Ác Ma Chi Sủng

Chương 22




Đảo mắt nhìn về phía Phác Chí Mẫn:“Này, cậu làm cái gì vậy? Bắt đầu đi !”

Phác Chí Mẫn phất tay, giống như đuổi ruồi bọ:“Đừng ồn!” Sau đó nhìn đồng hồ, lại nhìn người phụ nữ kia, tầm mắt không ngừng đảo qua đảo lại.

Mẫn Doãn Khởi nuốt nuốt nước miếng:“Không thể nào?”

Chỉ thấy người phụ nữ kia thân thể run rẩy vài cái, quay đầu đi, tắt thở, Phác Chí Mẫn ánh mắt bình tĩnh xem xét sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quát:“Tôi muốn bái anh dâu nhỏ làm sư phụ!”

Mẫn Doãn Khởi vỗ vỗ trái tim đã bị kinh hách, lại nói thầm:“Tiểu ác ma!” Sau đó nhìn về phía Phác Chí Mẫn nói:“Lão đại so với cậu ấy không kém hơn!”

Phác Chí Mẫn hai mắt trợn trắng, dùng ánh mắt xem thường nhìn anh:“Cậu cho rằng lão đại sẽ nhận tôi sao?” Sau đó tự nhủ nói thầm:“Anh dâu không giống như vậy, nhìn qua rất dễ lừa…”

Mẫn Doãn Khởi rút khóe miệng, Mẫn có phải đã quên Điền Chính Hy đã không còn là tiểu bạch thỏ dễ lừa hay không, không đúng, luôn luôn không phải, chẳng qua bọn họ bị bộ dáng vô hại của cậu lừa gạt thôi !

*****

“Điện chủ…” Lãnh Nguyệt Tâm thấy Kim Tại Hưởng, cung kính khom người.

Kim Tại Hưởng chỉ là thản nhiên gật đầu, ôm Điền Chính Hy tiếp tục hướng đi lên lầu, Điền Chính Hy quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn chống lại tầm mắt của Lãnh Nguyệt Tâm, mất hứng bĩu môi, cậu cảm giác Lãnh Nguyệt Tâm càng ngày càng kỳ quái, trước kia lúc cô ta nhìn thấy Hưởng tuy rằng rất cung kính nhưng sẽ không cố ý chào hỏi, hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn Hưởng cũng làm cho cậu càng ngày càng không thích. [Mị: Loài thỏ có một linh tính "siêu to siêu khổng lồ", sợ Hy nhi ghee~~~]

Mãi cho đến khi bị người đè vào cửa, Điền Chính Hy mới phản ứng lại, nuốt nuốt nước miếng:“Hưởng?” Cậu sao có cảm giác anh giống như muốn ăn cậu.

“Bé cưng…” Thanh âm khàn khàn mang theo khêu gợi, ánh mắt không chút nào che giấu lửa nóng, một tay kéo Tiểu Hùng trong lòng cậu ném ra phía sau, thân hình cao lớn dán chặt vào thân thể mềm mại của cậu.

Cảm giác được lửa nóng để ở bụng, Điền Chính Hy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hiểu được anh muốn làm gì, không tự nhiên mà chấn động, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, càng thêm kiều mỵ động lòng người:“Hưởng…”

Nhìn biểu hiện của cậu, Kim Tại Hưởng trong mắt mang theo mỉm cười, bàn tay to dễ dàng từ vạt áo sơ mi của cậu mà chui vào, môi lưỡi chậm rãi mút hôn trên chiếc cổ trắng nõn.

Điền Chính Hy có chút run run, đầu óc mơ mơ màng màng, hai mắt sương mù nhìn về phía anh, lắp bắp nói:“Hưởng… Em… chân em mềm…”

“Ha ha…” Kim Tại Hưởng nhịn không được cười ra tiếng, nhìn cậu bộ dáng đáng yêu trong lòng tất cả đều là vui vẻ.

Điền Chính Hy thẹn quá thành giận, một quyền vung tới anh, Kim Tại Hưởng rất nhanh nghiêng đầu tránh thoát, bàn tay tiếp được nắm tay nhỏ của cậu, có chút bất đắc dĩ:“Bé cưng, với anh cũng ra tay nặng như vậy sao?” Một quyền này đi xuống như thế nào cũng sẽ gãy hai cái răng, trước kia sao không có phát hiện cậu bạo lực như vậy? Giống như sau khi anh "bị" thương cậu mới bắt đầu trở nên khác như vậy.

“Ai cho anh cười em?” Điền Chính Hy thở hổn hển nói lại nhưng rõ ràng bộ dáng có chút chột dạ, kỳ thật cậu trong lúc nhất thời đã quên kiềm lực.

Kim Tại Hưởng cũng không tức giận, lại trở về tiếp cận cổ cậu, bàn tay to vuốt ve trước phái trước ngực, ái muội hỏi:“Chân còn mềm sao?”

Điền Chính Hy mê man gật đầu, Kim Tại Hưởng dường như cảm thấy trêu cậu rất vui, bàn tay to càng thêm ái muội khiêu khích cậu, hỏi:“Bé cưng muốn không?”

“Ân… Muốn…” Mơ mơ màng màng đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh.

KIm Tại Hưởng nhìn cậu cởi nửa ngày cũng không cởi được một cúc áo, trong lòng bật cười, trong mắt cũng lộ ra ý cười:“Muốn ai?”

“Hưởng…” Điền Chính Hy cởi nửa ngày không cởi được, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, dứt khoát dùng sức xé. KIm Tại Hưởng nhìn áo sơ mi đắt tiền trên người bị hư, có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.

[Mị: Cái gia đình "bạo lực" ghê, cậu mất giá quá, Hy nhi ạ!]

Tay nhỏ bé trên người anh sờ tới sờ lui làm cho anh hô hấp càng thêm nặng nề, không trêu cậu nữa, liền ôm lấy cậu đi hướng về giường thật lớn trong phòng.

*****

Biệt thự Kiều gia, trên bàn cơm, Đồng Uyển Dao bất mãn nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ, hỏi:“Ông vẫn còn phái người tìm tiểu tử chết tiệt kia sao ?”

Tuấn Xuân Nghị(*) nhíu mày nói:“Chung Quốc hiện tại là phu nhân tổng tài tập đoàn Vũ Văn, hơn nữa Vũ Văn Lạc giống như rất thích nó, vẫn luôn phái người tìm kiếm.” Cho nên tìm cậu về, với Tuấn thị có không ít ích lợi.

Đồng Uyển Dao trừng mắt ông nói:“Ông cũng không phải không biết Tịch Nhan thích Vũ Văn Lạc, cư nhiên còn để cho loại con hoang đó gả cho cậu ta!”

Tuấn Xuân Nghị đối với chỉ trích của bà rất không vui nhưng chỉ có thể áp chế cơn tức trong lòng. Vốn Tuấn Xuân Nghị chỉ là một tiểu tử nghèo, thành tựu như ngày hôm nay tất cả đều là dựa vào vị thiên kim tiểu thư Đồng Uyển Dao này. Cha Đồng Uyển Dao rất yêu con gái, bởi vì Đồng Uyển Dao thích Tuấn Xuân Nghị nên cũng không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, thậm chí không ngại tập đoàn Đồng thị sửa thành Tuấn thị, ông cụ suy nghĩ sâu xa, dù sao ông chết cũng không mang đi cái gì, chỉ cần con gái hạnh phúc là tốt rồi. Vì đề phòng Tuấn Xuân Nghị thay lòng đổi dạ, ông cụ đem cổ phần công ty Tuấn thị chia thành hai, để cho vợ chồng bọn họ cùng nhau giữ, cho nên Tuấn Xuân Nghị không dám đắc tội Đồng Uyển Dao quá mức, nếu không vị trí tổng tài của ông sẽ ngồi không vững.

Tuấn Xuân Nghị biết Đồng Uyển Dao rất thương ông nhưng bà tính tình thiên kim tiểu thư, thật sự làm cho người ta rất khó chịu được, hơn nữa phụ nữ bên ngoài lại nhiều như vậy, cho nên Tuấn Xuân Nghị ngầm có rất nhiều tình nhân, ông cũng không cảm thấy có lỗi với Đồng Uyển Dao, người có thân phận giống như ông, người nào không có vô số tình nhân? [Mị: Đàn ông như bác ngoài đường đầy rồi, không cần thêm đâu, mất công hư tổn cả giống nòi. Haiza...]

Lúc trước Tuấn Xuân Nghị say mê mẹ Tuấn Chung Quốc, Chung Viện, thiếu chút nữa liền trở mặt ầm ĩ với Đồng Uyển Dao. Kỳ thật Tuấn Xuân Nghị vốn đã tính giảng hòa, ông tuyệt sẽ không vì một người phụ nữ mà mất đi tiền đồ của mình, cho dù người phụ nữ này xinh đẹp mê người như thế nào. Nhưng chưa từng nghĩ tới Đồng Uyển Dao cư nhiên thỏa hiệp trước một bước, đồng ý mẹ con Chung Viện tiến vào Tuấn gia, chỉ vì bà quá yêu Tuấn Xuân Nghị, sợ mất đi ông. Mà Tuấn Xuân Nghị cũng rất biết điều, không thật sự muốn làm ầm với Đồng Uyển Dao, cho nên mặc dù biết Đồng Uyển Dao ngầm khi dễ mẹ con Chung Viện, ông cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao Chung Viện chẳng qua cũng chỉ là một tình nhân, công cụ ấm giường, cũng bởi vậy Đồng Uyển Dao lại càng đối xử tệ hơn.

“Uyển Dao, bà cũng biết tôi muốn gả Tịch Nhan cho Vũ Văn Lạc, nhưng Vũ Văn Lạc muốn kết hôn với Chung Quốc, tôi cũng không có cách không phải sao?” Kỳ thật ông mặc kệ gả ai cho Vũ Văn Lạc, chỉ cần có thể đạt tới mục đích của ông là được.

Tuấn Tịch Nhan(*) từ bên ngoài trở về, nghe bọn họ nói chuyện, xen miệng nói:“Cha, con biết chuyện lần trước không thể trách cha, nhưng lần này cha nhất định phải giúp con!”

Tuấn Xuân Nghị nhíu mày:“Giúp con như thế nào? Vũ Văn Lạc đã kết hôn cùng Chung Quốc!”

Tuấn Tịch Nhan khinh thường bĩu môi nói:“Kết hôn có thể ly hôn thôi! Chỉ cần cha không cần đem đứa con hoang kia trở về là được rồi, Vũ Văn Lạc con sẽ tự mình thu phục!”

Tuấn Xuân Nghị có chút do dự, đứa con gái này mọi mặt đều xuất sắc hơn so với tiểu tử Chung Quốc của Chung Viện, theo lý thuyết hẳn là càng có thể tóm lấy tim đàn ông, nhưng Vũ Văn Lạc rõ ràng càng thích Chung Quốc, Chung Quốc mất tích lâu như vậy Vũ Văn Lạc cũng không bỏ qua tìm kiếm, nếu bây giờ ông nửa đường đổi người chọc giận cậu ta, kia không phải mất nhiều hơn được sao.

Đồng Uyển Dao thấy ông do dự, không kiên nhẫn nói:“Tịch Nhan cũng nói nó sẽ thu phục Vũ Văn Lạc, ông còn lo lắng cái gì?”

Tuấn Xuân Nghị nhìn hai mẹ con liếc mắt một cái, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, hay là phải ngầm tìm Quốc nhi, hai bút cùng vẽ, mặc kệ như thế nào ông cũng có thể bám víu cây to Vũ Văn Lạc này.

-----------------------------------------------------

_Cuối tuần zui zẻ các readers thân yêu!!!

Truyện convert hay : Đô Thị Cuồng Thiếu