Ác Bà Tình Nhân

Ác Bà Tình Nhân - Chương 7





Vị đắng cường liệt của rượu thuốc thoáng chốc phai nhạt, đầu lưỡi Võ Duyệt Dương chủ động truy cầu Trấn Lan Ưng, để y nô đùa trong miệng hắn, nụ hôn cường liệt thật sâu. Rượu hòa lẫn cùng thóa dịch của Trấn Lan Ưng tiến vào miệng hắn, khiến hắn toàn thân nhiệt hỏa.


Võ Duyệt Dương ép chặt cơ thể hắn vào ngực Trấn Lan Ưng, cảm nhận tiếng tim y đập, khiến tâm hắn cũng rung động theo, thoáng chốc hắn đã thông suốt.


Hắn cảm thấy như chính mình muốn tìm bất mãn, hận y không lập tức đè hắn xuống, rồi làm chuyện khoái hoạt như đêm say rượu kia đã từng làm với hắn.


“Hô…a!”


Trấn Lan Ưng phát ra hơi thở thô suyễn, dường như y sắp không chịu được nhiệt tình nồng hậu của Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương bàn tay thâm nhập vào áo Trấn Lan Ưng , cách lớp vải mỏng vuốt ve khuôn ngực vạm vỡ của nam nhân này.


Cơ ngực y thật vững chãi, cường tráng, khiến hai má hắn biến hồng, hận không thể xích lõa mà dựa sát vào nhau, như vậy hắn có thể tha hồ vuốt ve, khiến tìm Trấn Lan Ưng đập nhanh hơn chăng?


“Ô…Oaaaa!!!!!!!!”


Trấn Lan Ưng bỗng nhiên kêu to, khiến Võ Duyệt Dương đang trong tình cảm mãnh liệt lập tức hoàn hồn, Trấn Lan Ưng ôm lấy hạ thân, khuôn mặt thống khổ, y lùi ra xa ít nhất ba thước, tay chống xuống bàn, cố nhịn xuống dục vọng đang thống khổ đau đớn vì căng cứng, có điều càng cố kềm xuống, hạ thân càng giật nảy, lộ ra khát vọng, mồ hôi trên mặt từng giọt, từng giọt chảy xuống, chỉ cần nhìn cũng biết y đang thống khổ vô cùng.


“Lan Ưng.”


Vừa thấy bộ dạng sắp chết của y, Võ Duyệt Dương liền nhớ ra, buổi chiều, tại căng phòng của y, y cũng đau nhức như vậy, Võ Duyệt Dương vô cùng lo lắng, xuống giường đỡ lấy y, giúp y ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn đầy tự trách nói: “Đau tới mức như vậy sao?”


Trấn Lan Ưng cắn môi, đầu cúi thấp, cố gắng để đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nên suy nghĩ gì hết, tỷ như…đôi môi hồng yêu kiều của Võ Duyệt Dương, thân thể trắng nõn sau khi bỏ lớp y phục…còn có thanh âm rên rỉ kiều mị động lòng người…


Thế nhưng y làm không được, bởi Võ Duyệt Dương đứng ngay bên cạnh, khiến y thật giống một con cẩu động dục, trong đầu chỉ tràn đầy hình ảnh thân thể hắn, không chỉ còn là đôi môi yêu kiều, mà còn là bí động ngọt ngào kia, khiến y hạ thân lại lần nữa đạt tới cao trào.


Ô oa oa!!!!!! Đau muốn chết, Trấn Lan Ưng sắc mặt trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, y nhất định phải rời phòng, tiếp tục ở trong này với Võ Duyệt Dương, hạ thân của y đảm bảo nổ tung.


Y đã đau tới mức không thể nói được, không thể làm gì khác ngoài quay đầu đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng không quên cố gắng để lại một câu: “Chờ chút nữa sẽ không đau nữa, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta cũng đi nghỉ ngơi.”


Trấn Lan Ưng bước chân loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã trước cửa, ngay khi ra khỏi cửa, y ngồi xổm ngay trước cửa, lấy tay lau mồ hôi lạnh, không có Võ Duyệt Dương ở bên cạnh, quả nhiên hạ thân bớt sưng thũng.


Y oán hận một quyền đánh xuống đất, nền đất bị y đánh để lại một hố lớn, nếu không phải y bị tình trạng thế này, y cùng Võ Duyệt Dương sớm đã…hắn sớm đã bị y cởi hết quần áo.


Thật vất vả không khí mới tốt tới vậy, ý thức hắn thậm chí đã có chút mê man, tay còn chủ động sờ ngực y, cái dịp tốt này chỉ vì hạ thân của y bị thương mà vuột mất.


Ô oa! Y hận, y hảo hận a! Vì sao đại phu kê dược không chút hiệu quả? Nếu hạ thân sớm khỏi, y đã sớm ôm lấy thân thể xích lõa của Võ Duyệt Dương, tỉ mẩn nghiên cứu.




“A Giáp, A Giáp!”


Khuôn mặt y tràn đầy tức giận cùng bất mãn, rống giận gọi Trấn Giáp, Trấn Giáp nghe thấy thanh âm chủ tử gấp gáp, lại nhìn thấy khuôn mặt vô cùng khó coi của chủ tử lại tưởng Võ Duyệt Dương có chuyện gì.


“ Sao thế? Bảo chủ? Võ trang chủ sau khi uống rượu thuốc có khá hơn không?”


“Hắn không sao.” Sau ba từ ngắn gọn, y bắt đầu đi vào trọng điểm: “Hạ thân của ta bị thương, có thể nói đại phu kê dược tốt hơn một chút không, ta cần dùng gấp.”


Cần dùng gấp?


Trấn Giáp trong mắt xuất hiện tinh quang, trong ngực như được ánh mặt trời rọi sáng, rực rỡ sắc màu như ánh sáng chiếu khắp thế gian, xem ra chuyện thành thân đã bàn bạc xong, ban nãy nhìn dáng vẻ bảo chủ ôm Võ Duyệt Dương, còn cả dáng vẻ kinh hách của Võ Duyệt Dương, xem ra Võ Duyệt Dương đã bị dọa không nhỏ, xem ra tình huống lúc trên núi vô cùng nguy hiểm, nói cách khác, xem ra bảo chủ đã cứu Võ Duyệt Dương một mạng! Võ Duyệt Dương nếu là nữ nhân, hẳn là đã mang thân báo đáp, có điều hắn không phải nữ nhân, vậy xem ra khả dĩ nhất chính là hắn đem muội muội hứa gả cho bảo chủ, xem ra hôn sự đã bàn bạc xong, bảo chủ mới muốn hảo hảo chữa trị hạ thân.


Hắc hắc, bảo chủ ngài cứ yên tâm a, ta nhất định sẽ dùng phương pháp nhanh nhất khiến nơi đó của bảo chủ có thể sử dụng với nàng.


“Yên tâm, bảo chủ, tất cả giao cho ta, ta hôm nay lập tức tìm danh y chữa phương diện này, khiến của ngài khi dùng không khác gì tuấn mã, cuồng phong, độ cứng gấp bội, hơn nữa trăm trận không mệt!”


Hùng hồn nói xong, Trấn Giáp vẻ mặt kích động, vì hạnh phúc nửa người dưới của bảo chủ, cùng hôn sự trước mắt, y nhất định liều mạng.


Võ Duyệt Dương vô cùng sầu não, hai lần thấy Trấn Lan Ưng đau đớn bởi hạ thân, hơn nữa còn đau tới mức như vậy, khiến hắn lương tâm cắn rứt.


Nếu nơi đó của y bị phế, việc này không chỉ ảnh hưởng tới tự tin của nam nhân, còn ảnh hưởng tới hưng tồn của Trấn gia, sao lúc đó hắn có thể xem thường mà đá vào nơi đó?


Càng nghĩ, càng cảm thấy khó ngủ, sáng sớm hôm sau, Võ Duyệt Dương tình cờ gặp Trấn Giáp, đang phân phó trù phòng làm việc, Trấn Giáp gắp Võ Duyệt Dương, vội vã hành lễ:


“Trang chủ, sớm an”.


Thấy sắc mặt hắn bình thản, thái độ thân thiết, Trấn Giáp thầm kinh ngạc, hôm nay hắn lại không có chỉ đông mắng tây ư? Chỉ thấy hai má Võ Duyệt Dương thoáng hồng, kéo y đến hỏi nhỏ: “ Nơi đó của bảo chủ bị thương”.


“Yên tâm, Võ trang chủ, ta đã tìm danh y tới rồi, rất nhanh có thể khỏi.”


“Này, y vô cùng đau đớn, khiến ta đau lòng.”


Trấn Giáp nghe xong liền hiểu lầm, y tưởng Võ Duyệt Dương lo lắng sau này Võ Duyệt Tâm thành thân với bảo chủ, hạ thân của bảo chủ không thể dùng, hắn sẽ đau lòng vì muội muội mình thiệt thòi, chẳng khác nào quả phụ, nên Trấn Giáp liền bồi thêm một câu:



“ Yên tâm đi, Võ trang chủ, ta chắc chắn chỉ hai, ba ngày nữa, bảo chủ nhà ta có thể sinh long sống hổ.”


“Vậy thì tốt rồi.”


Loại chuyện này khiến hai má Võ Duyệt Dương đều hồng, hắn chỉ thật lòng lo lắng vì thương thế của Trấn Lan Ưng, nhưng đi hỏi nam nhân khác cũng là chuyện ngượng ngùng, Trấn Giáp còn có việc khác, lập tức rời đi, Võ Duyệt Dương đi dạo trong Thiên Ưng Bảo, liền nghe tôi tớ nói chuyện với nhau.


“Này, ngươi có biết gì không, chuyện cái đó của bảo chủ không hoạt động.”


“Thiệt hay giả? Đừng nên nói bậy, bảo chủ còn trẻ, hơn nữa còn tập võ, khí huyết thông thuận, sao có thể mắc bênh đó được?”


Người kia lập tức khẳng định: “Đương nhiên là thật rồi, Giáp ca còn phân phó trù phòng làm những món bổ thận tráng dương cho trang chủ nữa, mỗi ngày đều làm, thỉnh thoảng dùng thì không nói, thế nhưng uống đã nhiều ngày như vậy, bảo chủ vẫn một khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thấy Võ tiểu thư mà cũng không có chút hưng phấn, các ngươi nói xem, bảo chủ nhất định là cái đó không hoạt động a.”


Những người khác xoay đầu nhìn quanh, thấy không có ai khác mới dám gật đầu đồng tình, một thanh âm thì thầm vang lên như thể y đang kể một chuyện vô cùng bí mật.


“Giáp ca gần đây nhất vừa mới tìm đại phu xem bệnh cho bảo chủ.”


“Ân, hành động gần đây của bảo chủ xác thực rất kì lạ, trước đây thỉnh thoảng còn có vài nữ nhân hoa nguyệt tới tìm bảo chủ, hiện tại bảo chủ gặp loại nữ nhân này đều cho người thỉnh ra cửa.”


“Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này thực sự quái lạ, bảo chủ đối với nữ nhật hình như không có hứng thú, nhất định là phương diện đó có vấn đề a.”


Võ Duyệt Dương che miệng mình, kìm tiếng kinh hô, thì ra hắn không chỉ đá Trấn Lan Ưng bị thương mà còn khiến nơi đó của y không thể hoạt động, này chẳng phải hắn là tội nhân thiên cổ của Trấn gia hay sao?


Hắn vô cùng hổ thẹn, liền tự mình cưỡi ngựa về Duyệt Dương sơn trang, rồi lo lắng đi tìm phương thuốc bí truyền, hy vọng rằng hắn có thể vãn hồi sai lầm, Võ Duyệt Dương lén lút đi tới cái nơi mà trước đây hắn chưa từng lui tới – kỹ viện, hắn dò hỏi, tìm một kỹ nam giỏi thuật phòng the để hỏi, Võ Duyệt Dương hai má đỏ bừng, viết xuống mấy câu muốn hỏi.


“Nam nhân bất lực, chính là do tâm lý tạo thành, lúc này giúp y thả lỏng, tốt nhất là mọi chuỵên ngươi tự mình làm, để y chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.”


Lão bản kĩ viện hiểu nhiều biết rộng, Võ Duyệt Dương liền đưa mười lạng bạc, thỉnh y vào mật thất giảng giải cho mình một chút hiểu biết.


“Tỷ như, khen ngợi cái đó của hắn rất lớn, rất dài, rất cứng, nam nhân rất thích nghe những điều này, sẽ khiến y vô cùng tự tin, sau đó, nam nhân trừ phi đã chết, nếu không thì dù cho là bao nhiêu tuổi, chỉ cần ngươi dùng miệng liếm bộ vị của y, khen thêm rằng y vừa cứng lại vừa thẳng, hơn nữa kĩ thuật phải điêu luyện đẹp mắt, hay nhất là bày ra biểu tình ngươi đang hưởng thụ”.


“Vậy, còn gì nữa?” Võ Duyệt Dương mặt đỏ bừng, nhưng vì Trấn Lan Ưng, hắn tích cực nghe, bút viết tốc độ cũng ngày một nhanh.


“Đầu tiên là ngậm, mút, cắn hai khỏa tiểu cầu của y, sau đó để cho y hưởng thụ, ngươi chủ động ngồi lên hạ thân của y.”



“Ngồi lên?” Võ Duyệt Dương kêu lên, hắn không biết rằng còn có cách làm này.


“Cũng không khó, sau đó để y cưỡi ngươi, còn ngươi cử động thắt lưng phối hợp, ta bảo chứng sử dụng chiêu thức này, đảm bảo nam nhân sắc dục đại phát.”


“Vậy, vậy sau đó thế nào?”


Lão bản kĩ viện nhìn nam nhân, hiện tại không chỉ mặt mà cổ cũng đỏ dừ, cảm thấy tiếc rẻ, nếu không phải vì mười lạng bạc, y đã áp đứa nhỏ trắng trẻo này ăn luôn vào bụng.


“Tận lực dùng thắt lưng phối hợp, vừa làm vừa kêu: “Sâu một chút…chịu không nổi…tha ta đi…từ từ chút…”, nếu như y bất lực chỉ bởi yếu tố tâm lí, vậy đảm bảo y nhất định sẽ thi triển hùng phong.”


“Ân, ta đã hiểu.”


Bút lông trên tay liên tục chuyển động, hiện tại Võ Duyệt Dương đã hiểu thêm rất nhiều tri thức mà trước đây hắn không biết.


Hắn lén lút đi từ hẻm nhỏ trở về Duyệt Dương sơn trang, rồi lập tức cưỡi ngựa tới Thiên Ưng Bảo, mà lúc này Trấn Lan Ưng cũng vừa uống thuốc xong, chỉ hận không thể sớm tìm Võ Duyệt Dương, tiếp tục làm chuyện hôm đó bỏ dở.


“Bảo…bảo chủ!”


Vừa thấy tuấn mã của Trấn Lan Ưng , Võ Duyệt Dương một mảnh trống rỗng, sắc mặt thêm hồng, thân ẩn ẩn phát nhiệt, là hắn hại Trấn Lan Ưng thành cái bộ dạng này, đương nhiên hắn phải đem thân mình khiến y hảo lên, chuyện này không cần phải bàn cãi.


“Duyệt Dương!”


Nhìn thấy đôi má đỏ hồng của Võ Duyệt Dương, trong màn đêm thập phần kiều diễm, khiến hạ thân y lập tức dựng thẳng, bảo dược quả nhiên phi thường hữu hiệu, y một chút cũng không cảm thấy đau nhức như trước, chỉ còn cảm giác bức bối động dục.


“Ta có chuyện quan trọng, muốn vào phòng ngươi nói.”


Ồ ồ ồ, y cùng đang muốn đưa hắn vào phòng, bởi vậy đương nhiên lập tức đáp ứng, hai người bước vào phòng, Trấn Lan Ưng lập tức đóng cửa, Võ Duyệt Dương nhẹ giọng nói: “Ta lúc đó làm bảo chủ bị thương…này….mấy ngày hôm nay khổ cực tìm biện pháp, mong muốn giúp đỡ ngươi.” Nghe thấy mấy lời này khiến Trấn Lan Ưng há hốc mồm chảy nước miếng, qua những giọt mưa lất phất, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Võ Duyệt Dương cởi bỏ y phục của mình, thả dưới đất, Võ Duyệt Dương lõa thể đứng đó, thân thể như bạch ngọc không tỳ vết, cơ thể lấp lánh nhớ ánh trăng rọi vào, đẹp như trong mộng.


“Duyệt…Duyệt Dương!”


Hạ thân của y đã muốn đau nhức, Võ Duyệt Dương tựa đầu vào lòng y, kéo y ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi bỏ khố hạ của y.