Ác Ma Chi Sủng

Chương 9




Ông chủ luôn không chạm vào giúp việc trong nhà, cho nên cậu mới có thể yên tâm mà để cho Hy nhi hầu hạ ông chủ, nhưng bây giờ xem ra là cậu sai lầm rồi, sáng sớm liền không thấy Hy nhi, chẳng lẽ cậu tối hôm qua qua đêm ở đây?

Nhìn Kim Nam Tuấn sắc mặt khó coi, Kim Tại Hưởng nguy hiểm híp mắt, mắt nhìn người trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói:“Đi ra ngoài!”

Lúc này Điền Chính Hy cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chuyển hướng Kim Nam Tuấn, lộ ra nụ cười ngọt ngào:“Tiểu Tuấn!”

Kim Nam Tuấn hướng cậu cười cười, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ. Đáy mắt có tự trách, đều do cậu, cậu sao liền tin tiểu tử kia thật sự thông minh đây? Tiểu tử kia đúng là rất thông minh, nhưng cũng rất dễ lừa!

Thấy cậu sắc mặt không tốt, Điền Chính Hy có chút lo lắng,:“Tiểu Tuấn, anh bị bệnh sao?” Nói xong liền muốn đẩy cánh tay bên hông ra.

Kim Tại Hưởng sắc mặt âm trầm, gắt gao mà ôm chặt cậu không cho cậu di chuyển, thanh âm càng thêm lạnh lẽo:“Đi ra ngoài!”

Thấy anh thật sự rất tức giận, Điền Chính Hy rụt lui cổ, lo lắng liếc mắt nhìn Kim Nam Tuấn một cái, ngoan ngoãn mà ngồi lại trong lòng anh, không dám lại động, Kim Nam Tuấn do dự một chút, để bữa sáng xuống, rồi đi ra ngoài!

Điền Chính Hy lại ngắm anh một cái, thấy sắc mặt Kim Tại Hưởng âm trầm đáng sợ, thật cẩn thận đưa tay kéo kéo áo của anh, nhỏ giọng nói:“Hưởng… anh đã nói sẽ không hung dữ với tôi!”

Kim Tại Hưởng kìm cơn tức giận trong lòng một chút, nhìn người trong lòng hỏi:“Em thích cậu ta?” Nhìn cậu không chút do dự gật đầu, Kim Nam Tuấn hận đến nghiến răng:“Còn tôi?”

Nhìn anh biểu tình khủng bố, Điền Chính Hy sợ tới mức mà rút thẳng vào trong lòng anh:“Cũng… Cũng thích…”

Cũng thích? “Vậy thích ai nhiều hơn?”

Thích ai nhiều hơn? Điền Chính Hy kéo tóc nghiêm túc tự hỏi, không có phát hiện người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng nói một câu:“Không biết!”

Cũng là hai chữ này làm cho Kim Tại Hưởng từ nay về sau phòng Kim Nam Tuấn so với đề phòng cướp còn phòng nghiêm hơn!

Điền Chính Hy cẩn thận nhìn anh:"Hưởng anh đang tức giận sao?” Kim Tại Hưởng nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, tốt lắm! Còn biết anh đang tức giận!

“Cái kia… tôi…”

Nhìn cậu bộ dáng không biết làm sao, Kim Tại Hưởng trong lòng mềm nhũn, sắc mặt giãn ra một ít:“Nhớ rõ từ nay phải thích tôi nhất! Không đúng, phải yêu tôi nhất, không phải, chỉ có thể yêu tôi! Biết không?”

Điền Chính Hy ngoan ngoãn gật đầu, thấy anh sắc mặt càng tốt, lá gan lại to hơn, rất thành thật nhẹ giọng nói:“Nhưng tôi không thương anh a!”

Kim Tại Hưởng sắc mặt lại trầm xuống, sau đó nghĩ đến cái gì lại chậm rãi chuyển tốt, khóe miệng giơ lên, nhẹ vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu giọng hỏi:“Em làm sao mà biết em không thương tôi?”

Ách? Điền Chính Hy cắn môi, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trong mắt vẻ mặt càng ngày càng mê man, trong lòng càng ngày càng không xác định, trong tivi nói rất thích rất thích chính là yêu, cậu giống như rất thích anh, nhưng rốt cuộc phải nhiều thích thế nào mới xem như yêu đây?

Kim Tại Hưởng khóe miệng dần dần giơ lên, hỏi:“Bé cưng, có muốn hôn anh không?”

Điền Chính Hy hoàn hồn nhìn bạc môi khêu gợi của anh, ánh mắt mở to hỏi:“Có thể chứ?”

“Khi muốn đều có thể, bé cưng khi nào muốn hôn anh đều có thể!” Thanh âm mê hoặc dụ dỗ tiểu bạch thỏ không biết.

Điền Chính Hy cao hứng ôm cổ của anh, dán lên môi của anh, học cách anh hôn cậu, ở trên môi của anh trong chốc lát, sau đó thử thăm dò đem đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng anh.

Kim Tại Hưởng trong mắt hiện lên ý cười, chế trụ đầu nhỏ của cậu, từ bị động chuyển sang chủ động, bá đạo mà mút cánh môi mềm mại của cậu, kết hợp khiêu lưỡi mềm mại ngọt ngào.

Anh cư nhiên lại có cảm xúc mạnh như thế! Nhưng tồn tại cảm giác như vậy thật sự rất tốt!

Thật sau một lúc lâu Kim Tại hưởng mới buông cậu ra, ôm thân mình xụi lơ của cậu, lo lắng mà dặn dò:“Từ nay không cho phép hôn tên đàn ông khác, cũng không để tên đàn ông khác hôn em, biết không?”

Điền Chính Hy mơ màng gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu được anh nói cái gì không nữa.

Mặc kệ cậu có nghe hiểu được hay không, Kim Tại hưởng cũng không yên tâm, nếu anh đã quyết định chấp nhận cậu thì sẽ không cho người khác cơ hội cướp đi cậu, cho nên liên tục vài ngày qua Kim Tại Hưởng cũng không cho Điền Chính Hy rời khỏi anh nửa bước, nhất là không cho phép một mình cậu ở cùng một chỗ với Kim Nam Tuấn!

*****

“Uy? Lão đại, anh chừng nào thì đến a?”

Kim Tại Hưởng mắt nhìn cậu nhóc đang ôm laptop cười đến ngốc ở trong phòng, tâm tình không hiểu vì sao lại trở nên thật vui, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên:“Hôm nay tôi không đến công ty, chuyện ký hợp đồng cậu đối phó là được rồi!”

“Cái gì? Lão… Tút…” Mẫn Doãn Khởi cầm điện thoại, nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, vẻ mặt ai oán, này rốt cuộc là công ty ai a?

Kim Tại Hưởng đi trở về trong phòng đã thấy nụ cười ngây ngô trên mặt Điền Chính Hy đã biến mất, trên mặt là một biểu cảm ao ước.

“Bé cưng, giúp anh pha ly cà phê!”

“A, được!” Mắt lưu luyến không rời lại nhìn rồi mới hướng đi ra ngoài cửa, trải qua mấy ngày nay, Điền Chính Hy rốt cục tin tưởng Kim Tại Hưởng sẽ không tự sát, nhưng bây giờ lại đổi thành Kim Tại Hưởng canh chừng cậu!

Kim Tại Hưởng nhìn hình ảnh trên màn hình, nhíu mày, lắc đầu bật cười, cậu ngốc này không muốn nói với anh sao?

“Dạ, sữa của anh!”

Kim Tại Hưởng tràn đầy bất đắc dĩ, anh mấy ngày nay đều bị cách ly với cà phê, mỗi lần anh muốn cà phê, cậu đều tự động hiểu là sữa!

Kim Tại Hưởng thói quen công tác ở phòng ngủ, nhưng mấy ngày nay anh đều ở thư phòng, trên bàn đặt hai cái laptop song song nhau, Kim Tại Hưởng để cho Điền Chính Hy ngồi ở trên đùi anh, động tác trên tay không ngừng, mà Điền Chính Hy thì ngoan ngoãn xem tivi của cậu.

Tuy chỉ là làm việc nhưng bồi dưỡng tình cảm hiệu quả rất rõ rệt! Ví như bây giờ, xem xong một bộ điện ảnh, Điền chính Hy chớp mắt, có chút mệt thì đưa tay xoa xoa mắt, sau đó cọ cọ ôm lấy Kim Tại Hưởng, nhắm mắt lại liền ngủ.

Kim Tại Hưởng cúi đầu nhìn cậu, nhẹ vỗ về mái tóc của cậu hỏi:“Muốn lên giường ngủ không?” Phòng Điền Chính Hy sớm đã chuyển đến cách phòng anh, ai từng nghĩ đến, tiểu bạch thỏ này cư nhiên trở thành người đầu tiên thành công tiến vào lãnh địa riêng của anh.

Điền Chính Hy ôm chặt anh lắc đầu:“Không muốn!”

Kim Tại Hưởng hôn lên đỉnh đầu của cậu rồi sau đó tiếp tục xử lý chuyện trong tay, mãi đến khi trong lòng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng mới cẩn thận đem cậu ôm trở về phòng.

*****

“Cái gì?”

Thanh âm bén nhọn kia làm cho Kim Tại Hưởng không vui mà đem điện thoại cách xa một chút, sau đó lạnh lùng hỏi:“Có vấn đề?”

“Không… Không thành vấn đề…” Thanh âm kia vừa nghe qua cũng rất không tình nguyện, làm ơn! Anh là sát thủ được không? Đầu lĩnh sát thủ làm người ta nghe thấy đều sắc biến bây giờ cư nhiên phải làm chuyện này, lão đại vì sao cố tình muốn tìm anh a? Chẳng lẽ bởi vì anh bộ dạng đáng yêu, cho nên sẽ làm loại chuyện đáng yêu này? Phác Chí Mẫn vẻ mặt ai oán, anh không biết là Kim Tại Hưởng thật sự là nghĩ như vậy!

“Tôi gửi hình ảnh qua cho cậu, nhớ rõ phải giống như đúc, nếu không xách đầu tới gặp!”

“Không phải chứ? Có nghiêm trọng như vậy không? Lão đại anh khi nào thì thích cái này vậy?”

“Hãy bớt nói nhảm đi!”

------------------------------------------

_Mị thích nhất ở anh nam chính là sự kiên quyết, đối đầu với mọi thử thách. Và tất nhiên tình yêu mà anh ấy dành cho "chị nữ" chính cũng z-một thử thách siêu to, siêu khổng lồ à nha!!!

_Còn một điều nữa mị muốn xin phép các reader là: "Từ chương sau, mỗi khi phát biểu cảm nghĩ mị sẽ gọi theo tên nhân vật mà mị chuyển ver nha, nhưng chắc chắn vẫn tôn trọng "bản quyền" của editor fic gốc."

Mị nói hơi khó hiểu nên mị xin phát biểu ở chương sau nha ở chương sau nha.

~~~~~<3 Love you guys <3~~~~~

Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê