Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 66-2: Thi vương




Ban đầu chị Dương còn không rõ nguyên nhân nhưng khi nhìn thấy thế này liền hướng chúng tôi hét lớn: "Đó là đuổi thi linh(*) sao?"

(*) Hay còn gọi là cản thi linh là thuật dùng chuông để điều khiển thi thể.

Sau khi thi thể của Vệ Phi Hổ đứng lên thì thi thể nữ bên kia cũng duỗi tay cởi dây an toàn rồi bước nhanh về phía chúng tôi.

Bọn họ đều là đi bộ chứ không phải như trong truyền thuyết là thi nhảy(*), nhìn qua dường như còn rất linh hoạt.

(*)Là con cương thi di chuyển bằng cách nhảy nhảy về phía trước, chắc mọi người xem phim cương thi Trung Quốc thì sẽ biết hen nên mình không chèn ảnh.

Ở trong đám sương mù nên tôi không dám lái xe đi quá nhanh, nhưng ở lại thì sợ sẽ có chuyện.

Vừa mới lái đi được gần mười mét thì trong đám sương mù dày đặc ở phía trước bỗng xuất hiện bóng người lắc lư, theo đó là một mùi vị thối rửa tản ra trong không khí.

Những thứ đó rất nhiều, không thấy ranh giới ở đâu, cũng không biết là có bao nhiêu, liền biến con đường cao tốc vốn bị phong tỏa này trở thành phố xá đông đúc.

Tôi dùng sức ấn còi xe nhưng không có tác dụng nào, những cái xác đó đã đi tới, trong đó có con thiếu cánh tay, gãy chân, có con có vết thương trên ngực, cũng có loại đầu bị nứt ra,... nhìn qua không có một thi thể nào là nguyên vẹn.

"Làm sao bây giờ?" Tôi không thể nào lái qua đám thi thể này được, hơn nữa phía trước sương mù dày đặc như vậy nên dù có chạy về phía trước cũng sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Tề Sở liếc mắt nhìn tôi một cái, tay nắm chặt kiếm gỗ, tiện thể lấy ra mấy lá bùa giấy đưa cho tôi: "Này sợ là gặp phải cao nhân đuổi thi(*) rồi."

(*) Hiểu đơn giản là chăn dắt thi thể, cương thi.

Quỷ hồn cùng thi thể rất khác nhau, quỷ hồn ít nhất còn có nhận thức nhưng thi thể thì không và nó chỉ biết dựa theo bản năng mà làm việc.

Phía sau xe đột nhiên bị cái gì đó đụng một cái, tôi cùng Tề Sở vội quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy tấm thép nhuộm máu đã đâm thủng cửa kính phía sau xe, còn Vệ Phi Hổ đang cố gắng nhào về phía trước.

"Xuống xe nhanh!" Tôi nhìn sang Tề Sở quát một tiếng, rồi quay đầu lại định mở cửa thì thấy một khuôn mặt rách nát đang áp lên trên kính cửa sổ xe, nó còn nhếch miệng cười với tôi nữa.

Tim tôi sợ đến mức muốn ngừng đập luôn nhưng sau đó tôi liền ấn cửa sổ xe hạ xuống, khi gương mặt kia muốn nhào vào thì tôi nhanh tay rút gậy gỗ ra chọc thẳng vào mặt nó.

Thấy thứ kia rã rời ngã xuống đất xong thì tôi vội vàng xuống xe, còn tiện tay cho một gậy lên thi thể đó.

Tề Sở đổi kiếm gỗ thành đại đao, hướng tôi nói: "Vượt qua hàng rào, chạy hướng xuống dưới."

Bọn người chị Dương ở phía sau kêu to, tôi vốn không biết cây gậy gỗ này có tác dụng gì nhưng giờ nó lại phát huy tác dụng đầu tiên trong cuộc đời, nói sao thì tôi cầm nó vung lên cũng rất thuận tay.

Những thi thể này tuy rằng nhiều nhưng cũng không phải là cương thi hung ác, đánh một gậy thì phải mất một lúc sau nó mới lại đứng dậy.

Tôi cùng Tề Sở chậm rãi đi qua chỗ chị Dương, đang chuẩn bị vượt qua rào chắn thì tiếng lục lạc (chuông) đột nhiên reo lên dồn dập, toàn bộ thi thể vốn đang lừ đừ lập tức lao nhanh về phía chúng tôi.

Bốn phía bên người đều là thi thể nên chúng tôi phải tụ lại một cụm, những thứ đó nhào tới, trong nháy mắt liền giống như biến thành cương thi thật vậy, răng nanh dài ra, mười ngón tay bén nhọn hướng về phía chúng tôi mà nhào đến.

Tề Sở cuống quýt ném lá bùa ra nhưng nhiều như thế thì bùa nào có thể đỡ nổi chứ.

"Gọi đại lão Mặc Dật nhà cô đi." Tề Sở cùng chị Dương tuy rằng có pháp khí nhưng chỉ đối phó được với thi thể và quỷ hồn bình thường, loại này hoàn toàn không giống.

Tôi vừa nghe thế liền móc lá huyết phù trên người ra, bảo Lạc Lạc đi gọi Mặc Dật, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng ô tô gầm rú truyền đến, theo đó là một cột sáng chiếu lại đây.

Chiếc xe kia lao đi với tốc độ rất nhanh, đâm thẳng một đường lại đây khiến thi thể ngã xuống lộp độp.

Chờ xe dừng lại bên cạnh chúng tôi thì Tề Sở vội kéo tôi ra phía sau anh ta và nhìn chằm chằm người trong xe nói: "Là anh giở trò quỷ?"

Thân thể Lục Tư Tề xem ra đã tốt lên một chút, biến trở về bộ dáng tuấn tú nhã nhặn ban đầu, anh ta liếc mắt nhìn Tề Sở một cái rồi nặng nề nhìn sang tôi: "Lái xe đi theo đường anh đã đến. Anh có để lại một đồ vật cho em ở trong phòng, nhớ rõ phải đi lấy."

Nói xong liền giẫm chân ga, tiếp theo lại đụng ngã rất nhiều thi thể.

Tôi nghe vậy thì sửng sốt nhưng nhìn thấy mấy cái thi thể bị đụng ngã kia bắt đầu bò dậy nên vội kéo Tề Sở và hướng chị Dương nói: "Đi thôi."

"Mặc kệ gã sao?" Chị Dương lo lắng nhìn về phía sau một cái.

Tề Sở kéo cửa xe ra, không quay đầu lại nói: "Gã chính là Lục Tư Tề."

Tôi ngồi vào xe, mới vừa đóng lại cửa xe thì một khối thi thể liền bổ nhào ở phía trước xe, nhưng lần này Tề Sở không hề kiêng kỵ gì, trực tiếp lái xe đi.

Tôi nhìn qua kính chiếu hậu ngó lại phía sau, thấy xe Lục Tư Tề đã bị đàn thi vây quanh, ở trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng vì dù gì thì lần này anh ta cũng coi như đã cứu tôi.

Đúng lúc này, tôi lại nghe thấy một tiếng huýt gió cao vút truyền đến, gió đêm liền thổi vù vù làm cho đám sương mù vốn dày đặc bị thổi bay để lộ ra vầng trăng sáng.

Dưới ánh sáng bạc, toàn bộ thi thể tụ lại bên xe của Lục Tư Tề đều thối lui, chỉ thấy Lục Tư Tề đẩy cửa xe bước xuống, mà ánh trăng kia giống như tụ lại trên người anh ta vậy và tất cả thi thể vốn đang gào rống đều quỳ rạp xuống bất động.

"Thi vương!" Tề Sở liếc nhìn một cái rồi đạp chân ga lái xe rời đi.

Phía sau hình như có tiếng chuông bén nhọn vang lên còn có âm thanh gầm nhẹ lộn xộn, tôi nắm chặt lấy cửa xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau nhưng chỉ thấy đám sương mù dày đặc không biết từ lúc nào lại dâng lên như cũ.

Khi xe lái đi xa được ba dặm, thì không còn thấy sương mù dày đặc nữa.

Tề Sở đậu xe ở vành đai dừng khẩn cấp, xe của bọn người chị Dương cũng theo sát ở phía sau.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói với Tề Sở: "Lục Tư Tề sẽ không sao chứ?"

Ân oán phải rõ ràng, cho dù trước đó Lục Tư Tề muốn ép chết tôi nhưng lần này coi như cũng đã cứu tôi.

Tiếng nói vừa dứt thì liền thấy một ống tay áo màu đen lướt qua cửa kính xe, Mặc Dật và Lạc Lạc từ phía sau tới, y câu lên khoé miệng lạnh lùng nhìn tôi.