Án Mạng Đêm Động Phòng

Chương 36




Chuyển ngữ: Hắc

Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông khó hiểu nhìn Bạch Mai rời đi, TiểuChúc nói: “Cô ấy thường xuyên như thế à?”

“Ừm, hình như là không…” Tiêu Ngân Đông lắc đầu.

Tiểu Chúc cảm than: “Cũng may không phải thường xuyên như vậy,nếu nửa đêm ra ngoài nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng lướt qua lướt lại như thế,chắcchắn ta sẽ chết vì sợ mất.”

Tiêu Ngân Đông: “… Vì sao nửa đêm nàng lại phải ra ngoài?”

Tiểu Chúc: “Đấy là ta chỉ ví dụ thế thôi! Thật là…”

Tiêu Ngân Đông: “Không sao, nếu sau này nửa đêm nàng muốn rangoài, ta sẽ đi cùng nàng.”

Không hiểu sao Tiểu Chúc lại cảm thấy lời này lạ lạ, ngẫmnghĩ hồi lâu mới buột miệng nói: “Tại sao nửa đêm chàng phải ra….”

Dừng một lúc, Tiểu Chúc lại nói: “Thôi, giờ cũng không còn sớmnữa… ta về trước.”

Tiêu Ngân Đông hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, để tađưa nàng về.”

Trịnh Thấm đã đặc biệt dặn dò, sau khi Tiểu Chúc ra về, dựatheo quy tắc lễnghi, trước khi hai người chính thức thành thân thì tốt nhấtkhông nêngặp nhau, nếu không sẽ không tốt cho tương lai, Tiêu Ngân Đông nghexongbị dọa chết khiếp, tỏ vẻ chắc chắn hai người sẽ không lén gặp nhau.

Tuy Tiểu Chúc thấy không đáng tin lắm, nhưng nhìn dáng vẻnghiêm túc quá mức của Tiêu Ngân Đông, cũng đành đồng ý… nhưng nàng thì khôngsao, chỉ cócái gã kia không thấy mình liệu có ồn ào gây sự hay không…

Vì thế Tiểu Chúc cũng không từ chối, để Tiêu Ngân Đông đưanàng về phòngtrọ, Tiêu Ngân Đông lưu luyến không muốn về: “Tiểu Chúc, ta… tađi đây.”

Tiểu Chúc cười cười: “Được, hẹn gặp lại.”

Tiêu Ngân Đông há miệng thở dốc, giống như muốn nói gì đó, TiểuChúc cũng đãchuẩn bị sẵn tinh thần hắn sẽ kéo dài thời gian đứng đây, nhưngkhông ngờ cuối cùng hắn chỉ nói “Hẹn gặp lại.” rồi theo người đánh xe rời đi.

Tiểu Chúc: “…”

Eo ơi, không ngờ gấu chó cũng phóng khoáng như thế.

Thực tế thì, trong suy nghĩ của Tiêu Ngân Đông, hắn nghĩ thếnày: không được, Tiểu Chúc đã nói hẹn gặp lại rồi, vậy ý nàng là hai người cầnphải táchra, mà theo quy tắc lễ nghi nói sau khi đã tách ra thì không đượcléngặp, mà hắn cứ lần lữa không chịu đi, như thế là không tốt.

Thế nên hắn chỉ có thể tủi thân cũng nói một tiếng “hẹn gặplại” rồi ra về.

Trở về Tiêu phủ, Tiêu Ngân Đông liền hỏi Trịnh Thấm là từ giờđến lúc thànhthân còn bao lâu nữa, biết là cần khoảng hơn một tháng, tronglòng TiêuNgân Đông… đau thương trầm trọng.

Gấu chó chỉ có thể lặng lẽ cầm trường thương, lặng lẽ luyệnvõ…

Mà bên kia, Tiểu Chúc bắt đầu dán thông báo sang nhượng cửahàng.

Có mấy vị khách thường xuyên ghé cửa hàng trông tháy, vôcùng kinh ngạc,vừa chọn đồ, vừa hỏi nàng: “Cô chủ, sao tự nhiên lại muốn bán cửahàng?”

Nhìn thế nào đi nữa, một cửa hàng người đến người đi nườm nượpthế này, nhìn không giống như đang làm ăn thua lỗ.

Tiểu Chúc cười cười: “Thực ra là tôi sắp thành thân.”

Phần lớn là những cô gái chốn thanh lâu, vẫn còn đang chìm nổichốn phongtrần, nghe thế rất ngưỡng mộ: “Ôi… nhìn cô chủ còn nhỏ như thế mà đãsắpthành thân… thật tốt quá.”

Tiểu Chúc mỉm cười: “À, cũng bình thường. Chị xem, nhà traikhông cho phép tôi tiếp tục mở cửa hàng.”

“Có thể thành thân, có chốn nương tựa, còn ai muốn mở cửahàng nữa, mỗi ngày vất vả vội đến vội đi.” Cô gái lắc lắc đầu. “Cô chủ nghetheo là đúng,có thể lập gia đình, giúp chồng dạy con, đối với chúng tôi mànói, thậtđúng là…”

Nàng không nói gì nữa, nhưng sự hâm mộ bộc lộqua ánh mắtkhông cần nói cũng hiểu, Tiểu Chúc nhìn thấy, tuy rằng mộtmặt cảm thấy đồngtình với các nàng, nhưng mặt khác, trong lòng cũng cảmthấy ngọt ngào.

Tuy mở cửa hàng hơi mệt, nhưng cũng vẫn tự do, sau này gảvào Tiêu gia, e rằng phải tuân theo rất nhiều nguyên tắc.

Tuy nhìn hành vi cử chỉ của Tiêu phu nhân có vẻ…. không giốngchủ mẫu đạigia tộc, nhưng nếu bà muốn gây khó dễ cho Tiểu Chúc vẫn rất dễdàng.

Tiểu Chúc cũng không sợ bà ấy, dù sao thử trải nghiệm quacũng tốt, nàng còn có thể mở cửa hàng thì Trịnh Thấm đâu có gì đáng sợ…

Lại có vài người tới hỏi giá cả, Tiểu Chúc lại rất dễ tính,toàn bộ cửa hàng gồm tiền thuê và hàng hóa bên trong, gói gọn lại là hai trămlượng vàng, Tiểu Chúc còn có thể giới thiệu cho người chủ mới chỗ tú phường nơimình nhập hàng, chỗ bán đồ trang sức, tiếp tục hợp tác với tiệm may, còn cóthểchỉ điểm cho người chủ mới những loại hương liệu được khách hàng ưachuộng.

Thật ra tiền hàng vốn là tiền tích lũy từ cáckhách hàng, màTiểu Chúc thầm nghĩ, hai trăm lượng vàng cũng không đắt,đối với một người bắtđầu mở cửa hàng từ năm mươi lượng vàng như TiểuChúc mà nói, thật ra đã thu lờikhông ít.. hơn nữa, trên thực tế, nămmươi lượng vàng kia, Tiểu Chúc đã sớmquay vòng vốn, lần trước moi đượccủa Tiêu Thần Tức số tiền không ít… đúng làđã quay vòng vốn.

Hai trăm lượng vàng, Tiểu Chúc nghĩ, trong đó sẽ để một trămlượng cho Tương Tương.

Nếu lúc trước không có Tương Tương, e rằng Lan Cao Minh Chúckhông có ngàyhôm nay, mà trong suốt quá trình buôn bán, thì loại hương phấn doTươngTương chế ra cũng được khách hàng ưa chuộng nhất.. Tuy hiện giờTươngTương bị nhị hoàng tử bắt về, cũng không biết sau này có ngày gặplại haykhông, nhưng nếu Tương Tương lại tiếp tục bỏ trốn… thì mình sẽđem tiền này chonàng, để nàng có lộ phí đi đường trốn chạy cũng tốt.

Chỉ e là Tương Tương cũng không cần tới số tiền này…

Tiếc rằng, hai trăm lượng cũng không phải số tiền nhỏ, cũngkhông phải aicũng liền lúc cầm được một khoản tiền thế này, những cô gái kiadù cótích cóp bao lâu cũng không thể dồn được từng ấy tiền, huống hồ tuyLâmTiểu Chúc kinh doanh rất tốt, nhưng các nàng ấy lại không có lòng tin sau khimình mua cửa hàng lại sẽ có thể quay vòng vốn.

Vìthế, tuy có nhiều người tới hỏi, nhưng không ai muốn mua,có một ngườiđàn ông trung niên tới hỏi, cuối cùng còn nói thẳng chỉ đáng giánăm mươi lượng, Tiểu Chúc tức giận, suýt chút nữa dùng chổi đuổi đánh ông ta.

Khi đêm buông xuống, Tiểu Chúc thở dài, lặng lẽ đóng cửahàng, đi về phíaphòng trọ, ai ngờ vừa về tới nơi, đã thấy một bóng người cao lớnđứng đó – đúng là Liễu Hà An.

Tiểu Chúc trợn tròn mắt, lần trước mình mới đuổi hắn đi, saogiờ lại tới nữa?

Không lẽ lần trước mình nói chưa đủ rõ ràng hay sao?

Nhìn Liễu Hà An, trong lòng Tiểu Chúc lại thấy tức giận, vìthế mặc kệ hắn,thản nhiên đi qua, sau đó mở cửa, định nhanh vào nhà, ai ngờ LiễuHà Anlại nhanh chóng vào theo.

Tiểu Chúc: “…” nàng giận dữ nhìn hắn: “Huynh làm cái gì thế?”

Liễu Hà An nhìn Tiểu Chúc, biểu cảm vô cùng phức tạp. “TiểuChúc, nàng muốn thành thân với Tiêu nhị thiếu gia ư?”

“Ồ, huynh biết tin nhanh quá nhỉ.” Tiểu Chúc cũng không ngạcnhiên. “Đúng thế, có chuyện gì không?”

Liễu Hà An nhíu mày: “Tiểu Chúc, ta không hiểu rốt cuộc giữanàng và TiêuNgân Đông thế nào. Lúc đầu là hắn bắt ép nàng, đã có thể chứngminh hắnlà kẻ lòng dạ không tốt, hành vi đáng khinh, nhưng sau này nànglạithường xuyên qua lại với hắn, ta rất lo lắng. Nhưng ta không thể nàohiểu nổi,vì sao nàng lại thành thân với hắn… Tiểu Chúc, có phải vì takhông? Nàng…”

Tiểu Chúc không kiên nhẫn nữa, gắt lên: “Bởi vì huynh ư? Tathành thân với người khác, có liên quan gì tới huynh…Huynh đừng nghĩ ai cũngmê mình. Được rồi, đúng là trước đây Tiêu NgânĐông đã ép buộc ta, đúng là rấtxấu xa, nhưng giờ hắn đã khác hoàn toàn,hắn rất tốt, chính trực, mặc dù hơi chậmchạp nhưng hắn không phải làngười khẩu phật tâm xa, cũng không xấu xa. Ta thíchtính cách chính trựccủa hắn, hắn rất thẳng thắn, ta muốn gả cho hắn, bởi vì tanghĩ, hắn làmột người đàn ông tốt, là người tốt, như thế đối với ta cũng rấttốt..chuyện này không liên quan gì tới những người khác.”

Nói xong, Tiểu Chúc hơi đỏ mặt, đây là những suy nghĩ riêngtư của nàng, vốn không bao giờ muốn nói ra, không ngờ lại bị Liễu Hà An kích động…

Cũng may gấu chó không có ở đây, nếu không hắn mà nghe thấychắc vui chết mất…

Liễu Hà An thở dài: “Tiểu Chúc, nàng đang nói linh tinh gìthế. Tiêu NgânĐông là hạng người thế nào, ta biết cả. Hắn mà chính trực, thẳngthắn ư?Haizz, chắc chắn nàng bị hắn lừa rồi.”

Tiểu Chúc: “…”

Thôi kệ, nếu Liễu Hà An biết Tiêu Ngân Đông trước kia là hạngngười gì, như thế đương nhiên sẽ cảm thấy chuyện này kỳ quái…

Tiểu Chúc cũng bắt chước hắn, thở dài: “Huynh đã nói thế, tacũng không muốntranh luận với huynh, dù sao… ta cảm thấy Tiêu Ngân Đông rất tốt,hơnnữa… Nói đi thì lại nói lại, ta gả cho ai thì mắc mớ gì đến huynh? Huynh vẫnnên về chuẩn bị tốt cho hôn lễ của mình thì hơn.”

Liễu Hà An: “Quả nhiên vì chuyện ta sắp thành thân mà nàng mớimất lý trí như thế. Tiểu Chúc, ta không đáng để nàng làm vậy. Hơn nữa ta nói rồi,tavới nàng…”

“Ta biết huynh không đáng!” Tiểu Chúc nói nhưsắp khóc. “Thậtsự không phải vì huynh! Liễu Hà An, coi như ta cầu xinhuynh! Huynh đừng để taphải ghét huynh. Vì sao huynh lại khác hẳn LiễuHà An trong trí nhớ của ta? Trongký ức của ta, hắn khách huynh, hắnkhông ích kỷ, cũng không tự phụ, hắn là mộtngười điềm đạm, thật lòngthật dạ… Huynh chỉ có vẻ ngoài giống hắn mà thôi.”

Liễu Hà An khựng lại, cười khổ nói: “Tính tình điềm đạm, thậtlòng thật dạ? Tiểu Chúc, ta chỉ thật lòng thật dạ với một mình nàng, cho nênkhông thể… cho những người khác nữa.”

Những lời này đúng là rất độnglòng người, nhưng Tiểu Chúc nghexong chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đauđớn, giờ Liễu Hà An nói những lời nàythì có ý nghĩa gì nữa chứ?

Nàng nói: “Ta cũng vậy, nhưng tiếc rằng trái tim ta đã thu lại,ta đã thu lại tất cả, rồi đã giao cho một người khác. Dù huynh có cho được haykhông,đó là chuyện của huynh. Cứ như thế đi. Coi như ta xin huynh, huynhđừngtới tìm ta nữa.”

“Ta…”

“Đừng nói nữa, ta biết huynh vì muốn tốt cho ta.” Tiểu Chúc nói. “Nhưng hãy tin tưởngta, chỉ cầnhuynh không tới tìm ta, chắc chắn ta sẽ sống rất tốt.”

Liễu Hà An cười buồn: “Được rồi, .. vậy ta đi đây…”

Dứt lời Liễu Hà An xoay người định đi, thì đột nhiên TiểuChúc lại nói: “Đợi đã.”

Liễu Hà An vui vẻ quay đầu lai, lại nghe thấy Tiểu Chúc nói:“Đúng rồi, hiệngiờ Tương Tương ở trong cung thế nào? Nhị hoàng tử có ngược đãicô ấykhông?”

“…” Liễu Hà An bất đắc dĩ lắc lắc đầu.”Yên tâm, cô ấy khôngsao. Nhị hoàng tử cũng không làm gì cô ấy nhưng, có lẽ nàngcũng hiểu…”

Tiểu Chúc bĩu môi, nói: “Được, ta đã biết, huynh đi đi.”

Liễu Hà An nói một câu: “Bảo trọng.” sau đó mới lưu luyếnkhông nỡ rời mà đi ra.

Lâm Tiểu Chúc đóng cửa lại, bĩu môi, khó chịu vỗ vỗ mặtmình: “Cứ như vậy đi. Sau này ta sẽ không biết ai là Liễu Hà An nữa, hừ…”