Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 35




Edit + Beta: Vịt

******* Dạo này tui bị bận sm ý:((( hôm nay mới ngoi lên. Huhuuu tui chưa làm bộ nào mà lề mề như bộ này hết á:((((

Lư Ninh bị cảnh sát mang đi làm ghi chép, tin tức này truyền tới quán bar Ánh trăng liền thành một phiên bản khác, truyền tới cuối cùng là cậu phạm tội giết người, truyền tới dư luận xôn xao, nói gì cũng có.

Hơn nữa Lư Ninh biến mất cả đêm không lên lạc được, tin tức này rốt cục truyền tới trong tai Thích Thiên Bách.

Anh 3h sáng mang theo tài xế lái xe chạy tới cửa đồn công an, khi đó ghi chép của Lư Ninh vừa vặn chuẩn bị kết thúc, Thích Thiên Bách sau khi hỏi thăm, mới biết được cậu hư hư thực thực liên quan tới một vụ buôn thuốc phiện.

...... Thật, thật là lá gan quá mập rồi!

Thích Thiên Bách ngoại trừ khiếp sợ cũng cảm thấy phiền toái, Lư Ninh hiện tại có liên hệ ngàn vạn sợi dây với nhà bọn anh, mặc kệ cậu thì theo bản năng cảm thấy không tốt.

Thích Thiên Bách cũng không có cách nào giải thích tâm tình của mình hiện tại, anh đương nhiên không phải là thích Ninh Kinh Hồng, anh thậm chí đối với cậu có chút ghét...... Có lẽ trong tiềm thức cảm thấy cậu và Dư Ôn có điểm giống nhau, nhưng lại không muốn thừa nhận điểm này.

Lúc mà một người ở trong lòng tiếp cận với thần thoại, là bất cứ ai cũng không thể thay thế, thậm chí sinh ra loại ý nghĩ này cũng cảm thấy là một loại ô uế.

Thích Thiên Bách tốn ít tiền, sớm đem Lư Ninh ra ngoài.

"Cậu tại sao luôn chọc phiền toái."

"Tôi cũng muốn biết."

Lư Ninh bình tĩnh mà đi bên cạnh Thích Thiên Bách, "Tại sao luôn có người tìm tôi phiền toái."

Chuyện ngày hôm nay có một nửa nguyên nhân coi như là tai bay vạ gió, một nửa khác...... Coi như là cái giá mà cậu lợi dụng Trần Huy đi.

"Tiền bảo lãnh tôi sẽ không gửi anh, tôi không bảo anh tiêu tiền."

Chuyện ngày hôm nay kỳ thực chỉ là lấy khẩu cung tốn ít thời gian, sau khi lấy khẩu cung xong thì không có chuyện gì của cậu nữa, tóm lại cậu không mang theo tiền cũng không có nói muốn mua thứ đồ kỳ quái gì đó, cảnh sát cũng không có lý do bắt cậu đi. Người kinh tế (*) của Trang Việt mấy tiếng trước đã tới dẫn hắn đi, đoán là sợ dẫn tới ảnh hưởng gì không tốt, lúc ấy đi rất vội vàng, về phần Trần Huy thì khá xui xẻo, ở trong đồn cảnh sát đột nhiên lên cơn nghiện, khiến người ta cưỡng chế bắt đi kiểm tra......

(Người kinh tếởđây là chỉ người cầm tiền bạc của Trang Việt, còn ở trường hợp khác thì người kinh tế hay còn gọi là Homo economicus là những người mà làm cái gì cũng có thể tính ra tiền, mở miệng là tiền)

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kết cục của Trần Huy sẽ không quá đẹp, ít nhất cũng phải bị cưỡng chế đi cai nghiện đi.

Thích Thiên Bách nghe Lư Ninh nói như vậy, nhịn không được muốn cốc đầu cậu, anh cảm thấy lúc này giữa hai người bọn họ có lẽ có thể dùng "Nông phu và rắn" hoặc là "Đông Quách tiên sinh và sói" để đơn giản khái quát chút.

("Nông phu và rắn" và "Đông Quách tiên sinh và sói" là 2 truyện cổ tích của Trung Quốc đều kể về những người thiện lương cứu những con vật độc ác, kết cục đều là những con vật ấy quay đầu cắn trả chứ không đội ơn. Ởđây anh Thích so sánh mình với Nông phu vàĐông Quách tiên sinh, còn bạn Ninh là rắn và sói =)))))

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu yên tâm, chút tiền trinh này tôi còn không nhìn ở trong mắt."

Lư Ninh cười lạnh một tiếng: "Vậy cũng nói không chừng chứ, dù sao anh cũng có tiền án."

— Chuyện Thích Thiên Bách cầm 20 vạn kia ép người hiền lành làm kỹ nữ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không quên, cậu mang thù.

Lư Ninh sau khi từ cục cảnh sát đi ra liền định về nhà, nhưng giờ này có chút bất tiện, cậu không gọi được xe, lúc tới ngồi xe cảnh sát, xe cảnh sát của người ta lại sẽ không đưa cậu về nhà.

Thích Thiên Bách đứng ở bên xe mình, vỗ vỗ mu xe màu đen nhìn về phía cậu: "Lên xe đi, tôi đưa cậu."

Mặc dù sắc trời rất tối, Lư Ninh vẫn là từ trong ánh mắt anh nhìn ra khiêu khích.

...... Lên xe rồi cậu có thể tiên đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, tên vô liêm sỉ Thích Thiên Bách này đùa giỡn!

"Cậu sợ cái gì, tôi lại chưa từng cưỡng bách cậu."

Lư Ninh co rút khóe miệng, "Ép người thiện lương làm kỹ nữ không tính sao......"

Thích Thiên Bách cười một cái, đi lên trước một cái ôm lấy eo Lư Ninh, áp cậu ở bên người mình, anh nghiêng đầu vừa vặn ghé đôi môi vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu không định nói với tôi một chút hôm nay là xảy ra chuyện gì sao? Còn có, cậu với Trần Huy kia...... Rốt cuộc là quan hệ gì."

Lư Ninh bị thô bạo mà nhét vào trong xe ngã ở ghế sau xe, cậu bò dậy hướng trên thận Thích Thiên Bách chính là một đạp: "Chúng tôi quan hệ con mẹ gì cũng đéo liên quan tới anh! — Đệt!"

Thích Thiên Bách nhân cơ hội túm lấy cổ chân cậu hướng phía trước dùng sức kéo, đặt Lư Ninh ở ghế sau, cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó: "Lái xe!"

Lư Ninh bị đặt ở trên ghế, nằm ngửa ở đó không bò dậy nổi, chỉ là giãy dụa: "Anh buông tôi ra!"

Thích Thiên Bách một bên túm mắt cá chân cậu ở trên khớp xương nhô ra cấu véo, một bên giễu cợt nói: "Cậu cũng biết nói thô tục a, mặt nạ rách không đắp lại được đâu, thật muốn để cho cái người gọi là Trần Huy kia nhìn chút...... Không đúng, muốn để cho tất cả khách của cậu đều mở mang chút, quan hệ xã hội mà bọn họ bình thường nhìn thấy là diện mạo dối trá thế nào."

Lư Ninh giãy hồi lâu rốt cục giãy không được, dứt khoát từ bỏ nằm trên ghế xe, ngụm lớn thở hổn hển — thân thể này của cậu thật là quá tệ, trước kia còn không tới mức hơi giãy dụa một chút dã thở hồng hộc, này còn chưa có vận động thế nào, đã thể lực không chống đỡ nổi thành bộ dáng này, xem ra kế hoạch rèn luyện phải nhanh chóng lên nhật trình, khuôn mặt như vậy, sau này gặp lưu manh ít nhất có thể tránh thoát nhanh chút.

Thích Thiên Bách nghe tiếng hít thở của Lư Ninh, đột nhiên cũng an tĩnh lại, tay anh ở trên bắp chân Lư Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, sau đó buông tay ra. Anh ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, nhìn qua kiềm chế lại lãnh tĩnh, chỉ có u quang ẩn nhẫn đáy mắt để lộ ra một tia ý nghĩ chân thực nội tâm.

Xe con màu đen chở một xe im ắng mà xoay qua chỗ rẽ, phá vỡ đêm tối lái vào tiểu khu nào đó, Lư Ninh lẳng lặng mà nhìn cảnh vật quen mắt bên ngoài cửa sổ thủy tinh, mặc dù dự liệu được, vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Sao lại tới đây."

Thích Thiên Bách nhìn cậu một cái không nói chuyện — trên xe mặc dù chỉ có một mình tài xế, đối phương cũng không tiết lộ bí mật, Thích Thiên Bách vẫn không thể quang minh chính đại nói mấy lời khi nam bá nữ.

(khi nam bá nữ: bắt nạt người khác)

...... Anh cũng biết mình đang khi nam bá nữ.

Thích Thiên Bách nhìn về phía tài xế một cái, hàm hồ suy đoán, "Chuyện hôm nay, chúng ta cần phải tán gẫu chút."

Lư Ninh trong lòng rất khinh thường, ngược lại không phản bác, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ dùng thanh âm nhẹ tới cơ hồ nghe không ra lẩm bẩm: "Cũng không phải mẹ tôi, quản nhiều như vậy."

Thích Thiên Bách nghe được, một khắc kia có loại kích động muốn treo ngược cậu lên quất một trận.

Có câu nói một lần sinh hai lần quen, lần thứ hai lúc bị Thích Thiên Bách túm tới nhà anh, đã không có khó xử như lúc lần đầu tới, cậu sau khi vào cửa liền chạy tới ghế salon phòng khách. Ở cục cảnh sát ngồi mấy tiếng ghế dài lạnh, thắt lưng cậu đều sắp gãy rồi, liền cần tìm một chỗ mềm mại co quắp.

"Nói chút đi, tại sao muốn dính vào ma túy."

Thích Thiên Bách cởi áo khoác ra, ném lên lưng ghế salon bên cạnh, vừa vặn nệ trúng đỉnh đầu Lư Ninh, người sau căm tức mà liếc anh: "Thích đại thiếu gia, anh đây đã có thể tạo thành tội phỉ báng rồi đi, anh cảm thấy tôi thật sự dính vào cái kia, cảnh sát sẽ thả tôi đi?"

Thích Thiên Bách đi tới ngồi bên cạnh cậu, Lư Ninh phản xạ có điều kiện mà dịch sang bên cạnh, người trước dứt khoát đưa tay giam eo cậu. Lư Ninh bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh muốn làm gì."

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mắt Lư Ninh, nghiêm túc nói: "Tôi không phải nói giỡn với cậu, thứ kia không thể đụng vào."

"Tôi không......"

"Cho nên cậu sau này cũng cách Trần Huy xa chút. Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia của tôi mà nhìn, thứ đồ này, đều sẽ từ trên người người quen nhiễm."

Thích Thiên Bách cắt đứt giải thích của Lư Ninh, cau mày cảnh cáo cậu như vậy — sắc mặt anh rất nghiêm túc, giữa chân mày tạo thành một đường dựng thẳng nhàn nhạt, lộ ra vẻ anh có chút hung.

Lư Ninh do dự gật đầu một cái: "Tôi biết."

Thằng cha Thích Thiên Bách này...... Sao có thể có loại kinh nghiệm này?

Cậu lại giống như thờ ơ cười nói: "Hơn nữa, tôi với Trần Huy không quen."

Cậu nói xong liền phát hiện Thích Thiên Bách đang nhìn chằm chằm cậu, Lư Ninh theo bản năng ngửa về sau: "Anh lại muốn làm gì......"

"Tôi muốn hôn một cái."

Lư Ninh lời mang theo trào phúng nói: "...... À, anh lần này cư nhiên học được hỏi trước, tiến bộ không nhỏ a, Thích thiếu gia."

Thích Thiên Bách niết cằm Lư Ninh, để cho cậu không thể tiếp tục lui về phía sau, anh rũ mắt xuống, tầm mắt ở trên môi Lư Ninh men theo: "Cậu không có phản ứng, tôi liền coi như gặp gỗ, khảo nghiệm không được cái gì."

Ha...... Khảo nghiệm.

Lư Ninh còn chưa phản bác, Thích Thiên Bách đã từ từ ghé mặt tới, anh ở trên môi Lư Ninh đụng một cái, người sau ngược lại không có né tránh, nhưng hơi nhăn lông mày lại, Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu một lát, không biết ở bên tai nghe thấy cái gì, sau đó lại tiếp tục hôn lên.

Lư Ninh đây là lần đầu tiên để ý dáng vẻ Thích Thiên Bách lúc hôn cậu, bởi vì lần trước anh quá cường ngạnh, Lư Ninh chỉ lo giãy dụa, cậu lúc ấy trong lòng cũng rất phiền, ghét bị ép làm việc, nếu bị cưỡng bách, Lư Ninh liền sẽ sinh ra tâm tình mâu thuẫn mãnh liệt, căn bản không có tâm tư để ý cái khác. Nhưng nếu như tỉnh táo lại, liền sẽ phát hiện cái này cũng không khó tiếp nhận như mình nghĩ.

Tóm lại cậu chính là không tập chung tinh thần.

Ngược lại Thích Thiên Bách...... Bộ dáng của anh, không biết là đang thật sự khảo nghiệm bản thân hay là đang làm gì khác, bộ dáng kia cực kỳ giống ung thư giai đoạn cuối được tiêm một mũi piperidin hydrochloride (*), có thể tạm thời giảm bớt đau đớn, nhưng mà trị ngọn không trị gốc.

((*) đây là một loại thuốc tê giống như kiểu morphin ấy, dùng cho các bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối để giảm đau)

Bệnh ung thư của Thích Thiên Bách có lẽ tên là "Tư niệm" đi.

Lúc Lư Ninh phát hiện môi anh dán vào trên môi mình sẽ theo bản năng nhắm mắt lại, cậu cứ như vậy khoảng cách gần nhìn khuôn mặt Thích Thiên Bách, lông mi đối phương có chút dài, che mắt tới chặt chẽ, giống như đứa nhỏ chấp nhất.

Thích Thiên Bách giống như phát giác được Lư Ninh không tập trung, một tay từ sau ót cậu phủ lên, môi lưỡi trằn trọc xâm nhập, dường như đang nhắc nhở cậu nên "chuyên nghiệp" hơn chút.

Lư Ninh đầu tiên là do dự, trong nụ hôn càng thêm không giữ lại của Thích Thiên Bách mất đi quyền chủ động phản kháng. Cậu thử cùng Thích Thiên Bách đụng một cái, đối phương hơi sững sờ, sau đó được voi đòi tiên mà dây dưa tới, Lư Ninh và anh đẩy đỡ lẫn nhau hôn mấy lần, động tác của Thích Thiên Bách càng thêm vội vàng, anh đỡ ót Lư Ninh, chặt chẽ đè lấy cậu không để cho cậu lui về phía sau.

Lư Ninh bị Thích Thiên Bách ép tới liên tiếp bại lui, cậu cũng không nhớ mình lúc nào thì theo đối phương tập trung vào, thế nhưng cùng anh giống như tình nhân chân chính ôm nhau, trao đổi hơi thở lẫn nhau.

— Hẳn phải nói kỹ thuật hôn của đối phương không tệ, còn là chuyện hôn môi, bản thân liền diệu bất khả ngôn (*)?

((*) diệu bất khả ngôn: tuyệt vời khó có thể nói thành lời)

Thích Thiên Bách đè cậu trong ghế salon, một chân vắt ngang bên eo Lư Ninh, anh nghe thấy thở dốc dồn dập của đối phương, đột nhiên bất mãn với nụ hôn đơn thuần, chôn mặt bên cổ cậu, dùng răng tìm kiếm động mạch yếu ớt.

Dựa tới quá gần, hô hấp của Thích Thiên Bách có quy luật mà phun ở trên da chỗ vai cổ Lư Ninh.

Lư Ninh đột nhiên mở mắt, trần nhà đỉnh đầu bởi vì không có ánh đèn chiếu rọi trở nên lờ mờ, Thích Thiên Bách dường như cũng nhận thấy được mất kiểm soát của mình, không tiếp tục tiến tới nữa.

"Thích thiếu gia."

Hồi lâu, Lư Ninh thở hổn hển nhắc nhở anh, lời còn dư lại không nói ra miệng, cậu bị một tay Thích Thiên Bách bịt kín mắt.

Lư Ninh nhịn không được nhăn lông mày lại, không đầy một lát, đối phương lại dời bàn tay đi, đổi thành một miếng vải rộng che kín mắt cậu. Trải qua nhạc đệm nhỏ này, nhịp tim và tâm tình Lư Ninh cùng nhau bình tĩnh lại, sẽ không tiếp tục bởi vì nhất thời kích động ý loạn tình mê, lúc Thích Thiên Bách lại hôn tới, luôn có một loại ảo giác cho dù cách tấm vải anh ta cũng có thể mở to mắt nhìn kỹ mình.

— Lúc "Ninh Kinh Hồng" thở dốc, càng giống người kia, cơ hồ giống nhau như đúc.

Hoặc là nói cậu vốn rất giống người kia, Thích Thiên Bách không có chân chính gặp qua Dư Ôn, nhưng anh chính là có cảm giác như vậy.

Thích Thiên Bách ở trên môi Lư Ninh mổ một cái, lại hôn lên trán cậu, coi cậu giống như gối ôm ôm lấy.

Anh đối với lưu luyến bịn rịn của mình cảm thấy nổi cáu: "Tôi sẽ không thích cậu."

Lư Ninh khẽ cười một tiếng, cảm giác mềm mại ngứa ngáy rất nhỏ theo tai Thích Thiên Bách lan thẳng tới cả da đầu.

"Thích thiếu gia, lời này là nói cho ai nghe?"

Lư Ninh cảm giác được tay trên người mình nắm chặt, như cũ không nhúc nhích mà tùy ý anh ôm mình, ngữ khí khá nhẹ nhàng: "Tôi cho tới bây giờ chưa từng sinh ra loại hiểu lầm này."

— Thật là không nghĩ tới, người giống như Thích Thiên Bách trong lòng còn sẽ có người cầu mà không được?

Hửm? Chả là chính là cái người đợt trước anh ta đặc biệt chạy tới huyện Duy tìm?

Bất quá mặc kệ có phải đối tượng thích hay không, bị hiểu khác coi thành thế thân đều sẽ có chút khó chịu a, nhất là một người cho tới bây giờ chưa từng gặp...... Ơ? Thích Thiên Bách cũng chưa từng gặp hắn ta đi, làm sao xác định cậu giống người kia?

"Tôi nghĩ......"

Thích Thiên Bách dùng tay nhẹ nhàng phủ ở trên tấm vải ở trên mắt Lư Ninh, anh đem nửa trên khuôn mặt của cậu hoàn toàn chặn lại, chỉ lộ ra cằm, Thích Thiên Bách nghiêng thân thể nằm ở chỗ đó, nhìn chằm chằm nửa mặt dưới của cậu thật lâu cũng không có động tác.

Lư Ninh cũng không nói chuyện, đối phương chần chờ một chút, hướng tay về phía eo Lư Ninh, theo đường cong từ từ sờ lên. Lư Ninh nhíu chặt mày, tay Thích Thiên Bách đã bắt đầu kề sát thân thể cậu từ từ di động.

"Thích thiếu gia......"

"Không được sao?"

Tiếng hít thở của Lư Ninh dần dần dồn dập hỗn độn, Thích Thiên Bách nghiêng đầu cẩn thận nghe tiếng thở dốc của anh, một tay khác cũng không không ngừng, càng tìm càng vào trong: "...... Sẽ không thích cậu."

"Tôi biết."

Lư Ninh ngược lại rất hiếu kỳ người kia là ai, bất quá là ai hình như cũng không liên quan tới cậu, nếu như có thể, cậu hi vọng Thích Thiên Bách có thể càng thống khổ chút. Xem ra anh ta không biết, càng coi một người không liên quan thành ánh trăng sáng trong suy nghĩ của mình, càng sẽ thống khổ, cuối cùng đau tới "piperidin hydrochloride" cũng không có tác dụng, mới có trò hay để xem.

Lư Ninh trong lòng ý xấu mà nghĩ, thình lình bị Thích Thiên Bách đột nhiên ở bên hông nhẹ nhàng nhéo một cái, cậu hít vào một hơi, sau khi kịp phản ứng một phát túm lấy tay anh.

Lư Ninh vừa tức giận vừa buồn bực, thở hồng hộc mà thở dốc hồi lâu, mới một lần nữa mở miệng: "Tới đây chấm dứt đi."

Cậu nghiêng mặt đi, liếm liếm môi nói: "Anh có thể coi tôi thành giả dối, bất quá tôi bản chất vẫn là một người đàn ông, hi vọng Thích thiếu gia anh có thể tự giác một chút."

"......"

Thích Thiên Bách không biết xảy ra chuyện gì, anh nghe lời như vậy từ trong miệng Lư Ninh nói ra, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói một cái...... Rất không thoải mái.

Lư Ninh đợi hồi lâu, thấy anh rốt cục yên tĩnh, mới từ trong quần áo mình rút tay anh ra, cậu cười tới rất có lễ phép: "Không ngại tôi ngủ đây một đêm chứ."

Ngại thì đưa cậu về nhà!

"...... Không ngại."

Lư Ninh lúc này mới nhảy xuống ghế sa lon, quen cửa quen nẻo mà đi về phía phòng ngủ của Thích Thiên Bách: "Ngủ ngon!"