Ác Ma Chi Sủng

Chương 32




Nghe vậy, Mẫn Doãn khởi ngẩng đầu, khóe miệng run run:“Anh dâu nhỏ…” Ngữ khí kia nghe như thế nào cũng là bất đắc dĩ.

“Không đúng sao? Ở tivi chính là diễn như vậy a!” Nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày nói:“Nhưng không giống, anh bộ dáng rất đẹp, hơn nữa cũng không có cùng một đám động thủ.”

Mẫn Doãn Khởi càng không biết nói gì, Kim Tại Hưởng sắc mặt có chút khó coi, lam mâu thâm thúy nhìn Mẫn Doãn Khởi, thanh âm nghe không ra cảm xúc:“Cậu ta bộ dạng đẹp sao?” [Mị: Em ngửi thấy mùi giấm trong câu nói này nha Hưởng ca.]

Mẫn Doãn Khởi run lên, thật muốn tránh khỏi tầm mắt kia nhưng cậu không dám a! Trong lòng không ngừng mà cầu xin Điền Chính Hy nhất định phải trả lời thật khéo, bằng không lão đại rất có thể hủy dung nhan của cậu!

Điền Chính Hy thấy anh có chút tức giận, không biết mình lại làm sao chọc tới anh, ủy khuất kéo tay áo của anh, thấy cậu dạng này, Kim Tại Hưởng thanh âm không tự giác mềm mỏng một ít, vẫn hỏi:“ Mân Doãn Khởi bộ dạng đẹp sao?”

Điền Chính Hy thành thật nói:“So với tên tai to mặt lớn trong TV đẹp hơn.” Nhìn anh một cái, lại bỏ thêm một câu:“Không đẹp bằng anh!”

Nghe Điền Chính Hy nói xong, Kim Tại Hưởng vừa lòng gật đầu, Mẫn Doãn Khởi rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem ra mặt của cậu vẫn được bảo vệ!

Mạc Mạc thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên:“Ba” một tiếng, vươn tay liền cho Mẫn Doãn Khởi một cái tát, Mẫn Doãn Khởi vuốt gò má nóng lên, nháy mắt trầm mặt. [Mị: Có ai thích kiểu cường nữ không nào???]

Mạc Mạc có chút bất an lui về phía sau từng bước, đề phòng nhìn anh, vốn tưởng rằng anh chỉ là một tên bay bướm, không nghĩ tới nóng giận cư nhiên khủng bố như vậy, cô cũng không dám nhìn mắt anh, hơn nữa cô có thể cảm giác được hai chân mình run lên.

Đột nhiên Mẫn Doãn Khởi nở nụ cười, nhưng nụ cười kia thấy nguy hiểm sao ấy, chân dài bước một bước, một tay ôm đầu Mạc Mạc, khuôn mặt tuấn tú dường như dán trên mặt của cô, cười lạnh:“Này cô gái, em sẽ trả giá thật nhiều vì hành vi của mình!”

Mạc Mạc sợ hãi run lên, hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy anh ra, xoay người chạy đi.

Điền Chính Hy kéo tóc, nhìn bóng dáng cô kinh hoảng, có chút khó hiểu, Mẫn Doãn Khởi rất đáng sợ sao? Hưởng cũng lợi hại nhưng một mình cậu cũng có thể đem anh đánh ngã!

Điền Chính Hy tựa như chưa ý thức được cậu so với người bình thường lợi hại hơn không phải một chút.

Ba người rời đi thật lâu, cũng không thấy có người đi ra từ toilet, mãi đến khi nhóm học sinh cùng nhau đi vào.

“A…”

Vũ Văn Cận bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức, sắc mặt có chút khó coi, đáng chết! Cậu cư nhiên ngủ trong toilet ? Xem ra là quá mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi tốt một chút, cũng không để ý tới mấy học sinh bị cậu dọa, xoay người liền hướng đi ra ngoài, mấy học sinh nhìn cậu đi xa mới hồi phục tinh thần lại.

“Thật đẹp trai, anh ta chính là học sinh vừa chuyển trường sao?”

“Bộ dáng đẹp trai như vậy chưa từng gặp qua, khẳng định là anh ta!”

“Nghe nói anh ta là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn, từ nước ngoài trở về…”

Cũng bởi vì là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn nên mọi người đều biết, vừa mới chuyển đến đây đã trở thành nhân vật quan trọng. Đương nhiên cũng bởi vì Vũ Văn Cận bộ dáng đẹp trai, cho nên cậu đối với mọi người có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở nơi đó bị Điền Chính Hy làm kinh ngạc.

*****

“Ha ha…” Chỉ thấy xe bên cạnh, hiệu trưởng mập mạp cười đến mộc mạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn Kim Tại Hưởng, trong mắt lộ vẻ không nỡ:“Đa tạ Kim tổng nể mặt…”

Điền Chính Hy lúc trước vẫn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ đi dạo hai vòng, lòng hiếu kỳ cũng không còn, cuối cùng chú ý tới ông hiệu trưởng ánh mắt quá mức nóng bỏng, vẻ mặt khó chịu đem Kim Tại Hưởng kéo về phía sau, đề phòng nhìn ông lão béo trước mắt, giống như sợ ông sẽ cướp đi Kim Tại Hưởng vậy.

Hiệu trưởng có chút thất thần, ông đắc tội vị tiểu nam tử này sao? Khó hiểu đem tầm mắt chuyển hướng Kim Tại Hưởng, đã thấy anh bạc môi giơ lên, bộ dáng giống như rất sung sướng, nhưng thật ra làm cho ông lại càng không hiểu. Nhìn xe càng lúc càng xa, hiệu trưởng vẫn đang suy nghĩ, ông làm sai chỗ nào? [Mị: Haiza... *vỗ vai ông hiệu trưởng* bác không sai chỗ nào hết, do vợ chồng nhà đó quái dị ấy mà.]

Biệt thự Vũ Văn Lạc

Lúc này Tuấn Tịch Nhan đang ngồi trên sô pha thật to, để người hầu đem hành lý của cô đem cất rồi ngồi chờ cậu chủ trở về.

Đều biết cô là đại tiểu thư Tuấn thị, nhóm người hầu cũng không dám đắc tội, vội vàng đem hành lý của cô kéo lên lầu.

“Tôi thấy, Tuấn đại tiểu thư này chính là coi trọng đại thiếu gia.”

“Ai cũng thấy được! Còn cố ý dặn phải ở phòng kế bên đại thiếu gia, này không phải rõ ràng muốn lên giường đại thiếu gia sao!”

“Ai! Đại thiếu gia của chúng ta là em rể của cô ta a!”

“Kia thì thế nào? Kẻ có tiền đều xằng bậy như vậy, có ai quản được?”

Nhóm người hầu thảo luận sau lưng, Tuấn Tịch Nhan tất nhiên không có nghe được, im lặng ngồi trên sô pha, trên mặt là vẻ mặt chắc chắn, vừa nghe đến tiếng động cơ ô tô lập tức đi ra ngoài đón, đứng ở cửa, còn không quên để ý tóc, chỉnh quần áo, trên mặt treo lên nụ cười kiều mỵ.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt cứng đờ, chỉ vì người trong xe đi ra không phải Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Cận nhìn Tuấn Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ "anh" dâu của cậu? Cậu dù mới trở về nhưng cũng biết anh dâu không phải "phụ nữ" a. Bộ dạng trái ngược, bất quá trình độ thay đổi sắc mặt cũng coi như luyện đến đỉnh.(*3)

_(*1):Nếu ai chưa đọc ở chương trước thì mị xin giải thích lại nhé. Do mị chuyển ver từ "nam-x-nữ"

thành "nam-x-nam" nên đoạn này mị có thay đổi tình huống truyện khá nhiều so với fic gốc nha.Thân ái!!!

Nếu lần sau mọi người đọc các chương khác thấy chú thích giống z thì chú ý giúp mị nha <3.

Tuấn Tịch Nhan nhíu mày đánh giá người 18, 19 tuổi trước mắt. Bộ dáng thật không tệ, nhưng hơi trẻ con, 18, 19 tuổi chưa đủ chín chắn? Nhìn lại đôi mắt hoa đào giống Vũ Văn Lạc, chẳng lẽ cậu ta chính là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn hai năm trước đã đi nước ngoài, Vũ Văn Cận?

Đoán ra thân phận của cậu, Tuấn Tịch Nhan trên mặt lại treo lên nụ cười, lễ phép hỏi:“Cậu là em trai Lạc sao?”

Cô đối Vũ Văn Lạc xưng hô thân thiết làm cho Vũ Văn Cận nghĩ chắc có lí do nào đó nên anh dâu thành chị dâu, cũng không có gì khó chấp nhận, dù gì cũng không phải vợ cậu, vì thế cười tự giới thiệu:“Vũ Văn Cận.” Tao nhã vươn tay. (*2)

_(*2):: Các chế nhớ chú đọc chú thích nha, Mị cũng cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã chuyển ver lại còn thay đổi tình tiết của truyện. Huhu!!!

Tuấn Tịch Nhan vội vàng bắt tay, hờn dỗi oán giận:“Cậu lúc nào thì về nước? Lạc cũng không nói với người ta một tiếng.”

Đúng lúc này Vũ Văn Lạc từ trong xe đi ra, không vui nhíu mày nói:“Nó có trở về nước hay không liên quan gì tới cô, còn nữa, cô sao lại ở đây?”

Ân? Vũ Văn Cận nhíu mày, có chút muốn làm rõ tình hình, cũng không chen vào nói.

Tuấn Tịch Nhan thấy anh, trong mắt vui vẻ nhưng thấy anh lãnh đạm như vậy, trong lòng lại sinh ra vài phần bất mãn, chu miệng oán giận nói:“Lạc, người ta nhớ anh thôi!”

Vũ Văn Lạc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói:“Thấy cô là chị gái Chung Quốc tôi không so đo với cô, lập tức rời chỗ này cho tôi!” Anh không phải không biết người phụ nữ này có ý đồ với anh, trước kia có lẽ anh còn tâm trạng chơi đùa với cô, nhưng bây giờ…

Vũ Văn Lạc không hề để ý tới cô, đi vào phòng khách, ngã mình lên sô pha, mệt mỏi xoa nhẹ trán, vẫn không có tin của Tuấn Chung Quốc. Rõ ràng một người còn sống lại giống như đột nhiên biến mất, hoàn toàn tìm không được tung tích của cậu.

Tuấn Tịch Nhan không cam lòng ngồi xuống bên cạnh anh, lã chã khóc nhìn anh:“Lạc, anh không thể đối xử với em như vậy!”

Vũ Văn Lạc buông tay, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía cô, vô cùng không vui.

Tuấn Tịch Nhan như cũ chưa từ bỏ ý định, dịu dàng nói:“Lạc, anh không cần như vậy, Quốc nhi cũng không hy vọng anh như vậy, em ấy trước khi đi gạt em đến thư phòng tìm anh, ý của em ấy còn chưa đủ rõ ràng sao?”

------------------------------------

_Các chế nghĩ sao về "bà chị" của Tuấn Chung Quốc ( Hy nhi tiểu tâm can á)???

Truyện convert hay : Độc Phi Uy Vũ: Lãnh Vương Độc Sủng Thê