Ác Ma Chi Sủng

Chương 42




Kim Tại Hưởng sắc mặt càng thêm khó coi, chân dài bước một bước, đưa tay liền đem Điền Chính Hy tiến vào trong lòng, mắt thấy cậu muốn ra tay, trong lòng càng thêm tức giận:“Em dám!”

Điền Chính Hy rụt cổ, đáng thương nhìn anh:“Hưởng, em đói bụng…”

Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, đem cậu kéo vào trong xe, âm thanh lạnh lùng nói:“Về biệt thự!” Sau đó ấn hạ nút, dâng lên cửa sổ cách ly, kéo quần jean của cậu xuống, kéo quần nhỏ bên trong, để cho cậu nằm sấp trên đùi anh:“Ba…” [Mị: Uiza...đau quá à!]

“Ngô… Hưởng…” Điền Chính Hy đáng thương quay đầu nhìn anh, nhìn bên mặt anh âm trầm, cũng không dám mở miệng.

Tuy rằng tức giận nhưng Kim Tại Hưởng không có mất đi lý trí, không có quá mức dùng sức, sợ thật sự thương tổn đến cậu nhưng đánh vài cái, anh lại phát hiện không đúng, Điền Chính Hy một chút thanh âm cũng không có, vội vàng ôm lấy cậu, đã thấy cậu hốc mắt hồng hồng, nước mắt lăn qua lăn lại, muốn khóc lại không dám khóc.

Kim Tại Hưởng một trận đau lòng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ:“Còn dám rời nhà ra ngoài không?” Hiện tại Đoạn Phi Ưng còn chưa có tìm được, sát thủ Ám Dạ lại như hổ rình mồi, cậu rốt cuộc có biết chạy loạn như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?

Điền Chính Hy không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt lách tách rơi nhưng không có tiếng, bả vai run run, nhìn qua rất đáng thương. Kim Tại Hưởng trong lòng căng thẳng, nhìn nơi mình vừa xuống tay, mặc dù có chút hồng nhưng hẳn là sẽ không rất đau mới đúng.

Thấy cậu vẫn khóc, cũng không lên tiếng, Kim Tại Hưởng có chút sốt ruột:“Bé cưng…”

Điền Chính Hy từ trên người anh đi xuống, ôm Tiểu Hùng rúc vào ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nức nở, nhìn qua rất thương tâm.

“Bé cưng…” Kim Tại Hưởng lại đem cậu ôm trở về, đau lòng giúp cậu lau nước mắt trên mặt:“Ngoan… Đừng khóc, là anh không tốt, lần sau sẽ không đánh em…”

Điền Chính Hy nhìn anh, sau đó đột nhiên ôm lấy anh khóc lớn tiếng:“Ô ô… Em nghĩ anh không cần em…”

Nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng, khóc thở không nổi, Kim Tại Hưởng vội vàng vỗ lưng giúp cậu dễ thở:“Đứa ngốc… anh làm sao có thể không cần em?”

“Nhưng… Ô… Nhìn anh rất tức giận!” Điền Chính Hy hai mắt hồng hồng nhìn anh, rất là ủy khuất.

Kim Tại Hưởng thở dài một tiếng:“Anh rất tức giận nhưng dù tức giận anh cũng sẽ không không cần em! Anh chỉ là lo lắng cho em!” Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cậu, nhíu mày nói:“Em có biết lén ra ngoài như vậy rất nguy hiểm không, nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?”

Điền Chính Hy nghe anh nói sẽ không không cần cậu, lá gan lại lớn lên, hít hít mũi:“Em rất lợi hại, không sợ người xấu!”

Thấy Kim Tại Hưởng vui nhíu mày, lại vội vàng kéo tay áo của anh, yếu ớt nói:“Em lần sau sẽ không rời nhà ra ngoài nữa, anh đừng tức giận…”

Thấy anh sắc mặt chuyển tốt, Điền Chính Hy mới yên tâm ngồi trong lòng anh, sau đó lại nghĩ tới cái gì, lén liếc mắt anh một cái, vẻ mặt do dự, cậu nói Hưởng có thể lại tức giận không? Nhưng nếu không nói, Hưởng biết khẳng định sẽ lại giận.

Ánh mắt rõ ràng như vậy, Kim Tại Hưởng làm sao có thể không phát hiện được? “Muốn nói cái gì?”

Điền Chính Hy không được tự nhiên giật giật, thật cẩn thận nói:“Em nói anh không thể tức giận nga?”

Kim Tại Hưởng nhíu mày:“Trước nói nghe một chút!”

Điền Chính Hy xoay tay từ trong túi lấy ra tờ giấy đưa cho anh, tiếng nho nhỏ nói:“Dù sao cũng là tiền người xấu thôi! Nhận lấy cũng không chịu thiệt, em sẽ không rời khỏi anh…” Sau đó lại cảm thấy tức giận hừ nói:“Người phụ nữ xấu xa chán ghét như vậy, cho nên em mới nhận…”

Kim Tại Hưởng nhìn tấm chi phiếu kia, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai người kia còn không chịu hết hy vọng sao? Thấy anh tức giận, Điền Chính Hy trong mắt lại tụ tập hơi nước:“Hưởng, anh đừng tức giận…”

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ nhìn cậu:“Anh không phải giận em!” Hôn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, hỏi:“Bé cưng, vì sao chán ghét hai người kia như vậy?”

Điền Chính Hy rầu rĩ nói:“Ai bảo bọn họ chọc anh tức giận, người phụ nữ kia còn dám mắng anh, hừ! Để cho bà ta cũng bị người mắng!”

Tuy rằng sớm biết là vì anh nhưng nghe cậu nói, anh vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, dịu dàng hỏi:“Em làm cái gì?”

Điền Chính Hy nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ bị vây quanh tấn công, ánh mắt lộ ra tia vui sướng khi người gặp họa, nghịch ngợm cười nói:“Bí mật!”

Kim Tại Hưởng nhíu mày, nếu anh muốn biết, cậu không nói anh cũng sẽ biết, nhìn cậu bộ dáng nghịch ngợm, Kim Tại Hưởng đưa tay nắm cằm nhỏ của câu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn.

Vừa hôn xong, nhìn cậu hai mắt sương mù bộ dáng quyến rũ, Kim Tại Hưởng yết hầu căng thẳng, lại hôn lên, bàn tay to cách quần áo dao động ở phía sau lưng cậu, sau đó dứt khoát cởi áo sơ mi trên người cậu, cởi hẳn quần jean, lột sạch cậu, một nụ hôn cực nóng dừng trên người cậu, hô hấp càng thêm nặng nề:“Bé cưng… Giúp anh cởi quần áo…”

Điền Chính Hy nghe lời đưa tay cởi cúc áo quần áo anh, bàn tay to nóng như lửa dao động trên người, còn môi lưỡi nóng ướt kia làm cậu nhịn không được run run, yết hầu dật ra tiếng rên khẽ.

Kim Tại Hưởng một chút một chút hôn da thịt mềm mại của cậu, hai tay cũng không nhàn rỗi, từ thắt lưng mềm mại trượt xuống, cuối cùng chậm rãi trượt tới giữa hai chân. Điền Chính Hy hai tay run run thật vất vả giúp anh cởi áo sơ mi xuống, đang muốn đưa tay cởi quần da của anh, ai ngờ ngón tay thon dài của anh đột nhiên xông vào trong cơ thể cậu, làm cậu thân thể mềm nhũn, hai tay run lên, đáng thương thở gấp nói:“Người ta không cởi được…”

“Tiểu ngu ngốc… Ôm anh, đừng ngã xuống…” Ngón tay như cũ trong cơ thể cậu khuấy đảo, tay kia buông cậu ra, cởi dây lưng của mình.

Điền Chính Hy hai tay đeo cổ anh, mềm mại tựa vào trên người anh, tuy rằng toàn thân như nhũn ra nhưng vẫn bất mãn phản bác nói:“Người ta rất thông minh…”

Kim Tại Hưởng buồn cười nói:“Đúng, em rất thông minh!” Dứt lời, ngón tay trong cơ thể cậu rời khỏi, nắm thắt lưng của cậu dùng sức nhấn một cái.

“A… Hưởng là cầm thú!”

Kim Tại Hưởng sắc mặt liền đen, càng thêm dùng sức cố gắng động thắt lưng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói:“Về sau không cho phép xem phim lộn xộn!” [Mị *vỗ tay tán thành*: Em đã nói mà, tại cái TV á, đập hết đi Hưởng ca!]

Điền Chính Hy muốn trốn nhưng tay chân mềm đi, không phải đối thủ Kim Tại Hưởng, chỉ có thể đáng thương nhận sai:“Hưởng… em cũng không dám nữa…” Trong lòng không rõ anh sao lại nghĩ đến chuyện đó.

Nói đến chuyện đó, kỳ thật chính là ngày nào đó, Điền Chính Hy không biết từ nơi nào lấy ra một đĩa phim, thấy thú vị, kết quả thật không cẩn thận bị Kim Tại Hưởng phát hiện là phim A*, hơn nữa cô đã xem gần xong rồi. Nhìn anh sắc mặt âm trầm, tiểu bạch thỏ nào đó vẫn không hiểu anh vì sao tức giận!

_*: Trong fic gốc mị không thấy note, nhưng mị nghĩ chắc là phim cấm chăng, ahihi.

Vũ Văn Cận trở lại biệt thự Vũ Văn Lạc, rất buồn bực ngồi phịch trên sô pha, Vũ Văn Lạc từ văn kiện trong tay ngẩng đầu nhìn cậu một cái:“Làm sao vậy? Cư nhiên cho anh leo cây!”

Vũ Văn Cận nhìn anh một cái, cười khổ nói:"Thật có lỗi a! Bất quá em cũng gặp báo ứng, em thất tình!”

Vũ Văn Lạc nhíu mày:“Là ai nào không biết tốt xấu dám từ chối nhị thiếu gia Vũ Văn?”

“Anh hai, anh cũng đừng nói móc em, em lần này là thật sự thất tình!” Lần đầu tiên nếm được cảm giác đau lòng, nhưng cậu nhóc ngốc kia chỉ sợ không biết cậu đau lòng.

Vũ Văn Lạc quan sát cậu, thật sự là lần đầu tiên thấy cậu chán chường như vậy, đang muốn mở miệng hỏi, Vũ Văn Cận lại mở miệng trước:“Chị ta sao còn ở đây?”

Vũ Văn Lạc theo tầm mắt của cậu nhìn lại, thấy Kiều Tịch Nhan đang từ trên lầu đi xuống, không biết vì sao, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trở nên rất hiền lành, hiền lành đến giống như không tồn tại, cho nên Vũ Văn Lạc đã quên cô, Vũ Văn Cận cũng nghĩ cô đã sớm đi rồi.

---------------------------------------------------------------

_Chúc mn đầu tuần zui zẻ, thuân lợi, hên cả tuần a. ~Love U!!!

Truyện convert hay : Tổng Tài Tân Hôn Tội Thê