Ai Là Kẻ Thứ Ba

Chương 14: Tự thuật của người đàn bà: tôi dùng bảy ngày để cứu cuộc hôn nhân sắp tan vỡ




Hôn nhân có lúc giống như lái xe, mỗi người đều không mong bạn đời của mình đi ngược chiều, cũng không vì tiện cho mình mà vi phạm luật. Tuy nhiên, một khi đã xảy ra sự cố, bất kể ai đúng ai sai, người bị thương luôn là hai người.

Thường nghe mọi người nói khi chồng có kẻ thứ ba, người vợ luôn là người biết sau cùng. Thực ra, trong phần lớn tình huống lại là người vợ không muốn thừa nhận mà thôi. Lần đầu thấy chồng tôi có vấn đề là từ quần áo của chồng, tôi có thể ngửi thấy mùi hương lạ, chắc chắn không phải là mùi nước hoa của tôi hay dùng. Phụ nữ luôn nhạy cảm, đặc biệt là những người phụ nữ như tôi. Tôi không hỏi anh ấy, trái lại vẫn cất quần áo bình thường, nhưng bắt đầu chú ý tới từng hành vi cử chỉ của chồng. Khi quen Lưu Vũ, tôi mới là một cô gái tốt nghiệp xuất sắc của tỉnh, được gửi xuống nông thôn làm việc để rèn luyện. Năm đó tôi mới hai mươi tư tuổi, tiền đồ đẹp đẽ còn đang đợi tôi. Điều kiện gia đình cùng ưu thế bản thân của tôi rất tốt nên việc tôi tới đây làm việc cũng đủ khiến chính quyền thôn phải cảm động. Lúc đó chồng tôi mới là một nhân viên quèn. Suốt một thời gian dài sống ở đây, tôi không hề chú ý tới anh ấy.

Có một lần trực đêm, mấy chúng tôi ngồi chơi tú lơ khơ. Tôi ngồi trên giường, anh ấy không ngừng rót nước cho tôi, cứ một lời gọi chị hai lời gọi chị. Lúc này tôi mới phát hiện thấy thực ra anh ấy nhìn không đến nỗi, thân hình cao ráo, đôi mắt rất có thần, nước da ngăm đen khỏe mạnh. Từ đó về sau anh ấy luôn viện đủ lí do để tiếp cận tôi, chủ động làm việc giúp tôi, thậm chí sửa cả lò sưởi hơi nước trong phòng tôi đến mức quần áo bị nước bắn vào ướt sũng. Do điều kiện kinh tế gia đình tôi cũng khá, không quen ăn đồ ăn nông thôn nên anh ấy thường phóng xe máy, chạy tới một thị trấn nhỏ cách đó mười mấy cây số để mua đồ ăn vặt cho tôi. Có lần tôi và mấy đồng nghiệp cùng ra ngoài ăn cơm. Khi quay về đúng lúc trời đổ mưa, anh ấy cởi phăng áo khoác cho tôi che mưa. Kết quả là tôi không bị dính giọt mưa nào, còn hai cô đi cùng đều ướt sạch. Thế nên họ bắt đầu trêu chọc nói rằng anh ấy mê tôi. Tôi nhìn trộm, thấy mặt anh ấy đỏ bừng.

Quan hệ của chúng tôi bắt đầu rõ ràng nhưng tôi vẫn không dám cho người nhà biết, sợ họ phản đối. Gia đình Lưu Vũ đều ở quê, điều kiện rất kém, một em trai đang đi học, mẹ bị bệnh ốm triền miên quanh năm. Chúng tôi rơi vào cảnh khó khăn mãi tới một lần trực ban. Hôm đó mưa rất to, lại có sấm chớp, tôi rất sợ. Đột nhiên anh ấy xuất hiện trước cửa phòng tôi, nói rằng lo tôi sợ nên đến. Tối đó chúng tôi ở bên nhau. Tôi đã trao mình cho anh ấy, không rõ do xúc động hay yêu thật. Anh ấy ôm tôi, hứa nhất định sẽ giúp tôi hạnh phúc, kêu tôi tin anh ấy. Tôi nằm trong lòng anh ấy nhưng lòng trống rỗng, chỉ lặng lẽ nghe anh ấy nói, vì tôi thực sự không chắc chắn nổi về tương lai.

Quả nhiên, khi gia đình biết được quan hệ giữa tôi và Lưu Vũ, đã vô cùng phẫn nộ, còn nói tuyệt đối không để tôi lấy anh ấy. Vì ngay cả một gian nhà, anh ấy cũng không thể mua nổi cho tôi. Tôi cãi lại rằng không quan tâm, chúng tôi có thể ở trong kí túc. Cha tôi lần đầu tiên đánh tôi về chuyện này. Ông nói ông quan tâm, quyết không để con gái mình lấy một kẻ không có tương lai, xét về học hành, anh ấy chỉ tốt nghiệp trung cấp, xét về điều kiện gia đình, gia đình anh ấy càng không thể sánh được với tôi. Tiếp đó, gia đình sắp xếp cho tôi rất nhiều lần mai mối, nhưng lần nào tôi cũng im lặng hoặc cố tình chọc tức người làm mối. Cả nhà tôi đều tức điên lên vì tôi rồi vận dụng quan hệ tìm cách chuyển tôi từ nông thôn trở về một cơ quan trong thành phố.

Gia đình Lưu Vũ đối với tôi cũng rất lạnh nhạt. Mẹ anh ấy cho rằng dạng con gái yếu ớt như tôi không thích nghi làm con dâu nhà họ, vì tôi thậm chí cơm cũng không biết nấu. Có một lần, tôi khóc với Lưu Vũ, nói rằng chúng ta chia tay thôi, em không thể chịu đựng nổi. Anh ấy phóng xe máy đi như kẻ phát điên, kết quả đâm phải cây, cũng may người không sao. Anh ấy ôm lấy tôi nói không thể không có tôi. Nhìn anh ấy tuyệt vọng như vậy, cuối cùng tôi vẫn quyết tâm bất kể ra sao vẫn ở bên anh ấy. Chúng tôi trốn gia đình đi đăng kí kết hôn, mời mấy người bạn thân, ăn một bữa đạm bạc ở tiệm, coi như tiệc cưới. Tối đó, anh ấy nói với tôi rằng, nếu không có tôi, anh ấy có thể đi làm ở nông thôn, sống ở đó suốt đời, nhưng vì đã có tôi rồi, muốn tôi sống hạnh phúc nên nhất định anh ấy phải thành công để tôi có thể kiêu hãnh vì anh ấy.

Lưu Vũ bỏ việc ở quê, lên thành phố cùng tôi. Những ngày tháng tiếp đó của chúng tôi vô cùng khó khăn. Sinh hoạt hàng tháng chỉ dựa vào phần thu nhập ít ỏi của tôi. Nhờ bạn bè giúp đỡ, chúng tôi mở một tiệm ăn nhỏ, không dám lãng phí từng đồng, toàn ăn đồ ăn ế không bán được. Mặc dù đã như vậy, thu nhập của chúng tôi vẫn rất hạn hẹp. Tuy nhiên chúng tôi sống rất vui vẻ. Ngày đông, anh ấy luôn chui vào chăn làm ấm trước rồi mới chịu cho tôi vào. Khi đôi chân lạnh giá của tôi chạm phải cơ thể ấm nóng của anh ấy, anh ấy luôn cố tình kêu oai oái, rồi chúng tôi ôm chầm lấy nhau cười phá lên. Anh ấy biết tôi thích ăn lòng đỏ trứng gà nên trước khi nấu mỳ đều làm sẵn cho tôi một quả. Anh ấy tách lòng đỏ và lòng trắng ra rất khéo để tôi ăn cho tiện.

Nhờ sự thông minh và cần cù của Lưu Vũ, việc kinh doanh của chúng tôi dần tốt lên và ngày càng lớn mạnh. Những việc liên quan đến tiệm ăn ngày càng nhiều. Ba năm sau, Lưu Vũ đã trở thành một doanh nghiệp tư nhân có chút tên tuổi ở thành phố. Sau khi con chúng tôi ra đời, các bậc phụ huynh hai bên mới chịu chấp nhận chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng được thừa nhận. Sau khi có tiền, anh ấy không chỉ một lần khuyên ngăn tôi bỏ việc làm. Anh ấy nói có thể nuôi được tôi, để tôi an tâm ở nhà nuôi con. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng phụ nữ cần độc lập mới được tôn trọng. Thế nên tôi vẫn kiên trì sự nghiệp riêng. Tôi luôn cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, có chồng yêu mình, có con trai thông minh, có sự nghiệp riêng. Mãi cho tới khi xuất hiện bộ quần áo có mùi nước hoa lạ, tôi mới bắt đầu cảnh giác nhìn lại cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi phát hiện thấy anh ấy bắt đầu tìm mọi lí do để tăng giờ làm, hoặc cùng bạn bè làm ăn đi ăn cơm. Tôi tóc ngắn nhưng trên quần áo của anh ấy lại không ngừng nhặt được vài cọng tóc dài. Các buổi tối anh ấy rất chủ động, và giờ thường về nhà rất muộn, vừa về đã lăn ra ngủ, không còn tâm trí ân ái nữa. Dù vậy, tôi vẫn không tin rằng anh ấy thực sự đã ngoại tình. Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng bảy năm rồi, còn có một đứa con rất đáng yêu nữa. Tối đó, tôi chợt tỉnh dậy, phát hiện không thấy anh ấy ở bên cạnh. Tôi không kịp đi dép, cứ chân trần chạy ra, nghe thấy trong phòng đọc có tiếng nói chuyện. Tôi rón rén lại gần, nghe qua cánh cửa thấy anh ấy đang nói điện thoại với ai đó. Tiếng anh ấy rất nhỏ, tôi nghe không rõ. Tôi liền quay lại giường. Mãi lâu sau, anh ấy mới quay lại, khẽ khàng nằm xuống bên tôi. Tôi nghe anh ấy khẽ thở dài. Dù sao đi nữa lần này tôi nhất định cũng phải tìm hiểu sự thật. Dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu, tôi cũng cần phải hiểu rõ. Tôi quyết định bám sát anh ấy.

Muốn tìm Lưu Vũ là chuyện rất dễ dàng. Dù sao tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy. Khi tôi xuất hiện trong phòng khách sạn, Lưu Vũ sững sờ. Tôi thấy anh ấy đang ngồi trước một cô gái trẻ, tươi mơn mởn. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, tóc dài, buông rủ. Khi thấy tôi, Lưu Vũ hốt hoảng hẳn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. "Đây là, đây là thư kí mới của công ty. Bọn anh đang bàn chuyện làm ăn. Tiểu Tuyết, mau chào chị đi". Cô Tiểu Tuyết đó phản ứng cũng nhanh, chào tôi, giọng rất ngọt ngào, rồi khách khí nói: "Chị à, chúng em bàn chuyện cũng xong rồi. Đúng lúc em định đi đây." Nói xong, cô ta xách giỏ định bỏ đi. Tôi nhìn Lưu Vũ, cười nói: "Anh không mau tiễn người ta về sao? Tối thế này rồi, con gái đi lại không tiện." Không cần đợi Lưu Vũ nói gì, Tiểu Tuyết đã lập tức từ chối "Không cần, không cần đâu" rồi lao ra cửa như tên bắn.

Khi cửa phòng khép lại, tôi như thấy đất trời đảo lộn. Tôi ngồi phệt xuống sa lông, không muốn nói câu nào. Thì ra tôi không hề kiên cường như tôi tưởng tượng. Lưu Vũ như thể sợ quá, chạy tới ôm lấy tôi. Người tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Anh ấy lại càng ôm chặt hơn. Chỉ có tôi không biết rằng ở đó còn có ít nhiều tình thương. Thì ra khi nghe mọi người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tôi đã không tin. Giờ đây tình yêu của tôi như thể sắp tới ngày tận cùng, lại phát hiện thấy mình yếu đuối, bất lực như vậy, tôi hỏi anh ta bằng giọng không cam tâm: "Anh thực sự rất yêu cô ta sao?"

"Đúng thế. Nếu nói anh không yêu cô ta là nói dối em. Anh biết mình làm như vậy là không phải với em. Anh cũng muốn né tránh khỏi bị quyến rũ nhưng anh không làm được. Anh thực sự thích Tiểu Tuyết. Ở bên cạnh cô ấy, anh thấy rất nhẹ nhõm. Em đánh anh, mắng anh cũng được.", anh ta nói. "Không thể cứu vãn nổi sao?" Thực ra không hỏi, tôi cũng biết rõ kết quả. "Xin lỗi, chúng ta ly hôn nhé, tiền..." Anh ta chưa kịp nói xong đã bị một cái tát của tôi giáng xuống mặt. Tôi đã vì anh ta hi sinh nhiều như vậy. Những thứ đó lẽ nào có thể dùng tiền để bù đắp? Còn con trai tôi nữa, lẽ nào tiền có thể thay thế được cha nó?

Những xúc cảm của Đồng Đồng vẫn rất kiên cường. Khi nghe cô ấy nhớ lại chuyện bi thương cũ, không biết tại sao, mũi và mắt chúng tôi đều đỏ lên. Tối đó, anh ấy không về nhà, mà tới chỗ làm. Tôi nằm trên giường, trong đầu đều là những chuyện cũ trước đây của chúng tôi. Những ngày tháng đó tuy rất gian khổ nhưng cũng rất hạnh phúc. Tại sao lại có thể đi tới bước đường cùng ngày hôm nay nhỉ? Lẽ nào những ngày tháng đẹp đẽ trước kia đều không bằng Tiểu Tuyết? Cái gia đình mà chúng tôi vất vả dựng lên chỉ có thể kết thúc như vậy sao? Tôi thật không cam tâm, còn có con trai tôi, tôi phải giải thích mọi chuyện với nó như thế nào đây? Thực ra, nghĩ kĩ lại, sự việc phát triển đến mức này, tôi cũng phải có trách nhiệm. Từ khi có con trai, toàn tâm tư của tôi đều dồn vào con, rất hiếm quan tâm tới chồng. Vì tôi cho rằng sự nghiệp của anh ấy đã ổn định và năng lực của anh ấy hoàn toàn có thể tự mình giải quyết mọi vấn đề. Trong cuộc sống luôn là anh ấy chăm sóc tôi. Tôi chưa từng có ý chủ động chăm sóc anh ấy. Có thể chính vì nguyên nhân này mới thúc đẩy anh ấy muốn từ bỏ gia đình này, định tới bên cạnh Tiểu Tuyết.

Tôi khổ sở mất bảy năm để gây dựng nên gia đình này. Nếu thêm cả thời gian chúng tôi yêu nhau trước khi cưới cũng phải tới mười năm tất cả. Tôi không thể vứt đi như vậy được. Tôi tin rằng anh ấy còn yêu tôi. Anh ấy chỉ nhất thời mất phương hướng mà thôi. Tôi muốn anh ấy quay lại về bên tôi. Quyết ý như vậy rồi nên ngày hôm sau tôi gọi điện cho Lưu Vũ, kêu anh ấy về nhà. Nhìn nét mặt tiều tụy của anh ấy, ắt hẳn đêm qua cũng thức trắng. Mắt anh ấy vằn lên những tia máu đỏ. Tôi cũng thấy sao mình rất lâu rồi không chân thành ngắm kĩ anh ấy.

Anh ấy cũng không ngờ tôi lại bình tĩnh đến vậy nên có vẻ rất bất ngờ, như thể đã chuẩn bị đón nhận một trận bão tố lôi đình. Tôi nói chỉ cần anh ấy đồng ý một điều kiện, tôi sẽ cho anh ấy tự do. Lưu Vũ cảm thấy có lỗi với tôi nên nói ngay, dù tôi đưa ra điều kiện gì, anh ấy cũng chấp nhận hết. Tôi yêu cầu anh ấy đưa tôi quay lại tiệm ăn nhỏ thời kì chúng tôi mới gầy dựng, sống ở đó bảy ngày như trước kia. Anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn nhận lời. Chủ nhân của tiệm ăn đó là bạn thân của chúng tôi. Sau khi việc làm ăn phát đạt, chúng tôi đã tặng lại tiệm ăn này cho anh ấy. Lần này chúng tôi quay về, nói rõ với anh ấy là muốn sống lại vài ngày như trước kia, muốn mượn lại tiệm ăn bảy ngày, ông bạn chúng tôi vui vẻ đồng ý ngay. Chúng tôi gửi con lại cho ông bà chăm sóc.

Sau khi về đó, tôi và Lưu Vũ đều tắt điện thoại, cũng không mang máy laptop. Thoạt đầu tôi cứ ngỡ nếu phải rời xa điện thoại, máy tính và con trai, chắc chắn chúng tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Nhưng khi chúng tôi cùng về đó, bắt đầu quay lại thời kì chỉ có hai người, đột nhiên tôi phát hiện thấy cuộc sống còn có mặt khác. Tối đó chúng tôi chen nhau ngủ trên chiếc giường chật chội trong tiệm ăn, kề sát nhau. Tuy chiếc giường đó không tài nào dễ chịu như chiếc giường lớn ở nhà nhưng chúng tôi đều thấy thân thiết hơn rất nhiều. Anh ấy ôm lấy tôi. Tôi hỏi anh ấy còn nhớ chuyện trước kia dùng cơ thể mình giúp tôi sưởi ấm chăn nệm lạnh giá. Anh ấy nói rằng đã khắc cốt ghi tâm, chết cũng không quên. Nói xong, cả hai chúng tôi đều ngượng ngùng im lặng. Ngày hôm sau, trời chưa sáng, chúng tôi đã trở dậy vì phải tới chợ mua thức ăn. Anh ấy đạp xe ba bánh chở tôi. Kĩ thuật đạp xe của anh ấy rõ ràng không được như trước kia, mới đạp vài vòng đã mệt tới mức mồ hôi đổ ròng ròng.

Khi tới chợ, người đã rất đông, tất cả đều tới mua hàng về bán. Chúng tôi tranh nhau trả giá, như trước kia, mất nhiều thời gian mặc cả chỉ để tiết kiệm có một hào rồi nhặt từng cọng rau tươi non. Rồi tôi luôn mua xong lại oán thán chồng đã bị mua đắt, ca cẩm rằng đồ anh chọn không tươi ngon như tôi chọn. Anh ấy sẽ thực thà thừa nhận rằng bà xã ơi, anh sai rồi, anh về nhà sẽ không ăn cơm nữa. Như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được tiền một bữa cơm. Tôi sẽ ôm eo anh, nghịch ngợm nói nếu anh không ăn sẽ không còn hơi sức, không thể nghịch với tôi được. Hồi đó chúng tôi ở bên nhau, chỉ cần không có ai, anh ấy lại cõng tôi, dù xuống nhà bếp, lên phòng ngủ hay đi toilet, tôi đều bắt anh ấy cõng.

Khi về tới tiệm ăn, tôi phụ trách rửa rau, rửa bát. Anh ấy phụ trách làm đồ ăn, xào nấu. Tôi phụ bếp giúp anh ấy như năm đó. Mỗi lần anh ấy làm xong món nào, tôi đều khen nức nở: "Thơm quá, thật đúng là sư phụ số một thiên hạ." Rồi anh ấy lại lấy đũa gắp một ít thức ăn cho vào miệng tôi coi như thưởng công. Buổi tối, đợi sau khi khách khứa về hết, chúng tôi đã mệt lử. Nhưng anh ấy vẫn làm món đơn giản như giá xào, nấu hai bát mỳ. Tôi theo thói quen gắp mỳ lên, bên dưới đã có sẵn hai lòng đỏ trứng gà. Tôi không thể ăn hết ngần đó mỳ nên luôn bỏ bớt mỳ sang cho anh ấy. Nhưng mỳ quá dài, anh ấy đành dùng răng cắn, giống như trước đây. Đột nhiên tôi đặt đũa xuống, bưng mặt khóc. Anh ấy ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường, không ngừng hôn tôi. Đột nhiên tôi thấy mặt anh ấy ươn ướt, thì ra anh ấy cũng khóc.

Chúng tôi vừa khóc vừa hôn nhau. Những xúc động từ lâu lắm giờ mới quay lại bên chúng tôi. Môi anh ấy vẫn nóng bỏng như vậy, lồng ngực vẫn ấm áp như thế. Sau cơn xúc động, anh ấy ôm chặt lấy tôi như thể sợ hãi tôi sẽ tan biến rất nhanh. Anh ấy nói có một số thứ mà anh ấy ngỡ có thể phai nhạt dần theo thời gian nhưng thật ra lại không phải. Chúng vẫn còn cất giữ tận nơi sâu thẳm tâm hồn hoặc nói một cách khác là đã trở thành một bộ phận của cơ thể tôi, hoàn toàn không thể quên được. Vì thời gian đó, cả hai chúng tôi đều bỏ ra tất cả tuổi thanh xuân và tình yêu. Chỉ có điều anh ấy không biết là trước khi quay về tiệm ăn này, tôi đã đi gặp Tiểu Tuyết. Tôi có nói với cô ấy rằng chúng tôi phải trở lại quá khứ, sống lại bảy ngày như trước kia. Nếu cô ta thực sự yêu Lưu Vũ, hãy hiểu và chấp nhận mọi thứ của anh ấy, bao dung cả quá khứ của anh ấy. Nếu cô ấy nhìn thấy trước kia chúng tôi nắm tay nhau từng bước đi như thế nào, và vẫn kiên trì muốn sống với Lưu Vũ và nếu anh ấy cũng muốn vậy, tôi sẽ chấp thuận cho hai người.

Thời gian bảy ngày trôi qua rất mau. Chúng tôi trả lại tiệm ăn cho người bạn và quay về nhà. Trên đường về, Lưu Vũ luôn nắm chặt tay tôi. Tôi hiểu cuối cùng tôi đã giữ được tình yêu của hai chúng tôi. Lưu Vũ nói anh ấy phải đi gặp Tiểu Tuyết, xin cô ấy hiểu cho vì sinh mạng của anh ấy đã gắn liền với tôi. Anh ấy còn nói rất nhiều câu tiếu lâm mà nhiều người thường nói rằng nắm tay vợ như thể tay phải nắm tay trái. Tuy thời gian đã dài, không còn cảm giác mới mẻ tim đập rộn nhưng thực sự không thể thiếu được vì nó như thể là một bộ phận của cơ thể mình. Ngày thứ hai sau khi về nhà, Lưu Vũ tới công ty. Hôm đó tôi đi làm về rất sớm, chờ tin của anh ấy. Lòng tôi vẫn có phần bất an. Tôi sợ anh ấy nhìn thấy gương mặt của Tiểu Tuyết sẽ xao động. Nhưng nếu thực sự như vậy, tôi cũng không còn gì để lưu luyến cả. Anh ấy vừa về tới cửa, tôi đã chạy ra đón. Anh ấy khẽ ôm tôi rồi rút ra một lá thư, nói rằng sáng nay phát hiện thấy trong phòng làm việc. Đó là thư của Tiểu Tuyết gửi cho anh ấy, nét chữ rất thanh tú.

"Lưu Vũ, khi anh nhận được lá thư này, em đã rời khỏi thành phố rồi. Mấy ngày qua, em luôn theo sát hai người, nhìn thấy hai người sống rất êm ả và hạnh phúc, cảm giác như đọc tiểu thuyết tình ái vậy. Những điều đó chúng ta chưa từng trải qua. Em cứ ngỡ rằng cuộc hôn nhân của anh không hạnh phúc, không lãng mạn nhưng giờ đây em phát hiện thấy mình đã lầm. Thì ra cuộc sống của hai người mới lãng mạn nhất. Cả hai đã có bao nhiều hồi ức diệu kỳ. Thứ tình cảm được hun đúc qua những ngày tháng gian khó đó, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào có được. Em nhìn thấy cô ấy ngồi trên xe ba gác, quạt cho anh. Anh vừa đạp xe vừa cười nói. Em vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Đó là một thứ tình cảm thực sự vững chắc. Nếu thứ tình cảm đó có nhạt đi trong hôn nhân thì tình yêu của chúng ta được coi là gì đây? Em thực sự thấy không tự tin để tiếp tục nữa. Em đi đây. Em cần phải đi tìm hạnh phúc thuộc về mình. Em tin rằng sẽ có một người đàn ông suốt đời này chỉ tốt với một mình em. Cám ơn anh từng cho em cơ hội mộng mơ. Hãy trân trọng người đang sống bên anh. Cô ấy mới là người phù hợp với anh nhất..." Nâng lá thư trên tay, mắt tôi đã ướt đẫm. Lưu Vũ khẽ lau nước mắt cho tôi, nói rất trịnh trọng: "Mong em tha thứ cho anh. Cám ơn em đã cho anh cơ hội, nếu không anh nhất định sẽ ân hận suốt đời."

Tình yêu thật vĩ đại, cũng thật ích kỷ. Đồng Đồng thật đúng, lấy danh nghĩa của tình yêu để giữ vững hạnh phúc. Rốt cuộc cô ấy đã giữ chặt được tình yêu của mình. Hôn nhân có thật sự là nấm mồ của tình yêu hay không? Đáp án của tôi là phủ định. Nếu tình yêu bị tan đi, vậy nhất định là do bản thân tình yêu đã có vấn đề, chưa chắc có liên quan đến chuyện hôn nhân. Không có tình cảm gì là thuận buồm xuôi gió cả. Chỉ cần trong lòng chúng ta còn tình yêu thì phải giữ chặt lấy nó. Có lúc phải cho đối phương cơ hội và cũng chính là cho mình cơ hội. Vì sinh mạng của chúng ta luôn gắn chặt bên người chúng ta yêu, không thể chia lìa. Rất cảm động khi thấy Đồng Đồng không hề có phản ứng nào tiêu cực mặc dù chuyện tình cảm của cô gặp vấn đề. Trái lại cô trầm tĩnh ứng phó và thành công bảo vệ được tình yêu của mình. Nếu các bạn đang rơi vào tình trạng tình cảm nổi phong ba, đừng quên nhớ lại những chuyện cảm động nhất của các bạn, để tình cảm quay lại chốn cũ. Tin chắc rằng bạn sẽ từ đó tìm ra được cách ứng phó tốt nhất.