Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 13: 13: Phó Bản “tan Học Về Nhà” Kết Thúc







Edit: Ry

Tiếng nổ mãnh liệt vang vọng khắp tòa nhà.

Cả người Nhan Ký Vân bị chấn động làm tê dại, đầu cậu trống rỗng trong vài giây, mắt nổ đom đóm, cảm nhận duy nhất là mặt mình đang dán lên đất.

Mất một lát hồi sức, tất cả ý thức của cậu mới dần tụ lại.

Thế mà cậu sống sót sau vụ nổ nguy hiểm như vậy?

Lỗ tai Nhan Ký Vân vẫn còn vang lên ong ong, hoàn toàn không nghe được tiếng động xung quanh, nhưng cậu thấy Dương Tuyết nằm ở cách đó không xa.

Cô gái nằm ngay trước cửa cầu thang, xem ra là vừa từ dưới chạy lên, bị vụ nổ bất ngờ hất tung ngã ra đất, không biết là sống hay chết.

Cậu nên quan tâm bản thân trước đã, đằng sau bị thứ gì đó đè khó chịu muốn chết, cơ thể như kiểu không còn là của mình.

Nhan Ký Vân nằm thêm một hồi, thử nhúc nhích chân, vẫn cử động được.

[Hệ thống: Còn 1 phút 30 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Phó bản không kết thúc bởi vụ nổ, nhắc nhở này thật sự khiến người ta tỉnh hẳn.

Cậu nhấc đầu lên, quay sang thì thấy cánh tay của Lý Mục Dương.

Từ góc độ của Nhan Ký Vân, tuy Lý Mục Dương chỉ là một đứa bé, nhưng cánh tay thằng bé đối với thân mèo cậu đây vẫn tương đương với một con mèo nặng 2-3kg, mà cánh tay gầy yếu này còn đang đè lên cậu.

Nhan Ký Vân đoán lúc vụ nổ xảy ra, Lý Mục Dương đã che cho cậu.

Rõ ràng người cần được bảo vệ là Lý Mục Dương lại bảo vệ cho cậu, đây là điều Nhan Ký Vân hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhan Ký Vân giãy giụa đứng lên, thật ra cậu không phải chịu tổn thương gì lớn, chỉ là chấn động từ vụ nổ khiến cậu bị ù tai mà thôi.

Nhưng, cậu không chết, Lý Mục Dương thì sao?

Ở chung một ngày, Nhan Ký Vân sẽ không coi Lý Mục Dương như một NPC trong game.

Đứa nhỏ này là một người sống sờ sờ, một học sinh tiểu học có ý thức phản kháng, có suy nghĩ tự chủ, còn rất xuất sắc, chỉ là có cha mẹ thói đời tham lam không biết quý trọng người nhà mà thôi.

Lý Mục Dương nằm trên đất, Nhan Ký Vân tiến tới ngửi thử, còn thở, đứa nhỏ vẫn còn sống.

Nhan Ký Vân vượt qua Lý Mục Dương nhìn vào bên trong.

Căn hộ vô cùng hỗn độn, ba Lý bị nổ cho máu thịt văng tung tóe, có cánh tay còn văng ra tới gần cửa.

Mẹ Lý ở trong bếp chuẩn bị cơm tối áng chừng cũng đã mất mạng.


Bọn họ may mắn có cánh cửa này cản bớt nên thoát khỏi cái chết, Lý Mục Dương chỉ bị ngất.

Trước khi ngất còn biết che chở cho cậu, Nhan Ký Vân không khỏi cảm động vô cùng, đại khái là cách Lý Mục Dương báo đáp cậu nhỉ.

Nhan Ký Vân kiểm tra quanh người Lý Mục Dương, ngoài việc bị ngất thì trên người thằng bé không còn vết thương nào khác.

Có thể gọi xe cứu thương không?

Lúc chiều hai người chơi kia đã gọi điện báo cảnh sát từ phòng làm việc của tay bác sĩ biến thái, vậy thì hẳn là cũng sẽ có xe cứu thương tới chữa trị cho Lý Mục Dương.

Tiếng nổ lớn như vậy không thể không có ai nhận ra được.

[Hệ thống: Còn 40 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Nhan Ký Vân dùng chân vỗ lên mặt Lý Mục Dương.

Nhóc con, mau dậy đi!

[Hệ thống: Còn 30 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Nhan Ký Vân tiếp tục dùng chân vỗ thằng bé, hi vọng Lý Mục Dương không chết thật.

[Hệ thống: Còn 20 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Cậu vỗ như vậy vẫn có tác dụng, mí mắt Lý Mục Dương run run, đứa nhỏ mở mắt ra, thứ đầu tiên hiện lên chính là cặp mắt xanh biếc đựng đầy lo lắng.

[Hệ thống: Còn 10 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Lý Mục Dương hé miệng: “Cậu không sao thì tốt quá.”

Nhan Ký Vân ghé vào trước mặt Lý Mục Dương, dụi đầu lên cằm đứa nhỏ.

Lý Mục Dương không chết, sự cố gắng cuối cùng của cậu vẫn có tác dụng!

Nhưng thời gian cậu ở lại phó bản đã hết rồi, về sau hẳn là sẽ không được gặp Lý Mục Dương nữa.

Một đứa bé tốt đẹp như vậy, hãy cố gắng sống thật tốt nhé.

[Hệ thống: Còn 5 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

[Hệ thống: Còn 3 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]

Nhan Ký Vân rất muốn nói gì đó, cậu nhẹ nhàng nói lời tạm biệt bên tai Lý Mục Dương, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một đơn âm: “Meo~”