[ABO] Đốt Tâm

Chương 8: "Vậy anh có thể ở bên em bao lâu?"




Sáng ngày mùng 7 Quý Nhiêu phải đi chụp hình cho tạp chí, chụp vừa xong thì nhận được tin nhắn của Diệp Hoài Ninh gửi tới, nói ba cậu gọi về nhà, buổi tối không thể cùng nhau ăn cơm, phải để cho Quý Nhiêu tự mình giải quyết.

Diệp Hoài Ninh: "Em không chú ý tới anh, anh đừng có mà đi làm chuyện xấu xa gì đó"

Quý Nhiêu thuận tay nhắn lại một chữ "Được" rồi tắt điện thoại đi.

Đuổi trợ lí về rồi, một mình hắn đi tới quán bar trên phố.

"Tầm Dạ" là một quán bar nằm ở góc khuất trên phố, nơi này không lớn lắm, lượng khách ra vào lai rai không nhiều. Quý Nhiêu quen cửa quen nẻo đi thẳng vào trong, đến quầy bar dừng chân ngồi xuống. Cao Tầm ở trong quầy đang pha rượu nhíu mi cười cười: "Ôi, đại minh tinh sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?"

Quý Nhiêu giơ hai ngón tay lên lắc lắc coi như chào hỏi, Cao Tầm đẩy ly rượu vừa pha tới trước mặt hắn: "Thử đi, loại mới pha"

Chất lỏng màu xanh lam chảy xuống cổ họng, Quý Nhiêu gật đầu một cái: "Cũng được"

"Tiểu tử cậu kén chọn quá, ly này đâu chỉ cũng được, loại này bán chạy nhất hai ngày nay đấy" Cao Tầm cười nói.

Người nọ là một Beta bình thường, cùng quê với Quý Nhiêu, trước kia cũng là thành viên trong ban nhạc là một tay chơi bass* chính hiệu, sau khi ban nhạc giải tán hắn cũng trôi nổi lên Bắc Kinh, qua mấy năm lại mở được một quán bar thế này cũng đủ sống thoải mái, Quý Nhiêu thỉnh thoảng ghé tới, một mình uống vài chén rượu rồi về.

(*Guitar bass có hình dáng và cấu trúc giống guitar điện, có bốn dây. Guitar bass có âm trầm, cùng với trống làm nền tảng của ban nhạc)

Cao Tầm chào hỏi mấy vị khách quen xong lại tới chỗ Quý Nhiêu bên này, nghe Quý Nhiêu nói còn chưa ăn cơm tối liền nhờ người làm cho hắn phần cơm, hai người rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm.

"Lâm Sâm trở về nước rồi phải không? Đợt trước có nhắn tin cho tôi nói muốn hẹn chúng ta đi tụ họp một chút, nhưng mà đại minh tinh cậu đây là người bận rộn, mỗi lần hẹn đều không thành. Tôi cũng có xem chương trình kia của hai cậu đó, cậu là có ý tứ gì đây hả, như là hận không thể đem chuyện của hai người ra chiếu cáo cho thiên hạ biết vậy, cậu không sợ những người hâm mộ cậu xé nát cậu ấy hả?"

Quý Nhiêu nhấp một miếng rượu, buồn cười nói: "Hai chúng tôi có chuyện gì? Đồng hương mà thôi, tôi chiếu cố cậu ấy một chút thì làm sao?"

Đối phương thở dài một tiếng: "Lời này của cậu là đang tự lừa chính mình sao?"

Bọn họ trước kia cùng một ban nhạc bốn người, ngoại trừ Lâm Sâm ra ba người còn lại đều không thích đi học chỉ thích ở ngoài lăn lộn, Lâm Sâm ngược lại là một bé ngoan biết vâng lời, được Quý Nhiêu dẫn vào nhóm rồi mới quen biết bọn họ. Ban nhạc hoạt động được hai năm, thường biểu diễn trong một quán bar nhỏ ở quê, Quý Nhiêu và Lâm Sâm hai người lớn lên dáng dấp đẹp, được không ít người hâm mộ. Khi đó bọn họ đều có chung một giấc mộng âm nhạc, luôn có cảm giác mình có thể sẽ trở thành người nổi tiếng. Cuối cùng hiện thực lại dạy cho bọn họ một bài học. Khi Lâm Sâm tốt nghiệp xuất ngoại đi du học, nhóm nhạc của bọn họ cũng giải tán.

Quý Nhiêu với Lâm Sâm hai người đều có tình ý với nhau, đến người mù cũng nhìn ra được. Lúc ấy Cao Tầm cũng cho là bọn họ nhất định sẽ đến được với nhau, nhưng trước khi Lâm Sâm ra ngước ngoài có tìm Quý Nhiêu bày tỏ tình cảm, lại bị hắn cự tuyệt.

Ngày Lâm Sâm đi, Quý Nhiêu lôi kéo Cao Tầm uống rượu đến say mèm, sau đó tinh thần sa sút, suy sụp một đoạn thời gian dài. Sau này hắn mới mang hành lí trên lưng đi lên Bắc Kinh.



Cao Tầm trước kia vẫn nghĩ không thông nếu Quý Nhiêu đã thích người ta như vậy, vì cái gì lại cự tuyệt, sau này ở xã hội lăn lộn nhiều năm rồi, tuổi tác cũng lớn dần lên, có một số chuyện đều hiểu được rồi.

Là không còn cách nào.

Lâm Sâm không giống như trong nhà bọn họ không có người quản, cậu xuất thân từ gia đình rất tốt, trung học bởi vì ở trọ lại trường nên mới có thể lén theo bọn họ ra ngoài chơi nhạc, ra nước ngoài học âm nhạc là chuyện sớm đã định trước, để cậu có thể có tương lai tốt đẹp hơn sau này, mà Quý Nhiêu và họ cũng giống như những người khác, năm đó đều không nhìn thấy một chút tương lai của mình.

Cao Tầm vẫn cảm thấy đáng tiếc.

"Trước kia là trước kia, hiện tại cậu ấy học xong quay về, cậu cũng có sự nghiệp thành công, còn chần chừ cái gì nữa hả, nếu thật sự thích thì đừng bỏ lỡ, tôi thấy cậu ấy rõ ràng là vẫn còn tình cảm với cậu."

Quý Nhiêu không có câu trả lời, hắn vuốt màn hình điện thoại trong tay, mấy phút trước Diệp Hoài Ninh gửi cho hắn một cái tin nhắn.

"Thật phiền quá, cái tên Diệp Hoài An xấu xa kia cũng ở đây, sớm biết vậy em đã không về, còn phải cùng ăn cơm với hắn thật không có chút khẩu vị"

Quý Nhiêu cầm điện thoại di động, chậm rãi nhắn tin trả lời: "Ăn cơm xong về sớm một chút, anh chờ em"

Cao Tầm gọi hắn một tiếng: "Này, cậu nhắn tin với ai đó? Nhìn hạnh phúc dữ vậy?"

Quý Nhiêu tắt điện thoại đi: "Không, cậu vừa nói gì cơ?"

Cao Tầm: "..."

Cao Tầm có chút muốn nói lại thôi: "Cậu đừng chê tôi nhiều chuyện nha, cậu với ông chủ công ty của cậu thật không có gì chứ, tôi nghe không ít người bàn tán việc này, Lâm Sâm chắc còn chưa biết chuyện, nếu cậu đã có người người khác rồi cũng nên chấm dứt ý niệm kia của Lâm Sâm sớm một chút"

Quý Nhiêu lần nữa im lặng.

Hắn đem ly rượu một hơi uống cạn, đặt ly không xuống, ngửa đầu nhìn về phía ánh đèn trên đầu đang không ngừng lập lòe chớp tắt, trầm mặc chốc lát, hỏi: "Lão Cao, cậu cảm thấy tôi như bây giờ được coi là sự nghiệp thành công rồi sao?

"Cái này còn không phải sao? Vậy cậu còn muốn thành công cỡ nào nữa hả? Đỉnh cấp lưu lượng trong giới này có mấy người? Nhà hàng xóm sát vách kế tôi là một cặp vợ chồng với một cô con gái, mỗi ngày đều nghe con nhóc này líu ríu nói về cậu gọi Quý Nhiêu ca ca, tiểu cô nương nhà người ta mới mấy tuổi, mà đã trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt với cậu rồi."

Quý Nhiêu cười một tiếng: "Chắc là vậy"

Nhưng Cao Tầm không biết rằng nếu như không có Diệp Hoài Ninh, hắn có thể bị đá trở về hai bàn tay trắng như trước kia lâu rồi.

Cái gọi là đỉnh cấp lưu lượng gì đó cho tới bây giờ cũng không phải là của hắn.

Tuy rằng hắn kì thực cũng không để ý mấy việc này lắm.

Diệp Hoài Ninh miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, để đũa xuống: "Ba, con no rồi, con về trước"

Diệp lão gia không vui nhíu mày: "Con mới về bao lâu, lại đòi đi gấp như vậy? Tết cũng không thèm về nhà, con còn biết nơi này là nhà của con không?"

Diệp Hoài An ngồi đối diện cười một tiếng nói: "Ninh Ninh là tại anh cũng ở nhà nên em mới không được tự nhiên sao?"

"Hai đứa là anh em có cái gì mà không tự nhiên? Ngày trước tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, muốn náo loạn sao cũng được, sau này Diệp gia vẫn phải dựa vào hai anh em tụi con đồng tâm hiệp lực, không còn ai nữa, ta cũng chỉ có hai anh em tụi con thôi"

Diệp Hoài Ninh không lên tiếng nữa, yên lặng ngồi xuống ăn hết cơm, lại bồi Diệp lão gia dùng hết hai chén trà mới lên lầu trở về phòng.

Ngày hôm nay cậu đã đoán chừng sẽ không thể về được.

Ánh đèn trên hành lang vốn đang sáng trưng lại đột nhiên tắt ngóm trở nên tăm tối, Diệp Hoài Ninh giật mình tim đập mạnh, dừng bước lại.

Khí tức khiến cậu chán ghét của Diệp Hoài an từ phía sau truyền tới, giống như con rắn độc đang khè lưỡi, âm thanh của hắn ghé sát vào bên tai cậu: "Ninh Ninh đang sợ sao?"

Diệp Hoài Ninh dùng sức nắm chặt quyền.



Diệp Hoài An gần như dán vào cái gáy phía sau cổ cậu, ngửi một hơi thật sâu, nở một nụ cười mập mờ, giọng nói khàn khàn phát ra: "Tin tức tố mùi hoa hồng dại, thật giống tính cách của em, đáng tiếc là chưa từng thấy Omega nào có mùi vị giống em, không thì anh cũng muốn nếm thử một chút"

Diệp Hoài Ninh chợt xoay người lại, trong tay bỗng xuất hiện thêm con dao găm, đặt ở chỗ thắt lưng Diệp Hoài An.

Trong bóng tối, ánh mắt của cậu đặc biệt sáng lên tràn ngập hận ý lạnh lẽo: "Không muốn nằm viện thêm ba tháng nữa thì cút xa một chút cho tôi."

Diệp Hoài An bật cười một tiếng, đứng thẳng người lên: "Bây giờ về nhà rồi mà Ninh Ninh còn mang theo vật này bên người nữa sao?"

Diệp Hoài Ninh thu tay về, lui về phía sau từng bước một, thờ ơ hướng nhìn người trước mặt: "Cút."

Diệp Hoài An cười như không cười, hắn nói: "Ninh Ninh, anh thật sự rất thích mùi vị tin tức tố của em đấy."

Tiếng bước chân đi xa dần, Diệp Hoài Ninh như mất hết sức lực dựa lưng vào tường, hai chân mềm nhũn đến khó có thể đứng vững được.

Cậu hoảng loạn mở đèn pin trong điện thoại lên, không gian đen tối trên hành lang rốt cục cũng có chút ánh sáng. Quý Nhiêu gửi tin nhắn đến, nói hắn đã trở về rồi, trái tim đang đập điên cuồng của cậu thoáng bình tĩnh trở lại, tay nắm chặt điện thoại bước nhanh xuống lầu.

Quý Nhiêu vừa mở cửa đã bị Diệp Hoài Ninh nhào thẳng vào lòng.

Quý Nhiêu đem người trong lòng ôm lấy, hơi thở nặng nề của Diệp Hoài Ninh cuối cùng cũng hòa hoãn lại, tin tức tố Alpha đã trấn an cậu rất nhiều.

Hai người ở huyền quan hôm nhau một lát, Quý Nhiêu khẽ vuốt ve lưng Diệp Hoài Ninh, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Hoài Ninh từ trong ngực hắn lui ra, bật đèn, thuận miệng trả lời: "Không sao, đụng phải một tên bệnh thần kinh thôi."

Diệp Hoài Ninh không muốn nói, Quý Nhiêu cũng không hỏi nhiều nữa, Diệp Hoài Ninh bỗng nhiên tiến lại gần hắn đưa mũi ngửi một cái: "Anh vừa đi uống rượu với ai?"

"Người bạn cũ trước kia mở quán rượu nên tới chỗ cậu ta uống mấy chén"

Diệp Hoài Ninh đi theo Quý Nhiêu lên lầu, miệng giận hờn: "Anh trước kia có có mấy người bạn, bạn nào vậy? Chưa bao giờ nghe anh nói với em cả, sao anh không dẫn em đi gặp bạn anh nữa? Em cũng có thể làm bạn với họ mà?"

Quý Nhiêu để mặc cậu lôi kéo mình, trên mặt vẫn là thái độ thờ ơ kia: "Đều là những hạng người bình thường, nào có mặt mũi để kết giao bạn bè với Diệp tiểu thiếu gia đây chứ."

Diệp Hoài Ninh không thích nghe mấy lời này: "Anh đây là đang kinh thường ai đó?"

Quý Nhiêu nghiêng đầu nhìn cậu nở nụ cười: "Khinh thường chính anh được chưa?"

Diệp Hoài Ninh hất tay hắn ra: "Trong miệng không nói được một câu dễ nghe, chỉ có thiếu gia em đây mới chịu được anh"

Tắm rửa xong, Diệp Hoài Ninh ngã xuống giường nằm ngẩn người ra, Quý Nhiêu đi lấy máy sấy đến giúp cậu làm khô tóc.

Diệp Hoài Ninh gối đầu lên đùi Quý Nhiêu, ngước mắt nhìn hắn.

Mi mắt Quý nhiêu rủ xuống, ngón tay hắn lướt nhẹ qua từng sợi tóc cậu, như đang nhìn cẩn thận từng li từng tí.

"Quý Nhiêu..."

"Ừm"

"Em không có bạn"

Động tác trên tay Quý Nhiêu ngừng lại, ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn cậu: "Không có bạn là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ, em từ nhỏ đến lớn, một người bạn cũng không có."



Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao?"

Diệp Hoài Ninh nhẹ thở dài một hơi: "Không có chính là không có thôi, không hợp nhau"

"Vậy cái tính khí này của em phải sửa lại một chút"

Diệp Hoài Ninh trở mình lại, nằm lì ở trên giường, mất hứng thò tay qua chọt bắp đùi Quý Nhiêu: "Tại sao em phải sửa? Em mới là không cần sửa, dựa vào cái gì mà em phải sửa chứ, rõ ràng là bọn họ không tốt"

Quý Nhiêu lười cùng cậu tranh luận: "Ý em muốn nói là người ta không làm bạn với em, là vì người ta có mắt như mù sao, phải vậy không?"

Diệp Hoài Ninh há miệng, lại không muốn nói nữa, thở hồng hộc tức giận nằm xuống, kéo chăn trùm kín người, quay lưng đi.

Một lát sau, Quý Nhiêu lại gần, cách một lớp chăn ôm lấy cả người cậu: "Đầu em rúc hết vào trong chăn rồi, không thấy ngạt thở sao?"

Phía dưới chăn phát ra tiếng lẩm bẩm buồn bực của Diệp Hoài Ninh: "Anh hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ biết cười em."

"Em không nói thì sao anh biết?"

Lời đến bên khóe miệng Diệp Hoài Ninh muốn nói lại thôi.

Quý Nhiêu căn bản không để tâm tới cậu, nói cũng vô ích.

Quý Nhiêu cúi đầu xuống, hôn lên cái xoáy tóc lộ ra trên đỉnh đầu Diệp Hoài Ninh: "Muốn có bạn sao?"

Giọng nói của Diệp Hoài Ninh lại nhỏ hơn: "Không cần, bạn của anh là bạn của anh, cũng không thể trở thành bạn em được."

Quý Nhiêu đè lại tiếng cười: "Em muốn bạn bè như thế nào nữa, có anh ở cùng em rồi không tốt sao?"

Diệp Hoài Ninh chợt kéo chăn ra, ngoảnh đầu nhìn hắn: "Vậy anh có thể ở bên em bao lâu?"

Đôi mắt đen láy của Quý Nhiêu tràn ngập ý cười: "Vậy phải xem Diệp tổng cần anh tới khi nào."

Diệp Hoài Ninh tức giận: "Dù sao em cũng nói không lại anh."

Quý Nhiêu vén mấy sợi tóc mái đang che mắt cậu ra, đặt xuống một nụ hôn.

"Đừng cả ngày bận tâm những thứ này nữa."