Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 61-2: Bị chui vào




Tề Sở lui ở cửa bếp than một tiếng nhưng cũng không dám phản bác.

Dường như Mặc Dật có việc cần làm thật, y trấn an tôi vài câu, lấy ra một tờ giấy cho tôi: "Em rảnh rỗi thì xem, sách của Xem Hương Môn hình như không đầy đủ, đây là anh sao chép từ một quyển sách cổ, em nghiên cứu kỹ một chút."

Nói xong y liền rời đi, tôi nhìn chữ cổ trên giấy giống như vẽ bùa, đầu lại có chút đau.

Nhưng có thể học thêm chút gì đó cũng coi như là tốt.

Mãi cho đến thời gian dùng cơm chiều cũng không có chuyện gì xảy ra.

Tôi đỡ Hà Thi Di đi tắm rửa, lại rửa sạch cho hai hồ ly con, lúc này Nam Nhã mới trở về, cô ấy mang về cho hai nhóc rất nhiều đồ vật, còn giúp tôi mua nhiều quần áo làm từ giấy cho Lạc Lạc.

Sau khi ăn cơm chiều, tôi ở nhà trên đốt cho Lạc Lạc, bé mừng rỡ liền đi luôn tới phòng Hà Thi Di để thử cho con bé xem.

Mặc Dật không nói buổi tối sẽ về, tôi liền cầm theo tờ giấy tìm Tề Sở kêu anh ta giúp tôi chép ra, sau đó chép lại vào sách một số phương pháp, lại từ từ thử sau.

Sau khi Tề Sở chuẩn bị xong thì cũng không ở lại phòng tôi quá muộn.

Thế là tôi một mình ghi chép, đến nửa đêm, tôi nghĩ có nên kêu Lạc Lạc đi gọi Mặc Dật hay không hay là tự mình thức thêm một đêm...

Đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy trong phòng có tiếng bịch, giống như có thứ gì đó rơi trên mặt đất.

"Đại Bạch!" Bình thường và buổi tối thì Đại Bạch đều sẽ đi ra ngoài săn, chẳng lẽ Hà Thi Di mới sinh con xong nó liền nhịn không được nên muốn ra ngoài săn đồ ăn mang về bồi dưỡng cho Hà Thi Di hả?

Tôi gọi một tiếng nhưng không có lời đáp lại, tôi đang cảm thấy quái lạ thì cảm giác được có thứ gì lạnh rơi trên vai mình nên liền duỗi tay ra sờ mó.

Trên tay liền đau nhức, tiếp theo đó có thứ gì quấn ngay lấy cổ tay tôi.

Cái loại cảm giác này làm tôi tức khắc xù lông lên, liền dùng sức vung tay lên, hét lớn: "Có rắn!"

Quấn trên tay tôi là một con rắn màu vàng xen trắng, nó cắn tay tôi còn không chịu nhả, tôi dùng sức quăng vài lần nhưng không rớt, cũng không biết lấy đâu ra lá gan, một tay tôi kéo đuôi rắn và dùng sức giật phăng một cái ra ngoài.

Có điều theo con rắn kia rơi xuống đất lại có thêm vài con.

Tôi cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn thử, lại thấy trên nóc nhà có mấy con đang uốn lượn mà bò, còn có từ cửa sổ bò vào, cũng có từ ngoài cửa chính bò vào trong.

Tôi mặc kệ hình tượng, nhảy chân chạy ra ngoài.

Bên ngoài rắn không nhiều bằng trong phòng tôi nhưng mà khắp mọi nơi đều có.

Đại Bạch giống như chó nhìn về mấy con rắn nhe răng kêu bậy.

Nghe thấy tôi hét lên nên Tề Sở từ trong phòng liền đi ra, hướng tôi quát một tiếng: "Đừng lộn xộn, càng không được ra khỏi phòng!"

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, đây là mẫu tử song sát, rắn quấn quan tài, những con rắn này vào phòng chính là muốn ép tôi đi ra ngoài.

Phòng của Hà Thi Di cũng không tránh khỏi, Nam Nhã một tay ôm một đứa ra tới, còn Hà Thi Di sợ đến mức mặt đã trắng bệch, con bé lạnh run kéo lại quần áo cũng đi ra, thấy Đại Bạch có thể kiểm soát những con rắn kia nên nó liền nhảy ra phía sau Đại Bạch.

Mắt thấy con rắn từ khe cửa sổ chui vào, một số con còn chui từ lỗ chuột tiến vào, tôi liền sợ đến mức hoảng.

Tôi lấy quần áo quấn lại miệng vết thương, tiếp theo lấy hương thắp lên, nhưng đều không có tác dụng.

Ngược lại là chỗ Đại Bạch đang nhe răng kêu lại không có rắn.

"Đại Bạch, nhìn này." Tề Sở cũng lập tức nhảy ra phía sau Đại Bạch, rồi nhìn tôi nói: "Đừng sợ, Đại Bạch cũng coi như là thần thú hộ trạch(*)."

(*)Bảo vệ chỗ ở.

Sau đó anh ta quay đầu lại nói với Đại Bạch: "Kêu đi!"

Cũng không biết có phải là do bị rắn bức ép đến nóng nảy hay không, Đại Bạch lập tức ngẩng đầu kêu to, âm thanh đó giống như sói như hổ vậy. Lũ rắn vốn đang uốn lượn trong phòng lập tức lui ra ngoài hết.

Tôi thấy rắn đi sạch rồi, lúc này mới tìm cây kéo dùng cắt hương để cắt vết thương, rồi nặn máu độc ra, sau đó nắm lấy tro hương dán lại miệng vết thương, Tề Sở còn đưa một rễ thuốc cho tôi ăn.

Đại Bạch kêu xong thì cất bước chạy ra ngoài cửa.

Hà Thi Di thấy vậy nên hét lớn, tôi cùng Tề Sở liếc nhìn nhau, lập tức đi theo ra ngoài.

Chỉ thấy trong gió đêm, người phụ nữ áo đỏ ở ngoài sân đang nằm dài trên mặt đất, một tay cô ta ôm đứa nhỏ, dây cuống rốn của đứa nhỏ kia vẫn nối với bụng của cô ta.

Những con rắn quấn quan tài từ bên người cô ta bò đi, còn kêu tê tê.

Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó đi theo những con rắn kia, cùng nhau bò đi.

Đúng thật là bò đi, bò giống như rắn, uốn lượn bò về phía trước...

"Đó là xà tinh hả?" Có thể là do sinh mấy con hồ ly con nên Hà Thi Di cũng có thể nhìn thấy, con bé khiếp sợ hướng tôi nói: "Xà tinh này sao không xinh đẹp, thoạt nhìn còn có chút khủng bố."

Tôi thật sự không muốn nói cho cô bé đã bị mấy câu chuyện thần quỷ xưa mê hoặc, nên liền gọi Nam Nhã đưa con bé vào phòng, sau đó tôi nhìn Tề Sở nói: "Làm sao bây giờ? Đây có phải là muốn theo dõi tôi không?"

Tôi cũng quá bi thảm rồi, phải không?

"Theo dõi cô không có thiệt thòi." Tề Sở đồng tình liếc tôi một cái, nhẹ giọng nói: "Nếu như có thể ăn thịt thai quỷ thì cô ta hoặc đứa nhỏ kia sẽ có một người sống, cơ hội đầu thai cũng nên có chứ? Nếu như ăn không xong mà cô lại là người mang thai quỷ, dù sao cũng không được gây tội ác cho nên chỉ có thể giúp cô ta."

Chính là nói, tìm tôi, làm thế nào cũng không thiệt thòi.

Trong lòng tôi đau khổ không thôi và đêm nay lại không thể ngủ được, tôi sợ sẽ có rắn tới nữa, thế nên liền cùng Nam Nhã ngồi ở trong phòng Hà Thi Di một đêm.

Hà Thi Di hạnh phúc muốn chết, liên tục nói Đại Bạch nhà nó rất dũng mãnh.

Vốn dĩ muốn trời mau sáng còn cùng Tề Sở nghĩ cách.

Lại không ngờ tới trời vừa sáng, thôn trưởng đã kêu than tiến vào nhà tôi, lần này ông ta cũng không sợ có Mặc Dật ở đây, vừa tiến vào liền kéo tôi đi ra ngoài nói: "Vân Thanh à, lần này con nhất định phải cứu mạng! Anh vợ bác bị rắn chui vào.. chui vào... cửa sau!"