Ai Là Ai Đích Thương

Chương 35




“Chuyến bay JQ7511 từ Hồng Kông đến New York đã hạ cánh, nhập cảnh tại cổng H7”.

Sau khi máy bay hạ cánh, tại khoang hạng nhất, một quý bà xinh đẹp với trang phục trên người là chiếc áo T-shirt cổ chữ V, không tay, bó sát người cùng chiếc quần thể thao, đứng dậy đem áo khoác mang đậm phong cách thể thao của mình buộc ở ngang thắt lưng rồi sửa sang lại mái tóc dài trở nên hỗn độn do ban nãy ngủ. Tiếp đó, bà cầm lấy túi xách, theo ông chồng chậm rãi đi ra cabin.

Khi vừa ra khỏi cổng nhập cảnh, một vị chức sắc của sân bay liền đi đến hỏi: “Xin hỏi hai vị có phải là ông Lục Duy Thành cùng bà Lục Đường Phương Phương đến từ Hồng Kông không?”.

“Đúng vậy, là chúng tôi” Lục Duy Thành trả lời.

Vừa nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, vị quan chức này liền vui mừng nói: “Rất vui vì được gặp hai vị, Lục tiên sinh, Lục phu nhân, ngài Tây Môn cùng phu nhân đang ở phòng tiếp đặc biệt chờ hai vị, mời hai vị theo tôi” Lục Duy Thành liếc nhìn vợ một cái, rồi hai người đi theo người này.

Tiến vào phòng tiếp đặc biệt, người vốn đã chờ ở trong này từ lâu liền đứng dậy đi đến chào đón: “Hai vị là ông và bà Lục đi, hoan nghênh hai vị đến New York. Tôi là Tây Môn Mộc Nhất, đây là vợ tôi Vương Linh Linh”.

Lục Duy Thành lập tức bắt tay và nói: “Ngài Tây Môn cùng phu nhân tự mình đến đón chúng tôi thế này, thật sự là vinh hạnh quá” sau đó ông mới kéo người đang đứng bên cạnh mình lại, “Đây là Phương Phương”.

“Đây là điều chúng tôi phải làm” sự sửng sốt hiện rõ trong mắt Vương Linh Linh, mẹ của Tiểu Phá nhìn thực trẻ, hơn nữa lại cực kỳ xinh đẹp, tiểu Phá thật sự rất giống mẹ mình.

Nam nhân vốn ngồi trên xe lăn lúc này cũng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hai người, vươn tay: “Lục tiên sinh, Lục phu nhân, rất vui được gặp hai vị, tôi là Tây Môn Trúc Âm”.

Lục Duy Thành nhã nhặn bắt tay rồi nói: “Sức khỏe cậu Tây Môn không tốt mà vẫn đến đón chúng tôi thế này, cậu thực khách khí quá” đôi mắt to hết sức xinh đẹp của Lục Đường Phương Phương quan sát kỹ Tây Môn Trúc Âm một lần, bà không mở miệng, khuôn mặt lạnh nhạt đầy xa cách. Tây Môn Trúc Âm sau khi bắt tay với Lục tiên sinh liền lại duỗi tay hướng về phía Lục phu nhân. Song Lục phu nhân không tiếp mà chỉ thản nhiên nói: “Nghe Hác Giai nói, cậu Tây Môn sắp phải giải phẫu, cậu hẳn là nên ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt”.

Tây Môn Trúc Âm vẫn tiếp tục giơ tay ra, đáp: “Cha mẹ của Bất Phá đến, chỉ cần tôi có thể đi lại được thì nhất định phải đến đón”.

Lục Đường Phương Phương cười càng sâu, vươn tay cầm lấy bàn tay cũng không mấy ấm áp của đối phương, rồi lại lập tức buông ra: “Thành ý của cậu Tây Môn thật khiến chúng tôi cảm động”.

“Đây là sự tôn trọng của tôi đối với Bất Phá cũng là sự tôn trọng đối với tiên sinh và phu nhân”.

Lục Đường Phương Phương cười cười, từ bên người ông chồng đi đến bên cạnh Tây Môn phu nhân, ôm lấy cánh tay bà: “Phu nhân, chúng ta đi thôi, buổi sáng lúc Bất Phá dậy nhất định sẽ bất ngờ”. Vương Linh Linh thực thích sự thân thiết này của đối phương, liền cười nói: “Thằng bé nhất định sẽ thét to”. Hai bà mẹ đều nở nụ cười, dẫn đầu đoàn người rời khỏi phòng tiếp. Tây Môn Mộc Nhất thấy không khí như vậy cũng rất cao hứng, liền mời Lục Duy Thành cùng cất bước, hai ông bố vừa đi vừa hỏi han về tình hình sức khỏe, về sự nghiệp của nhau. Cậu Tây Môn ốm yếu chỉ còn lại một mình. Ánh mắt màu lam lóe lóe, Tây Môn Trúc Âm im lặng đi theo đằng sau, Lục Đường Phương Phương không thích mình, anh vừa nhìn đã rõ.

Lên xe, Lục Đường Phương Phương cùng Vương Linh Linh tán gẫu về đứa nhỏ chung của hai người, hai ông chồng thì ngồi một bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại góp vài lời, Tây Môn Trúc Âm tiếp tục tập quán yên lặng. Lúc chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa biệt thự nhà Tây Môn thì đã là 6 giờ 15 phút. Trong biệt thự đèn vẫn sáng, Lục Đường Phương Phương nắm tay Vương Linh Linh xuống xe, một cô gái xinh đẹp chạy vội từ trong nhà ra.

“Dì! Dì!” Hác Giai vui mừng nhảy bổ lên người Lục Đường Phương Phương, ôm lấy bà dì này của mình làm nũng: “Dì a! Con rất nhớ dì”.

Lục Đường Phương Phương vừa cười vừa ôm lấy Hác Giai, sau đó dùng ánh mắt thường có của một bà mẹ chồng khi xem đứa con dâu để nhìn Hác Giai: “Dì cũng rất nhớ con. Sao mắt lại thâm vậy? không ngủ ngon à?”.

Hác Giai lắc lắc tay của Lục Đường Phương Phương đáp: “Vâng, cục cưng không nghe lời, lại lo lắng Bất Phá cho nên ngủ không ngon”.

“Cái đứa nhỏ này” Lục Đường Phương Phương véo cái mũi của Hác Giai, “Chẳng biết thẹn thùng gì cả”. Con bé này có thể làm ảnh hậu được đó ~~.

“Dì à…” Hác Giai xoay xoay, liếc nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen lại của ai đó một cái.

Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh không dám nhìn thằng con, liền nói sang chuyện khác: “Phương Phương, Duy Thành, vào nhà cái đã”. Ở trên xe, mấy ông bố bà mẹ này đã mau lẹ trao đổi tình cảm, nhanh chóng trở nên thân thiết.

.

.

.

Đi vào biệt thự, đoàn người tiến đến phòng khách. Hác Giai ngồi bên cạnh dì của mình, Lục Duy Thành ngồi ở chỗ trống còn lại bên cạnh bà vợ. Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh ngồi cùng nhau, Lục Đường Phương Phương hết sức “quan tâm”, đối với bệnh nhân nào đó nói: “Trúc Âm mau trở về phòng nghỉ ngơi đi”.

Nào biết bệnh nhân liền lễ phép cười cười đáp lại: “Bất Phá còn đang ngủ, hiện tại nếu cháu quay về phòng sẽ đánh thức cậu ấy dậy, chờ một lát cậu ấy liền rời giường”.

Lục Đường Phương Phương làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, hỏi Hác Giai: “Con không ở cùng phòng với Bất Phá sao?”.

Hác Giai hờn giỗi đáp: “Bất Phá làm y tá tạm thời cho anh ta, phải trông nom anh ta, để con ở lại phòng một mình”.

“Y tá?” Lục Đường Phương Phương nhìn vào đôi mắt của Tây Môn Trúc Âm, làm bộ như không biết rồi mới nói trấn an, “Bất Phá chăm sóc anh trai mình cũng là điều nên làm. Tháng tám này hai đứa đính hôn rồi sẽ cử hành hôn lễ trước khi đứa nhỏ ra đời, Bất Phá một khi đã làm ba ba thì nhất định sẽ chỉ biết quan tâm đến vợ mình mà thôi”.

Hác Giai cười hì hì: “Cũng phải a”.

Hai tay của ai đó gắt gao nắm chặt lại.

Thấy nụ cười đầy thâm ý của vợ chồng Tây Môn tiên sinh, Lục Đường Phương Phương tạm thời buông tha ai đó: “Em với Duy Thành có mang theo chút thịt khô cho anh Mộc Nhất với chị Linh Linh a. Thịt khô này là do em tự tay làm, hai người nếm thử xem”. Nói xong Lục Đường Phương Phương liền đứng dậy đi đến bên cạnh túi hành lý.

“A, vậy thì tốt quá. Đồ ăn ở phố Trung Hoa vẫn luôn thiếu chút hương vị của quê nhà, Bất Phá hai ngày nay vẫn nói là muốn ăn đồ sấy khô” Vương Linh Linh đứng dậy đi tới trợ giúp.

“Bất Phá là con quỷ đói, chẳng có cái gì mà nó không muốn ăn” Lục Đường Phương Phương đem tất cả các loại thức ăn, đặc sản có trong vali lôi ra ngoài. Hai bà mẹ ở một bên ngọt ngào quở trách thằng nhỏ tham ăn nhà mình.

Vào lúc mọi người không chú ý đến, Trúc Âm ngồi xuống bên cạnh Hác Giai, thấp giọng nói vào bên tai cô một câu: “Đứa nhỏ trong bụng cô không có khả năng là của Bất Phá”.

Hác Giai lạnh lùng nhìn lại anh: “Anh có bằng chứng gì mà dám bảo đứa nhỏ này không phải là của Bất Phá? Chúng tôi sẽ kết hôn”.

Tây Môn Trúc Âm thản nhiên nói: “Có lẽ là cô yêu Bất Phá nhưng Bất Phá lại không yêu cô. Thực xin lỗi, tôi sẽ không đem Bất Phá tặng cho bất luận kẻ nào, cho dù là bạn gái chính quy của cậu ấy”.

Hác Giai nheo mắt lại: “Anh không quá tự tin đấy chứ? Bất Phá chắc chắn sẽ chấp nhận anh sao? hơn nữa, dì sẽ không đồng ý cho anh cùng Bất Phá!”.

“Hác Giai.” Tây Môn Trúc Âm đột nhiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Tôi thỉnh cầu cô, đem cậu ấy, tặng cho tôi”.

Bao nhiêu lời lẽ nghiêm khắc vốn đã chuẩn bị sẵn không thể bật thốt ra nổi, Hác Giai giật mình, ngây người nhìn nam nhân vẫn luôn lặng yên ít lời trước mặt, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác khó có thể hình dung.

“Cô rất đẹp, sẽ có nhiều người đàn ông theo đuổi cô. Nhưng tôi thì chỉ có mình cậu ấy” ánh mắt màu lam thực bình tĩnh, nhưng những lời mà người này nói ra lại làm cho Hác Giai không thể thừa nhận.

Hai bà mẹ nói xong, Tây Môn Trúc Âm liền quay trở lại cái ghế sô pha đơn của mình. Vào lúc xoay người lại, Lục Đường Phương Phương liền nhìn thấy Hác Giai thất thần nhìn Tây Môn Trúc Âm, đôi mắt ngập nước.

“Hác Giai?

Hác Giai đột nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng cười: “Dì ơi, con lên gọi Bất Phá rời giường, tối hôm qua anh ấy đi ngủ từ sớm, sáng dậy sớm cũng tốt cho sức khỏe”. Nói xong cô liền đứng dậy, xông lên lầu với cái tư thế chẳng giống người đang mang thai chút nào.

Lục Đường Phương Phương nhìn Hác Giai chạy lên lầu, sau đó rời tầm mắt chuyển hướng đến Tây Môn Trúc Âm, người vẫn nhìn thẳng vào mình nãy giờ, cười nhẹ. Vừa rồi bà cũng nghe thấy mấy lời thì thầm giữa người này và Hác Giai.

.

.

.

Người đang ngủ mơ mơ màng màng sờ soạng vị trí bên cạnh mình, sao lại trống không thế này? Người đâu? Miễn cưỡng mở to mắt, trời đã sáng, nhưng người đáng nhẽ phải đang nằm trên giường lại không ở, sờ sờ độ ấm ở đệm, hình như đã rời đi thật lâu. Ngồi dậy ở trên giường, phát hiện ra trên người chỉ mặc độc có chiếc quần lót, thiếu niên vội vàng quơ lấy quần áo ngủ không biết bị cởi ra từ lúc nào để mặc vào rồi xuống giường đi tìm tên kia

Bất thình lình, “Bang bang phang”, “Bất Phá dậy thôi nào”.

Bất Phá nhìn đầy xem thường sau đó mở cửa ra. Không để người ta có cơ hội mở miệng, yêu nữ đã cầm lấy tay hắn tha ra ngoài: “Bất Phá, xuống lầu nhanh”.

“Hác Giai hiện tại mấy giờ rồi a?” tuy hắn đã muốn tỉnh, nhưng mà gõ cửa thế này vẫn là đem người ta hù chết ha.

“ Mặt trời đang phơi mông ngoài kia, kia kìa” Hác Giai hừng hực khí thế tiến lên phía trước.

“Chẳng lẽ hiện tại mình không ở New York mà đang ở bên ngoài không gian sao?” Lục Bất Phá cùng tâm tình tương đối tốt của mình bị Hác Giai tha đi, xuống dưới lầu, hắn mới buồn bực hỏi, “Hác Giai sao bà dậy sớm vậy?”.

“Bởi vì ông nội mặt trời đã rời giường rồi” đi xuống tới lầu một, Hác Giai đột nhiên xoay người lấy một tay che lại mắt của Lục Bất Phá, “Không được nhìn”.

“Được, tôi không nhìn” Lục Bất Phá cẩn thận đi xuống nốt bậc thang cuối cùng, không biết yêu nữ Hác Giai lại muốn làm cái gì đây?.

Nháy mắt mấy cái với người trong phòng khách, Hác Giai dắt Lục Bất Phá đi đến trước mặt một người, “Bất Phá, tôi buông tay đây nha, ông nhớ chú ý nhìn đấy”.

“OK”.

Bàn tay che trước mắt được hạ xuống, thiếu niên liền mở mắt ra, trước mặt là một nữ thần hết sức khiêu gợi đang nhìn hắn với ánh nhìn không mấy tốt đẹp.

“Lão mẹ!” Lục Bất Phá lao tới, ôm lấy bà mẹ hơi nhỏ con của mình, “Lão mẹ, mẹ thật quá phận! Mẹ lại thông đồng với Hác Giai đúng không?”.

“Đúng vậy” nữ thần hào phóng thừa nhận, ôm chặt thằng con, “Có ngoan không đấy, thằng nhóc này?”.

“Có chứ, có chứ, làm sao lại dám không ngoan, không ngoan sẽ bị lão mẹ đánh” Lục Bất Phá lùi lại một chút, vẻ mặt vui mừng, lại cúi đầu hôn “ba ba” lên khuôn mặt lão mẹ một cái, thành công lấy lòng nữ thần đại nhân.

“Nhóc con” Lục Duy Thành lên tiếng, Lục Bất Phá lại xông tới, “Lão ba”.

“Ha ha, hôm nay, thằng nhóc nhà ngươi không có trận đấu sao?”.

“Có. Lão ba, ba cũng thật quá đáng, cư nhiên lại thông đồng với lão mẹ lừa con”.

“Ha ha, mẹ ngươi muốn làm ngươi bất ngờ mà”.

Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh lau đi nước mắt nơi khóe mi, Bất Phá rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Nụ cười của thằng bé không phải là làm bộ mà xuất phát từ trong sâu thẳm trái tim. Tình yêu mà Lục Duy Thành và Lục Đường Phương Phương dành cho thằng bé hoàn toàn là tình yêu của bậc làm cha làm mẹ dành cho đứa con ruột của mình.

“Thằng nhóc này, sao mẹ cảm thấy ngươi hình như gầy đi?” sau khi cùng thằng con tình thương mến thương xong, ánh mắt nữ thần chợt trở nên lạnh lẽo, nhéo nhéo cái cằm gầy gầy của tiểu quỷ nhà mình.

Mồ hôi lạnh của ai đó ứa ra: “A… ha ha ha ha, lão mẹ, mẹ hoa mắt. Ai u!” lỗ tai bị nhéo.

“Ngươi nói mẹ ngươi bị làm sao cơ?”.

Tại sao ai cũng muốn véo tai hắn a? WTF. Thiếu niên đầy oan ức, cúi cúi người: “Không, chưa có nói gì cả, lão mẹ, mấy ngày không thấy mẹ lại đẹp ra rồi a, lão ba cần cẩn thận nhá, ôi yêu, lão mẹ, lỗ tai của con~~~”.

“Thằng nhóc này”.

Ánh mắt màu lam vẫn thủy chung dừng ở trên người thằng nhóc Tiểu Phá kia, ghi nhớ từng biểu tình trên khuôn mặt ấy, ghi nhớ từng ánh nhìn trong đôi mắt ấy. Hác Giai đứng một bên vụng trộm quan sát, không biết vì sao, đột nhiên rùng mình một cái.

Trao đổi tình cảm với thằng con đến tám giờ, Lục Đường Phương Phương cùng Lục Duy Thành ăn bữa sáng rồi lên lầu nghỉ ngơi, buổi chiều hôm nay bọn họ còn phải đến nhà thi đấu để xem trận đấu của tiểu quỷ nhà mình. Lục Bất Phá hưng phấn khác thường, nhưng vì nam nhân nào đó cơ hồ cả đêm không ngủ nên hắn lại bị tên đó lôi về phòng ngủ cùng. Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh cũng về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Hác Giai ngồi lại phòng khách vẻ mặt trầm tư.

.

.

.

Trong phòng ngủ, sau khi tắm giặt sạch sẽ xong, Lục Đường Phương Phương hong khô tóc, ngồi ở trên giường viết viết vẽ vẽ vào sổ tay riêng của mình. Ông chồng nằm bên cạnh ôm lấy vòng eo bà vợ của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ông xã, em cảm thấy những gì em viết trong sách có nhiều điểm sai lầm”.

“Sai lầm gì?”.

“Nam nhân khi nhìn người mình yêu thì ánh mắt phải là xxxxx chứ không phải là xxxxxx”.

“Mỗi người mỗi khác”.

“Ừ… thật sự là khác biệt rất lớn so với tưởng tượng. Sau này em phải chú ý. Ông xã, em đang có một nguồn cảm hứng mới, anh cứ ngủ trước, em viết bản thảo”.

“Anh không mệt”.

“Vậy anh chờ em chút, môt tí là xong”.

“Được”.

Cảm xúc tuôn trào, văn chương lai láng, Lục Đường Phương Phương không ngừng viết xuống.

Nam nhân vật chính: Lục Tiếu Phong Tây Môn Xuy Tuyết.

Đây là tác phẩm tưởng tượng

Bất kỳ một sự trùng hợp nào đều là do ngẫu nhiên.