Ác Ma Chi Sủng

Chương 51




Nhìn cô sắc mặt tái nhợt, Mẫn Doãn Khởi đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, vội vàng ôm cô đem lên xe, nhìn lái xe sững sờ, nổi giận quát:“Lái xe, đi bệnh viện nhanh lên!”

Lái xe run lên, vội vàng lái xe, trong lòng vẫn còn kinh hoàng, trời ạ! Vốn nghĩ tổng tài khủng bố nhất, hóa ra phó tổng tài cũng khủng bố như vậy. Ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phó tổng tài thế này. Lén nhìn ra sau từ kính cô gái trong lòng anh, trong lòng nói thầm, phó tổng tài khẩn trương như vậy, cô gái kia sẽ không là con gái riêng của anh chứ? [Mị: Cái suy nghĩ này hơi bị thiếu đánh nha.]

Không thể không bội phục sức tưởng tượng của lái xe này, Mẫn Doãn Khởi phong lưu thế nào đi nữa cũng không thể có con gái lớn như vậy.

Bệnh viện Kim thị

Mẫn Doãn Khởi lôi kéo Kim Thạc Trấn, một chút cũng không chú ý tới sắc mặt Kim Thạc Trấn càng ngày càng lạnh, không ngừng hỏi:“Thạc Trấn, thế nào? Vì sao còn chưa tỉnh a? Y thuật của cậu có phải bị giảm rồi không?”

Kim Thạc Trấn không thể nhịn được nữa, bỏ móng vuốt trên cánh tay ra:“Mẫn Doãn Khởi!”

Mẫn Doãn Khởi phục hồi tinh thần lại, ha ha cười gượng:“Cái kia… Tôi chỉ là rất sốt ruột… Không phải cố ý…” Anh sao có thể hoài nghi y thuật của Kim Thạc Trấn chứ? Biết rõ đây là chuyện Kim Thạc Trấn không thể chịu được nhất, anh cư nhiên phạm vào cấm kỵ!

Kim Thạc Trấn hừ lạnh một tiếng, lại mặc kệ anh. Cậu bề bộn nhiều việc, cư nhiên vì một chuyện nhỏ mắc mưa này khiến cho viện trưởng cậu phải đích thân ra tay sao? Anh ta nghĩ đến anh ta là lão đại sao? Nếu là lão đại nói, cậu tự nhiên không có câu oán hận gì.

Mẫn Doãn Khởi hậm hực sờ mũi, nói thầm:“Đại khối băng!”

“Ân… nước…” Tiếng rên suy yếu từ miệng người trên giường truyền ra.

Mẫn Doãn Khởi vội vàng nhìn về người trên giường, thấy cô tỉnh lại trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Rót ly nước rồi ngồi xuống bên mép giường, ôm lấy Mạc Mạc, để cô tựa vào trong lòng anh rồi cho cô uống nước.

Uống xong ly nước Mạc Mạc mới cảm thấy cổ họng dễ chịu một chút, ý thức cũng thanh tỉnh hơn. Mẫn Doãn Khởi đưa tay sờ trán của cô, đã bớt nóng, nghĩ đến lúc nãy Mạc Mạc té xỉu ở trên đường, nếu không phải anh đúng lúc gặp, nói không chừng có thể sẽ mất mạng. Sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi:“Em sao lại té xỉu trên đường?”

Nghe thấy thanh âm của anh, Mạc Mạc thân thể cứng đờ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh anh thân mật ôm cô gái khác, cô gái kia xinh đẹp hơn so với cô, còn có vẻ mặt anh bất đắc dĩ nhưng không có chút không kiên nhẫn, trong lòng đau đớn từng đợt.

Mẫn Doãn Khởi thấy cô không nói lời nào, lại lo lắng hỏi:“Làm sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái?” Đem đặt cô nằm lại trên giường, đứng dậy muốn đi tìm Kim Thạc Trấn nhưng lại bị Mạc Mạc giữ chặt.

Mẫn Doãn Khởi quay đầu nhìn về phía cô, Mạc Mạc lại cúi mắt không nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói:"Doãn Khởi… Chúng ta chia tay đi!”

Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút:“Em nói cái gì?”

Mạc Mạc rốt cục ngẩng đầu nhìn hướng anh, trong mắt lại lộ vẻ lạnh lùng:“Em nói, chúng ta chia tay!” Cô không thể làm bộ không biết, ngây ngốc hưởng thụ tình yêu cô tự cho là đúng, cô không làm được!

Mẫn Doãn Khởi gương mặt cũng lạnh xuống:“Vì sao?” Anh tốn nhiều tâm tư như vậy mới làm cho cô chấp nhận anh, nhưng bây giờ cô lại dễ dàng nói ra lời chia tay, chẳng lẽ cho tới nay đều là tự mình anh đa tình sao?

“Vì sao?” Mạc Mạc ngây ngốc lặp lại, sau đó một lát sau mới thản nhiên nói:“Chúng ta không phải người trong cùng thế giới!”

Mẫn Doãn Khởi nôn nóng quát:“Này coi là lý do gì chứ?” Lúc trước cô không chịu chấp nhận anh là lý do này, hiện tại cư nhiên lại lấy nó ra:“Anh ở trong lòng em không quan trọng như vậy, muốn một cước đá văng liền đá văng sao?”

Mạc Mạc cũng nổi giận, rõ ràng là anh cùng cô gái khác ôm ấp, anh cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên người cô? “Mẫn Doãn Khởi, anh có thể cùng người khác chơi trò ái muội, em vì sao không thể một cước đá văng anh?” [Mị: Ý tỷ ấy là lúc Khởi ca đỡ Hy nhi ở bãi đỗ xe á.]

Mẫn Doãn Khởi nhịn không được cười lạnh:“Tôi cùng người khác chơi trò ái muội? Mạc Mạc, em muốn đá văng tôi cũng không cần tìm lý do như vậy. Tôi không phải người da mặt dày như vậy, sẽ không chết bám lấy em không buông. Em đã muốn chia tay, vậy chia tay đi!” Mẫn Doãn Khởi thật sự rất đau lòng, anh trước kia phóng đãng nhưng từ khi cùng cô một chỗ, anh cùng những cô gái khác đã sớm cắt đứt sạch sẽ. Anh chưa từng vì cô gái nào làm nhiều như vậy, vì để cho cô chấp nhận anh, anh bỏ cả sĩ diện, mặt dày mày dạn quấn lấy cô, ngầm giúp cô giải quyết phiền toái cũng không dám để cho cô biết, bởi vì cô có kiêu ngạo của mình, nhưng anh trả giá nhiều như vậy, kết quả là, người ta căn bản không cần. [Mị: Yêu em nè Khởi ca ơi! ]

“Ầm”

Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Mạc Mạc sững sờ nằm trên giường, tùy ý nước mắt chảy xuống. Cô cho rằng cô không có anh cũng không sao, nhưng hiện tại lại đau lòng không thể hô hấp, cảm giác giống như sắp chết vậy. Hóa ra trong lúc vô tình anh đã trở nên quan trọng như vậy.

Mẫn Doãn Khởi nhìn Kim Thạc Trấn đứng ngoài cửa mặt không chút thay đổi, giật giật khóe miệng:“Cậu nghe được?”

Kim Thạc Trấn thản nhiên gật đầu, không có phản ứng gì nhiều, Mẫn Doãn Khởi ôm vai cậu:“Anh em, tôi biết tôi làm cậu mất mặt nhưng là tôi thất tình nha, cậu có thể an ủi tôi vài câu được không?”

Kim Thạc Trấn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói:“Cậu một tháng thất tình hơn mười lần!” Nhưng đều là anh bỏ mặc người ta, lại hô to thất tình!

Mẫn Doãn Khởi run run khóe miệng, cho nên đây là báo ứng! Thở dài:“Quên đi, lão đại lại đem công ty ném cho tôi, tôi bề bộn nhiều việc, về công ty trước đây!” Đi được vài bước, vẫn nhịn không được nói:“Giúp tôi chăm sóc cô ta một chút!”

Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng rúc trên sô pha, vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa. Cậu thật ra không phải cả ngày dính lấy Kim Tại Hưởng ở cùng một chỗ, mà chờ anh đem mọi chuyện xử lý xong mới lại dính anh..

Nhìn Phác Chí Mẫn vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi:“Phác Chí Mẫn, anh làm sao vậy? Hai ngày nay cũng không nhìn thấy anh nha!” Trong ấn tượng của Điền Chính Hy, trong tứ đại đường chủ, thường xuyên xuất hiện ở biệt thự nhất chính là Phác Chí Mẫn cùng Mẫn Doãn Khởi. Mẫn Doãn Khởi một tháng này chỉ sợ không có thời gian về biệt thự, nhưng Phác Chí Mẫn hai ngày nay cư nhiên cũng không nhìn thấy.

“Nga! Tôi hai ngày này có việc!” Lão đại dặn anh không để yên cho Doãn Hi An nên anh hai ngày này đều tra tấn Doãn Hi An, không nghĩ tới người phụ nữ kia mạng rất lớn, lại có thể kiên trì hai ngày.

Điền Chính Hy lại đem tầm mắt từ tivi kéo trở về, tò mò hỏi:“Bộ dáng anh có vẻ rất lo lắng, có phải đột nhiên phát hiện được bệnh nan y không?”

Phác Chí Mẫn nhìn tivi, trên màn hình là một người đàn ông đang thất hồn lạc phách đi ra từ bệnh viện, chỉ vì đột nhiên phát hiện mình bị bệnh AIDS. Nhịn không được run khóe miệng:“Anh dâu nhỏ, chị thật sự không nên xem tivi nhiều!”

Điền Chính Hy bất mãn chu miệng:“Nhưng Hưởng nói anh ấy bận việc trong hai tiếng!” Cho nên cậu mới có thể xem tivi thôi! “Anh nói nhanh lên!” Hai mắt sáng nhìn anh.

Phác Chí Mẫn da đầu run lên, anh sao cảm thấy anh dâu nhỏ ước gì anh cũng bị AIDS thế? Nếu có thì cũng là Khởi a, cậu ấy rất phong lưu! Nghĩ đến Mẫn Doãn khởi, Phác Chí Mẫn lại nhịn không được nhíu mày, thở dài nói:“Tôi không có bị bệnh nan y gì, là Khởi thất tình!” Nổi danh play boy nay bộ dáng này thật đúng là làm cho người ta lo lắng!

“Mẫn Doãn Khởi thất tình? Ngô… Tôi muốn ăn thịt!”

Ách? Phác Chí Mẫn nhất thời phản ứng không kịp, Khởi thất tình cùng ăn thịt có quan hệ gì? Chờ anh lấy lại tinh thần đã thấy Điền Chính Hy chạy đến phòng bếp cầm một cái chân gà thật to bắt đầu cắn.

Lại run khóe miệng, Phác Chí Mẫn thật không biết nói gì:“Anh dâu nhỏ…” Cậu không thể có một chút đồng tình sao?

-----------------------------------------------

_Sorry các chế nhiều lắm nha, 2 tối liền mị ko up truyện đc nên sáng nay up bù ạ.

Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần