Âm Dương Khế

Chương 18: 18: Vô Cớ Hoả Hoạn





Cuối thu dần qua, gió lạnh trong rừng núi Sóc Phương mang theo sương mù thổi thẳng về phía nam.

Vào ngày không có nắng ấm chiếu rọi, toàn bộ Lai An giống như bịt kín một tầng sương vô hình.

Gã sai vặt của Tào gia dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thình lình bị gió lạnh thổi đến run lập cập.

Gã kéo tay áo lau mặt, muốn hít nước mũi vừa mới thò ra bên ngoài về.

Này vừa hít lại cực kỳ khủng khiếp, ngoài gió lạnh tràn đầy, thế nhưng còn có… một chút… mùi khét??!

Sao lại như vậy?! Gã miễn cưỡng giãy giụa khỏi cơn buồn ngủ, nửa mở mắt, ánh lửa hừng hực thoáng cái liền khiến hai mắt nó đau nhói.

Gã sai vặt cho là mình nằm mơ, lại dụi dụi mắt mở to lại nhìn một cách cẩn thận, chỉ thấy bên cạnh tường thấp ở phía bên sân kia của Thiếu gia, trúc đốm* tươi tốt bên kia không biết bị cái gì đốt rồi, thân trúc cùng lá trúc cháy lách tách, đang rơi rào rạt xuống đất ——

(*湘妃竹: loại trúc có đốm trên thân)

“Cháy rồi ——”

Gã sai vặt sợ tới mức hô to, thật mau liền có người mang theo từng xô nước đến giội tắt cây trúc đang cháy.

May mắn phát hiện kịp thời, ngoài tường nhà chỉ bị ám đen, không bị lan đến.

Nhưng lại khiến Tào gia từ trên xuống dưới sợ tới quá mức.

Nhất thời nhóm nô bộc đứng ở trong sân đều nghị luận sôi nổi: Này cũng không phải lần đầu tiên vô sớ hỏa hoạn!

“Phu nhân, người được mời sao còn chưa tới? Còn cháy như vậy nữa phải làm sao đây….”

“Câm miệng.” Trong mắt Đại phu nhân mang theo tức giận, nhìn lướt qua nhóm nô bộc đang khua môi múa mép, “Lão gia đương nhiên có tính toán của mình, các người không cần suy đoán lung tung! Lê Bá, ngươi quản lý bọn họ cho tốt vào, nếu còn để cho lão gia nghe thấy mấy chuyện bắt bóng bắt gió* nữa, ngay cả ngươi ông ấy đều sẽ không tha.”

(*捕风捉影 bộ phong tróc ảnh: vu vơ, không căn cứ.)

***

“Ách xì ——”

Thanh Ngư cảm thấy ngứa mũi, không nhịn được gió lạnh ùa tới nhảy mũi một cái thật vang dội.

Thời tiết hôm nay thật sự không tốt, nhiều mây có mưa.

Sau khi trời mưa Lai An thật là lạnh đến đáng sợ.

Lạnh lẽo mang theo ẩm ướt kia giống như kim châm, xuyên qua da chậm rãi đâm vào xương cốt, so với mùa đông của Nam HOài chỉ có hơn chứ không kém.

Thích Thất tìm một chỗ đặt chân cho bọn họ, là chi viện của Du Ý Các ở Lai An.

Thẩm Húc thấy Thanh Ngư giống như bị trúng gió, vội nhờ đối phương tìm chút quần áo ấm áp đến.

Làm chi viện, Hứa Nham còn cố ý nấu một bát canh gừng, Thẩm Húc dứt khoát rót hết cho Thanh Ngư, dặn dò y hôm nay liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở bên này.

Du Ý Các chịu nhờ cậy của Tào phủ, tới điều tra chuyện hỏa hoạn.

Thẩm Húc cứ một hai phải muốn đi theo Thích Thất, nói hoa mỹ rằng “Nhìn việc đời”.

Thích Thất không lay chuyển được hắn, đành phải mang theo động vật cỡ lớn này.

Dù sao Tào Quế Thanh cũng là trông mong người của Du Ý Các tới đây, vội vàng cho hạ nhân mời hai người vào trong phủ, thêm mắm thêm muối thuật lại cho Thích Thất tình huống mấy ngày nay trong phủ.

Thích Thất không cảm thấy hứng thú lắm với bộ dạng hư tình giả ý* này, chỉ nghe đại khái liền bảo Tào Quế Thanh dẫn bọn họ đến chỗ cháy để nhìn một cái.

(*虚与委蛇 hư dữ ủy xà: hư tình giả ý, xã giao có lệ.)

Chỗ cháy gần đây nhất, chính là hàng trúc đốm ở trong sân của Tào thiếu gia.

Thích Thất đi qua dọc theo hàng trúc, xem xét từng dấu vết hỏa hoạn, ngồi xổm xuống bốc một nhúm tro than, vê ra ở ngón tay.

Thẩm Húc thấy y xuất thần, cũng ngồi xổm xuống thò đầu qua, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói ra: “Theo như ta thấy, trời hanh vật khô, cây trúc này cháy cũng không phải chuyện hiếm lạ gì… ngươi nhìn ra gì không?”

“Không có.”

Thẩm Húc liếc mắt nhìn đám người Tào gia đang vây xung quanh, có chút lo lắng Thích Thất sẽ bị bọn họ coi thường, có chút nôn nóng hỏi: “Có phải là trận pháp gì không?”

“Không có dấu vết để lại của linh lực,” Thích Thất ăn ngay nói thật, y nhìn Thẩm Húc giống như kiến bò trên chảo nóng, nói: “Nhưng nhất định là có chuyện không quá bình thường đã xảy ra.

Ngươi cũng có thể đi hỏi chuyện bọn họ, không cần để ý ta.”

Thẩm Húc nhướng mày, không nghĩ tới khúc gỗ Thích Thất này thế nhưng còn có thể nhận ra được xao động trong lòng hắn, không khỏi lại có chút thay đổi cách nhìn đối với y.

Hắn gật đầu, liền đứng lên không chút do dự, hỏi Tào Quế Thanh: “Vừa rồi Tào đại nhân nói, mấy tháng gần đây, Tào phủ sẽ luôn vô cớ nổi lửa.

Không biết ngoại trừ chỗ này của Thiếu gia, địa điểm hỏa hoạn khác đều ở chỗ nào?”

Tào Quế Thanh há mồm liền muốn lặp lại chuyện phiền não vừa rồi, Thẩm Húc lại xua tay đánh gãy ông ta: “Những chuyện đó chúng ta đều nghe rồi, đại nhân chỉ cần báo địa điểm hỏa hoạn là được.”

Bị hắn trách móc, Tào Quế Thanh xấu hổ nói: “Kỳ thật nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, lúc trước bức tranh chữ treo trong phòng ta bị một lần, lần đó may mắn ta cũng ở đó, cho nên không chảy cả thư phòng; màn rèm trong phòng nội tử* từng bị; bảng hiệu bên Nguyệt Môn từng bị, cháy nát rớt xuống mới bị người phát hiện; có một đêm sen thu* trong hồ ở trong phủ đều bị cháy hơn nửa.”

(*内子 vợ.)

(**秋荷.)

“Lúc tranh chữ và rèm che nổi lửa, ngoài Đại nhân ngài ra, còn có người khác ở đó?”

“Lần tranh chữ kia thì không có, nhưng rèm cửa kia chúng ta thật sự không biết.”

Hai người Thẩm Thích sau khi nghe xong, nhìn nhau, lòng đều có đáp án.

Vốn dĩ cho rằng thật sự có khả năng là vật khô làm cho, nhưng ngoại trừ một hàng trúc đốm ở trước mặt, chuyện hỏa hoạn khác thấy thế nào đều không giống như sẽ tự cháy.

“Có thể phiền Tào đại nhân dẫn chúng ta đi xem được không, hồ hoa sen ngươi vừa mới nhắc tới?” Thích Thất vỗ bay tro than trong tay đứng dậy.



Tào Quế Thanh lúc này gặp phải chuyện lạ, thật sự là không có chỗ để xin giúp đỡ*, trước mắt chỉ có hai người trẻ tuổi này là có thể nhờ vào, nào sẽ nói không được.

Ông lập tức dẫn hai người đi về phía hồ hoa sen.

(*求助无门, cầu trợ vô môn: tìm người khác trợ giúp nhưng không có biện pháp.)

Này vừa đi, tuy là trong lòng mọi người đều có việc, bước chân vội vàng, đều đi gần nửa khắc*.

Thẩm gia cũng không nhỏ, nhưng Thẩm Húc bị người dẫn quẹo trái rẽ phải ở trong Tào phủ, vẫn là không khỏi cảm thán: Tào gia này thật lớn!

(*半刻钟: 7.5p.)

Tào Quế Thanh mời hai người đến chỗ đình ngắm trăng, đứng ở đây liền có thể nhìn thấy hoa sen ở nửa hồ bên đối diện.

Thẩm Húc nhìn đình ngắm trăng này từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy người của Tào gia còn rất biết hưởng thụ, nếu là giữa hè, hương sen ngập tràn, trăng tròn trong trẻo phản chiếu xuống nửa kia hồ, nào có thể tìm được chỗ “Với bóng nữa thành ba người” tốt hơn?!

(*对影成三人 Đối ảnh thành tam nhân.

Này là 1 câu trong bài thơ Nguyệt hạ độc chước của Lý Bạch: nâng chén mời trăng uống rượu, ánh trăng, ta cùng với cái bóng của ta vừa lúc là ba người.

Biểu hiện cảm giác cô độc vô hạn.)

Hắn liền tấm tắc bảo lạ, ánh mắt Thích Thất lại khóa chặt vào phía trên một mảng hoa sen bị cháy sém.

Cành khô bị ngọn lửa kiếm láp vẫn phát ra mùi khét nhàn nhạt, nhưng Thích Thất vẫn nhạy bén ngửi ra được mùi thịt nướng hôi thối như có như không.

Y nhìn quanh trái phải, thấy những người khác đều không nói ra bất luận điều gì khác thường, không khỏi nhăn mày.

Động tác nhỏ của y đều không thoát khỏi đôi mắt của Thẩm Húc, Thẩm Húc thấy sắc mặt y có biến hóa, lập tức bất động thanh sắc tiến đến trước mặt y: “Phát hiện cái gì?”

“Ta ngửi được mùi thịt khét.”

Thẩm Húc lập tức quay đầu hỏi lớn: “Xin hỏi Tào đại nhân, trong hồ này của các ngươi có nuôi động vật gì không?”

Tào Quế Thanh bị hắn hỏi đến sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu nói: “Chỉ có cá chép.”

Này hiển nhiên không phải đáp án Thích Thất muốn, Thẩm Húc liếc mắt nhìn sắc mặt y, cũng không muốn lòng vòng nhiều như vậy, đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi cho ta hỏi thẳng, không biết quý phủ từng kết thủ với người nào không?”

Câu hỏi này của Thẩm Húc như là sấm sét giữa đất bằng, vừa tung ra một chúng Tào gia đã bị nổ đến sắc mặt trắng bệch, nhất thời chúng sinh trăm thái, đặc sắc rực rỡ.

Có người trố mắt nghẹn lời, có người mím môi không nói, còn có người châu đầu ghé tai, ánh mắt láo liêng.

Nhưng Tào Quế Thanh lại trầm ổn trong chuyện này, ánh mắt hơi đổi, quét qua đám người trong lòng có quỷ* ở phía sau, khiến bọn họ đều sôi nổi rũ đầu.

(*各怀鬼胎 các hoài quỷ thai.)

Chờ đến khi tiếng nghị luận biến mất, ông ta mới nói với Thẩm Húc một cách nghiêm nghị: “Sao Thẩm công tử lại nói ra lời này?”

Thẩm Húc cùng Thích Thất trao đổi ánh mắt, cũng là đã tính trước: “Nếu Tào đại nhân nói với chúng ta chuyện hỏa hoạn, lại mời Du Ý Các trợ giúp như thế này, nhất định trong lòng Tào đại nhân cũng đã có đáp án.


Yêu linh trong Tào phủ không nhiều, cũng không đáng để lo, ta và vị Thích đại sư này chỉ xem một chút, nguyên nhân hỏa hoạn hẳn là không phải chúng nó.

Có khả năng, là có người cố tình bày trận nhóm lửa.”

Nghe được là người làm, sắc mặt Tào Quế Thanh càng đen.

Nhưng ông ta vẫn phủ nhận: “Người Tào gia chúng ta làm việc trước giờ quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ chủ động kết thù với ai.” Tuy rằng ông ta nói vậy, nhưng trong đám nô bộc đằng sau, có mấy người sắc mặt khác thường.

Thẩm Húc thấy Tào Quế Thanh miệng kín như bưng, hỏi không ra nguyên cớ, biết ở lại Tào phủ cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể nói với Tào Quế Thanh, cần trở về nghiên cứu thêm.

Tào Quế Thanh vừa rồi bị hỏi đến chuyện kết thù, nhất thời phiền lòng, cũng không muốn giữ hai người, cho người đưa hai vị ra phủ.

Vốn đang là khách quý của Lão gia Tào gia, thoáng cái đã bị đuổi ra khỏi cửa, Thẩm Húc nhìn tư thế của Tào Quế Thanh, nhịn không được chửi thầm mấy câu.

Ngược lại là Lê Bá quen thuộc, tự mình đưa hai vị trẻ tuổi ra cửa.

Thẩm Húc cũng không hài lòng với thái độ của Tào Quế Thanh lắm, vừa bước ra cổng lớn của Tào gia, lập tức oán trách vài câu.

“Rõ ràng chính là bị người nhằm vào, còn không muốn nói cho chúng ta biết, ta thấy Tào đại nhân này cũng không phải là rất muốn tìm được là ai bày trận mưu hại.”

Thích Thất nghe xong, nhìn thoáng qua Lê Bá vẫn còn đứng tại chỗ một cách cung kính, gật gật đầu giống như phụ họa.

Thẩm Húc cũng để ý sắc mặt Lê Bá, một bên bịa chuyện: “Nhưng người bày trận còn rất mang thù, ta xem là gã muốn đốt toàn bộ Tào phủ.”

Toàn bộ quá trình Lê Bá vẫn luôn rũ mắt, dường như cũng không để ý, không nói một lời tiễn hai vị công tử ra cửa.

“Không đi sao?”

Hai người đi qua một góc đường, Thẩm Húc bỗng nhiên dừng bước.

Nghe thấy nghi vấn của Thích Thất, Thẩm Húc làm ra động tác im lặng với y, thuận tay kéo người đến trước mặt, chen vào trong đám người.

Thích Thất sửng sốt, tuy rằng không biết lý do của hắn, nhưng vẫn không nhúc nhích mặc kệ động tác của hắn.

Lạnh lẽo của tháng mười bị nhiệt độ cơ thể của Thẩm Húc đánh bại, hơi thở của thế giới kia bị linh khí của đối phương ngăn cách, có một chớp mắt, ổn định linh hồn trôi giạt khắp nơi của y.

Thích Thất hít sâu một hơi, nhẹ giọng: “Làm sao vậy?”

“Trốn một chút, có người đi theo chúng ta.” Thẩm Húc nói ở bên tai y, hơi nóng chui vào làn da sau tai sinh ra run rẩy.

Nhưng Thích Thất không né, vẫn rũ mắt hỏi hắn: “Người của Tào gia?”

“Nhìn không giống, nhưng thân hình có chút quen mắt.”

Chờ đến khi xác định đối phương rẽ vào một hướng khác rồi, Thẩm Húc mới buông bàn tay nắm chặt Thích Thất ra, lại ghé vào bên tai đối phương nói: “Nhưng vừa rồi người Tào gia lại nhân lúc hỗn loạn nhét cho ta một thứ.” Hắn mở tay ra với Thích Thất, bên trong là một cuộn lụa nhỏ..