Ác Ma Chi Sủng

Chương 29




“Hưởng ?”

Thấy anh bất động thật lâu, Điền Chính Hy đưa tay kéo anh lên giường, Kim Tại Hưởng thuận thế nằm ở bên cạnh cậu, Điền Chính Hy cao hứng tiến sát vào trong lòng anh, cọ hai cái, sau đó bất mãn nhíu nhíu mày, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của anh.

Kim Tại Hưởng nắm tay nhỏ bé của cậu, thanh âm có chút khàn khàn:“Bé cưng…”

“Ách…” Nhìn trong mắt anh hừng hực lửa nóng, Điền Chính Hy lại vội vàng nhắc nhở:“Anh đã nói sẽ không chạm vào em!”

Kim Tại Hưởng có chút đau đầu hỏi:“Vậy em đang làm cái gì?”

Điền Chính Hy dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh, nói đương nhiên:“Giúp anh cởi quần áo a!”

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ hỏi:“Cởi quần áo làm gì?”

“Em muốn ôm anh ngủ, anh mặc quần áo ôm lấy không thoải mái, hơn nữa anh nói ngủ phải cởi quần áo!”

Kim Tại Hưởng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ dỗ nói:“Ngoan, hôm nay mặc quần áo ngủ!” Thấy cậu còn muốn nói cái gì, Kim Tại Hưởng vội vàng nói:“Không mặc quần áo anh sẽ khó chịu.”

“Ân?” Điền Chính Hy có chút khó hiểu nhìn anh:“Vì sao lại khó chịu? Em cảm thấy rất thoải mái a!”

“Ngoan, nếu không chịu ngủ anh cũng không cam đoan không chạm vào em nga!”

Điền Chính Hy mân cái miệng nhỏ nhắn nói:“Anh bị thương!” Nói xong liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dán vào trong ngực anh từ từ thiếp đi.

Kim Tại Hưởng thở dài một tiếng, sớm biết như vậy sẽ không cho cô đá một cước!

Điền Chính Hy lúc tỉnh lại không thấy Kim Tại Hưởng, có chút bất mãn nhíu nhíu mày, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng mặc quần áo liền đi tìm anh.

*****

“Tự mình đi Hình đường nhận xử phạt!” Thanh âm lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy vô tình.

Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trắng nhợt:“Điện chủ…” Hình đường là nơi khủng bố nhất của U Minh Điện, quả thực chính là địa ngục trần gian, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy đau lòng, nhìn anh gương mặt lạnh lùng, cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khổ sở thở không nổi. [Mị: Bệnh nặng nhất của nữ phụ không phải là độc ác mà là ảo tưởng, không thể có thuốc chữa, còn nặng hơn cả Corona nữa!!!]

Môi run rẩy, cô nghe thấy thanh âm yếu ớt của mình hỏi:“Tôi làm sai cái gì?”

Cô không hỏi thì thôi, này vừa hỏi, Kim Tại Hưởng sắc mặt càng thêm âm trầm:“Cô có phải đã quên chức trách của mình không? Lúc Tần Nhu ra tay cô đang làm cái gì?” Nếu không phải bé cưng thân thủ tốt, cô ta có phải tính nhìn người phụ nữ kia làm hại bé cưng hay không?

“Tôi…” Lãnh Nguyệt Tâm trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, cô xác thực không có làm hết chức trách của mình, cô vốn muốn ngăn cản nhưng một khắc kia trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bọn họ thân mật dây dưa, vốn bước chân bước ra liền đột ngột dừng lại, cũng không thể bước thêm bước nào nữa.

“Hưởng…”

Kim Tại Hưởng giương mắt thấy người đứng trên cầu thang trong mắt còn mang theo một tia mê mang, sắc mặt nhu hòa xuống, dịu dàng nói:“Lại đây.”

Điền Chính Hy nghe lời đi đến bên cạnh anh, Kim Tại Hưởng đem cậu kéo vào trong lòng, nhìn cậu bộ dáng có chút mơ hồ, khẽ cười nói:“Còn chưa ngủ đủ sao?”

Điền Chính Hy ôm anh cọ cọ, có chút thanh tỉnh, chu miệng nói:“Hưởng, anh bị thương tốt nhất nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Kim Tại Hưởng cưng chiều vuốt mái tóc của cậu:“Anh không sao.” Sao vẫn nhớ kỹ chuyện anh bị thương? Anh nào có yếu như vậy?

“Không được!” Điền Chính Hy lôi anh đứng dậy hướng đi lên lầu:“Bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt!” Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ bị cậu lôi đi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Lãnh Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng hai người, cố gắng đè nén ngực đau đớn, móng tay sớm đã đâm vào lòng bàn tay, ghen tị cùng một chút không cam lòng đang gặm cắn lòng của cô.

*****

Liên tục mấy ngày, Kim Tại Hưởng đều bị Điền Chính Hy gắt gao coi chừng, không cho phép xuống giường, không cho phép công việc, này cũng không là gì, để cho Kim Tại Hưởng căm tức là, không cho phép chạm vào cậu!

Cơ thể Kim Tại Hưởng khả năng khôi phục như cũ rất biến thái, cho nên anh bây giờ vốn đã không có chuyện gì rồi, cho dù xảy ra một trận sống mái với nhau cũng không thành vấn đề, nhưng mặc kệ anh lừa gạt như thế nào, Điền Chính Hy cũng liều chết không theo, khiến anh đau đầu không thôi.

Kim Tại Hưởng nhìn người trong lòng ngủ say, nhẹ giọng gọi:“Bé cưng…”

“Ngô…” Điền Chính Hy nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Kim Tại Hưởng ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, bàn tay to len lén chạy trên người cậu, tốt lắm, không tỉnh! Môi lưỡi cũng theo hôn lên da thịt trắng noãn của cậu, cố gắng muốn khiêu khích cậu.

“Ân…” Điền Chính Hy mơ mơ màng màng ưm một tiếng, bản năng cong người, dán hướng vào thân hình lửa nóng của anh.

Kim Tại Hưởng hô hấp càng nặng nề, vội vàng tách hai chân của cậu ra, để giữa hai chân mềm mại của cậu.

Nhưng tiếng chuông di động không biết sống chết ở phía sau vang lên, Kim Tạ Hưởng căn bản không muốn để ý tới nhưng Điền Chính Hy lại bị đánh thức, nhìn tư thế hai người, vội vàng đẩy anh ra, kéo chăn qua bao lấy thân thể của mình, đề phòng nhìn anh. [Mị: Cắt!!! Hụt "xôi thịt" rồi.]

“Shit!” Kim Tại Hưởng thấp rủa một tiếng, ngồi trên giường, oán hận cầm lấy di động, nhìn tên trên mặt di động, mím môi, sắc mặt có chút âm trầm.

Ấn xuống nút nghe, Kim Tại Hưởng khóe miệng lạnh lùng giơ lên, mang theo châm chọc lạnh lùng, yên lặng chờ đối phương mở miệng, một lát sau chỉ thấy sắc mặt anh càng thêm âm trầm, lạnh như băng nói:“Chú ý lời nói của ông!”

Lại nghe một lát nhưng không có nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Điền CHính Hy đi đến bên người anh đưa tay ôm lấy anh, vẻ mặt lo lắng:“Hưởng, anh làm sao vậy?” Cậu cảm giác được anh không vui, còn rất tức giận.

Kim Tại Hưởng sắc mặt dịu đi không ít, đưa tay ôm cậu, an ủi nói:“Anh không sao.”

Điền Chính Hy chu miệng, có chút bất mãn, cậu cảm giác anh không muốn nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì? Cậu rất không thích anh có chuyện gạt cậu, nhưng anh không muốn nói, cậu lại không muốn ép buộc anh, chỉ có thể rối rắm một mình.

Sau khi Lãnh Nguyệt Tâm đi rồi, Kim Tại Hưởng vẫn chưa bảo người đi theo cậu, dù sao thực lực của cậu cũng ngang hàng với anh, hơn nữa cậu ở trong biệt thự sẽ an toàn, huống chi còn có anh.

Ngày hôm đó Phác Chí Mẫn rất hưng phấn vọt vào biệt thự:“Anh dâu nhỏ, tôi thành công rồi!”

Điền Chính Hy ngậm một cái đùi gà từ phòng bếp đi ra, nhìn cậu bộ dáng hưng phấn, nhíu mày nói:“Anh ăn cơm đi!”

Phác Chí Mẫn hung hăng run run khóe miệng, nhiều ngày như vậy cậu không ăn cơm không phải đã chết rồi sao? [Mị: Em cùng Mẫn ca bái anh một lạy, Hy nhi!!!]

Lúc này đã vài ngày cũng không thấy Mẫn Doãn Khởi đến, Điền Chính Hy cắn chân gà, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi:“Anh chưa ăn cơm sao?”

Phác Chí Mẫn khóe miệng lại run rẩy, nói như thế nào cũng nói đến là cơm? Chẳng lẽ lão đại cắt xén lương thực của cậu? Nhưng bộ dáng này thật đúng là chưa ăn no!

Mẫn Doãn Khởi nửa chết nửa sống ngã lên sô pha, yếu ớt quát:“Tôi muốn khiếu nại!” Đảo mắt nhìn về phía Điền Chính Hy, trong mắt mang theo cầu xin:“Anh dâu nhỏ, tôi biết sai rồi, phiền anh giúp tôi xin lão đại đừng tra tấn tôi nữa!” Cậu mấy ngày nay cộng lại cũng chưa ngủ đủ tám giờ, thật là khá thê thảm a![

-------------------------------------------------------

_Thấy mị chăm không, bù cho những ngày không up truyện!!! Các readers hãy theo dõi nha, có gì comment cho zui nhà zui cửa nhà. ~~~ <3 ~~~

Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Cận Vệ