Ách Thê

Chương 6




Sau khi hai người hoan ái, Lãnh Thiết Sinh chung quy toàn thân thư sướng tâm tình hết sức hảo.

Xem ra mục tiêu cuối cùng đời người của y: mong muốn mua một đám tiểu la bặc đầu (đầu củ cải nhỏ, ý Sinh ca là một đám nhóc) trở về trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, sắp đạt được rồi.

Nhìn nương tử lại giúp y cài cúc áo. Lãnh Thiết Sinh vươn mười ngón tay giúp hắn chải vuốt những đoạn tóc đen rối loạn mà hắn luôn luôn để mặc chúng nó rối tung, nghĩ muốn mua một cây trâm cài tóc cho hắn nhượng hắn đem những sợi tóc thu thập lên để đường viền xinh đẹp tuyệt vời phía sau ót có thể nổi bật rõ ràng hơn, ngày ngày nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán.

“Huyền Niệm cơ thể có khó chịu không? Ta muốn mang ngươi đi dạo phố có được không?”

Đôi mắt của Duẫn Huyền Niệm nháy nháy, sáng lắp lánh lên khi nghe Lãnh Thiết nói, ngay lập tức gật đầu. Hắn nhất định phải đi thư tứ (tiệm sách) tìm một quyển Xuân cung đồ giữa nam nhân với nam nhânđể giải thích nghi hoặc của bản thân, lúc đầu tại sao khó chịu như vậy nhưng càng ngày lại càng tăng phản ứng.

Duẫn Huyền Niệm xấu hổ xoay người xếp lại mớ sách lộn xộn trên mặt đất, hồi tưởng lại chuyện hoang đường lúc nảy làm toàn bộ sách của Khổng lão phu tử rơi xuống đất, luyến tiếc nhặt lên ôm vào ngực, tầm mắt di chuyển, đẩy chân của Lãnh gia một chút, tránh ra đừng cản đường. Hắn muốn đến cạnh cửa nhặt thư tịch lên.

Hừ, Lãnh Thiết Sinh đi đến nhặt lên “tình họa” (bức tranh Niệm nhi vẽ chân dung của y) rơi cách đó không xa, đối mặt nó, biểu tình trên mặt khó coi suy nghĩ.

Mẹ nó! Khổng Tử đã hóa thành một bộ xương nằm trong mộ nên báo mộng cho thê tử y “Tam tòng tứ đức” đúng là có những ưu điểm để tuân thủ.

Dĩ phu vi thiên — tại gia tòng phu, xuất ngoại tòng phu, đôn luân (chân thành) tòng phu; phải nhìn y, nghe y, thuận y, yêu — y! (Câu này nói sai rồi nga, không phải cái gì cũng tòng phu đâu)

Lãnh Thiết Sinh vừa tự mình huyễn tưởng đến thực mỹ mãn vừa thu hồi “tình họa”, đột nhiên có người điểm phía sau. Y quay người lại, vẽ mặt kinh ngạc, ngưng mắt nhìn thê tử nhãn tình trừng trứ nén giận, đã xảy ra chuyện gì?

Duẫn Huyền Niệm đẩy y một cái ‘Tránh ra, dĩ nhiên giẫm hư cây bút vẽ của ta. Sau này không bao giờ vẽ “tình họa” cho xú nam nhân ngươi nữa!’

Cảm thấy thê tử mất hứng, Lãnh Thiết Sinh vội vàng trấn an nói: “Huyền Niệm, nếu có gì bất mãn với ta, cứ viết ra giấy cho ta biết, ta nhất định sẽ tuân thủ tam tòng tứ đức” (Sinh ca! Huynh….hết thuốc chữa rùi TT^TT)

Duẫn Huyền Niệm vớ một cây bút lông ở trước mắt y lắc lắc, nội tâm nói rõ: ‘Trên đường nhớ kỹ mua bút lông cho ta”

Lãnh Thiết Sinh hiểu ý tứ của hắn nhưng lại không thích. Hừ! Giương tay đem bút nếm về phía ván cửa bị đá hỏng, trong nháy mắt đâm sâu vào gỗ ba phần. Haizz! Ta sẽ không trọng yếu bằng một cây bút lông.

Ngươi không hài lòng ah? Duẫn Huyền Niệm cắn môi dưới đăm chiêu suy nghĩ — Ta sẽ mua cây bút mắc thật mắc cho coi.

Lãnh Thiết Sinh oán giận thì oán giận vẫn là nắm tay thê tử đi ra cửa. Haizz! Phu thê chi đạo ‘Tam tòng tứ đức’—trước do y đến làm mẫu cho hắn xem đi.

Gần một nửa người trong kinh thành đều biết việc Lãnh Thiết Sinh thú thê. Mọi người qua đường đều cảm thấy bị ‘sốc’ khi y không xuất hiện với gương mặt sắt lạnh mà đi cùng một “nữ nhân” rất xinh đẹp.

Duẫn Huyền Niệm dọc theo đường đi ôm chặt thắt lưng của nam nhân để tránh bản thân từ trên cao ngã xuống là phản ứng rất bình thường.

Thế nhưng Lãnh Thiết Sinh cực kỳ vui mừng.

Nương tử y công khai ở trước công chúng, phố lớn ngõ nhỏ biểu hiện ra một bộ dáng dấp tiểu điểu y nhân (chim nhỏ nép vào người) điềm đạm đáng yêu, làm cho mọi người trên đường phàm là có mắt đều nhận thấy được — Nương tử y không có y sễ không sống nổi.

Ha hả, tự tôn nam nhân của Lãnh Thiết Sinh trướng lên tràn đầy, sắc mặt có thể nói rạng rỡ như mộc xuân phong (gió xuân), phi thường hảo.

Này thật sự quá sức ngạc nhiên!

“Băng đống nhân” (người đống băng) mang thê tử như hoa như ngọc đến bên ngoài phiền lâu kinh đoanh của mình, đem thê tử ẩm xuống ngựa, lập tức có người tiến đến nghe phân phó.

Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu nhìn mớ kiến trúc to lớn của lầu vàng điện ngọc, chợt nhớ nơi đầu đường cuối ngõ từng lưu truyền câu này:

Lương viên ca vũ túc mỹ tửu như đao giải đoạn sầu

Ức đắc thiểu niên đa nhạc sự dạ thâm đăng hỏa thượng phiền lâu

“Nhà giàu ca vũ đủ phong lưu cùng rượu như đao đoạn giải sầu

Còn ức niên thiếu vô sự nghĩ đêm khuya chong đèn thượng phiền lâu.” (Hữu Tử dịch)

Bên ngoài tửu lâu là chợ, sáng sớm là lúc các quầy hàng cùng với thương gia nhất loạt mở cửa. Chợ rực rỡ muôn màu, các loại hàng hóa cổ quái đầy ngạc nhiên đều có, phồn hoa náo nhiệt phi thường.

Xoay người nhìn lại, Lãnh gia trên mặt lộ ra thần thái đắc ý. Ah, nam nhân này, để có thành tựu như hôm nay quả thật không đơn giản. Duẫn Huyền Niệm xoay người quay đi chỗ khác, chỉ là đột nhiên hắn nghĩ, hắn và Lãnh Thiết Sinh, hai người bối cảnh, sinh hoạt quá khác xa nhau, y là đen, hắn là trắng, dung hợp thành một mảnh không rõ màu sắc, cũng không biết được tương lai sẽ diễn biến như thế nào, nam nhân cùng nam nhân là hành vi hoang đường, hai người có thể duy trì lâu dài sao?.

Khó đảm bảo sẽ không có một ngày, đợi đến khi y muốn thú thê sinh tử mà món nợ của hắn cũng hết, có thể hay không ly khai nam nhân này? Nôi tâm khó tránh khỏi giãy giụa, nơi đây cùng thân phận của bản thân không thích hợp.

Nắm chặt áo choàng, hắn lo lắng mọi người sẽ chú ý đến thân thể bên dưới áo choàng là của nam nhân. Sẽ làm Lãnh gia bị người khác chê cười, không thể nghi ngờ sự tồn tại của hắn vốn là một trò cười. Người nghèo thì không cần đến tôn nghiêm cái thứ này, người có tiền có thế lại có địa vị nhưng là không chịu được việc tự tôn bị thương tổn.

Thở nhẹ một cái, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Tâm tư đang do dự, tự nghĩ nam nhân đang suy nghĩ gì, quay đầu lại liếc y một cái, không ngờ y đã tới trước mắt.

“Huyền Niệm, ngươi đi nhầm hướng rồi”, y muốn trước dẫn hắn đến dùng bữa, không hy vọng hắn bị đói.

Lãnh Thiết Sinh ba bước đi thành hai bước tiến đến, giơ bàn tay to lớn một trảo trực tiếp dẫn người qua cửa chính lên lầu.

Trên lầu, tân khách đã tập hợp, Lãnh gia đích thân quang lâm, thuộc hạ sao dám chậm trễ, đã chuẫn bị sẵn một sương phòng thượng hạn.

“Gia thỉnh ngài và đương gia chủ mẫu đợi một chút, đầu bếp chính đang xuất sở trường, chút nữa sẽ có ngay”

“Uhm, ngươi hãy xuống dưới trước”, Lãnh Thiết Sinh toàn bộ tâm tư đều đặt trên người thê tử, sớm đã dặn dò bất cứ ai có chuyện gì muốn đến quấy rối đều phải nhất mực cự tuyệt. Khó khăn lắm mới có thời gian cùng nương tử xuất môn dạo phố, những người khác đương nhiên là phải tránh đi hết, không làm cản trở đại gia nói chuyện yêu thương: “Huyền Niệm, đợi chút nữa nếm thử công phu của nhân huynh ở đây, đảm bảo, ngươi sẽ nhớ mãi đó”

Duẫn Huyền Niệm gập người, chấm chút nước trà, viết lên bàn: “Ta không thích nơi nhiều người”. Đừng tưởng ta không biết, nơi này đến tối là ngợp trong vàng son.

Lãnh Thiết Sinh cầm lấy một cái bánh hình mai hồng trên còn kéo chút sợi tơ vàng rất đẹp nhét vào miệng hắn, gật gật đầu.

“Ngươi không muốn đi nơi nhiều người, ta lập tức mang ngươi về nhà, mang theo tất cả ở đây, chúng ta chỉ có hai người được không?”

Duẫn Huyền Niệm trố mắt lắc đầu, ý định bất nhã hiện lên trong não. Nhân bánh trong miệng làm bằng trái mơ thật ngon, nhìn nam nhân cười đích thị giống kẻ trộm mà.

Dùng bữa trưa xong, Lãnh Thiết Sinh đưa nương tử đến Cát Tường thư tứ. Ở đây thư tịch, cái gì cần đều có, cũng có bán tranh và cả giăng phòng tứ bửu. Lãnh Thiết Sinh cùng thư tứ lão bản(chủ tiệm sách) hình như là biết nhau, bắt đầu hàn huyên vài câu. Bất quá Lãnh thiết sinh cũng mua một bức họa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của nương tử, một bức tranh tình ái hấp dẫn hơn rất nhiều. Hắn lập tức mua vài cây bút họa cho nương tử, hy vọng sau đó sẽ có được bức tranh tình ái của mình.

Có nam nhân theo bên người, Duẫn Huyền Niệm không dám nhìn vào thư tịch mình cần (Ẻm cần sách gì thì biết rùi nhé), lợi dụng nam nhân không chú ý, tiện tay giơ lên trên giá sách cầm lấy một quyển ngụy trang, bất chợt hình như thân hình quay tròn một cái, luống cuống  nhìn lại thì toàn bộ thân hình đã nằm trong ngực nam nhân.

Hơi thở của nam nhân phả vào mặt, Duẫn Huyền Niệm bị vuốt tóc cảm thấy mắc cỡ. Giống như đang làm việc xấu bị bắt gặp, hắn vội lấy thư tịch che mặt để giấu đi sự xấu hổ.

“Huyền Niệm, ngươi đang cầm sách nào thế?” Lãnh Thiết Sinh đoạt quyển sách trong tay hắn xem, sau đó trả lại cho hắn. “Ngươi đọc sách này liên tục để luyện công phu àh, như thế tốt lắm, tốt lắm, đọc nhiều cũng có tác dụng nhĩ”

Lúc này Huyền Niệm bắt đầu xem qua nôi dung trong sách, mở ra vài tờ không xxx…. thì cũng xxx…., viết cái gì vậy trời?

Nhìn kỹ lại tên sách <Ân ái lục>

“Ta chỉ là…” Huyền Niệm đỏ mặt, thầm trách kẻ nào xếp loại sách đó ở đây. Lãnh Thiết Sinh vì hắn ngăn mọi ánh mắt hiếu kì. Nương tử chẳng qua là tò mò nên xem thôi, chẳng lẽ xem để học hỏi sao?

“Ha hả, ngươi có muốn ta mua quyển sách này không?”

Hứ, Duẫn Huyền Niệm nhanh tay trả quyển sách về chỗ cũ, ngẩng đầu trừng mắt y một cái. Liếc nhìn nam nhân, rõ ràng gương mặt cương nghị đang lộ lên một nụ cười gian xảo. Lòng thở dài làm sao có thể nói với lão bản để mua được cuốn sách mình cần tìm.

Hai người ở chung một khoảng thời gian và không gian này khiến người của thư lý và cả những khách mua sách đều cảm thấy kinh diễm và kinh ngạc.

Namnhân đích thị tỏa khí thế lạnh lùng, cùng mỹ nhân phản phất phong độ trí thức, không khí xung quanh vậy mà có sự hài hòa thần kỳ.

***

Duẫn Huyền niệm im lặng theo sát tướng công, lòng bàn tay giao nhau không có một khe hỡ là mối liên hệ duy nhất của hai người. Hơi ấm tự nhiên truyền đến ngực, thật là ấm áp, nó khiến gương mặt ánh lên vẻ hồng hào.

Taykia cầm chặt đường viền cổ áo choàng, chỉ cần cử động nhẹ, trang phục nam nhi sẽ lập tức bị phơi ra ánh sáng. Người vãn lai ở chợ rất nhiều, hắn lo lắng ngộ nhỡ mọi người nói hắn là nữ mặc nam phục mà cười chê thì sao, lòng không khỏi nhớ lại trước đây mẹ vì hắn mà sửa lại xiêm y, mặc dù cũ nát, nhưng chí ít cũng không làm người ngoài hoài nghi giới tính hắn. Chỉ cần nhìn qua hắn sạch sẽ không tì vết, lại nhu thuận không nói lời nào đều cho hắn là cô nương.

Duẫn Huyền Niệm bước chân hoảng loạn tiến lên phía trước. Nhìn kỹ cái chợ này tạo ấn tượng thật náo nhiệt cuồn cuộn. Nó làm cho hắn nhớ lại quá khứ. Hắn và nương của mình, hai người cũng sợ đông người nên đường tắt bốn phương đều thông suốt, mẫu tử hai người để mua một đôi giày mà đi khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ để tìm cửa hàng bán đồ rẽ nhất.

Quay lại nhìn về phía Nam là đường thông tới xóm cô đầu trứ danh. Ở đấy đương nhiên là Lãnh gia kinh doanh kỹ viện, danh nổi gần xa.

Phía Tây là đường thông đến Đại Nam Bắc thương hóa là nơi phân phối các loại hàng hóa như vàng bạc, lụa là, ngọc ngà châu báu, hương liệu, ….đang chờ những cuộc giao dịch khổng lồ, một ngày kiếm cả vạn lượng vàng chỉ có những thương nhân phú quý mới có thể giao thiệp được. Những người ở đây đều biết mặt Lãnh gia, dọc đường đi dạo còn có vài người đến bắt chuyện mong lấy lòng y.

Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu ngưng mắt nhìn nam nhân sắc diện, lòng không khỏi suy nghĩ nếu có một ngày ta có thể bình thường nói chuyện được, thì hai người chúng ta sẽ trò chuyện những gì? Muốn biết quá khứ của y như thế nào, muốn biết làm sao từ hai bàn tay trắng mà ydựng lên sự nghiệp quy mô như bây giờ. Tám phần mười là những chuyện mưa gió kinh lịch.

Duẫn Huyền Niệm đi chầm chậm, hắn biết Lãnh gia sợ hắn lạnh, cố ý tránh gió và những nơi phức tạp. “Huyền Niệm ngươi thấy cái gì vừa mắt, hay muốn ăn gì thì nói cho ta biết” Sự quan tâm mãnh liệt của Lãnh gia đã làm y quên mất một điều hắn làm sao mà nói chuyện được chứ.

‘Lãnh gia lúc ta và ngươi ở cùng một chổ, ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn duy nhất một điều có thể cùng ngươi nói chuyện….’ Duẫn Huyền Niệm bất giác mở miệng nhưng nói không thành câu, rất muốn gọi tên của y – ‘Thiết Sinh’.

Đám đông trong chợ cứ nhìn hai người, cánh đàn ông cứ nhìn không chớp mắt như muốn khắc sâu vẻ đẹp của nữ nhân bên cạnh Lãnh gia vào tim.

“Huyền Niệm” Lãnh Thiết Sinh hét lên một tiếng, giục hắn đi nhanh lên đi đến nhưng hắn vẫn không nhúc nhít. Đờ ra sao?

Y cũng không kiên nhẫn nhượng nương tử đứng ở tại chỗ cấp cho người xem, ánh mắt sắc bén trừng mắt tất cả những người qua đường chung quanh – cảnh cảo rõ rệt nam nhân này là của bổn đại gia.

Lãnh Thiết Sinh không vui, bĩu môi, ham muốn chiếm giữ mười phần, mệnh lệnh nói: “Đủ”. Y dùng lực kéo một cái đem nhân mang đến bên người xem kỹ, vạn nhất lạc mất muốn y đi đâu tìm về.

“Theo ta”. Y đi rất chậm muốn cho hắn tỉ mỉ nhìn một cái cảnh tượng náo nhiệt ở đây.

Lòng bàn tay bị nắm đến phát đau, Duẫn Huyền Niệm cau mày. ‘Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, sao cứ nắm tay như mọc rễ chứ’, nhưng lòng bàn tay đang nắm chặt kia khiến hắn biết rằng có sự quan tâm trong đó.

Lãnh Thiết Sinh không có tâm tư để ý tới, y một lòng thầm nghĩ mua xong đông tây mau chóng về nhà hưởng thụ thế giới hai người. Bất quá để lấy lòng hắn bản thân ủy khuất một chút không quan hệ.

Thế nhưng nương tử ngày thường thiên tư tuyệt sắc, phàm là vào mắt bình dân bách tính đều là một bộ trợn mắt, há mồm sau một lúc lâu mới khôi phục bình thường –

Hai người đang đứng ở quầy hàng phía trên, có khoảng hai mươi gian hàng nhỏ ở đó. Một tiểu ca bước lên cười híp mắt: “Vị gia này ngài quả thật có phu nhân đẹp vô cùng, có muốn mua một hộp son bột cho phu nhân trang điểm không. Ngài xem màu sắc của son này phối hợp với miệng anh đào nhỏ nhắn của phu nhân thật là tuyệt đẹp ah”

Lãnh Thiết Sinh lập tức dừng lại cước bộ, Duẫn Huyền Niệm không kịp thu thế thoáng chốc đánh lên bức tường cứng rắn ‘Sao đột nhiên dừng lại không đi?!’

Úc đau quá! Lập tức vẫy ra bàn tay bị nam nhân nắm chặt, Duẫn Huyền Niệm xoa cái mủi bị dụng đến đau mắng: ‘Xuẩn nam nhân nếu là dám mua son này thì thử xem’

Thanh âm trong lòng của Duẫn Huyền Niệm nhất thời bị ngữ khí hung ác lấn át – “Vị tiểu ca này, không muốn tiếp tục làm ăn ở đây nữa phải không?”

“Ách, xin chỉ giáo cho” người bán hàng rong thật không biết ra làm sao.

Lãnh Thiết Sinh nhìn hộp son, lại nhìn trừng trừng tiểu ca. Đừng tưởng ta không biết ngươi thèm nhỏ giải nương tử ta. Đúng là vọng tưởng, thật sự là thiếu giáo d*c mà!

Ánh mắt tàn bạo nhìn người bán hàng rong đang rung rẫy mãnh liệt: “Nương tử của ta có chỗ nào thích hợp với loại ngoạn ý này của nữ nhân, cũng không phải dung chi tục phấn, ngươi đây là muốn bị đánh sao?” Có đúng hay không nghi ngờ ánh mắt của y sai vẫn là ám chỉ nương tử y là cô nương lâu lý?

Thật sự là không muốn sống nữa mà!

Khiến đại gia khó chịu cực kỳ Lãnh Thiết Sinh hai tay khoanh trước ngực, híp mắt, ánh sáng ngoan lệ bắn ra bốn phía, bộ dáng lưu manh đủ để đem nhân đông lạnh thành băng trụ trong nháy mắt.

Hách– vị gia này là hung thần ác sát, y kia nương tử phấn điêu ngọc trát sao có thể chịu được vậy? Người bán hàng rong sợ đến nỗi không nói lời nào, nhân gia chính là Lãnh gia, huynh đệ giang hồ thủ đoạn độc ác. Trong khuôn viên ngoài trăm dặm nơi đây chính là địa bàn của Lãnh gia, ai dám trước mặt y vuốt râu hùm chứ. Vội vàng thu vội giang hàng, nói: “đại gia coi như ta cái gì cũng chưa nói” rồi phóng thẳng, cũng không dám quay đầu lại liếc giai nhân một cái, ngừa trường hợp mắt hắn bị móc ra mà làm mồi nhắm rượu.

Hiểu được sợ là tốt rồi. Hanh! Nương tử y ngày thường trắng nõn không cần phải bôi thứ phấn không rõ lai lịch này làm ô nhiễm đi khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc của hắn.

Đoàn người này thật không dài mắt, thực sự là không có thưởng thức!

Đại gia khó có được tâm tình hảo mới mang nương tử đi ra xuất đầu lộ diện, nếu không đàn hữu nhãn vô châu gì đó này sao có diễm hạnh nhìn thấy đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nếu là làm cho đại gia y mất hứng, bọn bán hàng rong này toàn bộ đều phải dọn hàng, đem về nhà ăn không khí.

Đại gia hỗn trên đường chỉ cần ra lệnh một tiếng ai cũng đừng nghĩ có ngày lành để qua.

Dịa bàn phương viên trăm dặm này là y quản lý, có y đứng ra bảo hộ, sạp hàng của bọn bán hàng rong, sinh kế của thương gia, không người dám đến địa bàn của y thu phí bảo hộ — bởi vì hắc bạch lưỡng đạo còn phải mua mặt mũi y, ai còn dám đến vơ vết của dân?

Bình thường bách tính nhân gia sống tạm bợ muốn có cơm ăn cũng không dễ dàng, y là người từng trải, biết cái gì là suy bụng ta ra bụng người, gia đình bình thường trên có lão mẫu dưới có con cái cần nuôi sống, trên đường phố mở quán mưu sinh, mà dưới thế lực hắc dạo của y cũng sẽ nhất định được hảo hảo chiếu cố.

Còn như bên ngoài thần hồn nát thần tính (sợ bóng sợ gió) tung tin vịt nói y tâm ngoan thủ lạt cũng không sai — nhằm vào chính là phần tử bất lương trên đường.

Danh tiếng càng thối y mới càng có thể giữ vững tư thế uy nghiêm; hừ, ai không sợ y.

Lãnh Thiết Sinh thu liễm khí thế, người thành thật chỉ cần giáo huấn một chút là được rồi, để tránh nương tử yêu quý nghĩ xấu y. Y xoay người sang chỗ khác hai tay nâng lên khuôn mặt của nương tử, ôn nhu hỏi: “Huyền Niệm ngươi không sao chứ?”

Nhìn hắn mủi hồng hồng, tâm hảo đau, toàn bộ tâm trạng xoắn lại: “Ta xem xem có hay không bị gì.”   Ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hòa, chăm chú nhìn hắn thần sắc biến hóa, có vẻ xấu hổ cùng e thẹn buồn bực – sao không cao hứng vậy.

Xú nam nhân bên đường giở trò lưu manh làm Duẫn Huyền Niệm ban nãy đã xấu hổ giờ lại càng thêm xấu hổ. Y dùng hai tay vùng ra khỏi bàn tay mạnh mẽ của nam nhân ‘Buông tay, nhiều người đang xem đấy…’

Lãnh Thiết Sinh nhìn hắn đỏ mặt tía tay cho rằng hắn buồn vì bị tiểu ca bán hàng rong lúc nãy nhận nhầm, đối đãi như nữ tử. Bất chấp có bao nhiêu người trước mắt, y nhẹ giọng trấn an: “Huyền Niệm ah, ta yêu ngươi không phải vì dáng dấp của ngươi đâu”

‘Áh, không nên loạn ngôn a’

Lúc này, gò má của Duẫn Huyền Niệm đỏ bừng—ước gì Lãnh Gia là người câm.

Đáng ghét! Nơi phố chợ công khai vậy mà Lãnh gia vẫn nói bậy, Duẫn Huyền Niệm xấu hổ đến muốn độn thổ cho xong, đột nhiên giật tay ra khỏi tay y, chạy vào đoàn người đông đúc kia.

Xú nam nhân này không muốn làm người, không thèm để ý việc thú sai thê bị phát hiện, hắn lại tức giận.

Không nói chuyện đã làm nam nhân sai lầm, làm y lầm lẫn. Nếu như hắn có thể đem lời nói nói ra, thì tất cả có thể sẽ trở lại qũy đạo hay không?

Duẫn Huyền Niệm tâm hoảng ý loạn miên man suy nghĩ, không tài nào tìm ra đáp án, trong đầu như có cả chục con ruồi đang bay tán loạn. Bất luận đến chỗ nào đều hảo, miễn là không có nhiều người là được rồi.

Lãnh Thiết Sinh hơi sốc, quát lên: “Ngươi muốn chạy đi đâu a?”

Mẹ nó! Đều là phu thê rồi, còn lo sợ ngượng ngùng cái gì?

Lãnh Thiết Sinh đẩy đám đông ra, ánh mắt sắc bén, tập trung vào chiếc áo choàng đen, lập tức chạy theo để kéo người về.

Duẫn Huyền Niệm không đầu không đuôi chạy vào đường tắt, liên tiếp quay đầu lại nhìn, Lãnh gia quả nhiên ở sau người, chốc lát, hắn dừng lại mãnh liệt thở dóc

“Tê tê tê–”

Bỗng nhiên sát tai có tiếng ngựa hí to, nhất thời đánh thức tâm trí của hắn. Duẫn Huyền Niệm mắt thấy một đôi móng ngựa đang giơ cao, chuẩn bị hạ xuống.

“A…”

Cùng lúc đó một bóng đen theo trước khi móng ngựa giẫm xuống xẹt qua. Duẫn Huyền Niệm từ lâu đã nhắm hai mắt lại chờ chết.

Lãnh Thiết Sinh ôm chặt nương tử vô sự tránh qua một bên, bắt đầu tức giận dữ dội cùng nam nhân ngồi trên ngựa kia giằng co.

Người ngồi trên bạch sắc tuấn mã kia chính là kẻ buôn người trứ danh Chương Phách. Hắn là một người không có điểm nào tốt cả. Hắn chuyên cấu kết đổ phường, làm cho con bạc bị tán gia sạc nghiệp, sau đó gạ gẫm gán nợ người một cách trắng trợn. Hắn còn kinh danh mấy chỗ ăn chơi khác, nơi nổi tiếng nhất chính là Hợp Nhạc lâu—thanh nhất sắc (thuần một màu) tất cả đều là âm nhu mỹ mạo nam tử cho người tiết ngoạn, khiến cho xóm cô đầu nhức thời hình thành một cổ nam phong thịnh hành.

Nghe nói Chương Phách này tính thích nam sắc. Hắn không ngần ngại bỏ nhiều ngân lượng ra để xây dựng một dinh thự tráng lệ, huy hoàng, bên trong nuôi không ít luyến đồng nhỏ tuổi. Thực sự bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa vô cùng.

Lãnh Thiết Sinh cùng Chương Phách được xem là hai đại phôi tử, tuy nhiên nước sông không phạm nước giếng, cũng như giao lộ, cùng lắm chỉ gặp qua một hai lần mà thôi.

“Tấm tắc.” Chương Phách hai mắt sáng lên, nhìn tuyệt sắc giai nhân bên người Lãnh gia, xinh đẹp và thanh lịch hơn bất kì mỹ nhân nào hắn thấy trước đây. Bất luận là nam hay nữ cũng làm kẻ khác tâm dương khó nhịn.

Lòng đầy tưởng tượng nếu người kia là luyến đồng nằm dưới sức mạnh cơ thể của hắn khẳng định sẽ phiêu diêu d*c tiên. Đầu nghĩ chuyện cuồng loạn nhưng miệng phải kiềm chế mà nói mấy lời khách khí: “Nguyên lai là đỉnh đỉnh đại danh Lãnh gia à, ta cũng đang thắc mắc không biết ai mà thân thủ cao như vậy, có bản lĩnh ngay dưới móng ngựa của ta cứu người tránh được một kiếp.”

Chương Phách cười lên một cách đặc biệt nham hiểm tưởng chừng người yếu bóng vía có thể hại tim mà chết, nhưng trong lòng thầm tiếc thở dài. Nếu như người kia không phải là người bên Lãnh gia chắc chắn ta sẽ mau mau đem hắn về, có hắn rồi hẳn sẽ lời được rất nhiều bạc, chỉ đơn giản là kiếm cái gì đó nhét vào miệng ngựa đổ lỗi cho hắn hại chết, sao lại không ngoan ngoãn mà vào tay ta.

Lãnh Thiết Sinh giờ đây trên mặt mây đen kéo giăng, nhãn thần hung ác, nham hiểm lộ đầy sát khí, chết tiệt, nếu không phải sợ nương tử của y hoảng sợ mà ức chế cõi lòng đầy phẫn nộ thì y đã sớm kéo tên kia xuống mà rút gân, lột da.

“Ngươi bớt nói nhảm chút đi, công phu cưỡii ngựa của Chương gia nhà ngươi thật khiến người nể phục mà, ta cũng mới vừa được xem tỉ mỉ. Chương gia nếu không tức thời thu lực, nương tử không rỏ phương hướng này của ta khẳng định đã bị ngựa giẫm lên, không chết cũng còn nữa cái mạng”

Lãnh gia cảnh báo mạnh mẽ, rõ ràng là đang trách cứ người kia. Duẫn Huyền Niệm vốn câm nên chỉ im lặng, có khổ cũng không nói nên lời được.

Ngồi ở tuấn mã kia là người gần bốn mươi tuổi, xương gò má cao, mũi đại bàng, khóe miệng lộ vẻ tàn ác, cặp mắt tàn ác kia chính là đào hoa mục (mắt hoa đào), cứ đảo qua đảo lại nhìn chăm chăm vào mình.

Duẫn Huyền Niệm sa sầm nét mặt, người này hóa thành tro y cũng nhận ra được.

Mười hai năm rồi, người này chính là bóng ma nhiều đêm xâm phạm hắn trong những cơn ác mộng, nhất thời ngũ tạng bốc lên, Duẫn Huyền Niệm lập tức hung hăng đẩy Lãnh Thiết Sinh ra, vội vàng chạy vào hẻm không người mà nôn mữa. Con người này rất ác tâm, lòng đầy sợ hãy nhưng không biết nên làm thế nào để cảnh báo cho Lãnh gia.

“Thì ra cô nương mới vừa lủi ra trên đường chính là nương tử của Lãnh gia, xin thứ cho Chương mỗ hữu nhãn vô châu (có mắt không tròng), thiếu chút nữa gây chuyện ngoài ý muốn. Sau khi chọn được ngày tốt, nhất định sẽ tới quí phủ bồi tội. Việc hôm nay chúng ta coi như việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, vẫn là bằng hữu như trước giờ”

Trước đó nghe nói Lãnh gia cưới vợ, hôm nay vừa thấy, quả thật như trong truyền thuyết là một vị đại mỹ nhân.

Hanh! Đáng tiếc bị ngươi nhanh chân đến trước cướp đi mất, bỏ lỡ cơ hội có được giai nhân này. Khắp phố ai mà không biết Lãnh gia nhúng tay chõ mõm vào sòng bạc và kĩ viện của Nguyễn lão gia tử khiến cho toàn bộ trong một đêm bị đão lộn hết.

Lãnh gia làm ra trò hắc cật hắc (hắc đạo diệt hắc đạo), là vì đại mỹ nhân, quả nhiên đáng giá.

Chương Phách hèn mọn tham lam, ánh mắt phát sinh tính hiệu nguy hiểm, bắt đầu tính tính toán toán, Lãnh gia chỉ tốn có một trăm hai mươi lượng cùng lợi tức trả cho ông già thua bạc kia, quả thật là một món lời mà.

Bất quá, hiện tại phong thủy thay phiên luân chuyển.

Hắn đã sớm muốn diệt trừ Lãnh gia, vị đại nhân vật này, người khác sẽ tôn kính y, ta (than thở)! Hắn, Chương Phách cũng không sợ tiểu tử bất quá mới ngoài hai mươi tuổi này.

Hãy chờ xem, gừng càng già càng cay, trên tay hắn đang giữ trương vương bài (con át chủ bài), bảo đảm khiến tên Lãnh gia này trở thành trò cười cho thiên hạ, hắn cũng không tin Lãnh gia còn có thể hỗn xuống dưới.

“Chương gia, ngươi tỉnh tỉnh lại đi. Ta cũng không có rảnh mà ở nhà hoan nghênh ngươi đại giá quang lâm. Đừng nói ta không để cho ngươi mặt mũi, chúng ta hai người luôn luôn ngươi đi đương quan đạo của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ta chẳng thèm cùng người như ngươi làm bạn. Việc hôm nay, ta có thể không cùng ngươi tính toán, thế nhưng ngựa của ngươi thì phải lưu lại.”

Chương Phách chưa kịp nhìn thấy trong tay Lãnh Thiết Sinh bắn ra cái gì, trong nháy ngựa cưỡi bên dưới ngửa đầu trường hí rên rĩ, hắn lập tức nhảy xuống đất, lập tức ngựa ngã xuống đất không gượng dậy nỗi.

Máu trong thân ngựa bắt đầu phun ra xối xả, lẫn vào trong đó là một thứ gì đó có màu hơi nâu nâu, thì ra là một cây bút lông. Chương Phách cố gắng kiềm nén sự tức giận, nhấc chân ra, đoán rằng ngựa của mình đã chết.

Trên mặt cười âm hiểm, nói những lời lấy lòng: “Hôm nay ta đã tổn thất con ngựa có giá, coi như đã bồi tội, Lãnh gia thật rộng lượng đã không tính toán, Chương mỗ đây xin tạ ơn.”

Chương Phách ôm quyền, vái chào, lập tức bỏ đi.

Lòng không cam tâm, nơi đây không phải là địa bàn của hắn, còn không nắm chắc gây thị phi có khả năng toàn thân trở ra.

Hắn khó khăn lắm mới mua được một con ngựa quí giờ đã chết oan uổng. Lãnh gia, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại!

Hai người trở mặt là chuyện sớm muộn, Chương Phách chuyên dẫn đầu đám du côn ác bá hoành hành, tiếng ác từ xưa đến nay đã rõ ràng.

Hắn dám cấu kết cùng lưu manh khác, gây chuyện khắp nơi làm cho gà bay chó sủa, cướp người, vơ vét tài sản không việc gì mà không làm. Tuy vậy hắn cũng không dám trong địa bàn của y mà dĩu võ giương oai.

Cùng là người trong hắc đạo, mới tiếp xúc đã thấy bất đồng, đẳng cấp cũng kém xa.

Hôm nay phế một con ngựa của hắn, coi như cũng chừa chút thể diện cho hắn. Lãnh Thiết Sinh bắt đầu vội vả nhìn khắp nơi để tìm nương tử. Nương tử y chạy vào hẻm nhỏ để làm gì?

Đi vào, chỉ cần liếc sơ trên mặt đất, liền hiểu nương tử chạy vào ngõ để làm gì.

Đầy bụng tức giận biến mất, Lãnh Thiết Sinh lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, ngươi ăn hư bụng hay là …”

Duẫn Huyền Niệm cầm tay áo, lau đi khóe miệng ô uế, thoáng thấy nam nhân đang tiến tới, lập tức đẩy ra.

“Cút ngay, đừng để ý đến ta!”

Hắn ghét nam nhân cùng cái loại xấu xa này cấu kết với nhau. Hắn chỉ thấy cơ thể mình bẩn, rất dơ bẩn. Che miệng, hai mắt trong suốt, trừng trừng nhìn Lãnh Thiết Sinh đầy phẫn nộ.

“Nói cho ta biết, ngươi và hắn không giống nhau. Ngươi sẽ không vì ép người trả nợ mà không ngần ngại chặt đứt chân họ, sẽ không làm nhục, lạm dụng, bắt nạt một hài tử chỉ mới tám tuổi mà thôi.”

Hắn cũng sẽ không bao giờ kêu la, lên tiếng xin tha thứ, cho dù hắn có bị treo ngược trên cây đi chăng nữa.

Đừng nói cho hắn biết tất cả những thứ hắn dùng, hắn mặc trên người, tất cả món sơn trân hải vị hắn ăn đều do áp bức người nghèo mà có được. Hắn sẽ hận y chết!

Nhãn thần của nương tử hảo hung. Lãnh Thiết Sinh rùng mình, linh cảm nương tử không phải khó chịu trong người, cũng không phải do uống nhầm thuốc.

Tại sao hắn lại có phản ứng này?

Tại sao lại đẩy ta ra?

Cuối cùng, tại sao hắn lại nhìn ta như nhìn ác quỉ vậy?

Hay hắn không thích ta bắt nạt người khác? Nhưng ta giết con ngựa đó cũng đâu có sai, nếu ko làm gì, để hắn đi vui vẻ như vậy thì thế giới này quả thật là không có công lý. Với lại ta đâu có giết người, đốt nhà, hay chặt tay hắn đâu.

Không thể chịu được cảnh nương chợt lạnh chợt nóng mà mặc kệ y, Lãnh Thiết Sinh tức giận nghẹn ngào, đi nhanh đến kéo người vào lòng, không để ý tới đoàn người hiếu kì đang bu ngoài ngõ nhỏ giúp vui, lập tức trấn an nương tử liên can người khác đánh rắm gì a.

Duẫn Huyền Niệm không ngừng dãy giụa, giơ tay vừa đấm vừa đá, quản không được người khác hiểu nhầm là nam nhân đối hắn phi lễ, hắn muốn nam nhân này phải cút ngay!

Hai người đều phi thường căm tức khăng khăng không nhường; một người đang suy nghĩ nên làm sao khiến nương tử đừng đánh y nữa? Một người há mồm không ngừng nói: ‘Đừng chạm ta!’

Cũng không biết trải qua bao lâu Lãnh Thiết Sinh giơ cờ đầu hàng, ngưng mắt nhìn mỹ mâu nén giận của hắn, không giống thần thái bình thường lúc trước khi hắn không tình nguyện bị y ôm, cũng sẽ không đánh đá y kịch liệt như thế, nghe không hiểu hắn rốt cuộc nói cái gì, đọc không ra sự phẫn nộ trong mắt hắn là vì sao, nhìn hắn kịch liệt giãy dụa chống cự mà tóc tán loạn quả thực giống như bà điên. Lãnh Thiết Sinh rất bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là thử trấn an nói: “Ngươi vừa nãy nhất định sợ hãi mới có thể mất hứng, Huyền Niệm sau này không được chạy loạn ly khai khỏi người ta, ta thật lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lãnh Thiết Sinh mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) nhíu chặt, song chưởng kiềm lại một cái đem nhân áp vào ngực liền thực sự ôm chặt hắn. Thật mong muốn hắn có thể nói ra cho y biết rốt cuộc phát cáo vì chuyện gì?

Lẽ nào thật muốn y cứ như thế này lo lắng, suy đoán cả đời. Nếu như vậy y cũng đành chịu, chỉ cần hắn đừng nóng giận là tốt rồi, y không có năng lực đi trấn an sự tức giận của hắn.

Duẫn Huyền Niệm dần dần đình chỉ giãy dụa, bên tai hình như có người không ngừng đang nói –Sau này không được chạy loạn ly khai khỏi người ta, ta thật lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thoáng chốc — trong trí nhớ nương vừa tự trách vừa thương tâm ôm lấy hắn, trong miệng không ngừng niệm ‘Ngươi vì sao không trốn đi? Vì sao lại chạy đến? Nương thật lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Niệm nhi nương xin lỗi ngươi, van cầu ngươi nói chuyện, cùng nương nói chuyện.’

Đôi mắt Duẫn Huyền Niệm ướt át tiêm nhiễm một tần hơi nước, hắn cũng không biết vì cái gì từ đó về sau cũng không phát ra được lời nào nữa.

Mi mắt buồn bã hạ xuống, Duẫn Huyền Niệm không nhúc nhích. Lãnh Thiết Sinh cuối cùng an tâm nới lỏng tay, cúi đầu nhìn kỹ mặt hắn, thần sắc khôi phục bình thường rồi, giúp hắn đem tóc rối đầy đầu vén ra sau, phát hiện hắn lại cắn môi tựa như đang ảo não chuyện gì đó, Lãnh Thiết Sinh thực sự sợ hắn lại mạc danh phát giận, nhãn thần hung ác kia đều có thể đem mỗi một cái địa bàn lão đại đọa chết.

Lãnh Thiết Sinh đại thủ trảo một cái dắt tay nương tử xoay người lại đi, đối biển người đứng ở ngoài ngõ nhỏ nói: “Nhìn náo nhiệt cái gì, còn không mau tránh ra, ta muốn mang nương tử đi mua trâm gài tóc, đừng cản đường đại gia.”

Lão đại khoát khoát tay, đoàn người ngoài ngõ nhỏ lập tức tránh ra tạo một con đường thênh thang cung thỉnh Lãnh gia cùng mỹ nhân đi. Ra bên ngoài đường tắt Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên thấy trên đường đi có một cái đầu ngựa vừa chết, đó không phải là…

Ngẩng mặt lên phát hiện nam nhân đang nhìn kỹ hắn, mâu tử (con mắt) sắc bén che giấu không được sự lo lắng dành cho hắn. Ha, (tiếng thở ra) Duẫn Huyền Niệm lộ ra một chút tươi cười nhàn nhạt làm cho nam nhân yên tâm –Hắn không có việc gì, vừa rồi chỉ là có chút không khống chế được mà thôi

Lãnh Thiết Sinh dắt âu yếm nương tử trở lại thư tứ lúc nảy mua vài chi đại, trung, tiểu bút lông cho nương tử. Bất quá y càng muốn mua chính là thư tịch thế là đến gần bên tai nương tử hỏi: “Huyền Niệm ta đem thư ngươi xem trước đó mua trở về, hảo?” Đề nghị này nói rõ trong đầu y đang nghĩ bậy nghĩ bạ.

Hát! Một cổ nhiệt khí xông lên, khuôn mặt Duẫn Huyền Niệm hồng nộn giống như có thể vắt ra nước – bóc khói a.

Duẫn Huyền Niệm lập tức chộp lấy bàn tay y, ngón trỏ ở trên lòng bàn tay viết hai chữ ‘mơ tưởng’ tặng y.

Lãnh Thiết Sinh thiêu cao mi nhẹ hừ một tiếng. Y càng muốn mua, dù sao thư mua trở lại nương tử nhất định sẽ hiếu kỳ nhìn lén, cứ như vậy — ha hả cực kỳ mong đợi nương tử sẽ nhiệt tình như hỏa, sau đó không có y sẽ sống không nổi ha hả.

Duẫn Huyền Niệm nhìn y không nói hai lời ly khai, khóe môi khẽ nhếch lên tự tiếu phi tiếu như kẻ trộm cùng động tác cấp tốc cầm vài quyển thư tịch cùng thư tứ lão bản thanh toán xong liền đi trở về, lúc này trên tay y đã nhiều hơn một chồng thư tịch nặng nề.

“Cho ngươi đó. Trở lại đem thư đặt ở đầu giường, mỗi đêm trước khi ngủ nhớ kỹ xem một trang nghe không?” Ngữ khí của những lời này tuy là mệnh lệnh nhưng lại vẫn chờ nương tử gật đầu.

Duẫn Huyền Niệm liếc xéo y, nhợt nhạt cười — cận chu giả xích, cận mặc giả hắc. Namnhân này chỉ biết suy nghĩ vài thứ không đâu đến ô nhiễm hắn, ta!

Nếu như có thể nói hắn nhất định sẽ bảo tướng công đem toàn bộ thư cấm mua trở lại.

Tướng công hết lòng săn sóc, biết hắn ở trù phòng nhóm lửa không cháy, mua sách đến cho hắn thuận tiện sử dụng. Duẫn Huyền Niệm cúi đầu tính toán, bất quá chỉ có năm cuốn mà thôi, nấu một bửa cơm chẳng đủ dùng.

Ngẩng đầu, đối nam nhân đang tràn ngập chờ mong một cách ngu ngốc đồng thời lộ ra vẻ mặt tươi cưởi xán lạn. Chờ đi ── “Ngươi đêm nay sẽ được ăn một bửa cơm chỉ chín phân nữa, Lãnh gia!”

Thu hồi dáng tươi cười, Duẫn Huyền Niệm liền nhìn cũng không muốn nhìn nhiều thêm nam nhân đã sỏa lăng, liếc mắt tự mình ly khai thư tứ.

Thực sự là chịu đủ cái thứ đức hạnh này của nam nhân, Duẫn Huyền Niệm rất tức giận mà nghĩ.

Nương tử y cuối cùng cũng thông suốt rồi, hài lòng như vậy còn đối y cười hạnh phúc – y khống chế, không để nương tử đem đầu ốc y làm hôn mê. Lãnh Thiết Sinh vẫn còn có thể nhận rõ ràng Đông, Nam, Tây, Bắc, lập tức đuổi theo phía trước, tâm tình khoái trá đi theo bên người nương tử, bất luận là đi qua mấy con phố chợ hay là vòng vo chuyển đổi phương hướng, y nhất định làm cho nương tử đi bên trong, thân hình cường tráng to lớn nguyện ý cẩn cẩn dực dực che chở hắn.

Hai người đi qua cửa hiệu của kim sức tương (thợ làm trang sức), Lãnh Thiết Sinh kéo nương tử đi vào bên trong. Duẫn Huyền Niệm trong tay ôm thư tịch giấu vào trong áo choàng sợ bị người khác phát hiện thập ma ‘chuyện tốt’, dường như chột dạ không ngớt, hắn vọt đến cạnh cửa đợi, quản không được Lãnh gia muốn mua vài thứ gì đó, quyền quyết định không ở trong tay hắn.

Nếu như muốn hắn giống như phụ nữ có chồng ở trên đầu làm ra búi tóc, cắm lên kim bộ diêu* trang sức vân vân, hắn sẽ ra sao?

Dứt khoác đi giúp y tìm một đám nữ nhân trở về hảo hảo hầu hạ làm cho y buổi sáng tỉnh lại còn có thể giúp nữ nhân hoạ mi, cảnh tượng cặp mắt sắc bén kia chăm chú nhìn những nữ tử xấu hổ mang theo chút nhút nhát.

Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc hô hấp cứng lại, bên trong cửa hiệu trở nên thật khó chịu, quay đầu lại nhìn nam nhân đang cùng kim sức tượng nói chuyện, hắn không nghe tỉ mỉ quay đầu bước ra khỏi cửa, cái gì cũng không dám tiếp tục tưởng tượng, ngơ ngác đứng ở ngoài cửa mặc gió thổi.

Lãnh Thiết Sinh vì nương tử chọn một cây trâm cài tóc có tạo hình đơn giản mạ thuần ngân (ngân tinh khiết). Kim sức tượng nói: “Cây trâm cài tóc này chỉ có một cây, khách nhân đến xem ngại trâm cài tóc này thiếu xinh đẹp, lưu hành quả thực giống chiếc đũa trúc.”

Lãnh Thiết Sinh nhìn kỹ trâm cài tóc, mặt trên chỉ có dấu hiệu đúc chế của kim sức tượng, chạm trổ cẩn thận đồ án, đại biểu chỉ có một hiệu này, không có chi nhánh khác.

“Chính là nó.” Thật thích hợp để nương tử đem nó cố định ở trên tóc, làm nổi lên vẻ đẹp đơn giãn lại rất độc đáo.

Thanh toán tiền, Lãnh Thiết Sinh xoay người, trong nháy mắt tâm liền khẩn trương lên. Nương tử y không ở trong cửa hiệu, sẽ không phải là lại chạy mất chứ? Lo lắng vẽn vẹn trong giây lát, cặp mắt sắc bén lập tức tìm thấy hắn –Người ở ngoài cửa; những sợi tóc đen nhánh theo gió lay động, áo choàng bao phủ thân thể tinh tế nhưng lại che giấu không được một thân kiên cường kia.

Hắn thực sự thuộc về y sao?

Bộ dạng im lặng không nói, cô lập đứng ở ngoài cửa, giống như tùy thời sẽ tiêu thất. Lãnh Thiết Sinh kinh nhiên thụ hách (sốc sau đó sợ hãi) — Hát! Sao lại có loại suy nghĩ này?

Ánh mắt sắc bén tối sầm lại. Vì sao không quay đầu lại nhìn y?

Vì sao đi ra ngoài cửa?

Vì sao không chịu đợi tại bên cạnh y?

Chịu không nổi hắn đưa lưng về phía y, cho dù cự ly giữa hai người rất gần, cảm giác nhưng lại như là ở xa vời vợi. Lãnh Thiết Sinh lặng yên đi tới phía sau hắn, lòng bàn tay thuận theo những sợi tóc tung bay vướng quanh, không có ôn độ kèm theo, bàn tay nhẹ nhàng kéo một cái, hắn cuối cùng cũng quay mặt lại, trừng mắt –hé ra dung nhan lộ vẻ tức giận, trong mắt toát ra hai ngọn lửa vừa có vẻ sinh khí bừng bừng lại vừa đẹp đến bất khả tư nghị (lạ lùng).

“Huyền Niệm” Lãnh Thiết Sinh nhẹ giọng nói: “Ta không thích bộ dáng không hề phản ứng của ngươi.” Kỳ thực là sợ tâm tư ưu phiền quấy phá, lo lắng hắn không để ý tới y.

Đem mái tóc dài của hắn thu nạp cùng một chỗ, vén lên thành một cái kết, một cây ngân trâm xuyên qua cái kết, Lãnh Thiết Sinh rất thoả mãn nhìn tóc hắn cuối cùng cố định thành một cái đuôi ngựa đơn giản xinh đẹp. Đoạn tóc đen rủ xuống giống như thác nước tự nhiên, luyến tiếc buông tay. Y đến gần, miệng nỉ non nói: “Ta rất thích ngươi.”

Xú nam nhân còn nói lời ngu xuẩn. Lỗi tai linh mẫn của hắn đều nghe thấy được. Gương mặt Duẫn Huyền Niệm nóng lên, tâm hoảng loạn nhìn bốn phía xem có người qua đường đúng dịp đi qua hay không, vạn nhất để cho người khác nghe thấy được cũng không hảo