quản lý đất... có thể là hai. Và tớ muốn cậu giao công việc này cho Simon."

"Ô!" Linnet thốt lên ngạc nhiên.

Jacqueline tiếp tục hối thúc: "Anh ấy biết hết mọi thứ. Anh ấy biết mọi việc về bất động sản – anh ấy từng lớn lên trên một mảnh đất như thế. Và anh ấy cũng đã được đào tạo nghiệp vụ rồi. Ôi, Linnet, cậu sẽ cho anh ấy một công việc chứ, vì tình cảm đối với tớ? Nếu anh ấy làm không tốt, cứ trừng phạt anh ấy. Nhưng anh ấy sẽ làm tốt thôi. Và rồi chúng tớ sẽ cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ, tớ sẽ được gặp cậu nhiều lần, và mọi thứ trong khu vườn sẽ thật thánh thiện."

Rồi cô đứng dậy.

"Hứa rằng cậu sẽ làm thế nhé Linnet. Cậu hứa đi. Linnet xinh đẹp! Linnet tóc vàng cao ráo! Linnet đặc biệt của tớ! Hứa rằng cậu sẽ làm nhé!"

"Jackie..."

"Cậu hứa chứ?"

Linnet bật cười lớn tiếng.

"Vớ vẩn quá Jackie! Hãy mang người đàn ông trẻ của cậu tới đây và để tớ xem anh ấy thế nào rồi sẽ bàn kỹ hơn."

Jackie liền nhảy bổ vào Linnet, hôn cô tới tấp.

"Linnet yêu quý... cậu đúng là một người bạn thực thụ! Tớ biết cậu mà. Cậu không làm tớ thất vọng đâu – chưa bao giờ. Cậu là người dễ thương nhất trên thế gian này. Chào tạm biệt cậu nhé."

"Nhưng, Jackie, cậu ở lại chứ."

"Tớ hả? Không, tớ không ở lại. Tớ sẽ quay về London, ngày mai tớ sẽ quay lại và kéo Simon theo, và chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện. Cậu sẽ mến anh ấy cho mà xem. Anh ấy thật sự là một người đáng mến."

"Nhưng cậu không thể đợi một chút và dùng ít trà rồi đi sao?"

"Không, tớ không thể đợi thêm được nữa, Linnet. Tớ thấy phấn chấn quá. Tớ phải trở về ngay và nói cho Simon biết. Tớ biết là tớ khùng, nhưng bạn thân mến ơi, tớ không thể dừng lại được. Hôn nhân sẽ chữa lành tớ, tớ hi vọng như vậy. Dường như nó có một tác động thần kì lên con người ta đó."

Rồi cô quay ra cửa, đứng lại một lát, và sau đó lật đật quay lại cho một cái ôm vội nhanh như cắt.

"Linnet yêu quý... không ai được như cậu cả."

Ngài Gaston Blondin, chủ nhà hàng sang trọng nhỏ Chez Ma Tante, không phải là người thường vui mừng chào đón khách hàng của mình. Người giàu, người đẹp, kẻ khét tiếng, và người lương thiện có thể phải chờ đợi vô ích để được nhận ra và hút được sự quan tâm đặc biệt của ông. Chỉ những trường hợp hiếm hoi, với sự chiếu cố đặc biệt, ngài Blondin mới chào đón một người khách, đưa người ấy đến bàn đặc biệt, và thể hiện những cư xử lịch thiệp.

Vào tối hôm đó, ngài Blondin đã ba lần thực hiện đặc quyền hoàng gia ấy của mình – một lần đối với một Công tước phu nhân, một lần với một tay đua xe nổi tiếng, và một lần với người đàn ông có dáng vẻ kì cục mà bất cứ một người bình thường nào thấy đều nghĩ rằng sự hiện diện của ông tại Chez Ma Tante sẽ không nhận được một sự ưu ái nào.

Tuy nhiên, ngài Blondin lại thấy phấn khích với sự chú ý của mình. Mặc dù khách hàng trong vòng nửa tiếng qua được thông báo rằng đã hết bàn, bỗng dưng lại có một bàn còn trống bí ẩn xuất hiện, lại còn được đặt ở vị trí ngon lành nhất. Ngài Blondin còn nhiệt tình dẫn người khách đó tới chỗ ngồi.

"Như thường lệ, luôn có một bàn dành cho ông, thưa quý ông Poirot! Tôi mong muốn là ông sẽ dành đặc ân ghé quán chúng tôi thường xuyên!"

Hercule Poirot mỉm cười, nhớ lại những gì vừa xảy ra mà một xác chết, một anh hầu bàn, ngài Blondin, và một người phụ nữ dễ thương góp phần trong đó.

"Ông thật tử tế, ông Blondin," ông đáp.

"Ông đi một mình à, ông Poirot?"

"Vâng, tôi đi một mình."

"Ô, thế à, thế Jules đây sẽ làm cho ông một bữa nho nhỏ như là một bài thơ – thực sự là một bài thơ! Phụ nữ ấy mà, tuy quyến rũ, nhưng lại có một điểm yếu: họ làm đầu óc chúng ta xao lãng khỏi thức ăn! Ông sẽ thích thú với bữa tối, ông Poirot; tôi hứa với ông. Và bây giờ đến phần rượu..."

Tiếp theo đó là sự trao đổi về rượu với sự trự giúp của Jules, người phụ trách nhà hàng.

Trước khi cất bước, ngài Blondin nán lại trong chốc lát, thấp giọng hỏi nhỏ: "Ông đang xử lý các vụ án nghiêm trọng à?"

Poirot lắc đầu.

"Ố la la, tôi đang là người thảnh thơi," ông nhẹ nhàng đáp lại.

"Tôi đã làm việc cật lực thời đi làm rồi và bây giờ tôi đang tận hưởng cuộc sống nhàn rỗi."

"Tôi ganh tị với ông đó."

"Không, không, như thế thật không khôn ngoan chút nào. Tôi có thể đảm bảo rằng nó không giống cuộc sống của người nhàm chán như những gì thể hiện đâu." Ông thở dài. "Câu nói rằng người đàn ông buộc phải tạo ra việc làm để tránh phải suy nghĩ thật là đúng."

Blondin giơ hai tay lên.

"Nhưng còn nhiều thứ lắm mà! Còn việc đi du lịch nữa!"

"Ừ, đi du lịch. Tôi đã thực hiện cũng kha khá rồi. Tôi sẽ đến Ai Cập vào mùa đông này, tôi nghĩ thế. Khí hậu ở đó thật tuyệt vời, mọi người nói như vậy! Người ta sẽ thoát khỏi cảnh sương mù, bầu trời xám xịt, sự đơn điệu của những cơn mưa không dứt."

"Ai Cập à." Blondin thở gấp.

"Người ta thậm chí còn có thể đi đến đó bằng tàu lửa, tôi tin là như thế, và tránh được việc đi trên biển trừ chuyện phải đi qua con kênh."

"Biển à, chẳng lẽ ông không chịu được sao?"

Hercule Poirot lắc đầu và khẽ nhún vai.

"Tôi cũng thế," Blondin đáp lại đầy cảm thông. "Tôi cũng tò mò không biết nó tác động như thế nào lên dạ dày của con người."

"Nhưng chỉ tác động lên một số dạ dày thôi! Có những người không hề bị ảnh hưởng khi di chuyển. Thực ra họ còn tận hưởng cảm giác đó nữa!"

"Ông trời thật không công bằng." Blondin thốt lên.

Ông lắc đầu buồn bã, nghĩ về những điều phi tín ngưỡng đó, và thôi không tranh luận nữa.

Lúc này những người phục vụ với đôi chân thoăn thoắt và bàn tay khéo léo đang chỉnh lại chiếc bàn. Món nướng Melba, bơ, một khay đá, và những thứ đi kèm tạo thành một bữa ăn trông thật ngon miệng.

Dàn nhạc của người da đen khơi dậy nỗi đam mê với những âm thanh lên xuống trầm bổng. Và London bắt đầu khiêu vũ.

Hercule Poirot nhìn quanh, ông ghi nhận sự việc vào cái đầu được sắp xếp trật tự của mình.

Hầu như mọi gương mặt đều trông chán chường và mệt mỏi!

Tuy nhiên cũng có một vài người đàn ông lực lưỡng lại đang tự tận hưởng... trong khi những bạn nhảy của họ lại thể hiện sự chịu đựng không khác nào bệnh nhân qua những sắc thái thể hiện trên gương mặt. Một người phụ nữ phốp pháp trong trang phục tím trông thật rực rỡ... Không nghi ngờ gì nữa, người mập thường có những sự đền bù khác của cuộc đời... sự vui vẻ – sự lạc quan – đối lập lại với những người có bề ngoài hợp thời hơn. Một sự đa sắc ở người trẻ – một số đang kiếm chỗ trống – một số trông chán chường – một số hẳn không vui. Thật vô lý khi gọi tuổi trẻ là khoảng thời gian hạnh phúc – tuổi trẻ chính là thời kỳ dễ bị tổn thương nhất!

Ánh nhìn của ông dịu lại khi dừng mắt ở một cặp đôi đặc biệt.

Một cặp rất xứng đôi – người thanh niên cao với bờ vai rộng, người thiếu nữ mảnh khảnh dịu dàng. Hai con người đó đang cùng hòa chung nhịp đập hạnh phúc hoàn hảo. Sự hạnh phúc lan tỏa khắp không gian, thời gian, và trong mỗi người họ.

Đột nhiên điệu nhảy ngừng lại. Tiếng vỗ tay vang lên và rồi âm nhạc lại bắt đầu. Sau điệu nhảy lại lần thứ hai, cặp đôi trở về lại bàn của mình ở gần Poirot. Cô gái mặt ửng hồng và cười sảng khoái. Khi cô ngồi xuống, chuyển nụ cười sang anh thanh niên đi cùng, ông bắt đầu quan sát gương mặt của cô.

Có điều gì đó khác lạ trong mắt cô bên cạnh tiếng cười. Hercule Poirot lắc đầu nghi ngờ.

"Cô gái quan tâm quá mức đến anh chàng đó." Ông tự nhủ với chính mình. "Không ổn. Không, không ổn một chút nào." Và ngay sau đó có hai từ lọt vào tai ông: 'Ai Cập'.

Ông nghe rõ giọng nói của cập đôi – giọng của cô thiếu nữ thì trẻ trung, trong trẻo, kiêu hãnh, với thêm một chút ít ám thanh nhẹ nhàng của tiếng ngoại quốc, và giọng của anh thanh niên thì dễ nghe, tông thấp, và đặc sệt giọng Anh.

"Em không có 'chưa đẻ đã vội đặt tên' đâu, Simon. Em nói với anh rồi, Linnet sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu!"

"Biết đâu anh làm cô ấy thất vọng."

"Vớ vẩn – đó chính là công việc thích hợp với anh."

"Trên thực tế thì đúng như vậy... Anh không nghi ngờ gì về khả năng của mình. Và ý anh là anh phải làm – vì em đấy!" Cô gái cười khúc khích, một nụ cười của sự hạnh phúc tinh khôi.

"Chúng ta sẽ đợi ba tháng – để đảm bảo là anh không bị đuổi việc – và sau đó thì..."

"Và sau đó anh sẽ trao lời hẹn ước – đó là điểm mấu chốt của chuyện này, phải không em?"

"Và như em đã nói trước đây, chúng ta sẽ đi trăng mật ở Ai Cập. Chi phí mắc thiệt đó! Cả cuộc đời em vẫn luôn muốn được đến Ai Cập. Ở đó có dòng sông Nile, Kim tự tháp và những đồi cát..."

Chàng thanh niên đáp với giọng không rõ lắm: "Chúng ta sẽ cùng đến đó, Jackie... cùng nhau em à. Như thế không phải tuyệt vời hay sao?"

"Em đang phân vân. Không biết sự tuyệt vời đó đối với anh có giống như đối với em hay không? Anh có thực sự quan tâm nhiều như em quan tâm hay không?"

Giọng cô chợt chùng lại – đôi mắt giãn ra – với sự sợ sệt. Chàng thanh niên nhanh miệng trả lời quả quyết: "Đừng khờ khạo thế chứ, Jackie."

Nhưng cô gái vẫn lặp lại: "Em vẫn tự hỏi..."

Rồi cô nhún vai. "Thôi chúng ta nhảy đi."

Hercule Poirot lầm bầm một mình: "Một người thì yêu và một người được yêu. Ừ, tôi cũng thấy phân vân."

Joanna Southwood hỏi: "Giả sử anh chàng đó là một kẻ khó chơi thì sao?"

Linnet lắc đầu. "Ồ, không đâu. Tớ có thể tin vào trực giác của Jacqueline."

Joanna lẩm bẩm: "Nhưng người ta thường không nhận ra được chân tướng khi đang yêu đâu."

Linnet lắc đầu chán nản. Sau đó cô chuyển đề tài: "Tớ phải đi gặp ông Pierce để trao đổi một số kế hoạch đây."

"Kế hoạch à?"

"Ừ, một vài ngôi lều cũ bẩn thỉu dơ dáy đó mà. Tớ đang cho tháo dỡ chúng sau khi mọi người ở đó đã chuyển đi hết."

"Ôi cậu thật là sạch sẽ và có tinh thần vì mọi người, bạn thân mến ơi!"

"Dù gì thì họ cũng phải dọn đi thôi. Những túp lều đó sẽ trông ra hồ bơi mới của tớ."

"Thế những người sống ở đó có chịu chuyển đi không?"

"Hầu hết mọi người đều rất vui vẻ. Chỉ có một, hai người tỏ ra ngu ngốc thôi – thực ra thì quá lố. Họ dường như không nhận ra cuộc sống của họ sẽ được cải thiện đáng kể như thế nào!"

"Nhưng tớ nghĩ trong vụ này cậu hơi mạnh tay đấy."

"Joanna thân mến, thật sự cũng vì lợi ích của họ mà thôi."

"Đúng rồi, bạn thân mến. Tớ chắc là như thế. Lợi ích bắt buộc."

Linnet cau mày lại, còn Joanna phá lên cười.

"Bây giờ cậu thú nhận đi, cậu là một nhà độc tài. Một nhà độc tài từ thiện, nếu cậu thích."

"Tớ một chút cũng không phải là nhà độc tài đâu."

"Nhưng cậu thích mọi việc theo ý mình!"

"Không hẳn vậy."

"Linnet Ridgeway, hãy nhìn vào mặt tớ và cho tớ biết có khi nào cậu không được như ý chưa?"

"Nhiều lần rồi."

"Ừ, phải, 'nhiều lần rồi' – chỉ có thế thôi – nhưng lại không có một ví dụ cụ thể nào cả. Và đơn giản vì cậu không nghĩ ra được ví dụ nào cho dù cậu đã cố, bạn thân mến à! Mọi sự thuận lợi của Linnet Ridgeway đều nằm trong tầm tay của cô ấy."

Linnet gằn giọng: "Cậu nghĩ tớ ích kỷ à?"

"Không – chỉ là tớ không ngăn được suy nghĩ này. Sự kết hợp giữa tiền và vẻ quyến rũ. Mọi thứ đều trong tay cậu. Cái mà cậu không thể mua được bằng tiền, cậu có thể có nó bằng nụ cười của cậu. Kết quả là: Linnet Ridgeway, Cô Nàng Có Được Mọi Thứ."