Ác Ma Chi Sủng

Chương 47




Trên giường lớn trong phòng nghỉ, Điền Chính Hy bĩu môi, rầu rĩ oán giận:“Hừ, người xấu! Ăn xong lau miệng bỏ chạy!” Lăn hai vòng trên giường, ngồi dậy xoa thắt lưng có chút đau, lại vỗ vỗ chân có chút mềm, đứng dậy mở tủ quần áo Kim Tại Hưởng ra.

“Vì sao không có quần áo của mình?” Cầm áo sơ mi của Kim Tại Hưởng, sau đó nghĩ lần mặc như vậy Kim Tại Hưởng rất tức giận, bĩu môi, bất đắc dĩ đi ra phòng nghỉ tìm quần áo của cậu.

Cũng may ngoại trừ áo sơ mi của cậu nằm ở ngoài, những cái khác đều ở trên đệm. Vội vàng nhặt mặc lên, kỳ thật này vốn ngay cả một tí bụi cũng không có, cho dù rơi trên mặt đất cũng rất sạch.

Lắc lắc tay áo áo sơ mi:“Thật lớn nga!” Cậu bộ dáng vốn nhỏ nhắn, áo sơ mi Kim Tại Hưởng trên người cậu, vừa rộng lại vừa lớn, cũng có thể làm thành váy.

Một vòng một vòng đem tay áo xoắn lên, lại đem vạt áo sơ mi cột lại, sau đó đánh giá mình một chút:“Đi ra ngoài như vậy, Hưởng hẳn là sẽ không tức giận đi?”

“Két”

Lục Vân nghe tiếng mở cửa, phản xạ ngẩng đầu liền thấy cửa mở một chút, từ bên trong vươn ra một cái đầu nhỏ, nhìn trái nhìn phải tựa như đang tìm cái gì.

Ngũ quan xinh xắn, hai má phấn nộn, đôi mắt linh động giống như búp bê khiến người ta trìu mến, nhưng đáng tiếc…

Lục Vân lắc lắc đầu, nhìn qua cậu nhóc bộ dáng ngây thơ như vậy cư nhiên là người tình của tổng tài, nhưng lại muốn quyến rũ Cận, thật sự là người không thể nhìn tướng mạo, bộ dáng cậu nhìn qua cũng khoảng 18, 19 tuổi đi? [Mị *Xù lông*: Tiểu tâm can nhà tôi mới không thèm người nhà họ Vũ Văn!]

Đang nghĩ đã thấy Điền Chính Hy đi tới trước mặt cậu, thanh âm ngọt ngào hỏi:“Cậu là ai?”

Lục Vân nhíu mày, tuy rằng không vui nhưng cậu hiện tại là thư ký tổng tài, hơn nữa tổng tài giống như rất xem trọng người này, cậu cũng không muốn rõ ràng đắc tội cậu, thản nhiên phun ra hai chữ:“Lục Vân!”

Điền Chính Hy nghiêng đầu đánh giá cậu, bên người cậu lúc ẩn lúc hiện đều là soái ca, cho nên cậu thấy Lục Vân bộ dáng cũng bình thường, nhưng cũng rất dễ nhìn. Hơn nữa tuy rằng cậu cũng thích xinh đẹp nhưng không phải người trông mặt mà bắt hình dong:“Cậu không thích tôi?”

Lục Vân cả kinh, không nghĩ tới cảm giác cậu nhạy bén như vậy, giương mắt nhìn lại đã thấy cậu cũng giống như không để ý, Điền Chính Hy lại hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, hỏi:“Cậu có biết Hưởng ở đâu không?”

Lục Vân có chút không rõ, mặc kệ là ai, biết người khác chán ghét mình trong lòng đều không thoải mái chứ? Sao cậu như một chút cũng không để ý?

“Tổng tài đang họp!”

Điền Chính Hy kéo tóc nghĩ nghĩ, Hưởng giống như nói qua anh phải đi họp nhưng cậu khi đó mơ mơ màng màng không nhớ kỹ, có chút bất mãn móm miệng, cậu hẳn là nên đem Tiểu Hùng đến!

Trực tiếp ngồi xuống đối diện Lục Vân, gục ở bàn, một bộ dáng mệt mỏi, yếu ớt hỏi:“Hưởng còn bao lâu mới trở về?”

“Ách… Hẳn là nhanh!”

“Nga…”

Một lát sau, Lục Vân cuối cùng nhịn không được hỏi:“Cậu không tức giận sao?”

Điền Chính Hy khó hiểu nhìn về phía cậu, trong mắt mờ mịt:“Tức giận? Hưởng không có chọc tôi tức giận a?” Tuy rằng lúc nãy hai người có cãi nhau, nhưng hiện tại không phải đã tốt lắm sao?

“Không phải… Tôi là nói, biết tôi chán ghét cậu, cậu không tức giận sao?” Lục Vân trong lòng có chút tò mò.

Điền Chính Hy kỳ quái nhìn cậu:“Vì sao phải tức giận? Tôi lại không biết anh, tôi cũng không thích anh a!”

Lục Vân có chút im lặng, cậu có cần phải trực tiếp như vậy không a? Lục Vân rất hoài nghi cậu căn bản chính là đang trả thù mình! Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy kia, trong lòng cậu hoài nghi lại dần biến mất, nhịn không được nhíu mày, người như vậy làm sao có thể làm người tình của người khác?

Vốn việc này cậu nhắm mắt lại không nhìn tới là tốt rồi nhưng người này cố tình có liên quan đến Cận. Tuy rằng mới tiến vào Tuyệt Thế không lâu nhưng cậu cũng biết Kim Tại Hưởng tuyệt đối là người không thể chọc. Cậu chỉ sợ nếu Cận dây dưa với cậu nhóc không rõ, cuối cùng sẽ rước họa vào thân, nhịn không được thử hỏi:“Cậu cùng Vũ Văn Cận có quan hệ gì?”

“Vũ Văn Cận là ai a?” Điền Chính Hy nhíu mày, không rõ cậu sao hỏi vấn đề có chút kỳ quái.

“Cậu không biết Vũ Văn Cận là ai?” Lục Vân hoài nghi nhìn cậu, vừa rồi ảnh chụp cậu xem qua, rõ ràng cậu cùng Cận thân mật như vậy, bây giờ lại nói không biết Vũ Văn Cận là ai?

Lục Vân vùi đầu công tác, không thèm nhắc lại, cậu thiếu chút nữa cũng bị bề ngoài vô tội của cậu lừa gạt. Điền Chính Hy cảm giác được người đàn ông này càng chán ghét mình, nhưng bản thân cũng không để trong lòng, chỉ có chút bất mãn Kim Tại Hưởng lâu như vậy cũng chưa trở về.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, Điền Chính Hy bất mãn xoa lỗ tai, bởi vì điện thoại ngay bên cạnh lỗ tai cậu.

Lục Vân cũng không có liếc nhìn cậu một cái, trực tiếp cầm điện thoại, có chút nghi hoặc hỏi:“Mẹ tổng tài?”

Lục Vân câu hỏi mới ra khỏi miệng, thang máy liền “Đinh –” một tiếng. Thanh âm “cóc cóc” của giày cao gót vô cùng vang dội, Lục Vân vội vàng đứng dậy:“Lão phu nhân…”

Hứa Nhã Lệ không vui nhìn cậu:“Tôi rất già sao?”

“Không…” Lục Vân lời còn chưa ra khỏi miệng, Điền Chính Hy liền xoay người nhìn Hứa Nhã Lệ nói:“Bà vốn chính là một bà lão!”

Thấy Điền Chính Hy, gương mặt Hứa Nhã Lệ nháy mắt vặn vẹo:“Con hồ ly tinh này!” Thù mới hận cũ cùng một chỗ, Hứa Nhã Lệ xông lên muốn vươn tay cho cậu một bạt tai.

Chỉ là tay vừa mới giơ lên, Điền Chính Hy chen chân vào nhẹ nhàng đảo qua:“Ầm” một tiếng, thanh âm một vật nặng ngã xuống đất, vô cùng rõ ràng.

Hứa Nhã Lệ hơn nữa ngày mới chống đỡ ngồi dậy, ngồi dưới đất khóc lớn:“Tôi không muốn sống nữa… Con hồ ly tinh này câu dẫn con tôi không nói, cư nhiên còn dám ra tay đánh ta…” Đưa tay giữ chặt ống quần Lục Vân khóc kể nói:“Cậu hãy phân xử đi, con hồ ly tinh này câu dẫn con tôi không nói, còn làm bị thương con dâu tương lai của tôi. Bây giờ Tiểu Nhu còn ở trong bệnh viện, con hồ ly tinh này cư nhiên quấn lấy con tôi không cho phép nó đi bệnh viện gặp Tiểu Nhu… Tôi rốt cuộc là tạo nghiệt gì a…”

Lục Vân trách cứ nhìn thoáng qua Điền Chính Hy, đưa tay giúp đỡ Hứa Nhã đứng lên. Tuy người phụ nữ này lúc nãy giương nanh múa vuốt khiến người ta không vui nhưng chuyện này bà ta quả thật là người bị hại! Nhìn về phía Điền Chính Hy, không vui nói:“Cậu nhóc này, cậu không biết là cậu hơi quá đáng sao?” [Mị:Nói chứ nhiều lúc mị muốn cạp đầu mấy ông nhân vật quần chúng ghê, không biết gì lại thích nhiều chuyện!!!]

Hứa Nhã Lệ âm thầm khiêu khích nhìn Điền Chính Hy liếc mắt một cái, hừ! Cho là chỉ có cậu biết chiêu này sao? Nhưng bàn tính của bà tính nhầm rồi, Điền Chính Hy vốn không cần, không nói bây giờ chỉ có một mình Lục Vân, cho dù một đám người chạy tới chỉ trích cậu, nếu cậu khó chịu cũng có thể đánh ngã toàn bộ người!

Điền Chính Hy nhìn Lục Vân liếc mắt một cái, cậu quả nhiên vẫn không thích người này, thản nhiên đem ánh mắt chuyển hướng một bên, vốn không muốn để ý đến cậu ta.

Lục Vân có chút tức giận:“Cậu không biết là cậu nên xin lỗi sao?”

Bị người chất vấn như vậy, Điền Chính Hy cũng nổi giận, mặt nghiêm lạnh lùng nhìn về phía Lục Vân:“Anh là con của bà ta sao? Hay anh là người của bà ta?”

“Cậu nói bậy bạ gì đó?” Lục Vân giận dữ nhìn cậu, không nghĩ tới cậu không phân rõ phải trái như vậy.

Điền Chính Hy coi thường lửa giận của cậu, thản nhiên nói:“Không phải sao? Vậy đừng xen vào việc của người khác!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm âm lãnh truyền đến, làm người ta ảo giác bên người có một cơn gió lạnh thổi qua.

Truyện convert hay : Võ Hiệp Thế Giới Mộ Dung Phục