Ách Thê

Chương 21




Về đến nhà, sinh hoạt của một nhà 4 người bọn họ so với những người bình thường ko có gì là khác biệt cả. Cuộc sống cứ thế bình an trôi qua được vài ngày.

Nha đầu Xuân Hoa rất có ý thức hầu hạ gia đình lớn nhỏ của chủ tử, tận tình làm việc.

Nàng cực kỳ vui thích khi thấy phu nhân đã khôi phục lại những hành động khuôn sáo như trong quá khứ. Hắn sẽ ở trù phòng giúp nàng làm cơm 1 ngày 3 bữa, quét tước, chỉnh lý gia vụ, bắt đầu thói quen ngày ngày chăm sóc tiểu hài tử, đối với gia cũng ko…… Phu nhân không hề trương ra sắc mặt khó coi để cho gia xem nữa. Nàng tin tưởng chỉ cần tiếp tục như thế, gia nhất định có thể đem phu nhân cùng hài tử trở về nhà sống lại những ngày như trước kia.

Vì đặc thù nghề nghiệp của Lãnh Thiết Sinh, nên Duẫn Huyền Niệm biết y vẫn hay tối đi khuya về. Buổi sáng y thường hay cùng hắn đưa hai hài tử đến trường, đến chiều, chỉ cần Lãnh Thiết Sinh ở nhà, y nhất định sẽ quấn quít bên hắn, bọn họ một nhà 4 người lúc nào ở cùng nhau cả.

Mặt dù, trong nhà còn có ở thêm 1 đôi cô nhi quả phụ, nhưng vì phòng của người hầu cũng được đặt ở vị trí xa xôi, nên bọn họ bình thường cũng ít chạm mặt. Có thể coi là ko quấy rầy lẫn nhau.

Hiện tại thứ duy nhất xuất hiện trong nhà chính là cái chuồng ngựa. Duẫn Huyền Niệm phải cùng Lãnh Thiết Sinh trông coi tiến độ làm cái chuồng đó. Vài lần cũng thấy Địch quả phụ hảo tâm đem nước cho nhân công uống, ân cần hỏi thăm vài câu, ngoài lần đó ra, cũng ko có làm hay nói gì cả.

Lãnh Thiết Sinh và Duẫn Huyền Niệm có suy nghĩ ko giống nhau. Một người ko muốn bại hoại danh tiết của Địch quả phụ. Người kia  lại chán ghét thói bất lương, đạo đức giả của ả.

Hai người đều rất ăn ý không muốn đề cập đến những chuyện có liên quan tới Địch quả phụ, để tránh phá hư không khí khi cả 2 ở gần nhau. Lãnh Thiết Sinh ko khỏi lo lắng nương tử suy nghĩ bậy bạ lại hiểu lầm y. Còn Duẫn Huyền Niệm lại sợ rằng tướng công không chịu được cô đơn lại phản bội hắn –

Mặc dù hắn không hề nghi ngờ nam nhân, nhưng mấy chuyện mà chính mình tận mắt nhìn thấy lại ko thể tiêu trừ trong đầu. Nhiều lần vẫn gây cho hắn khó chịu, nhưng hắn cố giữ chính mình cố ko dây quá sâu vào vấn đề mà thôi.

Duẫn Huyền Niệm cũng cố gắng hết sức để mình ko nghĩ đến chuyện song thân của mình. Hắn sợ bệnh cũ sẽ tái phát, lại bị đau đầu, lo lắng u buồn sẽ theo đó mà sinh ra…….

Nhận thấy thị lực của mình càng ngày càng kém. Nếu như gặp ánh sáng quá mạnh thì trước mắt sẽ biến thành 1 mảng đen. Hắn đang suy nghĩ từ nay về sau, khi xuất môn có hay ko nên che bớt đi ánh nắng?

Nam nhân có hay không cảm thấy kỳ quái…… Ko muốn làm cho y phát hiện hắn khác thường.

Bởi nam nhân đối với hắn quá tốt, mỗi ngày đều ân cần hỏi han, sợ hắn mệt, lo lắng hắn đau đầu, ngại làm hắn mất hứng. Thật giống như  xem hắn là tổ tông mà đối đãi. Hắn nhiều lắm cũng chỉ hơn 20 tuổi mà thôi, nhưng không khỏi hoài nghi chính mình có phải hay không đã thành 1 ông già gần bảy tám chục tuổi………..

Duẫn Huyền Niệm hai tay đưa chén thuốc lên miệng chuẩn bị uống. Mùi thuốc dày đặc xông vào mũi. Hắn ko sợ thuốc đắng, chỉ lo lắng vạn nhất ko có hiệu quả, như thế ko phải sẽ uổng công nam nhân đối tốt với hắn rồi hay sao……….

Hít sâu, sau đó đem thuốc 1 hơi uống sạch trơn. Thật là tên xứng với vật, toàn bụng đắng nghét – rất muốn phun ra.

Vội vàng che miệng lại, hít sâu mấy cái nửa áp chế cảm giác muốn nôn mửa, tránh đem toàn bộ thuốc mà ói ra ngoài. Như vậy tâm ý của nam nhân đối với hắn sẽ uổng phí.

Hắn luyến tiếc muốn giữ lấy từng giọt từng giọt hạnh phúc đang chảy xuống lòng bàn tay. Hiện tại có thể chặt chẽ nắm được bao nhiên thì hay bấy nhiêu, đợi đến 1 ngày nào đó ko còn có thể giữ được nữa, thì sẽ buông tay……..

Tầm mắt của Duẫn Huyền Niệm dời về phía cửa phòng, nam nhân đã đứng đó từ bao giờ. Y về phòng được bao lâu rồi?

Muốn hỏi, nhưng lại ngại mở miệng. Mắt đẹp cứ nhìn mãi con người thâm tình kia. Thấy mắt y ngày càng bị vây kín bởi u sâu. Hai phiến bạc thần không hề động, nhưng lại phảng phất nghe được giọng y thở dài –

Có phải hay không trách cứ hắn……

“Có muốn ăn kẹo ko?” Lãnh Thiết Sinh đi đến bên cạnh hắn hỏi.

Duẫn Huyền Niệm nhìn hắn mở ra lòng bàn tay, bên trong có 1 viên tiên tra mai[1] , đưa tay kia cầm lấy để vào miệng hắn, tư vị ngọt ngào lập tức làm tan đi vị đắng của thuốc còn sót lại.

Lãnh Thiết Sinh thấy hắn thật giống1 tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ). Dường như đang ngồi yên bất động, “Ngươi đang đợi hài tử đem thiên tự văn (~ bài viết gồm 1000 chữ) đến hả?”

“Ân. Cũng chờ ngươi nữa “ là đợi 1 viên kẹo ngoài ý muốn, thứ mà hắn đã tìm kiếm từ lâu lắm rồi.

Duẫn Huyền Niệm cuối đầu xuống, môi hơi mỉm cười, nhưng ko cho nam nhân thấy, ngọt ngào quá đi.

“Huyền Niệm, đến bây giờ ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa, tính chơi xấu với ta tới khi nào hử?”

Ách! nụ cười trong nháy mắt biến mất. Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, nhìn vào bộ dáng mất hứng của y. “Trương cái mặt thối ra làm gì?” Hắn giả ngu.

“Hết ngày này qua ngày khác, ngươi rốt cuộc là muốn ta đợi đến bao giờ đây?” hai tay y hoàn trước ngực, lão đại cực kỳ khó chịu.

“Chỉ mới kéo dài có vài ngày, ngươi cần gì phải so đo như vậy, ta có quên đâu chứ……” Duẫn Huyền Niệm trả lời ngay lập tức, xong ngậm chặt miệng lại, vờ như là căm điếc.

Mắt đẹp kiên định nhìn vào lãnh diện của nam nhân. Thời điểm tướng công hung dữ là phi thường đáng xem nga.

Đứng dậy, bước qua người y: “Ta đến phòng của hài tử xem tụi nó đã chép xong rồi chưa?” Duẫn Huyền Niệm nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mỗi đêm đều cửa đóng then gài làm nam nhân thật mất hứng.

“Lại trốn?” Lãnh Thiết Sinh không thể tin được trừng trứ cửa phòng. Cơn tức nghẹn mấy ngày, cuối cùng cũng phát tác. Y rống lên như quỷ kêu: “Ngươi chỉ có vẽ 1 bức tranh thôi mà, bộ chết sao. Ngày nào cũng đùa giỡn. Rốt cuộc muốn ta góp nợ bao nhiêu mới chịu vẽ cho ta hử?”

「Rầm!」 Lãnh Thiết Sinh máu nóng dồn lên não, đập xuống 1 cái, đồ sứ trên bàn nhanh chóng nhảy hết cả lên. Y liền nhanh tay chộp lại được, ko phá hư cái nào cả.

Lão đại vẫn khó chịu như cũ, nghĩ rằng: Nếu nương tử cứ tiếp tục như thế mãi, một bức họa đơn giản cũng ko vẽ được. Y nhất định sẽ thao tử tiểu tổ tông này để tiết hận!

Duẫn Huyền Niệm đến phòng 2 hài tử để kiểm tra. Phi thường hài lòng với bản tập viết của bọn chúng, càng ngày càng tiến bộ. Nhất là Lãnh Niệm Sinh,  ít ra cũng có thể nhìn được nét chữ xiêu vẹo trên mặt giấy, chứ ko xấu như gà bới.

Đợi hài tử ngoan ngoãn lên giường ngủ say. Duẫn Huyền Niệm mới rời đi.

Không muốn về phòng quá sớm để tiếp tục nhìn nam nhân trương cái mặt thối ra. Hừ! Tự nhiên chân của hắn lại cao hứng đi về phía thư phòng. Giống như kẻ trộm, đem cửa thư phòng mà gài lại, phòng trường hợp nam nhân thần ko biết, quỷ ko hay đột nhiên xuất hiện mà dọa hắn.

Sờ soạng một lúc liền tìm  thấy ngọn nến. Duẫn Huyền Niệm ngồi ở mép bàn, mở ra ngăn kéo, đem mấy quyển sách để ở trên bàn. Bên trong còn sót lại những tác phẩm đã được tích lũy trong nhiều ngày. Lúc đề bút toàn là ko tự chủ được mà vẽ ra gương mặt của nam nhân, sau đó liền giấu kỹ ngay.

Nương theo ánh sáng mỏng manh, nhìn kỹ  bức họa kia so với người thật đẹp hơn nhiều, ko trương cái mặt thối ra cho người khác xem –

“Ngươi đang làm gì?”

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm cả người run rẫy, bị dọa cho hoảng sợ. Ngẩng mặt nhìn lên, biểu tình như là đang nhìn thấy quỷ……

“Ngươi ngươi ngươi……” ngón tay chỉ chỉ tướng công. Mặt hắn xanh như tàu lá, liên tục nói lắp.

“Ta cái gì,” Lãnh Thiết Sinh hừ nhẹ, “Chỉ biết ngươi sao ko chịu về phòng, nửa đêm lăn tới nơi này để làm cái gì?” Y còn đang ghi hận chuyện hắn đùa bỡn mình.

「Rầm!」 vội đóng lại ngăn kéo, Duẫn Huyền Niệm bỗng đau đớn kêu lên: “Áh……kẹt tay rồi.”

Haiz! Duẫn Huyền Niệm cắn răng ngầm bực mình,  khuôn mặt tuyệt mỹ nhăn như trái khổ qua.  “Đau quá……” tử nam nhân, ko phải y đã sớm thấy hắn đến thư phòng đó chứ.

Lãnh Thiết Sinh vội vàng đỡ lấy, bàn tay to lớn nâng lấy hắn, đợi người có thể đứng vững lại xong, y liền mắng: “xứng đáng!”

Duẫn Huyền Niệm không trả lời, mặt nhanh như chớp đã đỏ như lửa. Hắn cúi đầu xấu hổ, nhìn lại chỗ đứng của 2 người bọn họ, gần sát nhau. Cảm nhận được trên người y đang tỏa ra hơi nóng, có thể nhanh chóng làm cho người khác tan chảy.

Thiên hạ ở ngay trước trước mắt, còn muốn y tha cho……Nhẫn nại hồi lâu, muốn nếm hương vị ngọt ngào thuộc về mình, Lãnh Thiết Sinh liền chậm rãi cúi đầu, để môi vào tai hắn mà nói nhỏ: “Ta ko nghĩ là sẽ buông tha ngươi…….”

Lãnh Thiết Sinh vừa rồi mắng hắn như vậy, trong lòng cũng thương tiếc gần chết. Là ko nỡ để hắn chịu chút tổn thương nào.

Bạc thần nhẹ nhàng hôn lên đôi má phấn nộn, rồi mới giương lên 1 đường cong. Không khỏi cảm thấy buồn cười, nương tử lén lút làm tặc. Trong ngăn kéo kia rốt cuộc là có bí mật gì?

Bất quá, hiện tại y cũng không muốn tìm hiều. Lần sau y sẽ đổi vai làm tặc thì biết ngay đáp án chứ gì.

Lãnh Thiết Sinh đại chưởng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn. Miệng ngậm lấy đầu ngón tay thon dài, muốn làm giảm bớt đau đớn do ngăn kéo kia gây ra.

Ơ……, đầu ngón tay bị khoang miệng nóng ẩm bao bọc. không hề cảm thấy đau, ngược lại khiến hắn run rẩy, trong nháy mắt lại ko thở được. Duẫn Huyền Niệm đã nhanh chóng đứng không được vững nữa rồi, cả người hốt hoảng ngã về phía trước. Thân mình mất thăng bằng dán vào khuôn ngực nóng ran, là bờ bến để hắn dựa vào.

Tay nắm lấy áo y. Miệng hé mở ko hề cự tuyệt sự quá sức thân thiết của y.

Hắn biết từ mấy ngày trước đến giờ, y luôn tắm nước lạnh xong mới lên giường, đến gần thân thể của hắn. Nhưng chẳng duy trì được bao lâu thì toàn thân y lại phát nhiệt, vì toàn thân hắn cứ dị thường lạnh lẽo.

Y tựa như ngọn nến trên bàn ôn nhu mà cháy. Chậm rãi thiêu đốt, làm cho hắn toàn thân ấm áp, khai mở tâm môn (~ cánh cửa tâm hôn) của hắn –

Đem sự  ôn nhu của đại gia mà giữ chặt trong lòng. Len lén nổi dậy, nhìn thử xem y làm sao mà phát hiện. Vẫn là lặng yên ko thấy hành động trộm người của hắn.

Dù sao thì hắn cũng đâu biết xấu hổ gì. Đã hưu đại gia rồi mà còn thích người ta như vậy. Hiện tại bọn họ có phải hay ko được tính là yêu đương vụng trộm?

Danh từ tướng công này chắc cũng nên đổi thành gian phu đi. Vậy hắn không phải là d*m…… Trời……

Hắn trở nên ko hề đứng đắn, vẫn còn tha thiết  nhìn ngắm đại gia. Môi y đang từ từ rời khỏi tay hắn, buông ra, chuyển thành trụ phía sau đầu của hắn. Bạc thần kề lấy cái miệng đang ko ngừng thở dốc kia. Trong khoảnh khắc, 2 người dường như hợp thành 1 thể, đầu lưỡi linh hoạt l**m từng chút từng chút 1 khoang miệng của hắn, ôn nhu m*t lấy, nhắm nháp thưởng thức…….

Hắn hảo ngọt…… Miệng vẫn còn phản phất hương vị của tiên tra mai. Đã lâu lắm rồi ko được thân thiết, y sắp khống chế ko được nữa rồi. Lý trí luôn tự nhắc nhở chính mình nên thật cẩn thận đối đãi với người như bạch ngọc này. Đầu lưỡi rời khỏi hắn, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bất khả tư nghị (ko thể tin nổi). Rõ ràng trước mặt y, hắn cảm thấy đỏ mặt quay đi, nhưng không ngăn cản y nhẹ nhàng cởi ra áo của mình, mặc cho y bày bố –

Hắn cam tâm tình nguyện……

Lãnh Thiết Sinh bạc thần lộ ra 1 nụ cười thỏa mãn. Y đã tìm thấy hắn của ngày xưa, bao gồm luôn cả tình cảm của hắn đối với đại gia. Nếu ko với tính tình của hắn, đã nhanh chóng đá y văng đến tận chân trời. Con vịt đã chết rồi, rơi ngay vào tay đại gia, còn có thể bay mất sao.

Lãnh Thiết Sinh hai ba cái đã cởi ra hết mấy thứ y phục vướng víu trên người nương tử. Dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn, thiên hạ hảo ngon miệng……….

Toàn bộ y phục đều rơi xuống. Duẫn Huyền Niệm rất muốn chộp về để che lại, nhưng mắt lại ko dám nhìn loạn. Sợ thấy được nhãn thần lợi hại của đại gia. Ẩn chứa trong đó là khát vọng muốn đem hắn mà cắn nuốt……..

Phải làm sao bây giờ?

Hắn không có ấn tượng gì về việc nghênh hợp với nam nhân cả, tất cả đã quên sạch sành sanh rồi………

Duẫn Huyền Niệm nhanh chóng nắm chặt lấy mép bàn, cả người nhanh chóng bị ánh mắt của nam nhân nhìn xuyên thấu, chỉ có thể ko ngừng run rẫy. Giờ đây ước gì có động đất để hắn có thể quên đi!

Thư phòng yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng tim đập xen kẽ lẫn nhau. Bầu không khí ái muội cứ lượn lờ giữa 2 người. Tình d*c dần dần thăng ôn (lên cao, nóng bỏng) khiến cho hắn ko biết nên làm gì mới đúng. Bên trong cơ thể không ngừng đánh trống reo hò cổ vũ nam nhân đến kết hợp. Tự nhiên thân thể dần dần sinh ra biến hóa. Duẫn Huyền Niệm ngượng ngùng vô cùng, dứt khoát xoay người lại thổi tắt đèn,  trong phòng ngay lập tức trở nên mờ mờ ảo ảo –

“Ah!” hắn sợ hãi kêu lên một tiếng.

Thân hình to lớn áp chế hắn xuống bàn, sau đó liền cảm nhận được những cái hôn liên tiếp như 1 cơn mưa rơi xuống, hừng hựt, tỷ mỷ. Tiếp theo là 1 tiếng「phạch –」vang lên, mấy quyển sách rơi hết xuống đất. Hạ thân đã bắt đầu dao động, hoàn toàn bị chi phối bởi những cái ve vuốt từ tay của nam nhân. Cả người bắt đầu mềm nhũng, vô lực.

Bịt chặt đôi môi như cánh hoa, không dám để cho tiếng rên rĩ ái muội từ cổ họng tràn ra khắp phòng. Chớp mắt một cái, d*c v*ng bị bàn tay ấm áp cầm lấy. Hắn xém chút đã kêu lên sợ hãi. Vội vàng che ngay miệng lại, hít sâu mấy cái, “ân……” tiếng kêu tinh tế mị hoặc lòng người vẫn là từ miệng thốt ra, giống như khẽ gọi nam nhân nên đối đãi phiến tình hơn nữa……

Đầu ngón tay Lãnh Thiết Sinh nhẹ nhàng áp sát, ma sát đỉnh d*c v*ng. Xúc cảm ẩm ướt, dinh dính lại trắng  noãn khiến người ta yêu thích ko nỡ buông tay, gắt gao nắm lấy bao phúc, gia tốc vuốt ve, bộ lộng, khiến cho thiên hạ càng mạnh liệt run rẩy. Y không khỏi tà tứ (~ bất lương) cười. Dù ko thể nhìn thấy biểu tình bị che lấp trên mặt nương tử, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, vẫn có thể thấy được thân ảnh trắng nõn dưới tay y đang bị kích thích dữ dội.

Thật hết sức cứng đầu mà, ko chịu mở miệng kêu cho đại gia nghe 1 chút, quá keo kiệt nga. Lãnh Thiết Sinh nổi lên ý đồ xấu, cả người nhanh chóng dán chặt vào thân mình non mềm kia, ý đồ áp cho hắn hư hỏng luôn!

“Ngô……” tử nam nhân, nặng quá……….

Duẫn Huyền Niệm mày liễu nhanh chóng nhăn lại 1 cái, nữa người trên bị áp sát xuống mặt bàn. Vừa mới ngẩng đầu lên, đã bị gương mặt lạnh lùng kề sát vào lỗ tai, nói mấy câu làm mặt người ta càng thêm đỏ, trái tim trong lòng ngực cũng theo đó mà đập liên hồi ko dứt:

“Huyền Niệm, đã nói được rồi, liền phát ra vài tiếng đi, ta thích nghe ngươi kêu.” Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng dụ dỗ. Con vịt ngang bướng này tính kéo dài đến khi nào đây. Đại gia đang cùng hắn thương lượng. Khi hai người thân thiết đại gia rất muốn hắn thuận theo sự thao túng của mình, cũng rất muốn nghe……

“Đừng…….” Hắn lập tức cự tuyệt, ngại ngùng, “Đáng ghét.”

Lãnh Thiết Sinh bị hắn hất ngay 1 thùng nước lạnh vào người. Bất quá nhiệt tình vẫn ko tắt, ngược lại còn có xu hướng tăng lên. Lưỡi khẽ l**m điểm mẫn cảm nơi tai của hắn. Ngày trước, y đã quá quen thuộc với những điểm nhạy cảm trên người nương tử. Răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai, quả nhiên khiến hắn khẽ kêu lên.

“Ah……”

Duẫn Huyền Niệm lại lập tức che ngay miệng lại, hắn ko phải là giống như trong sách đã viết chứ – d*m thanh!

Hừ! Lãnh Thiết Sinh cố gắng điều khiển thân mình rời khỏi. Sợ sẽ đè đau thiên hạ, y đang đợi hắn bình phục thì mới có thể muốn gì làm đó. Kia ko phải là hắn đang chịu ko nổi sao.

Đại gia thật vất vả mới có thể trên người nương tử mà phóng thích tinh lực, trước mắt nên lấy lòng hắn cái đã –

Ngay lập tức, đem thân hình đang mềm nhũng của nương tử quay lại mặt đối mặt. Cá đã chiên được 1 mặt rồi, mặt còn lại cũng nên châm lửa đốt cho nó chín luôn mới đủ bộ.

Lãnh Thiết Sinh dùng lưỡi trượt dài theo cái cổ trắng nõn, ôn nhu vừa l**m vừa hôn vào da thịt trắng mịn, bá đạo lưu lại ký hiệu của chính mình. Trên khuôn ngực mịn màn của nương tử đã sớm lưu lại nhiều dấu đỏ ửng cứ lan rộng ra. Lãnh Thiết Sinh mỉm cười hài lòng, lập tức thay phiên hút hai điểm nổi lên kia, sau đó cảm nhận được d*c v*ng đang cầm trong tay bắt đầu run rẩy, nương tử đã nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm –

“Ân……” Duẫn Huyền Niệm mơ màng, mất đi ý thức. Khoái cảm mãnh liệt càng quét toàn thân. Bên trong tối tăm, lại thấy một quần ánh sáng ngũ sắc rực rỡ. Bất tri bất giác mở rộng cánh tay. Đôi môi đỏ thắm hé mở, không ngừng thở dốc, theo bản năng nhẹ giọng kêu to: “Thiết Sinh…… Mau……”

Nghe vậy, Lãnh Thiết Sinh lại dùng hai tay chế trụ cái eo thon nhỏ của hắn. Cúi người dùng môi tiếp cận, đưa toàn bộ d*c v*ng của hắn vào miệng, đầu lưỡi khiêu khích, say sưa hút ra những sợi tơ nhung chứa chan xúc cảm, làm cho hắn hưởng thụ lên đến cực hạn. Muốn nghe hắn phát ra âm thanh ngọt ngào mị hoặc lòng người, làm cho giấc mộng đêm xuân trở thành sự thật –

“Ah, ah……” Duẫn Huyền Niệm tinh mâu nửa khép nửa mở. Đã quên mất e lệ, nhân đã phơi bày trạng thái ngẫn ngơ, cả người ko kềm được mà run rẩy. Cảm giác còn sót lại là môi lưỡi của y ko ngừng ở trên thân mà châm lửa, mà thiêu đốt……..thiêu đốt……..

“Ngô –”

Trong chốc lát, hoa lửa rực rỡ từ Duẫn Huyền Niệm mà bắn ra. Lãnh Thiết Sinh liền nếm ngay dịch thể ấm áp của tột đỉnh d*c v*ng đang chảy ra. Hắn nuốt hết tất cả những nhiệt tình mà nương tử đã vì hắn mà phóng thích.

Liếm l**m môi, Lãnh Thiết Sinh lại 1 lần nữa áp lên trên thân thể của nương tử. Nhìn ngắm, trạng thái hoảng thần do đạt đến cao trào của hắn. Lãnh diện tiếp tục dán lên gương mặt nóng hổi của hắn, vô cùng thân thiết mà cọ xát. Thời khắc vọng tưởng đã đến –

Chờ đợi từ lâu lắm rồi, cảnh tượng giống như đang nằm mơ.

Nếu là nằm mơ, trăm ngàn lần đừng tỉnh lại –

Đột nhiên, nghe thấy ngoài cửa phòng có người?!

Tiếng bước chân rất nhỏ và nhẹ nhàng. Lãnh Thiết Sinh lập tức cầm lên ngay cái áo che người nương tử lại. Cả người mở cửa đi ra khỏi phòng. Nhất mạt thân ảnh đang hoảng hốt biến mất giữa đám cây ngoài sân.

Y ko tiến lên đuổi theo, chỉ đứng dưới mái hiên thêm chút nữa. Lãnh diện lộ ra chỉ vỏn vẹn 1 nụ cười lạnh.

Quay vào thư phòng, bên trong sáng trưng như ban ngày. Lãnh Thiết Sinh không khỏi kinh ngạc, con vịt chết vừa nằm trên bàn, giờ đã bay đâu mất?

Sao không thấy gì cả?

Lãnh Thiết Sinh nhìn kỹ lại —  Quả thật ko thấy 1 bóng người, bất quá dưới bàn có lộ ra 1 mảnh vạt áo.

Y cuối người xuống dưới bàn mà dò xét. Nương tử đã mặc vào xiêm y, thân thể đang cuộn lại mà trốn. Y mở miệng hỏi: “Ngươi đang làm cái gì, vì sao lại trốn? Mau ra đây, chúng ta tiếp tục.”

“Ko cần.”

Chớp mắt một cái, Lãnh Thiết Sinh từ thiên đường bị rớt ngay xuống địa ngục — nương tử vừa mới nói cái gì?

Lãnh Thiết Sinh trợn mắt, hét lên như quỷ kêu: “Ngươi không cần?!”

“Nhiều lời, ta từ bỏ, ngươi hỏi làm gì.”

Duẫn Huyền Niệm ôm chặt mấy quyển sách ngay trước ngực. Không chịu chui ra cùng đại gia tiếp tục thân thiết. Hắn xấu hổ sắp chết rồi, phản ứng vừa rồi cùng nội dung trong mấy cuốn d*m thư là giống nhau đến mức kỳ lạ. Hắn quả thực là d*m phụ mà.

Hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân, sao có thể gọi bậy như vậy được! hảo áo não………..

Lãnh Thiết Sinh sắc mặt nhanh chóng chuyển sang đen thui. Trong chớp mắt thổi tắt ngọn nến. Giương tay kéo cái tên nương tử đang chọc tức chết người kia lại, nhìn thẳng vào đầu tóc đen óng ánh của hắn mà nói: “Nếu ngươi xấu hổ khi gặp người, thì nhắm mắt lại đi.” mệnh lệnh xong, Lãnh Thiết Sinh lập tức muốn phải áp đảo hắn.

Duẫn Huyền Niệm quăng hết mấy cuốn sách lên trên người hắn, xoay người bước đến mở cửa, sau đó quay đầu lại nói: “Ngày mai ta muốn đến cuộc hẹn của Dương lão bản, hiện tại cũng nên về phòng mà nghĩ sớm 1 chút.”

“Ân.” Hắn nghe y nói.

Thấy nương tử bỏ mình lại. Lãnh Thiết Sinh không thể tin — mùa xuân của đại gia…… Đi rồi?!

[1] Một loại kẹo làm bằng trái mơ có bọc đường ở ngoài, hình thức và mùi vị khá giống với kẹo me của mình ^.^

——————————-

*Đập bàn, đập bàn* Trời đất ơi, Hữu muốn hất luôn cái bàn nha, nhưng ko được vì có cái lap đang để ở trển, hix hix. Thà làm gì thì làm luôn cho rồi, cứ cái kiểu như vầy, vài 3 chương lại có 1 cảnh làm Hữu mệt tim quá *chạy đi lấy khăn giấy* Chảy máu mũi rùi. *quay trở lại* Công nhân Sinh ca phần này tiến bộ hơn lần trước 1 chút nga từ  con cá chiên biến thành con vịt quay, he he 

Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi. Để Hữu giới thiệu với mấy bạn 1 thứ trong bài nha là Tiên tra mai. Đây là 1 loại kẹo làm từ trái mơ và phủ thêm 1 lớp đường nhuyễn bên ngoài. Ăn chua chua ngọt ngọt. Nó như vầy nè:

Hình cận cảnh nha, nhìn ngon quá phải ko ^.^. Nhưng Hữu vẫn thích ăn kẹo me của mình hơn (Hữu thích vị chua của me), còn Tra mai thì nó ko chua bằng, nó thanh thanh, chua chua ngòn ngọt.

Ngoài ra tra mai còn được làm bánh nữa nga, (theo Hữu thấy thì nó ăn ngon hơn kẹo, cái này tùy cảm nhận của mỗi người thui). Nó như vầy nè:

Nếu các bạn đi du lịch có thể mua về làm quà tặng nó được gói như vầy (trong keo là kẹo, cái gói là bánh ^.^):

Duẫn Huyền Niệm cố gắng bình tĩnh để rời khỏi thư phòng. Vừa vào đến phòng là nhảy lên giường ngay. Hai cánh tay ôm chặt lấy chăn bông, mặt đỏ như lửa nằm nghiêng về 1 phía của giường, ngủ được mới là lạ…….

Vừa rồi hoảng loạn, hắn tín khẩu hồ sưu (thuận miệng bịa ra) tùy tiện tìm đại lý do để giải thích cho có lệ –

Xem ra, ngày mai không thể không xuất môn một chuyến, đến nơi hẹn.

Lãnh Thiết Sinh  đốt lại ngọn đèn, cảm thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ –

Nương tử xấu hổ cái gì ah?!

Thật sự là hết cách với hắn luôn……. Lãnh Thiết Sinh xoay người, thân thủ mở ra ngăn kéo dưới bàn. Tay liền chộp lấy 1 tờ giấy, ngạc nhiên khi thấy dung mạo của chính mình. Haizz! Con vịt quay vừa bay khỏi miệng, thật có bản lĩnh làm cho  y trong nháy mắt quên đi cơn giận. Nghĩ rằng nên bỏ đi, lại buông tha hắn thêm lần nữa.

Tiếp theo, nhặt lên mấy quyển sách lên. Nương tử rất yêu quý sách, sao lại ko tiếc mà quăng đi như vậy chứ?

Lãnh Thiết Sinh xem sơ qua 1 lượt, toàn bộ nội dung trong đó đều sáng tỏ. Y liền nhếch mép câu dẫn 1 nụ cười gian xảo, đem toàn bộ sách và họa tịch thu, cất ngoài thư phòng, ngừa trường hợp lúc cần lại ko thấy. (Ế o.O sách gì mà ảnh quý dữ vậy ta)

Bởi vì Địch viện này ko chỉ có quỷ, hình như còn có trộm nữa nga –

Là chuyên đi rình mò, muốn trộm cái gì?!

Hừ! Lãnh Thiết Sinh không muốn đả thảo kinh xà, tạm thời cứ xem như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Đại gia trở về phòng, thân thiết nhìn ngắm bóng lưng nương tử đang ngủ trên giường, không khỏi âm thầm thở dài.

Lãnh Thiết Sinh cuối cùng cũng cam chịu số phận mà lên giường, kéo toàn thân hắn lại sát bên mình. Mũi hít sâu vào mùi hương phát ra từ tóc của nương tử. Chăm chú nhìn tai hắn như bị thắm thuốc nhuộm mà đỏ bừng lên, không nói cũng biết trong cái đầu của hắn là đang nghĩ mấy thứ ngu ngốc gì đó, còn giả bộ nữa chứ.

Quan trọng là – xem đại gia có tồn tại là tốt rồi.

Duẫn Huyền Niệm duy trì tư thế nằm nghiêng như vậy, mặc cho y ôm lấy. Qua 1 lúc lâu xác định đại gia ko có hành động gì thêm nữa, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả vào 1 bên tai. Lãnh diện có thói quen tựa vào gáy của hắn mà ngủ, Tuy hơi nặng nhưng ko chán ghét…..

Duẫn Huyền Niệm hai tay lặng yên buông ra chăn bông, dần dần hướng đến bàn tay của đại gia mà chạm vào, phút chốc, liền bị gắt gao nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau

Lãnh Thiết Sinh bên gối đối hắn khinh thanh tế ngữ (nhẹ giọng nhỏ lời) : “Huyền Niệm, ta yêu ngươi……”

Môi của Duẫn Huyền Niệm liền nhẹ nhàng nở 1 nụ cười. Chậm rãi thùy hạ mắt tiệp, cảm thấy thật ngọt ngào. Hắn nằm trong lòng y từ từ đi vào giấc ngủ.

***

Hôm sau

Lãnh Thiết Sinh ngủ cho đã giấc, đến khi mặt trời lên cao mới chịu rời khỏi giường. Người nằm kế bên đã theo lệ thường mà thức sớm là. Trong nhà thiếu đi tiếng ồn ào của trẻ nhỏ vui đùa thật là phi thường lạ lùng.

Trên bàn có để thức ăn còn nóng hôi hổi. Y đoán rằng tám phần là do nương tử tự tay nấu lấy. Hắn dường như ở ko là chịu ko nổi, chăm chỉ lao động so với trước kia hoàn toàn ko khác gì nhau cả.

Cũng rất giống trước kia, ko bao giờ tự động dính lấy y. Người đi đâu mất rồi?

Bên cạnh các món ăn còn bày ra 2 cái chén sạch sẽ. Từ đó có thể biết là nương tử chưa có ăn cơm. Sau khi rửa mặt chải đầu, Lãnh Thiết Sinh liền từ từ đi ra khỏi phòng, là muốn tìm người trở về.

Từ xa đã nhìn thấy nương tử đang ngồi ở thềm đá trước lương đình. Trên mặt đất xung quanh còn có vài con chim se sẻ đang mổ mổ cái gì đó.

“Ngươi đang làm gì đó?”

Lãnh Thiết Sinh mở miệng hỏi. Chim sẻ thấy động liền giương cánh bay lên cành cây gần đó hết cả, chỉ còn 1 con đang lắp ló nhìn, định trở lại tiếp tục mổ gạo.

“Ngươi dọa chim se sẻ của ta bay mất rồi” hắn hờn dỗi. “Ta dùng gạo vụn dụ dỗ hết mấy ngày, khó khăn lắm bọn chúng mới chịu bay xuống ăn” Y có thể đứng gần quan sát rồi vẽ vẽ hình cho hắn biết cũng được mà.

Lãnh Thiết Sinh ngậm ngùi ngồi xuống bên cạnh, cũng oán giận: “sao ta cũng dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đã lâu rồi mà ngươi ko chịu để ý đến ta.”

Hả, Mặt của Duẫn Huyền Niệm nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ nên ko biết sẽ phản ứng như thế nào. Tử nam nhân, sao ko có chuyện gì lại đi nói đến mấy vấn đề ko ăn nhập vào đâu cả.

“Ta ko ngờ ngươi cũng xem d*m thư.” ( o.O em Niệm bị bắt gian tại trận rồi. Sinh ca, anh dù biết cũng nên giả vờ là ko biết chứ, em nó xấu hổ, he he)

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm há to miệng, cả người bất động, cứng ngắt lại như 1 pho tượng đá.

Môi của Lãnh Thiết Sinh lộ ra 1 nụ cười, cầm lấy đuôi tóc của hắn. Mắt ngưng lại ở gương mặt đỏ như lửa, vẫn còn đang thiêu đốt, nhưng đừng nóng quá mà đau đầu nha.

Y lại tiếp tục không chừa cho hắn chút mặt mũi nào hết: “Ta càng ko ngờ rằng, ta muốn ngươi họa, ngươi chơi xấu ko thèm họa, muốn thân thể của ngươi, ngươi lại làm khó ko cho” Lãnh Thiết Sinh giơ tay xoa xoa đôi má đang nóng hổi của hắn, ngón cái ma sát đôi môi như cánh hoa phấn nộn kia. Thừa dịp hắn quá xấu hổ nên ko có phản ứng gì cả, y liền hạ tối hậu thư: “Ngươi rõ ràng không chán ghét, vậy đừng tránh né chuyện chúng ta quan hệ thân mật nữa. Ngươi chắc cũng biết là ta đã muốn từ lâu lắm rồi mà.”

Trong đáy mắt y ko hề có 1 chút xíu t**h d*c nào cả. Yêu cầu một chuyện chính kinh bát bách[1], vậy mà nói chuyện giống như là đang thảo luận thời tiết, nhằm giảm bớt sự thẹn thùng cho nương tử, sợ rằng nhân quá xấu hổ mà đâm đầu trốn mất.

“Tối nay, ta hy vọng ngươi ngoan 1 chút nga.” Dừng lại chốc lát, y liền hỏi: “Ngươi hiểu rồi chứ?”

Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu như cái máy.

Lời nói của đại gia dễ hiểu cực kỳ –

Muốn hắn lấy thân đền đáp, sau đó hắn sẽ phản ứng giống với nữ nhân cho coi…….

Tiếp theo là, bộ mặt d*m đãng của bản công tử sẽ bị phơi bày. Toàn bộ mặt mũi vì nam nhân mà mất hết. Hắn trước kia  sao lại xuẩn ngốc mà giá cho nam nhân kia?

Tám phần chắc là cũng thích bị y áp qua,  chỉ có khác là lúc đó bị câm điếc nên ko kêu lên thôi……….

“Tuyệt đối không thể kêu rên bậy bạ được…………Không thể kêu rên……” Duẫn Huyền Niệm lẩm ba lẩm bẩm.

“Ân, mấy chuyện đó, ngươi ko cần kìm nén làm gì.”[2] Nương tử càng lúc càng nhu thuận, dễ quản. Y chỉ cần tiếp tục cố gắng. Trước gạt người lên giường, sau đó đại gia sẽ nhâm nhi hưởng dụng. Chờ hắn — không có đại gia liền sống không nổi. Lúc đó tin chắc rằng nương tử sẽ ngoan ngoãn cùng mình trở về nhà. Sau đó tuân thủ nữ tắc, giúp chồng dạy con. Toàn gia sẽ trải qua 1 cuộc sống bình thường hạnh phúc.

Lãnh Thiết Sinh tiếp tục nói: “Nếu nhận thức chung của 2 chúng ta đều đã đạt thành, như vậy hiện tại cũng nên đi ăn cơm đi.”

Không đợi hắn trả lời, Lãnh Thiết Sinh kéo thân thể đang mềm nhũn của nương tử đi trở về phòng.

Trên đường đi, hồn của  Duẫn Huyền Niệm đã sớm ngao du ngũ hồ tứ hải. Không ngừng suy nghĩ: Tối nay, ít nhất cũng nên duy trì bộ dáng nam tính, vì ko hề có cuốn sách nào miêu tả nam nhân ở trên giường có thể kêu loạn thất bát tao (tùm lum tà la ~ lộn xộn), hồ lý hồ đồ (lơ ngơ, lóng ngóng).

Duẫn Huyền Niệm giống như người bị tuyên án tử hình, nội tâm hoảng loạn ko an — lo lắng hành vi của mình tối nay sẽ thiếu kiên trì và mất tự nhiên.

Phải làm sao bây giờ……..

Ăn mà ko biết mùi vị gì hết. Ko thể vứt bỏ được cảm giác bị  mãnh liệt áp bức  lớn do đại gia mang lại. Ngôn hành cử chỉ đối đãi hắn có vẽ rất ôn nhu nhưng bên trong thì bá đạo ra mặt…..

Y luôn có thói quen ra lệnh. Bắt hắn ăn thật nhiều đồ ăn. Ko biết bao nhiêu lần cứ muốn hắn ăn thêm chút nữa. Sợ hắn gầy yếu, thậm chí nhiều lần cũng nói rõ ràng như vậy.

“Ta thật sợ là sẽ áp hỏng ngươi…..” Lãnh Thiết Sinh tay chống lên má, ngồi bắt chéo chân, mặt ko chút thay đổi, nói mấy lời khiến người khác có thể tắc thở luôn ah…….

Hát! Duẫn Huyền Niệm đang lùa mấy hạt cơm vào miệng, lập tức cắn ngay đôi đũa mà chết trân. Đầu óc quanh đi quẩn lại chỉ có phiền và phiền, cứ miên mang suy nghĩ chính mình là con cừu non trắng noãn, bị đem nằm vào trong lòng của đại gia mà ko ngừng kêu rên –

Haiz! Ráng dằn nén xúc động mà ko đá cho hắn 1 cước. Tử nam nhân trước mặt bị sắc đẹp của hắn dụ hoặc mà ko hề nhúc nhích. Lòng ko khỏi tưởng sao trước kia cha và nương ko đánh chết hắn cho rồi đi!

Suy nghĩ lộn xộn, Duẫn Huyền Niệm thì thào nói nhỏ: “Ta thấy cũng nên biết qua quá trình chúng ta quen biết chứ.”

“Chuyện này nhắc tới thật dong dài nga, ngươi chỉ cần nhớ rõ 1 điều là được — chúng ta phi thường yêu nhau, đó với đây chính là tương chúc (~ gắn bó thân thiết) với nhau.” Lãnh Thiết Sinh nói chuyện mà mặt không đỏ, thở ko khác. Đầu óc của nương tử thật quá ngốc nghếch cũng nên giáo huấn hắn 1 chút quan niệm về『tình yêu』mới được nga. Làm vậy thì đại gia mới có hạnh phúc được ah.

Hắn đã quên…… Bọn họ đã từng yêu nhau, tương chúc…… Trong lòng gắt gao dày xéo, vừa nóng vừa đau…… Là thật sao, không gạt hắn chứ?

Duẫn Huyền Niệm chăm chú nhìn vào gương mặt lạnh lùng khó coi của nam nhân, suy nghĩ thử –

Đầu trống trơn nhưng lại muốn suy nghĩ, thần trí thoáng chốc hoảng nhiên. Ý thức như rơi vào trong sương mù mênh mông dày đặt. Đầu óc mơ hồ, chắp vá ko được những mảnh trí nhớ đang như bông tuyết đang bay tán loạn………

Ngẩng lên gương mặt tuyệt sắc, một đôi tiễn thủy u đồng phủ đầy sương mù, có thể thấy được  đôi má hồng đang phảng phất, là huyết…… Từ trên trán chảy xuống 1  dịch thể ấm áp ko  biết là gì, nháy nháy mắt mấy cái, tầm nhìn ko rõ ràng. Hắn muốn nắm cái gì đó để trụ lại, nhưng lại buông tay ra.

Theo bản năng liền mở miệng khẽ gọi: “Thiết Sinh…… Thiết Sinh……”

Thấy nương tử cả người ngã hết lên mình, Lãnh Thiết Sinh liền động tác nhanh gọn chộp lại ngay được cái chén đang rơi xuống đất. Đoán ko được chuyện gì đã xảy ra?

Khuôn mặt Duẫn Huyền Niệm dán vào lòng ngực ấm áp. Hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của nam nhân, cảm giác thật quá quen thuộc và an toàn. Không muốn buông tay…..không muốn buông tay……..

Lãnh Thiết Sinh rùng mình 1 cái. Nhận thấy hắn bất thường, liền nắm lấy bả vai gầy yếu của hắn mà lay, nhằm thu hồi lại thần trí.

“Ân…… Hách!”  hắn đang làm gì?! Duẫn Huyền Niệm cả người cứng đờ, khôi phục lại ý thức bình thường. Thấy trên tay đại gia còn cầm chén cơm. Tri thức trong đầu nhận được chính là –

“Tại sao ngươi lại giật lấy chén của ta?” Hắn ngẩng đầu lên chất vấn.

Lãnh Thiết Sinh cảm thấy dở khóc dở cười. Gương mặt cương nghị dí vào mặt nương tử đang có bộ dáng mày liễu dựng ngược. Rốt cuộc là ai ko ngoan ngoãn ăn cơm ah.

Bản lĩnh của nương tử quả thật kho nhỏ. Trong đó bao gồm luôn việc đổ oan cho đại gia ah!

Lãnh Thiết Sinh nhướng mày cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Muốn hắn nhận rõ 1 việc: “Là ngươi để tay lên người ta mà, bộ tính dụ dỗ ta hả, Huyền Niệm.”

Áh! Duẫn Huyền Niệm bắt đầu thở gắp, phả vào trong tay hắn là hơi thở nhẹ nhàng khoan khái. Sắc mặt đỏ lên, buông tay ra, cầm lại chén của mình, là quá xấu hổ mà quay mặt đi, ko buồn mở miệng nữa.

Lãnh Thiết Sinh nhìn người bên cạnh đang đỏ lựng lên hết. Biết hắn lại rơi vào trạng thái thẹn thùng, nếu không nói lãng sang chuyện khác, nương tử nhất định biến thành hũ nút, sẽ hoàn toàn phớt lờ đại gia cho coi.

“Ko phải ngươi muốn ra ngoài sao, có muốn ta cùng ngươi đến cuộc hẹn ko?” Nếu như hắn đồng ý, y sẽ để mấy việc cần xử lý lại phía sau.

Y biết Dương lão bản lần này đem họa triển tổ chức ở Trích Tinh lâu —  Thuộc địa bàn của Hoa quỳ.

Hoa đại gia cũng là người trong hắc đạo. Thanh danh và địa vị chỉ đứng sau mình mà thôi.

Y và Hoa Quỳ đều là đứng đầu 1 phương, ko xâm lược địa bàn của nhau. Hai người cũng có gặp qua vài lần, thậm chí thỉnh thoảng còn đánh vài ván bài tiêu khiển. Giao tình tuy chưa phải là hảo cũng ko đến nỗi xấu tệ. Cả 2 trong lòng đều hiểu rõ, cho dù có mâu thuẫn ngầm trong lòng hay ko, cũng cố giữ cho ko ảnh hưởng đến quan hệ. Từ đó cũng đã tự vạch ra ranh giới quan hệ, tận lực duy trì sự cân đối giữa 2 bên. Không chống đối, hay gây sự với nhau.

Y không lo là nương tử đi đến cuộc hẹn ở Trích Tinh lâu có xảy  ra việc gì. Người ngoài đang đồn thổi ầm ầm. Ai ở ngoài mà ko biết nương tử được đóng dấu dán nhãn của chính mình. Kẻ nào dám động vào 1 sợi tóc của hắn điều hiển nhiên trở thành đối địch với đại gia – tự mình tìm đến cái chết.

“Ngươi ko cần phải theo ta. Đó là nơi văn nhân mặc khách hội tụ. Ngươi đừng đến đó mà dọa người ta sợ nga” Lời nói tự nhiên lại thốt ra. Duẫn Huyền Niệm lập tức phát hiện mình vừa nói lỡ lời. Mấy câu hồi nãy ko thật sự với đại gia ko có ý gì khác mà…….

Tại sao lại có suy nghĩ này trong đầu?

Duẫn Huyền Niệm buông chén xuống, bất giác cắn môi, nhìn áo não như vừa mới nói chuyện ma quỷ kỳ quái xong……

「ah」 Lãnh Thiết Sinh không cảm thấy hắn quá đáng. Ánh mắt ôn nhu nhìn gương mặt xinh đẹp đang áy náy. Lập tức dời đi cảm xúc của hắn nói:

“Huyền Niệm, ta cho Niệm Sinh theo ngươi nha. Chút nữa ta sẽ tìm Niệm Sinh, rồi cho nó cùng ngươi đến chỗ hẹn. Thời gian cũng ko có vấn đề gì, ta cũng phải làm chút việc. Liên Nhi cứ để Xuân Hoa rước về nhà đi, được ko?”

Y hy vọng sau khi nương tử xuất môn sẽ có người làm bạn. Con mình lại phi thường lanh lợi, dù có xảy ra chuyện gì, cũng có năng lực xử lý được.

Huống hồ Trích Tinh lâu cùng phiền lâu cùng nằm trong khu vực náo nhiệt ở kinh thành. Khoảng cách cũng ko xa lắm, nếu y xử lý tốt công sự, mà bọn họ chưa có ly khai, tiện đường cũng có thể rước người về luôn.

Duẫn Huyền Niệm lên tiếng trả lời “hảo.”

Nghĩ thầm, chính mình cũng ko thích lắm, nhưng cũng đến để giúp vui. Nếu có con làm bạn, dẫn nó tiếp xúc với thế giới văn nhân, xem có thể hay ko mưa dầm thấm đất, để hài tử từ từ tiếp nhận hơi thở của người nhã nhặn trí thức. Cải thiện phần nào bộ dáng lõi đời của nó tại học viện tư thục.

Còn về tướng công, lăn xa chút đi…….

Cũng vì  quan hệ với y, mà buộc hắn phải rơi vào quẫn cảnh là phải xuất môn. Quả thật ko trâu bắt chó đi cày[3], vạn phần bất đắc dĩ mà.

Duẫn Huyền Niệm quyết định lần này xuất môn, tiện đường sẽ làm việc trước kia chưa hoàn thành – Đổi ngân phiếu.

Nương rốt cuộc có biết Trích Tinh lâu là chỗ nào hay ko?

Bổn thiếu gia đi theo nương, lỗ tai đã sớm chứa đầy rồi, toàn là –

“Niệm Sinh, ngươi cần tu thân dưỡng tính……”

“Không được ở trường bắt nạt các bạn học khác……”

“Không thể tùy tiện phát tác tính tình……”

“Phải làm người nhã nhặn, đừng giống cha ngươi, có một bộ dáng bất luận là người nào nhìn thấy cũng đều sợ hãi cả……..”

Lãnh Niệm Sinh tự mình kiểm điểm – Theo như nương nói mấy khuyết điểm linh tinh lang tang『cần cải thiện』 trên người nó quả là có thật nhiều nga.

Dám cãi lại sao?

Chắc chắn không.

Nương của nó – Đầu óc ko rõ ràng, kia mới thật sự cần cãi thiện.

Tính tình của nương…….thật hỏng bét mà!

Không biết cha của nó có hay ko đem nương nhanh chóng áp đảo? Đây mới là là chuyện mà thiếu gia tối quan tâm.

Nó mỗi ngày đều mang cái danh là 『con của chồng』đến trường, hy sinh tự do cá nhân, tuổi hoa niên, thời sung sướng. Vì cái gì mà nó phải cùng 1 nữ hài tử bị buộc dính vào nhau, chứ ko được chạy nhảy, tìm chuyện vui………

Thiếu gia cam tâm tình nguyện hy sinh là vì cha, vì cái nhà này. Bất quá, cha cùng nương trước mắt chắc là chính là rơi vào tình trạng tương kính như tân, càng không có biểu hiện vợ vợ chồng chồng, tình chàng ý thiếp.

Thiếu gia có quan sát — hắn cơ hồ mỗi đêm đều đến phòng của tụi nó, lại không cho đóng cửa phòng lại. Nó cho rằng nương tuyệt đối ko phải tới để chờ cho nó làm xong bài tập.

Có vài lần, nó cùng muội muội còn cố ý kéo dài thời gian để bọn họ 1 mình trong phòng. Kết quả chỉ có mình nương ở lại bên trong, còn cha của nó, tự nhưng đi tắm rửa. Sắp ngủ đến nơi, còn chạy đi tắm làm gì?

Trong 1 ngày, cha nó có thể tắm nhiều hơn 4 lần luôn ah…….

Haiz!

Mẫu tử cả hai cùng đi trên đường. Xung quanh chỉ có vài người qua đường, Lãnh Niệm Sinh nhìn tứ phía, chắc chắn là ko có người hóng chuyện, cuối cùng mới ko kiềm được mà hỏi: “Nương, ngươi rốt cuộc có hay không phục tứ (phục vụ, hầu hạ) cha ah?” quá uyển chuyển rồi nha, dù sao đều là nam nhân, không cần cảm thấy ngượng ngùng nga.

Duẫn Huyền Niệm lập tức trả lời: “Tự cha của ngươi có chân tay mà. Ăn cơm thì đâu cần người khác uy (đút) cho. Tắm rửa càng ko cần có người chà lưng giùm. Y còn biết làm nhiều việc nặng nhọc nữa mà, cần ta hỗ trợ cái gì?”

Hắn phụ trách xắp sếp 1 ngày 3 bữa cơm, làm chút việc nhà. Còn có cái gì mà chưa làm nữa chứ?

Duẫn Huyền Niệm cũng suy nghĩ trong chốc lát, thật sự nghĩ ko ra mình thiếu sót điểm nào. Câu hỏi của hài tử vừa rồi thật quá khó hiểu nga.

“Cha ngươi, than phiền cái gì sao?” hắn cùng con nhắc đến vấn đề này, có phải hay ko là ko biết ngượng?

Đại gia muốn hài tử cùng hắn xuất môn, ko phải là có dụng ý gì chứ?

Duẫn Huyền Niệm toàn bộ đầu óc chỉ có chấm hỏi và chấm hỏi. Nghĩ mãi ko ra, trừ việc đã quên ko vẽ cho đại gia 1 bức họa ra, thì đến tột cùng y đang bất mãn cái gì ah?

Một cơn tức giận bắt đầu nhóm lên trong cơ thể, thiêu đốt……

Tử nam nhân, dám ghét bỏ hắn — Haiz! Tào khang chi thê[4] bất khả 『 khí 』, đại gia có nghe qua chưa?

Duẫn Huyền Niệm mày liễu dựng thẳng, lỗ mũi phát ra khí「hừ」1 cái. Quyết định sau khi trở về sẽ cùng tử nam nhân tính sổ!

Nông lịch tháng bảy, thiên nhiệt (trời nóng), còn lâu mới đến tối, nhưng đã có một trận âm phong thổi qua thân, Lãnh Niệm Sinh đột nhiên rùng mình 1 cái, cảm thấy hiếu kỳ, quái lạ……

Ngẩng đầu lên liền thấy, ah! Nương của nó – gương mặt xinh đẹp đang thập phần khó coi, là nhầm vào ai vậy ta?

Lãnh Niệm Sinh lập tức trấn an, “Nương, cha chưa từng nói gì với con hết. Người coi như cái gì con cũng chưa hỏi, xin đừng nổi giận có được không?” Nó sợ nương lại tái phát đau đầu, cha của nó cũng sẽ đau lòng……..

Sau đó, thiếu gia cũng sẽ thảm theo! Lãnh Niệm Sinh lộ ra gương mặt khổ sở, trong lòng ko ngừng lải nhãi: Cùng nương xuất môn quả thật ko có chuyện gì tốt hết trơn.

[1] Ý nói những chuyện trọng đại như chính trị, kinh tế quốc gia……Ở đây tác giả đùa 1 chút ^.^ chuyện kia cũng là chuyện đại sự của Sinh ca nga 

[2] Nguyên văn là: ngươi ko cần  (cố gắng) ko kêu lên. Hữu dịch thoát ý ^.^

[3] Nguyên văn: 赶鸭子上架 (~ gác ổ cho vịt) thành ngữ TQ xuất xứ từ Cao Dương trong ‘Mẫu tử quân thần’ chỉ chuyện bất đắc dĩ, ko phân được nặng nhẹ…….Câu chuyện của nó nôm na là 1 nhà nọ có con gà bị chết liền đem con vịt lên ổ mà thế. Trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ lúc Lưu Bị cầu Gia Cát Khổng Minh cũng có gặp qua câu này nha. Hữu ko tìm được trang chú thích Tiếng Việt, nếu bạn nào biết tiếng Trung có thể vào đây xem nha ^.^

https://baike.baidu.com/view/148061.htm

[4] Tác giả viết nhại theo điển tích: “Tào khang chi thê, bất khả hạ đàng” (Người vợ từng chung hoạn nạn thì ko thể bỏ được). Ở trong bài em Niệm lại nói chạy đi thành ‘Tào khang chi thê bất khả “khí”’ ý nói làm vợ của anh Sinh thật ko thể nào mà ko nóng giận được. Chi tiết về điển tích này các bạn có thể xem ở đây:

Duẫn Huyền Niệm đột nhiên dừng lại, đứng chết trân tại chỗ.

Lãnh Niệm Sinh đã đi được 1 quảng ngắn,  mới ngạc nhiên phát hiện ra nương không theo kịp, liền quay đầu lại khẽ gọi:

“Nương……” Cùng 1 lúc, 2 người bọn họ cùng kêu lên giống nhau.

Dọc đường vào chợ, Duẫn Huyền Niệm từ xa xa, chỉ dám đứng rất xa, không dám tới gần, cả người định trụ giống như cây mộc xuân (cây thầu dầu) cứng ngắt. Đôi mắt đẹp nhìn thấy chính là thân nhân của mình –

Ánh mắt đầy u buồn hướng vào mẫu thân đang thu dọn quầy hàng. Chất bàn lại thành 1 đống, lau rửa dọn dẹp. Dưới túp liều kia, có người thân mà hắn đã quên đi, đang đề tay áo mà lau mồ hôi. Nhưng, bên ngoài lều –

Đứng tại nơi này là bất tiếu tử ….……

Muốn đến gần, muốn giúp người thu thập, muốn đem ghế đến cho người ngồi xuống nghĩ ngơi, muốn nói người đừng vất vả như vậy nữa, muốn gọi người 1 tiếng: “Nương”

Hốc mắt nóng lên, hắn đứng tại chỗ tiến lui đều ko được. Trong lòng dâng trào tầng tầng lớp lớp chua xót nghẹn trứ trong cổ họng. Trong lòng đau buồn, ko ngừng đè nén cảm xúc thương xót cùng ủy khuất…….

Chớp mắt một cái bùng nổ. Hai tay nắm chặt thành quyền, cả người run rẩy, hãy còn thì thào phản bác: “Ta không có làm bậy, không có làm bậy……”

Những lời này đến tột cùng là muốn nói cho ai nghe?

Muốn hỏi ai đó: Hắn và đại gia ở cùng một chỗ có gì không tốt……

Muốn hỏi ai đó: Rốt cuộc vì chuyện gì mà xem thường hắn?

Thấy một gương mặt trung hậu thành thực đang theo sau lưng nương, sau đó hình như 2 lão phu thê đang cãi nhau, lão cha rốt cuộc là muốn lấy vật gì trên người nương vậy?

Không được! Trong đầu chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ là tiến lên ngăn cản. Duẫn Huyền Niệm bỏ lại hài tử, nhanh chóng chạy băng qua ngã tư đường, bên ngoài liều nghe lão cha đang mắng chửi:

“Mụ đàn bà này, ta cùng lắm chỉ thua có mấy đồng bạc thôi, ngày mai bà có thể kiếm lại được mà. Hiện tại hung ta làm cái gì? Bạc đã muốn thua sạch hết rồi, ít bám theo ta mà ám chút đi!”

“Ông như vậy còn theo ta đòi tiền, ta ko cho ông…….Buông tay!”

Hai người do dự trong chốc lát, lại nghe nương mắng tiếp.

“Tật xấu của ngươi chung qui vẫn ko thay đổi. Sao ko ngẫm lại chúng ta chỉ sinh được 1 đứa con. Nó lại là bất tiếu tử, đối với ông nhẫn tâm thấy chết mà ko cứu. Sao ông ko nhớ kỹ bài học này. Lão bất tử ông đây quả thật hết thuốc chữa rồi mà.”

“Bà kêu gào cái gì áh?”

Gương mặt trung hậu thành thật tự nhiên biến đổi. Vì đòi tiền mà nếp nhăn bắt đầu nỗi kín khắp mặt, ngũ quan vặn vẹo, lưng còng xuống, giậm chân mạnh mẽ phản bác: “Ta không sửa sao? Mụ đàn bà này nói thực tâm chút đi. Giờ đây, ta bất quá 1 tháng mới ngoạn 1 lần tiêu khiển chút đỉnh, là tiêu khiển thôi, thua được bao nhiêu ngân lượng đâu áh, có thể so với trước kia được sao. Ta có bỏ đói ngươi bữa nào chưa hả?

Duẫn lão nhân lớn tiếng mắng chửi, ửng ngực lý trực khí tráng (ngay thẳng hào hùng)

Duẫn đại nương trong phút chốt bỗng câm miệng lại. Lão nhân so với trước kia đã bớt nhiều lắm. Cuộc sống của người chưa hề thiếu bữa cơm nào. Nhưng mà, lão cũng ko nên dùng tiền kiếm được mấy qua qua mà đi đánh bạc. Nó còn dùng để trả tiền nhà mà.

“Ông chết bầm này, lão nên có lương tâm chút đi. Chúng ta ngoài việc ăn ba bữa cơm, chẳng lẽ ko có chi tiêu gì sao?” Thấy gương mặt đức hạnh đáng chết của lão nhân kia. Duẫn đại nương liền xoay người phóng đến quầy hàng cầm lấy 1 cái giá múc canh lớn, nhằm thẳng lên người của lão nhân  mà gõ, chửi rủa: “Lúc trước ông đem tiền để dành của ta đi đánh bạc ta còn chưa tính với ông, giờ còn dám theo ta mà đòi tiền.”

Duẫn lão nhân liền chạy trốn khắp nơi, vừa trốn vừa nói:

“Ngươi quá nhiều lời ah. Đàn bà mà biết cái gì, ta bất quá chỉ có ngoạn 2 con xúc xắc, cũng ko chết người được……..Ayda…….Ngươi dám đánh ta.”

“Ta đánh đó…..”

“Dừng tay!”

Duẫn Huyền Niệm thất kinh quát lên, ngăn cản hai vị lão nhân gia tiếp tục cãi nhau, thật sự khó coi.

“Là ko chết người được…….” Duẫn đại nương bỗng chốc ngạc nhiên, lúc này mới thấy đứa con làm người phẫn nộ và thất vọng. “Ngươi đến làm gì?” Người hỏi.

“Ta……. Đến làm gì đây……” Duẫn Huyền Niệm cảm thấy mờ mịt, không biết làm sao, do dự một lát cũng không biết nên làm gì nữa.

Thấy hắn xuất hiện, càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Duẫn đại nương lửa giận bùng lên dữ dội, lập tức buông tha Duẫn lão nhân, hướng về phía nhi tử mà nổi giận.

Thoáng chốc, 1 cái giá múc canh vừa dài vừa lớn đều hướng về phía người hắn, nhè đầu mà đánh xuống. Lập tức có 1 người giơ tay ra bắt lấy được.

“Nương, người chạy đến đây để làm gì vậy?”

Sắc mặt Lãnh Niệm Sinh lập tức trầm xuống. Đại thẩm khi dễ nương của nó, tính tình của thiếu gia cũng phát tác –

“Ê, ngươi không muốn sống nữa rồi. Dám đụng đến 1 sợi lông của nương ta thử coi, ta lập tức hủy cái liều này liền.” Lời nói ko hề  khách khí, cũng ko có giáo dưỡng.

Duẫn Huyền Niệm gầm lên: “Niệm sinh, câm miệng.”

“Ah!” Lãnh Niệm Sinh vội vàng im bặt, lúc này mới chú ý đến người đang trốn ở góc là tử lão nhân. Xác định ko phải là nhìn nhầm người đi, liền hiểu ngay bọn họ ……… là ông ngoại cùng bà ngoại của mình?

Không xong! Gặp phải ma cờ bạc thối tha rồi.

“Lão nhân ngươi nhìn xem, Bất tiếu tử kia ko phải là đang để người khác gọi là nương?” Thoáng chốc thiên địa biến sắc, đảo điên thế tục luân thường –

“Ngươi rốt cuộc muốn vứt bỏ hết liệt tổ liệt tông của Duẫn gia mới cam tâm phải ko? Trước kia chúng ta ko nên gả ngươi cho nam nhân đó. Khó trách sao ngươi lại thay đổi, có nam nhân liền quên mất cha. Còn làm ra chuyện câu dẫn nam nhân. Ta kinh! Ngươi vô sỉ! Ta không có loại con nay. Đừng để ta gặp ngươi nữa –”

Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Đôi môi đẹp tựa cánh hoa ko có lời nào để nói.

「Leng keng!」giá canh trong tay Lãnh Niệm Sinh rơi ngay xuống mặt đất, mắt choáng váng –

Miệng thì thào nói nhỏ: “Nương có lúc nào đi câu dẫn nam nhân sao?” Sao nó ko biết vậy ta?

“Là…… Ta bất hiếu, ta đi câu dẫn nam nhân……” Đó là sự thật, hắn ko thể gạt được ai, cũng ko thể tẩy sạch ký ức của người khác, chỉ có thể dũng cảm thừa nhận. Hắn trước đây đã làm lão nhân gia đau lòng biết bao nhiêu.

Duẫn Huyền Niệm đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn mẫu thân. Kia là biểu tình đang phẫn nộ và chán ghét đối với mình. Người đã ko còn đứng vững  được nữa ngồi ngay xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, hai tay che mặt lại ko thèm nói nữa –

Người thật mệnh khổ…….

Nội tâm không ngừng oán trượng phu đã hết thuốc chữa, con không có tiền đồ. “ ngươi cút đi – cút – cút!” hét lớn như muốn bể phổi. Thở dài thật sầu oán, thân cũng là thê nhân cùng mẫu thân nhưng số quá bi ai, khi tuổi già sức yếu, sẽ dựa vào ai đây?

Đau thương và căm hận sai lầm của hắn biết bao nhiêu. Làm sao có thể vãn hồi được đây.

Đã hối cũng ko còn kịp nữa rồi……… Hắn thích đại gia, không ngờ là mình mất đi con, ko ngờ……….

Như vậy, sao hắn còn đến nơi này để làm chi?

Đứng mãi chỗ này có thể giảng hòa được sao?

Duẫn Huyền Niệm lui lại vài bước. Tay run run chậm rãi lấy từ trong áo ra 1 tấm ngân phiếu. Định gọi 1 tiếng nương, môi run rẩy mở ra rồi lại kép. Hắn không có dũng khí gọi nàng, việc hắn nên làm là rời khỏi nơi này, đi thật xa, từ nay về sau không được xuất hiện trước mắt song thân nữa……….

Đôi mắt sâu thẳm ánh vào bộ dáng thống khổ của nữ nhân, lòng cũng rất đau đớn. Dù hắn đã quên nhiều chuyện, nhưng lúc này ấn tượng thật giống như lúc trước………..

Duẫn lão nhân lập tức chạy lại, đoạt lấy tấm ngân phiếu trong tay con, lão nói: “Tên bất tiếu tử này rốt cuộc cũng còn có chút lương tâm. Lão nhìn kỹ con số trên mặt ngân phiếu: “Ghê gớm thật, là ngân phiếu năm trăm lượng lận ah. Chúng ta cuối cùng cũng ko uổng công nuôi ngươi. Đi mau, đi mau, đừng có đứng chỗ này làm nương của ngươi thêm thương tâm, khổ sở.”

Quanh đi quẩn lại trong lòng mụ đàn bà kia chỉ là sự thất vọng cực độ đối với nhi tử mà thôi. Bất quá lão đây là cha, đương nhiên nghĩ thông thoáng hơn. Chỉ cần có thể cầm được ngân lượng, thì con mình ở cùng với ai cũng mặc kệ hết ah.

Duẫn lão nhân, giơ giơ cánh tay đang cầm chặt ngân phiếu, sau đó nhét ngay vào trong áo, giấu kỹ nga.

“Ngươi còn chưa đi ah.” Lão ngẩn đầu lên thấy nhi tử vẫn còn đứng đó. “Bộ khó khăn lắm sao, hay đợi nương của ngươi đứng lên lấy chổi đuổi rồi mới chịu đi?”

Duẫn Huyền Niệm ảm đạm thùy hạ mắt tiệp, hai chân như đeo chì, nặng nề ko nhấc lên nổi. Đợi thêm chút nữa, liếc lão cha 1 cái rồi mới nói: “ta đi”.

Duẫn lão nhân coi hắn giống như ruồi bọ, phất phất tay áo mà đuổi: “Đi đi, sau này đừng tới đây nữa.”

Ngay lập tức, Duẫn Huyền Niệm dắt lấy hài tử, lặng yên mà ly khai. Nhân đứng dưới lều này đã sắp ko thở nổi nữa rồi.

Mẫu tử 2 người đến chỗ rẽ ngay ngã tư đường, Lãnh Niệm Sinh ngẩng đầu lên mới phát hiện 2 má của nương đang chảy đầy lệ.

***

“Nương, đừng khóc mà”

Lời an ủi chạy ngay vào lòng, Duẫn Huyền Niệm giơ tay quẹt đi thứ chất lỏng âm ấm kia. Đôi lông mi vẫn còn ướt nước chớp chớp. Mắt ẩm ướt nhìn mông lung ko rõ cảnh phố phường: “Niệm Sinh, ngươi dẫn đường đi.”

Nắm lấy tay của hài tử, sợ nó nhận thấy mình khác thường – Tạm thời thị giác ko rõ ràng.

“Dạ.”

Nó chưa bao giờ thấy qua nương khóc. Người tính tình rất quật cường, bề ngoài có vẽ xinh đẹp nhu nhược, nhưng trong thân kia là tính tình cứng rắn rất kiên cường. Là nhìn nhầm sao, ko thể tin được giờ phút này nương lại trở nên yếu đuối như vậy……

Nó nhất định phải nói với cha chuyện này, để cha có thể biết cách xử lý.

Thoáng chốc, nó nhớ lại quá khứ. Cũng là bị thân nhân đem bán như nhau, nó đã gặp qua ko biết bao nhiêu hành xử phi nhân tính. Ẩn sâu trong tâm hồn là vết thương ko thể khép lại được, nếu có gì tác động  vào liền đau âm ỉ. Mấy chuyện này, người thường ko thể hiểu được đâu.

Sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ so với những đứa trẻ cùng tuổi khác đã  sớm trưởng thành và lõi đời hơn. Lãnh Niệm Sinh không thèm nhắc tới nữa. Không muốn đem chân tướng sự thật nói cho nương biết. Không đành lòng  thấy nương bị sự thật đả kích. Đây là nó cùng cha đã ngầm hứa với nhau.

Lãnh Niệm Sinh nắm tay nương đi 1 đoạn đường nữa. Hai người từ từ đến gần Trích Tinh lâu, Lãnh Niệm Sinh mới mở miệng, cầu xin: “Nương, người đừng phụ bỏ cha có được ko?”

Đây là giấc mộng lớn nhất trong lòng nó – Cầu mong cho cha được hạnh phúc.

Duẫn Huyền Niệm ko thể thấy được hình ảnh gì rõ ràng hết, nên cuối thấp xuống nhìn vào đôi mắt trong veo đang tràn ngập hy vọng mãnh liệt của hài tử.

Thân ảnh của nam nhân bắt đầu thay thế hình ảnh còn rơi rớt lại của song thân trong đầu. Tâm tư hoàn toàn bị đại gia chiếm hữu. Duẫn Huyền Niệm thật sự nghĩ: Phụ bỏ đại gia sao……..

Lòng hắn đã có biết rõ đáp án, phi thường khẳng định – Hắn ko muốn.

Gương mặt tuyệt mỹ khôi phục lại thần sắc như bình thường. Mặc cho ánh nắng ban trưa gay gắt chiếu vào người, toàn thân dường như phát sáng lấp lánh thật mê người. Môi cong lên 1 chút giống như đang miễn cưỡng tươi cười. Là không muốn để hài tử lo lắng cho hắn.

Đến nỗi yêu cầu của hài tử đưa ra, Duẫn Huyền Niệm cũng hữu cầu tất ứng mà trả lời: “Ta vẫn còn ghét cha ngươi lắm nga.” Hắn khẩu thị tâm phi (~ miệng nói 1 đằng, lòng nghĩ 1 nẻo)

Lãnh Niệm Sinh liền sa sầm nét mặt, toàn bộ ngũ quan đều nhanh chóng nhăn lại, nó trả lời  thật đáng thương: “Nhưng cha thương nương lắm mà, thật sự rất thương nương nga. Cha quả đúng là 1 gã si tình. Người như thế trên đời hiếm có lắm đó, dù có đốt đèn l*ng đi khắp nơi để kiếm cũng ko gặp đâu. Nương, người đừng ghét cha nữa nha.” Lần này thiếu gia ko có chơi trò khổ nhục kế. Là thật lòng muốn nương của nó hãy hảo hảo nắm chắc cái nhân vật có danh xưng là cha kia.

「……」 Duẫn Huyền Niệm khép chặt miệng lại. Mặt ko còn tươi cười, lại bắt đầu nghĩ đến nam nhân sẽ ghét bỏ hắn…….

Hừ! Hắn mới không thèm để cho con biết……..

Hắn cũng thích đại gia. Thích đến nổi mạc danh kỳ diệu vượt quá khả năng tưởng tượng  của chính mình rồi…. ……

Bộ 3 – Phát thê

VĂN ÁN

Lãnh thiết sinh cuối cùng cũng đã theo đuổi lại được kết tóc thê của mình. Cho dù vợ của y — Duẫn Huyền Niệm, trong trí nhớ lại ko có y. Nhưng nhờ vào tính khí vốn bá đạo và thâm tình, cuối cùng cũng được Duẫn Huyền Niệm đáp lại. Không cần tiếp tục làm khí phu đêm đêm hàng hàng lệ rơi nữa!

Nhưng cuộc sống hạnh phúc của 2 người vừa mới được mở ra, lại xuất hiện 1 ả  nữ phi tặc chuyên gây rối nào đó, hại y bị Duẫn Huyền Niệm hiểu lầm, tiếp tục một mình ôm 1 cái phòng trống không. Không chỉ như vậy, bỗng nhiên giữa đường nhảy ra 1 đôi  lão trượng nhân phu thê(~ cha mẹ vợ) muốn cướp người của y! Vì sao hạnh phúc của y lại khó có như vậy? Y bất quá chỉ muốn cùng nương tử tay trong tay, bạch đầu giai lão thôi ah!

Duẫn Huyền Niệm hỏi vặn lại: “Thiết sinh, ta đã bị mù, ngươi vì sao còn muốn lừa mình dối người?” Có một số việc, chỉ có thể gạt được một lúc, chứ không lừa được cả đời.

“Trí nhớ của ngươi thật kém nga, lại quên mất lời ta nói nữa rồi hả. Bất luận ngươi có mù hay không, thì ngươi cũng chỉ là người của ta mà thôi. Ta cũng mặc kệ ngươi mù lòa cả đời. Đối với ta mà nói, chỉ cần ngươi bên cạnh ta hảo hảo sống cho thật tốt là được rồi. Ta hiện tại chỉ quan tâm suy nghĩ của ngươi là ko cần ta mà thôi.”

Lãnh Thiết Sinh nâng tay dìu hắn đứng thật vững, phủi phủi bụi trên người hắn, bàn tay xuyên qua mớ tóc đang rối, vén lên mấy sợi tóc đang vướng ở chóp mũi cho hắn, thì thầm nói:  ”Ngươi là kết tóc thê cả đời của ta.”

TỰ NGÔN

Chuyện đã qua trước kia giờ tan thành bọt nước. Cường trích đích qua quả bất điềm, cường cầu đích nhân duyên bất viên (dưa chính ép ko ngọt, duyên gượng ép ko tròn)

Cho dù Lãnh Thiết sinh có thú nhầm thê, thì tâm tình yêu thương cũng ko vì thế mà mảy may  suy giảm. Nhân bất quá chỉ có 1 mục tiêu nhỏ nhoi và hy vọng xa vời – Trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, bình thường sinh hoạt.

Nhưng, người tính ko bằng trời tính. Một chút tình cảm cũng ko được thế nhân ủng hộ, đã vậy nó còn có nguy cơ bị bóp chết trong tay của “thân nhân”.

Duẫn huyền niệm để bảo toàn tôn nghiêm cho nam nhân, để tính mệnh của cha được an toàn, cũng để mẫu thân dễ nhìn mặt thiên hạ. Hắn đã chọn 1 con đường có đi mà ko về — Thà chết chứ ko chịu khuất phục.

Xém chút nữa bị mất mạng, được một đôi phu phụ quan tâm, nhặt cái mạng nhỏ của Duẫn Huyền Niệm quay về, kim phi tích bỉ (~ thời thế thay đổi).

Tìm tìm kiếm kiếm, người vợ đã mất của Lãnh Thiết Sinh khi gặp lại y lần nữa đã quên hết mấy chuyện cưới hỏi đàng hoàng trong quá khứ. Thậm chí ngay cả bản thân y, hắn cũng quên ráo trọi.

Để có thể cấp tốc truy nhân trở về, Y ko ngần ngại sử dụng thủ đoạn vừa lừa gạt vừa dụ dỗ, khiến hắn có thể tiếp nhận sự tồn tại của y.

Bất luận bệnh tình của thiên hạ là còn hay hết, có khả năng bị mù hay ko, thì hắn vẫn như cũ là người vợ duy nhất của y mà thôi – Không hề chê bai, hay vứt bỏ, chỉ tin tưởng vào hai chữ “Chắc là”.

Đối với thiên hạ thật hảo thì chắc là……., cẩn cẩn trọng trọng chăm sóc thì chắc là….., không rời cũng ko bỏ thì chắc là…… Có sao đâu….Hắn là kết tóc thê của y mà